Wednesday, October 29, 2014

Câu chuyện Việt Nam qua thành ngữ (Phần 3): Phong trào dân chủ

Dùng luật lệ mơ hồ, chính phủ cộng sản Việt Nam đàn áp những người bất đồng chính kiến và phong trào đấu tranh cho tự do dân chủ và nhân quyền. Vì thiếu đoàn kết và chưa có lực lượng hậu thuẫn mạnh mẽ của toàn dân, cuộc đấu tranh dân chủ chống lại cộng sản có nhiều khó khăn. Phong trào dân chủ phải biết cách đối phó những khó khăn này và chống lại những thủ đoạn phá phách của cộng sản. Không lâu, với tinh thần bất khuất và trí tuệ thông minh, người dân Việt Nam, nhất là giới trẻ, sẽ lật đổ chế độ cộng sản.

*

Một thí dụ điển hình cho thấy thái độ ĐCSVN và chính quyền Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) về Tàu cộng và nhân quyền là vụ xử các bloggers Nguyễn Văn Hải (còn biết là Điếu Cày), Tạ Phong Tần, và Phan Thanh Hải (còn biết là anhbaSaiGon). Chính quyền CHXHCNVN giam giữ Blogger Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) từ năm 2008 vì ông dám ăn dám nói đăng các bài blogs to gan lớn mật chống đối Tàu cộng trong vụ tranh chấp quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và nhiều vụ khác. Vào ngày 3 tháng 5 năm 2012, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama nhắc đến Điếu Cày trong bài diễn văn nhân dịp Ngày Tự Do Báo Chí Thế Giới. 

Gác bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Tổng thống Obama và lời kêu gọi tôn trọng nhân quyền của cả thế giới, ngày 24 tháng 9 năm 2012, tòa án nhân dân tại thành phố Hồ Chí Minh sau một phiên toà nhanh như chớp nhoáng tuyên phạt Nguyễn Văn Hải mức án 12 năm tù, Tạ Phong Tần 10 năm tù, và Phan Thanh Hải 4 năm tù trong một quyết định đã được sắp đặt trước. Tòa phúc thẩm giữ y án của Nguyễn Văn Hải và Tạ Phong Tần vào ngày 28 tháng 12 năm 2012. Khi bản án được tuyên bố, ai cũng tưởng chính phủ CHXHCNVN đã cực kỳ ngu ngốc đến độ trở thành tâm cuồng trí loạn, vì các bản án này là các bản án nặng nề nhất cho những người thực hiện quyền tự do ngôn luận. Làm sao mà những bài đăng trên mạng có thể gây tác hại đến độ phải bị trừng phạt 12 năm tù? Cho dù những bài đó có chửi rủa chính phủ cách mấy cũng không thể là một tội ác. 

Với bản án phi lý này, tòa án Việt Nam cho thấy rõ họ chỉ là công cụ của chính quyền, thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Chính quyền CHXHCNVN muốn làm đẹp lòng đẹp dạ Tàu cộng nên tuyên phạt ông Điếu Cày nặng nề vì ông đã chỉ trích Tàu cộng. Một mặt họ cũng muốn giết gà dọa khỉ để đe dọa các người hoạt động cho tự do dân chủ. Phiên toà diễn ra như một đám xiếc có những con thú vật biết nói tiếng người làm trò con khỉ trong tòa và nhởn nha nhởn nhơ ngoài đường phố. Vào ngày tuyên án, tòa thì cửa đóng then cài mặc dù tuyên bố là phiên tòa sẽ được công khai. Công an cảnh sát vai u thịt bắp như một đám lục lâm thảo khấu kéo nhau cả trăm người dàn binh bố trận chặn đường không cho thân nhân các bị cáo đến tòa. Chúng làm hùng làm hổ với những người này, lôi kéo bắt giữ họ, chỉ muốn ăn thua đủ với đàn bà trẻ em, chửi rủa họ một cách hạ cấp, và bắt giữ họ hàng giờ. Ngay cả hàng chữ "tự do cho những người yêu nước" in trên áo mặc bởi thân nhân ông Điếu Cày, cũng làm chúng đỏ mặt tía tai và mắt long lên sòng sọc

Ngày 21 tháng 10 năm 2014, trong một hành động chưa từng có trong thế giới văn minh loài người, chính phủ CHXHCNVN bí mật phóng thích Điếu Cày Nguyễn Văn Hải qua Mỹ, vừa trao đổi với Hoa Kỳ vừa dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn tống khứ Điếu Cày ra khỏi Việt Nam để tránh ảnh hưởng. Sự phóng thích, hoặc đúng hơn là trục xuất, Điều Cày được coi như là kết quả của các cuộc đàm phán giữa Hoa Kỳ và Việt Nam về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam và các đòi hỏi thương mại của Việt Nam. Chính phủ CHXHCNVN, với thủ đoạn táng tận lương tâm, dùng những người đấu tranh tự do dân chủ là con tin trong việc trao đổi những đòi hỏi với Hoa Kỳ. Không biết các chuyện thả các con tin khác như thế nào, nhưng khi chính quyền đẩy Điếu Cày sang Mỹ, họ quả là bé cái lầm. Họ đã ngu ngốc thả hổ về rừng, vì thế giới tự do là nơi Điếu Cày có dịp hoạt động mạnh mẽ. Điếu Cày sang Mỹ như cá gặp nước, như rồng gặp mây. Điếu Cày hội đủ mọi điều kiện để là một lãnh tụ cho tự do dân chủ cho cả trong nước và hải ngoại. Anh là người đấu tranh thứ thiệt. Gia đình và bạn bè anh cũng vậy. Anh đoạt nhiều giải quốc tế về tự do báo chí. Các cơ quan ngoại quốc, ngay cả Tổng thống Obama, đều biết anh. Người Việt Nam nào cũng đều thương yêu anh. Tính chất bình dị, nét khắc khổ, cá tính chân thật, lòng dũng cảm, niềm tin mạnh mẽ, sức chịu đựng dẻo dai của anh tiêu biểu bản chất người Việt, và do đó sẽ tạo nên một uy lực không thể đối đầu được cho cuộc đấu tranh tự do dân chủ cho Việt Nam.

