Hưng Việt (DanLamBao) - Trong thời gian gần đây liên tiếp xảy ra các vụ tấn công bác sĩ, công an. Rồi những vụ bê bối, nhơ nhuốc trong ngành giáo dục Việt Nam làm không ít người tự hỏi: Vì đâu đạo đức xã hội ngày cành xuống cấp ?
Xã hội tốt phải xây dựng trên nền tảng nền giáo dục tốt. Khi cướp chính quyền từ tay nhà Nguyễn, Đảng Cộng Sản đã xóa bỏ tôn ti đạo đức cũ là: Quân – Sư – Phụ.
Việc xóa bỏ hình ảnh nhà Vua (quân) trong xã hội quân chủ để thay đổi chế độ Cộng hòa thì có thể chấp nhận được, nhưng việc xóa bỏ vai trò Sư (Thầy giáo) và Phụ (Cha) là không thể chấp nhận được. Đó là hành động vô luân. Việc Đảng CS đưa khẩu hiệu ngày mới cướp chính quyền: “Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc, trốc tận rễ” đã thể hiện sự coi thường tri thức khi Trí thức (Trí) là đối tượng đầu tiên để họ tiêu diệt. Cùng với việc tiêu diệt Trí thức, Đảng CS đã thay đổi hoàn toàn đường lối giáo dục khi bộ máy tuyên truyền của họ chỉ dùng để ca ngợi lãnh tụ CS Hồ Chí Minh.
Vậy là nền tảng đạo đức của Dân tộc mấy ngàn năm bị thay thế bằng sự tôn thờ chủ nghĩa cá nhân. Vậy là người Dân Việt Nam không cần biết tới Tổ tiên, ông bà, thầy giáo mà chỉ biết có HCM. Mặt khác, thay vì giáo dục con người lương thiện, vị tha, CS lại giáo dục Nhân dân sự thù hằn, nghi kỵ, chia rẽ.
Từ tiểu học các thiếu nhi đã được dạy căm thù, giết người, nghi ngờ nhau. Cái lợi trước mắt của việc giáo dục vô luân này giúp CS chia rẽ Nhân dân để trị, trong xã hội CS con người tự biến mình thành mật thám, nhòm ngó nhà hàng xóm có khách không? Ăn gì?...
Cái hại lâu dài là người Dân dần mất lòng tin với nhau, mất sự tương trợ, bảo vệ nhau, biến người xung quanh thành kẻ thù, xã hội của những con người vô cảm. Sự tôn trọng nhau biến mất trở thành “dân chủ quá trớn”, thầy chẳng còn là thầy, trò chẳng còn là trò. Đó là chưa kể tới những người thầy nói ngọng, kiến thức nông cạn (10+1, 10+2) viết không đúng một chữ chính tả, hỏi làm sao bắt học trò phải kính trọng.
Bên cạnh đó, thích ứng với việc muốn tiến thân phải là Đảng viên ĐCS, con người làm tất cả mọi điều (kể cả những điều phi đạo đức nhất) để vào đảng. Xã hội đã mất dần những người thầy như Chu Văn An mà chỉ còn những thầy như Sầm Đức Xương. Thầy không lấy giáo dục làm phương châm, không lấy đạo đức làm căn bản mà lấy sự chạy chọt để leo cao.
Trong mấy ngàn năm lịch sử chưa bao giờ Dân tộc lại lắm thầy mua dâm, gạ dâm học trò như bây giờ. Chưa bao giờ sự bạo hành trong nhà trường, với học sinh lại xảy ra nhiều như bây giờ. Chưa bao giờ nạn tham nhũng, trù dập nhau giữa các nhà giáo lại xảy ra nhiều như bây giờ. Đó là hệ quả tất yếu của việc thay đổi tình yêu (chân chính) đối với Quê hương, Tổ tiên, Cha mẹ bằng tình yêu (giả dối) dành cho HCM (dù ông ta đã chết 40 năm).
Rồi những thầy chẳng lấy kết quả học tập của học sinh làm trọng mà chỉ chú trọng tới phụ huynh là ai. Phụ huynh quan tâm nhiều (bao thơ nhiều), đóng góp nhiều là học sinh được ưu ái. Thầy lợi dụng phụ huynh để được nâng đỡ, tiến thân thì thử hỏi lúc đó đạo đức làm thầy có trong sáng, đáng tôn trọng. Chính vì vậy, lâu dần hình ảnh người thầy trong mắt phụ huynh và học sinh xuống cấp dần. Không ít người thầy đã dựa thế để trù dập học sinh và cũng chính vì sự không trong sáng đó nên đã không ít học sinh và phụ huynh không kìm chế được nên đã xảy ra nhiều chuyện đánh đập, trả thù gây hình ảnh xấu trong xã hội. Đạo đức thì suy đồi, năng lực thì yếu kém.