Vào ngày 14 tháng 10 năm 2012, chính quyền CHXHCNVN còn hèn hạ đến độ bắt giữ em Nguyễn Phương Uyên, một cô sinh viên 20 tuổi mình hạc xương mai. Em làm thơ chống Tàu cộng, lại còn gọi Tàu cộng là Tàu khựa. Công an mang em đi cả chục ngày, biệt vô âm tín, không báo cho gia đỉnh. Làm sao một cô bé trói gà không chặt có thể đơn thương độc mã gây tội ác chống chính quyền đến độ phải bị giam cầm gần mười ngày một cách bí mật như vậy? Mãi đến ngày 3 tháng 11 năm 2012, công an mới cho biết họ tạm giữ Uyên và Đinh Nguyên Kha, một thanh niên tòng phạm 24 tuổi, vì hai em có hành động khủng bố dùng chất nổ hóa chất để phá hoại và rải truyền đơn có nội dung xuyên tạc để kích động nhân dân chống đảng và nhà nước. Vào ngày 16 tháng 5 năm 2013, tòa án tỉnh Long An kết án Đinh Nguyên Kha 10 năm tù và Nguyễn Phương Uyên 6 năm tù. 

Báo chí chính quyền phê phán là hai em trẻ người non dạ bị thế lực thù nghịch hải ngoại xúi trẻ ăn cứt gà. Hai bản án này tạo ra phản đối quần chúng vì mức độ trầm trọng của bản án. Hàng ngàn người Việt Nam, ở Việt Nam và ở nước ngoài, ký kiến nghị yêu cầu chính phủ trả tự do cho Uyên và Kha. Ngày 16 tháng 8 năm 2013, trong một hành động chưa từng thấy, tòa án phúc thẩm tỉnh Long An lật ngược án tù 6 năm của Uyên thành 3 năm tù treo và giảm án tù của Kha còn 4 năm tù. Nhiều người cho rằng áp lực quốc tế, nhất là cuộc họp giữa Tổng thống Obama và Chủ tịch Sang một tháng trước đó, chắc là đóng góp một phần trong quyết định của tòa phúc thẩm. Uyên trở thành biểu tượng cho lòng dũng cảm khi em tỏ thái độ can đảm trong phiên tòa. Hình ảnh cô bé bạch diện thư sinh nhưng mặt sứa gan lim đứng trong tòa đối đáp với lũ khỉ đội lốt người bằng lời lẽ đơn giản nhưng mạnh mẽ là một làn gió tươi sáng cho phong trào dân chủ. Tuy nhiên một con én không làm được mùa xuân. Phong trào dân chủ cần có nhiều Phương Uyên để thành công.

Ngày 31 tháng 10 năm 2012, dựa vào điều 88 hình luật và sau một phiên tòa ba chớp ba nhoáng, tòa án Việt Nam tuyên phạt nhạc sĩ Việt Khang 4 năm tù và nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình 6 năm tù vì dám có gan cóc tía chống nhà nước qua những bản nhạc phản đối Tàu cộng và sự tàn bạo của công an. Thêm lần nữa, chính phủ CHXHCNVN lộ rõ bộ mặt hèn nhát với Tàu cộng và chỉ giỏi hà hiếp dân lành. 

Ngày 25 tháng 2 năm 2013, trong một bài phát biểu trên truyền hình về đề nghị sửa đổi Hiến pháp, Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản, mặt vênh mày váo chỉ trích những người kêu gọi đa nguyên đa đảng và việc loại bỏ Điều 4 của Hiến pháp, gọi những yêu cầu này là "suy thoái chính trị." Đáp lại lời nhận xét của Trọng, nhà báo Nguyễn Đắc Kiên đăng một bài luận với ngôn từ mạnh mẽ trên blog của mình, sửa lưng Trọng và ĐCSVN. Kiên nói ngay chóc khi khẳng định rằng Trọng không đủ tư cách để nói với nhân dân Việt Nam và chỉ có thể chỉ trích các thành viên của Đảng Cộng sản. Kiên ngay lập tức bị sa thải bởi công ty anh, tờ báo Gia Đình và Xã hội của chính phủ. 

Ngày 26 tháng 5 năm 2013, công an Việt Nam bắt giữ blogger Trương Duy Nhất về tội vi phạm Điều 258 Bộ luật hình sự vì "lợi dụng tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích nhà nước," một vi phạm có thể đưa đến tối đa bảy năm tù. Trương Duy Nhất được biết đến với blog của ông chỉ trích thẳng thắn hoặc chửi xiên chửi xéo chính phủ, trong đó có bài kêu gọi Thủ tướng và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản từ chức. Vào ngày 4 tháng 3 năm 2014, ông bị tuyên án hai năm tù về tội "lạm dụng tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích và các quyền lợi hợp pháp của tổ chức và nhân dân."

ĐCSVN và chính phủ CHXHCNVN không biết rằng họ càng làm ra luật lệ mới để kiểm soát dân, chơi trò vờn như mèo vờn chuột với các nhà hoạt động dân chủ, bắt bớ những người bất đồng chính kiến không có lý do, đánh đập tàn nhẫn những người biểu tình, lệ thuộc vào Tàu cộng, hèn nhát với Tàu cộng, dùng tù nhân lương tâm là con tin đánh đổi trên thị trường quốc tế, lừa đảo dân bằng dối trá, hút tiền dân khi nền kinh tế đang khó khăn, tấn công NVHN chống cộng, hoặc hứa nhăng hứa cuội thay vì hành động thực tiễn, họ càng làm dân nổi giận, đoàn kết, và tích cực hợp tác nhau để chống chính quyền dữ dội hơn. Bằng cách đặt ra luật lệ khắt khe trên tự do ngôn luận và tiếp tục vi phạm nhân quyền, chính phủ CHXHCNVN chỉ tự làm hại chính họ. Dân Việt Nam không hèn nhát. Trái lại nữa là khác. Họ rất can đảm và gan dạ, và sẽ tìm cách biểu lộ sự tức giận. Khi bị dồn nén quá thì con giun xéo lắm cũng quằn, họ sẽ không chờ đợi chính phủ làm ảo thuật hoặc một vị cứu tinh đến cứu họ. Họ sẽ tự giải quyết vấn đề và chống chính quyền quyết liệt. Họ sẽ không chịu bị đối xử bất công và sẽ đòi hỏi sửa đổi toàn diện.