Chỉ trong mấy chục năm dưới chế độ CS Việt Nam từ một nước mạnh nhất khu vực (Thời Pháp thuộc, các nước Đông dương muốn có bằng phải về Hà Nội học) đã trở thành một nước yếu kém (về mọi mặt) và nhất là giáo dục. Trong khu vực hiện nay bằng cấp do Việt Nam đào tạo không được chấp nhận bất cứ nơi nào. Để có thể vươn lên Việt Nam cần khoảng 30 nữa mới bằng Thái Lan, 50 năm mới ngang hàng Singapore (nếu bắt đầu ngay từ bây giờ). Hỡi các vị Cộng Sản với “đỉnh cao trí tuệ” của Hồ Chí Minh, các vị đã làm gì để Dân tộc Việt Nam thụt lùi như ngày hôm nay?
Từ nền tảng đạo đức không có, sự giáo dục của Cộng Sản làm ảnh hưởng tới tất cả các ngành khác. Chúng ta không ai không phải chịu cảnh “hành là chính” của các “quan cách mạng” (kể từ anh bảo vệ, chị văn thư, cô bán hàng…). Nhưng trong phạm trù bài này chúng ta chỉ bàn tới ngành Giáo dục, Y tế và Công an. Liên tục trong những ngày qua là các vụ tấn công Bệnh Viện, Bác Sĩ xảy ra. Vụ việc thì đã khép lại rồi, người chết cũng đã chết rồi, công an “còn đảng còn tiền” đã bắt bớ mấy chục người gây bạo loạn rồi. Nhưng thực chất nguyên nhân sâu xa bắt nguồn từ đâu?
Không ai muốn phải vào bệnh viện để nhờ vả bác sĩ, nhưng nếu lỡ phải vào thì không ai chịu được thái độ của các bác sĩ, y tá, hộ lý... gọi chung là nhân viên y tế (NVYT). Những vị này tự cho mình cái quyền là cha thiên hạ (ai cũng phải nhờ vả mà) nên thái độ lúc nào cũng cau có, nhăn nhó, quát tháo. Nếu nói họ nhăn nhó vì nhành y vất vả thì tạm coi được, chứ vì ngành y thu nhập thấp thì xin thưa rằng: không! Ngành y tại Việt Nam là một trong những ngành thu nhập cao nhất nước. Trừ các ngài tham nhũng thì khó có ngành nào thu nhập cao bằng ngành y. Phần lớn các bác sĩ đều có phòng mạch riêng, đi làm bằng xe hơi, thu nhập chính thức ngót nghét 100 triệu/ tháng. Do đó cau có là bệnh nghề nghiệp. Cũng như những sản phẩm của nền giáo dục cộng sản, họ chỉ yêu bác Hồ (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) còn tất cả đều không có giá trị gì hết. Cũng như các công chức khác của chế độ Cộng Sản họ tự coi mình là “cha mẹ Dân” chứ không phải “công bộc của Dân”. Họ không hiểu được rằng người Dân ngoài đóng thuế - để nuôi họ và các ngành khác - tới khi tới Bệnh viện, khám bệnh vẫn mất tiền chứ không hề xin xỏ họ. Vậy nhưng họ vẫn coi Dân như lũ ăn bám, muốn mắng, muốn chửi sao cũng được.
Tâm lý con người khi có bệnh thì “vái tứ phương” nên phần lớn đều rất nể, phục, kính trọng NVYT. Thế nên dù mất tiền Dân vẫn cứ “bao thư” cho NVYT, mổ cũng “bao thư”, chích cũng bao thư, thậm chí mỗi lần tái khám lại “bao thư”, quà cáp. Vậy không thể tự nhiên có chuyện vô cớ người nhà bệnh nhân tấn công bác sĩ, tấn công bệnh viện. Thử hỏi ai chịu nổi khi người thân mình “thập tử nhất sinh” mà mấy vị “quan y tế” này cứ ngồi gọt hoa quả ăn hay đang ngủ chưa tỉnh giấc. Ngoài bị đè nén, nhục mạ, cái chết của người thân là “giọt nước tràn ly” nên hậu quả đã xảy ra. Chỉ có anh công an “còn đảng còn tiền” là không biết tìm ai nên cứ bắt mấy chục người để xử cho “đã tay”. Mà các anh công an này cũng quá coi thường Dân mình nên cứ kết luận xưng xưng: do kẻ xấu xúi giục (giống như mấy người đi dạo ở bờ hồ Hà Nội cũng bị kẻ xấu xúi giục). Không hiểu có khi nào các anh tự hỏi mình là chắc kẻ xấu tự chết để lấy lí do xúi giục, hay tại mấy bác sĩ đang ngồi ăn hoa quả tự nhiên bị người nhà bệnh nhân đâm chết???