Chưa bao giờ đất nước Việt Nam hèn hạ như vậy. Hai Bà Trưng, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Huệ nếu đội mồ sống dậy đành phải tuôn lệ khóc ngậm ngùi cho nỗi tủi nhục của nòi giống Rồng Tiên. Cho những mối nhục quốc gia di xú vạn niên này và biết bao nhiêu tội ác tày trời khác, đảng cộng sản Việt Nam như cá nằm trên thớt đang giãy đành đạch. Trước sau gì thì sẽ bị tiêu tan hủy diệt. Những người phạm tội như bị dao kề cổ, cuộc sống họ được đếm từng ngày, mạng sống họ như sợi chỉ treo mành hoặc ngàn cân treo sợi tóc, đứt lúc nào không biết. Trời cao có mắt, họ sẽ không thoát khỏi lưới trời lồng lộng. Gieo gió gặt bão, ác nhân ác quả họ sẽ chạy trời không khỏi nắng. ĐCSVN như ngọn đèn trước gió, đã đến lúc thế cùng lực tận. Những hoạt động tranh đấu tự do dân chủ gần đây như là tiếng chuông cảnh tỉnh những người cộng sản còn chút lương tri. Khi phong trào tự do dân chủ lật đổ chế độ cộng sản, những kẻ thù dân tộc sẽ bị trừng phạt đích đáng, chết không kịp ngáp

Thắng nghèo khổ, bất công, và ngay cả Tàu cộng không phải là chuyện đào non lấp biển hay bịt mắt bắt chim. Thực ra, chuyện đó thật dễ như trở bàn tay như bắt cua trong giỏ. Việt Nam chỉ cần rời bỏ chế độ cộng sản, xóa bỏ chính quyền độc đảng, trả lại quyền hành cho nhân dân, hủy bỏ những chuyện lừa đảo bịp bợm của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam. Đối với Tàu cộng, ĐCSVN không những coi mối liên hệ là bằng hữu chi giao, mà họ còn kết cỏ ngậm vành với lũ Tàu khựa vì có những ơn sâu nghĩa nặng trong quá khứ. Họ sẵn sàng nâng khăn sửa túi kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt. Để mị dân, họ tuyên truyền là Tàu cộng hùng mạnh và dân Việt chớ mó dái ngựa mà mang họa. Nhưng thực ra, qua lịch sử, dân tộc Việt đã mó dái ngựa biết bao nhiêu lần mà đâu có hề hấn gì. Hơn nữa, thời đại bây giờ đâu còn như xưa vì thế giới đâu có chịu để Tàu cộng một mình một chợ tung hoành trên chiến trường quân sự và kinh tế. Mỹ đang cay cú vì lỡ dại để Tàu cộng phát triển kinh tế nên sẵn sàng chụp mọi cơ hội để hạ bệ Tàu khựa. Hơn nữa, dân Tàu cộng đâu có muốn chính phủ họ lao đầu vào một cuộc chiến với Việt Nam. Nếu thắng, họ cũng chẳng vinh hạnh gì mà cũng phải trầy vi tróc vẩy. Nếu thua, thì họ còn mặt mũi nào với thế giới và các quốc gia chư hầu của họ.

Nhưng cái khó là dân Việt Nam phải làm thế nào để cải tổ đất nước khi mà Đảng cộng sản vẫn còn nắm quyền hoành hành? Nhưng bệnh quỷ có thuốc tiên. Một trong những thuốc hay nhất để trị bệnh quỷ đỏ là dĩ độc trị độc. Điều đó không có nghĩa là dân Việt Nam sẽ bắt chước thủ đoạn lừa đảo hoặc thói côn đồ của ĐCSVN. Dĩ độc trị độc đây có nghĩa là dĩ địch chế địch, biết được nhược điểm của cộng sản để mà tấn công. Người cộng sản rất sợ hai chuyện: sự thật và đoàn kết. Sự thật làm họ rởn tóc gáy. Vì vậy, họ luôn luôn tìm cách giấu ngược giấu xuôi, cấm cản dân tìm tòi, và còn che đậy bằng những lời dối trá và những thủ đoạn lừa đảo. Phong trào "Chúng Tôi Muốn Biết," phát động vào tháng 9 năm 2014, đã có dấu hiệu làm chính quyền cộng sản rúng động. Đoàn kết khiến họ toát mồ hôi hột. Vì vậy, họ luôn luôn tìm cách chia rẽ, bôi nhọ vu khống những hoạt động dân chủ, dùng cả những biện pháp tàn bạo của kẻ cầm quyền để đàn áp dân. Chống lại cộng sản là phải vạch ra sự thật và đoàn kết chặt chẽ. 

Ai có thể làm được những chuyện đó? Những lớp người đi trước tuổi già bóng xế, gần đất xa trời rồi cũng sẽ mất dần, chẳng bao lâu rồi cũng cưỡi hạc chầu trời. Nhưng tre già măng mọc, thế hệ trẻ tại Việt Nam và hải ngoại là thế hệ có nhiều khả năng nhất vì họ đông đảo và tuy sinh sau đẻ muộn nhưng là hậu sinh khả úy. Là lớp người xứng đáng, họ là những thành phần có nhiệt huyết và trí thức và có khả năng nhất để mở lại trang lịch sử huy hoàng của đất nước. Tuy nhiên vì bị tuyên truyền quá lâu từ lúc còn bé, nên nhiều người trong thế hệ trẻ tại Việt Nam ăn phải đũa cộng sản nên lầm đường lạc lối, tin tưởng vào những lời dụ dỗ lừa đảo của cộng sản. Không biết được phải trái, những nạn nhân này công kích những người chống đối chính quyền. Họ còn về hùa với chính quyền, không biết điều hay lẽ phải, trách móc những người hoạt động dân chủ là sao không an phận thủ thường mà còn tranh đấu làm chi cho uổng công phí sức

Có những thành phần miệng còn hôi sữa mà dám chỉ trích những bậc trưởng thượng đầy kinh nghiệm bản thân. Kẻ thì chưa vỡ bọng cứt mà tưởng trứng khôn hơn vịt. Người thì chưa ráo máu đầu không chịu biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, hoặc không chịu tìm tòi lịch sử để hiểu rõ bộ mặt thật của ĐCSVN và Hồ Chí Minh mà cứ bênh vực họ. Có người rất là chán ghét ĐCSVN nhưng lại nổi nóng khi có ai đụng chạm đến Hồ. Mặc dù có nhiều bằng cớ hẳn hoi giấy trắng mực đen, đứt đuôi con nòng nọc mà họ vẫn còn bán tín bán nghi, vì họ tin rằng Hồ là người hiền như cục đất, có đạo cao đức trọng và có công lao với đất nước. Nhưng làm sao một người hiền lành đạo đức lại có thể làm chủ tịch nắm đầu nắm cổ một đảng lừa đảo tàn ác được? Sự đóng góp của Hồ vào Việt Nam không những không cần mà còn cản trở bước tiến của Việt Nam vì Việt Nam sẽ tự nhiên có được tự chủ mà không phải gặp cảnh ách giữa đàng quàng vào cổ, bị mắc vào hai cuộc chiến và ách cộng sản, và hàng triệu người chết. Nếu không có Hồ và đảng cộng sản, những người quốc gia yêu nước chân chính đã có dịp chung sức, thuận bè thuận bạn, tát cạn biển Đông, để tạo dựng một nước tự chủ dưới sự giúp đỡ của các siêu cường thế giới sau thế chiến thứ hai. Nhiều người lại còn cho rằng lịch sử là quá khứ và muốn quên đi quá khứ và hủy bỏ hận thù. Đúng, nên hủy bỏ hận thù. Nhưng đó là hành động của tha thứ khi mà kẻ tội phạm thực sự ăn năn hối lỗi, chứ không phải là bỏ qua quá khứ và để mặc cho những kẻ tội phạm tiếp tục những chuyện hại dân hại nước

Cộng sản Việt Nam rất là khôn. Nhưng họ chỉ khôn mà không ngoan. Cái khôn của người cộng sản Việt Nam là cái khôn vặt, cái khôn của kẻ dốt như bò vực chưa thành, cái khôn của lũ mạt cưa mướp đắng, thò lò sáu mặt, cái khôn của kẻ đạo đức giả, mật miệng gươm lòng, cái khôn của hung thần ác sát, cái khôn của kẻ cõng rắn cắn gà nhà, nối giáo cho giặc, cái khôn của thiểu số thống trị đa số dân lành. Cái khôn của họ không có đức, không có chính nghĩa, không có tình yêu thương đồng bào. Ngoài chuyện Hồ và ĐCSVN ăn vụng không biết chùi mép trong các hành động vô đạo đức và các lừa đảo lịch sử, ĐCSVN còn có những thủ đoạn lừa đảo ấu trĩ với người Mỹ và dân Việt Nam hiện nay. Họ biết dùng tâm lý chiến để đánh vào tình cảm mọi người. Họ lợi dụng tinh thần tự do ý tưởng của người Mỹ để động lòng trắc ẩn người Mỹ hoặc kích động mặc cảm tội lỗi của người Mỹ, nhất là những cựu chiến binh Mỹ trong chiến tranh Việt Nam. Họ bù lu bù loa đòi Hoa Kỳ bồi thường cho nạn nhân do chất độc da cam, nhưng họ không thèm bồi thường cho những nạn nhân của thảm sát Huế lúc Tết Mậu Thân. Họ còn chối bay chối biến tội ác đó, lật lọng tráo trở đổ tội cho Mỹ và chính phủ VNCH. Họ không chịu nhận tội ác họ đã gây cho chính dân của họ, bây giờ họ còn cả gan đòi dân tộc khác bồi thường cho tai họa chiến tranh? Họ không thể có được cả hai như vậy.

ĐCSVN tiếp tục chính sách mị dân, dùng những tiểu thuật hoa ngôn xảo ngữ, nói toàn những chuyện trên trời dưới biển lừa đảo dân một cách ấu trĩ, che đậy giấu giếm những dấu hiệu hiểm họa. Những người có kinh nghiệm với cộng sản thì không bị lừa gạt, nhưng vẫn có người còn tin vào cộng sản và vì vậy lũ cộng sản mới tiếp tục trò lừa đảo. 

Để có một cuộc tranh đấu cho chính nghĩa, cần phải có một sự sáng suốt và hiểu biết mọi chuyện. Ai tin rằng ĐCSVN là chính nghĩa, thì cứ việc tin nhưng niềm tin đó phải được dựa trên sự hiểu biết tận tường chứ đừng u mê ám chướng chỉ nghe những lời tuyên truyền một chiều hoặc tin mọi chuyện từ chính quyền một cách ngây thơ khờ khạo. Nhưng ai tin rằng ĐCSVN là đảng của những người hiểm ác lòng lang dạ thú thì phải cương quyết diệt trừ. Phong trào dân chủ mới đúng là phục vụ chính nghĩa. Ai cũng biết điều đó. Cả thế giới hỗ trợ chuyện đó. ĐCSVN và Hồ Chí Minh, tuy hai mà một, đều đã bán linh hồn cho ác quỷ. Người cộng sản không giống ai và chế độ cộng sản không thích hợp với dân tộc Việt nhưng vì nó tồn tại trên nước Việt hơn tám chục năm nay, khó mà bị tiêu diệt hoàn toàn trong một sớm một chiều. Nhưng không vì vậy mà ăn không ngồi rồi làm phí phạm tuổi trẻ hoặc há miệng chờ sung, chờ một phép lạ đến với Việt Nam. 