Dù kết luận sao, cũng xin nhắc các NVYT nhớ câu: “lương y như từ mẫu” chứ đừng để Nhân dân bảo rằng: “lương y như đao phủ”. Làm nghề y là nghề tích đức, trước khi học đã biết lời thề Hypocrat. Nghề y có trước đảng (bất cứ đảng nào) chứ đừng học anh công an “còn đảng còn mình” thì hậu quả chắc không tránh khỏi.
Cuối cùng là mấy anh “còn đảng còn mình”. Ngày mới lập nước thì mấy anh này ấu trĩ còn chấp nhận được. Nhưng sau mấy mươi năm được đảng, bác dìu dắt khối anh đã có bằng cử nhân, tiến sĩ (tuy là có bằng giả, có bằng thật nhưng học giả..) mà các anh này lại có câu slogan ngu đến thế. Thế theo các anh đảng, bác của các anh có trước Dân tộc, trước Vua Hùng à? Cái quốc hiệu Việt Nam là của đảng, bác các anh đặt ra à? Thế thì các anh phải hiểu các anh phải làm việc theo Hiến pháp và Pháp luật (dù 2 cái này cũng do đảng các anh bày ra).
Mặt khác đảng của các anh cũng đang ăn bám vào tiền thuế của Nhân dân chứ với mấy cái đồng đảng phí các anh đóng có đủ cho đảng các anh phè phỡn vậy không? Việc nữa, cha mẹ các anh sinh ra các anh, Nhân dân nuôi sống các anh thế nếu đảng bảo các anh bắn vào cha mẹ các anh, bắn vào Nhân dân các anh cũng làm à?
Sở dĩ các anh còn lắm chuyện vô luân lắm là bởi đảng các anh cũng là quân cướp (cướp chính quyền, thanh trừng thủ tiêu các đảng đối lập) mà thôi. Thử xem bắt cướp thì các anh để Nhân dân làm còn các anh chỉ mỗi việc bắt người dân vô tội, tra tấn và thủ tiêu. Trong một năm có bao nhiêu người vô tội chết dưới tay công an. Người không đội mũ bảo hiểm có đáng đánh chết không? Vài ba cái lốp xe có cần giết đi một mạng người không?
Còn bao nhiêu, bao nhiêu nữa… trên Dân tộc đau thương này. Có bao giờ các anh tự hỏi tại sao Dân lại tấn công vào lực lượng công an ngày càng nhiều không? Có bao giờ các anh tự hỏi tại sao Dân lại ghét lực lượng công an không? Tại sao Dân lại gọi: “Anh bộ đội, thằng công an” chứ không ai gọi “anh công an, thằng bộ đội”? Tội ác các anh đã trải đầy trên đất nước này rồi. Từ Bắc vào Nam, từ Cao nguyên đến đồng bằng đâu đâu Nhân dân cũng chống các anh. Tại sao? Lực lượng thù địch nào xúi giục? Hình ảnh của các anh đã quá xấu xa, CSGT thì ăn hối lộ, CSKV thì đánh chết người, CSĐT thì rủ vợ nạn nhân đi KS…Đạo đức cách mạng của các anh là đó sao? Bản thân ngành CA đã là 1 chiến trường, nội bộ không tin vào nhau, giết nhau… thử hỏi có ngành nào đưa nhau ra xử nhiều như ngành CA không? Hiện đảng CS đang sử dụng các anh như công cụ chống lại Nhân dân. Chúng cho các anh một chút lợi nhuận để biến các anh thành rô bốt. Hãy tỉnh táo để nhìn chúng đối xử với đồng chí của chúng: những Võ Nguyên Giáp, Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn Thái, Trần Độ, Bùi Quốc Huy, Cao Ngọc Oánh...
Hãy dùng súng của Nhân dân bắn vào những kẻ ra lệnh chống Dân. Hãy nhìn Gadafi và những kẻ chống lại Dân chủ, Dân tộc ở Châu Phi trong năm qua. Đừng để hậu quả xấu xa đến với mình và gia đình. Sao các anh không sớm “phản tỉnh” “quay đầu lại là bờ”?
Xã hội CS còn rất nhiều điều đáng bức xúc, nhưng thử nhìn vào 3 ngành cần đạo đức nhất thì bây giờ là vô đạo đức nhất. Đó chính là hệ quả của sự vô luân trong nền tảng giáo dục của CS. Đó chính là câu trả lời vì sao đạo đức xã hội xuống cấp, suy đồi.
0 comments:
Post a Comment