Tương lai nước Việt ở trong tay dân Việt. Dân Việt không thể nào bó tay chịu chết, sống mãi với tủi nhục ê chề, an bần lạc đạo, chần chừ lửng lơ con cá vàng trong cảnh nhà tan nước mất sắp xảy ra. Tuổi trẻ không thể khoanh tay chờ chết, hoặc chờ nước đến trôn mới nhảy. Họ không thể khoanh tay đứng nhìn mà cần phải có gan vàng dạ sắt, theo chân nối gót Trần Quốc Toản, Nguyễn Thái Học, Phạm Hồng Thái. Ai cũng có thể đóng góp trong cuộc tranh đấu với tinh thần uy vũ bất năng khuất, từ các thanh niên đội trời đạp đất tới các thanh nữ liễu yếu đào tơ. Họ sẽ là trụ cột quốc gia xứng đáng là con cháu Lạc Hồng. Vạn sự khởi đầu nan, nhưng nếu biết đoàn kết trong sáng suốt thì mọi chuyện sẽ thành công. Dục tốc bất đạt, những người hoạt động dân chủ không cần phải hối hả đối đầu với người cộng sản lẻ tẻ. Đừng có hăng tiết vịt rồi hành động bất cẩn, chỉ để bị đàn áp dễ dàng khi kế hoạch vẫn còn trong trứng nước. Cuộc nổi dậy cần có thời gian để mài nanh giũa vuốt, thiết lập cơ sở nội ứng ngoại tiếp vì có bột mới gột nên hồ. Phải biết đãi cơ hành sự. Đừng để cờ đến tay mà không biết phất. Những người hoạt động dân chủ cũng đừng nên quá cẩn thận, và đừng để những kẻ bi quan làm suy yếu lòng nhiệt thành khi mới có chút trắc trở. Như trong bất kỳ một cuộc đấu tranh nào, cũng sẽ có nhiều khó khăn làm cản trở sự tiến tới của phong trào dân chủ. Sẽ có cãi cọ, chửi rủa, nói xấu, dọa nạt, bất hạnh, bắt bớ, giam cầm, máu đổ, hoặc ngay cả mất mát sinh mạng. Nhưng cho dù bất cứ chuyện gì, những người hoạt động dân chủ vẫn phải ngẩng mặt vui vẻ, giữ vững niềm tin, và không bao giờ bỏ cuộc nửa đường. Lúc nào cũng có những thành phần "phản động" chờ dịp phá thối, ăn nói càn rỡ, hù mọi người. Một khi cuộc nổi dậy toàn quốc bắt đầu, dân Việt phải tích cực tham gia tạo cho sức mạnh cách mạng lên như diều gặp gió. Cũng không cần phải bạo động. Chống đối một cách bất bạo động là một lực lượng vững như bàn thạch, không thể bị phá tan. Vạn bất đắc dĩ mới dùng đến phương pháp tiên lễ hậu binh. Kế hoạch phải được phối hợp và quản lý một cách cẩn thận. Tuy nhiên phong trào dân chủ cũng không thể ngăn cản được những người muốn dùng bạo lực để trừng trị những kẻ tội phạm. Nhiều khi, có những vụ bạo động mới làm lũ cộng sản mở mắt.

Dân Việt nên theo gót nhóm biểu tình ở Thái lan tháng 11 năm 2013 khi hàng chục ngàn người biểu tình chống chính quyền ùa ra đường phố, chiếm đóng các tòa nhà chính phủ và đòi hỏi Thủ tướng từ chức; hoặc sinh viên học sinh Hồng Kông biểu tình bất bạo động trong cách mạng Dù chống lại sự can thiệp Tàu cộng trong việc quản trị Hồng Kông vào tháng 10 năm 2014. Một kế hoạch tốt là thiết lập một chuỗi biến sự bất bạo động liên tiếp đòi hỏi tự do và dân chủ, khiến cảnh sát và công an không kịp trở tay và để khuấy động và kích thích toàn bộ dân số. Một yếu tố quan trọng trong tiến trình này là phương tiện truyền thông đại chúng, truyền thông xã hội, thông tin Internet và di động. Thông tin phải được truyền càng nhanh và rộng rãi càng tốt để không những dân chúng ở Việt Nam, mà còn tất cả các cơ quan thông tấn thế giới được liên quan. 

Những người chống cộng, nhất là những bậc trưởng thượng thân hào nhân sĩ trong cộng đồng người Việt hải ngoại, có tinh thần tranh đấu quyết chiến quyết thắng chống cộng tích cực. Họ biểu tình, viết sách báo, đăng tải blogs và thông tin chống đối chế độ cộng sản tàn bạo tại Việt Nam. Sống trên các đất nước tự do dân chủ, NVHN có khả năng và phương tiện tạo ảnh hưởng trên các cơ sở chính trị nước ngoài để gây áp lực lên chính phủ CHXHCNVN. Tuy nhiên, cộng đồng NVHN chưa được thống nhất đoàn kết toàn vẹn và vẫn có những thành phần quá khích nên đôi khi tạo bất lợi cho chính nghĩa. Ai cũng cùng mục tiêu chống cộng nhưng nhiều thầy thối ma, dễ tạo ra chia rẽ làm hỏng đại sự. 

Ở hải ngoại, có cả hàng chục đảng phái chính trị chống cộng, và hàng trăm tổ chức, hiệp hội, cơ sở văn hóa, xã hội, có hoạt động hoặc chủ trương chống cộng. Nhưng lắm sãi không ai đóng cửa chùa, những đảng phái, hiệp hội và tổ chức hải ngoại thiếu sự đoàn kết phối hợp chặt chẽ nên không tạo được hiệu quả hữu hiệu. Đó là không kể có những chia rẽ mâu thuẫn nội bộ trong những tổ chức này. Không có gì thảm thương hơn khi mà những người trẻ nhìn các bậc đàn anh đàn chị chia rẽ, cãi nhau chí choé, chỉ trích, chửi bóng chửi gió, và nhục mạ lẫn nhau. Nhiều khi có những chuyện chẳng ra gì mà cũng bàn cãi ỏm tỏi, hoặc có chuyện bé xé ra to, hoặc chưa biết đầu cua tai nheo thế nào mà đã chửi bới nhặng xị cả lên, làm mất cả thể thống. Đã thế, nhiều người chống cộng có những lối diễn tả quá khích, dùng ngôn ngữ nặng nề tục tĩu, chửi bới những người bất đồng ý kiến, nhiều khi còn chụp mũ những người chống cộng khác là cộng sản. Nhưng chửi lắm mỏi mồm, những người quá khích này chỉ làm tổn hại cho chính nghĩa. 

Cộng sản thực ra rất là hiểu rõ nhược điểm này nên chúng tấn công triệt để. Chúng dùng đủ mọi thủ đoạn lưu manh đầu đường xó chợ để phá hoại cộng đồng chống cộng. Chúng tạo ra nghi kị trong những người hoạt động dân chủ và bất đồng chính kiến bằng cách đối xử họ khác nhau. Chúng sách nhiễu, đánh đập, hoặc giam cầm nhiều người hoạt động dân chủ, nhưng đồng thời lại cố tình lờ đi hoặc ưu đãi vài người khác để cho những người này bị nghi ngờ là thân cộng. Cộng đồng dân chủ vì vậy gấu ó nhau như chó với mèo và trong tiến trình đó, làm suy nhược tinh thần đoàn kết. 

Chúng mua chuộc một số người Việt hải ngoại để làm tay sai là công cụ tuyên truyền và đả phá cộng đổng chống cộng, tung ra những tin đồn thất thiệt lời ong tiếng ve, tạo ra điều kia tiếng nọ bôi nhọ những ngưởi chống cộng chân chính. Một chiêu độc đáo nữa là chúng phái đặc công trà trộn vào hàng ngũ chống cộng. Những đặc công này giỏi chuyện phá hoại tiếng tăm người khác. Chúng giả mạo là chống cộng tích cực nhưng lại có tư cách phàm phu tục tử ăn nói tục tĩu, chửi bới tứ tung, ngồi lê đôi mách chuyện người này người nọ, vạch lá tìm sâu chuyện riêng tư của thiên hạ, chỉ trích những người lãnh đạo, cơ sở, hiệp hội, hoặc tập đoàn chống cộng chân chính để gây tiếng xấu cho cộng đồng chống cộng, tạo ra những chuyện lời xa tiếng gần làm nản lòng thoái chí những người chống cộng, và làm những người trẻ khinh thường phong trào chống cộng. Người chống cộng chân chính không cần phải vạch mặt chỉ tên những kẻ này vì trước sau ai cũng biết họ là ai. Ngoải ra, người chống cộng chân chính phải cao tay ấn hơn cộng sản, không nên dùng những trò hạ cấp đê tiện bỏ lửa tay người của chúng vì sẽ chỉ càng tăng thêm chia rẽ và tạo ra lẫn lộn, không biết ai là thật giả. Nếu những người chống cộng chân chính cùng bảo nhau quyết giữ thái độ nhã nhặn chính nhân quân tử với mọi người kể cả kẻ thù, không xỉ vả ai, không chỉ mặt ai, không tố cáo ai, thì những tên cộng sản trá hình chuột đội vỏ trứng chuyên nghề chỉ mặt điểm tên sẽ bị lòi mặt chuột.

Người Việt chán ngán, than thân trách phận, và buồn tủi cho đất nước Việt Nam. Nhưng thực ra, tuy thiên cơ bất khả lậu nhưng có dấu hiệu cho thấy Trời rất là thương dân Việt. Trời để lũ cộng sản chiếm đóng miền Nam và thống trị toàn quốc, nhưng trong cái rủi có cái may. Cái may là để cho toàn thể người Việt, từ Bắc tới Nam, hiểu được cộng sản là gì. Nhờ vậy, họ biết thương yêu nhau hơn vì cùng là nạn nhân của chính quyền tàn bạo nên đồng bệnh tương liên trong tinh thần bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn. Sự áp đảo vô nhân đạo của chính quyền CHXHCNVN lang tâm cẩu phế còn tệ hại hơn thiên tai lụt lội, khiến cho ai cũng thấm thía câu nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng và hiểu được đoàn kết thì sống. Sự thống trị của cộng sản trong nhiều thập kỷ cũng khiến dân thức lâu mới biết đêm dài để hiểu rõ bộ mặt thật của lũ quỷ đỏ. Ngoài ra, vì cộng sản xâm chiếm miền Nam một cách hèn hạ và đối xử dân miền Nam quá ư tàn bạo như những kẻ trời đánh thánh vật và trời tru đất diệt nên dân miền Nam có can đảm bỏ quê hương và tạo dựng được một khối NVHN to lớn hỗ trợ cho người dân trong nước đứng lên và tranh đấu cho tự do dân chủ. 

Nhiều người e rằng nhân tài đất Việt hiếm hoi, đếm đầu ngón tay, tìm lãnh tụ tài ba như mò kim đáy biển. Hoặc họ sợ là những nỗ lực chống đối chính phủ quá nhỏ nhoi như châu chấu đá xe, hoặc chỉ là những chống đối lẻ tẻ như đem muối bỏ bể, trong khi thế lực công an cảnh sát hùng mạnh, đối phó dân như đá chọi với trứng. Tuy nhiên, cảnh sát hoặc công an chỉ là cọp giấy vì chỉ có những kẻ hèn hạ mới phục vụ lũ cộng sản đàn áp dân lành. Hơn nữa, người Việt phải ý thức rằng các cuộc nổi dậy lật đổ chế độ cộng sản Liên Xô và Đông Âu, cách mạng Mùa Xuân Ả Rập, và gần đây là các cuộc chống đối ở Ukraine và cuộc cách mạng Dù ở Hổng Kông vang trời dậy đất không cần sự lãnh đạo của một cá nhân văn võ song toàn, oai phong lẫm liệt, hoặc là người tài đức kiêm toàn hoặc đa mưu túc trí, mà là do lòng kiên cường tòng nhất bất oanh của toàn dân hoặc các người trẻ đầy nhiệt huyết. Vì vậy, những người tranh đấu cho tự do dân chủ chỉ cần phải kiên tâm trì chí, giữ vững niềm tin trong chính nghĩa vì có chí thì nên. Nước chảy đá mòn, trước sau gì thì chế độ cộng sản cũng phải tiêu tan. 

Một vấn đề quan trọng cho sự hoạt động dân chủ tại Việt Nam là tuy những nhà hoạt động dân chủ biết rõ bộ mặt thật của ĐCSVN, nhưng họ chưa có hậu thuẫn mạnh mẽ của toàn dân bởi vì có nhiều yếu tố ngăn cản quần chúng đạt mức tới hạn cho một cuộc cách mạng. Nhiều người dân Việt Nam vẫn còn quá bận rộn với việc kiếm kế sinh nhai nên không để ý đến tình hình đất nước. Họ cho rằng có thực mới vực được đạo và chuyện chính trị lả chuyện ưu tiên thấp. Nhưng con người không phải sống để ăn và nếu không có chính đạo thì cũng chẳng còn gì để thực. Ngoài ra, nhiều người dân vẫn còn mê mẩn tâm thần chưa biết được những sự lừa đảo của ĐCSVN vì bị ảnh hưởng những tuyên truyền mị dân, nên không biết được những chuyện gì đã, đang và sẽ xảy ra. Một số người tin vào chút thoải mái vật chất và cho rằng đất nước đang thanh bình và dân có được chút tự do và hưởng tiện nghi, nên không thấy sự cần thiết của một cuộc nổi dậy. Tuy nhiên chút tự do và tiện nghi đó không thấm tháp gì so với các quốc gia lân cận khác, và người dân Việt xứng đáng hưởng được nhiều hơn thế nữa. 

Dân Việt Nam lại có tính chịu đựng, chủ trương một điều nhịn bằng chín điều lành. Nhưng ĐCSVN và lũ công an không biết sự nhẫn nhịn đó mà lại cho rằng dân Việt chỉ là đám hèn nhát, hiền quá hóa ngu, nên lại càng hoành hành thêm. Nhiều người còn cho rằng mỗi quốc gia một khác, đừng có đứng núi này trông núi nọ hoặc được voi đòi tiên, nhìn vào cuộc cách mạng mùa Xuân Ả rập mà so sánh với Việt Nam. Nhưng thực ra, nhân quyền không có biên giới và ở đâu cũng giống nhau. Tương lai Việt Nam thực ra như một cái hố càng ngày càng sâu hoặc như chuột chạy cùng sào, càng ngày càng bé teo lại. Nhiều người chỉ thích hưởng nhàn, mai danh ẩn tích, không muốn dây dưa vào chính trị, ̣giữ thái độ đứng ngoài cuộc để mặc cho kẻ khác tranh đấu, giữ thái độ ai làm nấy chịu. Nhưng đây không phải là chính trị mà chỉ đơn thuần là tranh đấu cho quyền lợi căn bản và cho tương lai đất nước, cho vinh quang tổ quốc và thịnh vượng cho các thế hệ con cháu sau này. Nhiều người lại còn nghi ngờ những người hoạt động dân chủ, cho rằng họ bị giật dây bởi NVHN, hoặc được tài trợ bởi những thế lực thù địch. Vì vậy, không những họ tránh xa những người hoạt động dân chủ mà lại còn chê bai chỉ trích những hoạt động này. Tuy nhiên, những nghi ngờ đó là vô căn cứ, và coi thường tinh thần bất khuất sẵn có của dân Việt. Ngoài ra, cho dù chuyện đó có thật, cũng đâu có gì sai khi dân Việt trong và ngoài nước hợp tác nhau cho chuyện tốt đẹp? Nhiều người không màng gì đến chuyện vong gia bại sản, chỉ ung dung tự tại hoặc vô công rồi nghề, suốt ngày uống cà phê cà pháo tán gẫu chém gió lung tung, hoặc nhậu nhẹt chén tạc chén thù, rượu vào lời ra với bạn bè, cho rằng chuyện lật đổ chế độ cộng sản là chuyện đội đá vá trời hoặc là chuyện mơ tưởng hão huyền. Có người chẳng thân cộng mà cũng chẳng chống cộng. Họ không cần biết ai nắm giữ quyền hành, miễn là họ có cuộc sống tạm yên ổn, vợ hiền con ngoan, và do đó họ chẳng muốn tham gia vào bất cứ chuyện gì dính líu tới chính trị và không dây dưa gì đến những nhà hoạt động dân chủ. Tuy nhiên, những người này phải nghĩ đến tương lai; nếu không phải là tương lai Việt Nam, thì là tương lai của cháu chắt họ. Tương lai có sẽ sáng sủa dưới chủ nghĩa cộng sản hoặc chủ nghĩa xã hội không?

Quan trọng hơn, sự yêu thương quá khứ còn tạo ra sự chia loan rẽ phượng giữa những người chống cộng nhưng không biết hoặc không thích chế độ VNCH - họ có thể là những người sinh trưởng trong miền Bắc trước năm 1975 hoặc sinh trưởng sau năm 1975 - và những người chống cộng trung thành với chế độ VNCH. Ngoài ra, ngay cả với những người không biết hoặc không thích chế độ VNCH còn có sự chia rẽ giữa những người thích Hồ Chí Minh, và ghét Hồ. Thêm nữa, trong những người thích chế độ VNCH còn có sự chia rẽ giữa những người thích Ngô Đình Diệm vả ghét Diệm. Sau cùng, còn có những người thích Nguyễn Văn Thiệu và ghét Thiệu. 

Những sự chia rẽ rối như canh hẹ này cần phải được đối phó một cách tế nhị và cẩn thận vì nhiều khi chỉ vì những bất đồng chính kiến nhỏ nhặt hoặc yêu nên tốt ghét nên xấu tạo ra những tranh luận lạc đề hoặc mất thì giờ vô ích mà xôi hỏng bỏng không cả đại sự. Cãi cọ là yếu điểm của người chống cộng. Một cách hay nhất là xóa bỏ tất cả những sự chia năm xẻ bảy này, dẹp bỏ mọi khác biệt, đừng để chúng trở thành chuyện tranh cãi, để chú tâm vào sự cao cả và giống nhau hơn hết thảy. Đó là mục tiêu hủy bỏ chế độ cộng sản. Sau khi chế độ cộng sản bị tiêu diệt, nhường lại cho tự do dân chủ và đa nguyên đa đảng, thì dân chúng tha hồ lập đảng, không còn bị kiểm duyệt tự do ngôn luận. Hồ, Diệm, Thiệu, VNCH, công giáo, phật giáo sẽ được đem ra mổ xẻ thảo luận, lúc đó thì sự thật sẽ được đem ra ánh sáng. Tuy sẽ có những tranh cãi quyết liệt, nhưng những tranh cãi này được xây dựng trên nền tảng của tự do dân chủ, của hiểu biết và học thức, chứ không còn là lừa đảo, ngu xuẩn như ở chế độ cộng sản. Ngay cả ở Hoa Kỳ và hầu như mọi quốc gia dân chủ, chia rẽ đảng phái rất là trầm trọng, nhưng họ vẫn có sự ổn định chính trị vững vàng và dân chúng vẫn đoàn kết. Đó là cái lợi của tự do dân chủ. Cãi nhau sùi bọt mép để tiến lên, chứ không phải để thụt lùi.

Ngoài ra, tuy có nhiều NVHN tích cực tham gia vào cuộc tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam, sức mạnh của lực lượng này chưa được phát triển hoàn toàn. Đa số NVHN vẫn còn đầu tắt mặt tối bận rộn với cuộc sống và thế hệ trẻ trong NVHN thiếu sự thiết tha đến tương lai Việt Nam khi đối với họ, Việt Nam vẫn chỉ là một quốc gia ngoại quốc.

Với đủ lối suy nghĩ và tư tưởng tiêu cực như vậy, cuộc tranh đấu cho tự do dân chủ tại Việt Nam tuy không phải là chuyện xẻ núi lấp sông nhưng rất là khó khăn. Vì có quá nhiều phe phái, đoàn kết là một điểm rất khó cho những người hoạt động dân chủ. Do đó, để thành công, những người hoạt động dân chủ phải triệt để gạt bỏ mọi khác biệt, cương quyết đoàn kết chặt chẽ, và đối phó trực tiếp với vấn đề. Cuộc chiến chống cộng là cuộc chiến ý chí. Ai có ý chí mạnh bền gan vững chí sẽ thắng và đoàn kết cho họ cái ý chí mạnh mẽ đó. Một khi đoàn kết, họ mới có thể hợp sức vạch ra sự thật. Họ cần phải giáo dục người dân Việt cho họ thấy rõ hiểm họa của đất nước nếu cứ để ĐCSVN cầm quyền. Dân Việt phải thức tỉnh để thấy những gì đang xảy ra. 

Bản chất của loài thú và cái gốc rễ tồi tệ của ĐCSVN là lừa đảo. Sự lừa đảo chính yếu là dựa vào việc thần thánh hóa Hồ Chí Minh, một ác quỷ đội lốt người. Cuộc đời vô đạo đức của Hồ Chí Minh như là chuyện bí mật phòng the của ĐCSVN. Vạch ra sự lừa đảo đó là ai cũng thấy rõ tại sao cần phải có cách mạng dân chủ. Nếu không chỉ đường vạch lối cho người dân hiểu cái bản chất lừa đảo của ĐCSVN, thì dù có rát cổ bỏng họng kêu gọi tranh đấu cũng có ít người hưởng ứng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, những nhà hoạt động dân chủ trong nước cần phải kiến cơ nhi tác chuẩn bị cho phe mình mạnh mẽ, trước khi ra quân chống đối ĐCSVN. 

Ngoài ra, nếu người dân Việt Nam muốn được hưởng tự do dân chủ thì muốn ăn phải lăn vào bếp. Chính họ mới phải là người đứng lên tranh đấu cho quyền lợi của họ và tuyên bố dõng dạc niềm tin và ý muốn họ. Để có sự hỗ trợ từ các siêu cường dân chủ, dân Việt phải chứng tỏ cho thế giới biết là chính họ muốn lật đổ chế độ cộng sản. Thế giới tư bản, nhất là Mỹ, muốn thấy Việt Nam có thể chế dân chủ, chẳng phải vì họ thương người như thể thương thân xót xa gì cho dân Việt, mà vì họ muốn có sự dễ dàng trong vấn đề giao thương mậu dịch. Họ không muốn phải đối phó với các tệ trạng hành chánh, luật lệ, tham nhũng, thiên vị, ngu xuẩn của một chế độ cộng sản độc tài. Người Việt hải ngoại sẵn sàng giúp đỡ người Việt trong nước, nhưng không thể khởi động cuộc nổi dậy vì chính phủ cộng sản sẽ vin vào cớ là dân chúng vẫn tin tưởng vào ĐCSVN và chỉ có những kẻ đứng ngoài là những thế lực thù nghịch xui nguyên giục bị dân. 

Nhóm tổ chức dân chủ cũng không cần phải có một lãnh tụ siêu phàm xuất chúng, mà chỉ cần hợp tác làm việc tích cực với nhau để kích động quần chúng, lấy số đông làm sức mạnh vì khôn độc không bằng ngốc dân. Lũ công an thực ra cũng đa nhân hiếp quả sử dụng số đông để áp đảo dân. Người dân không nên sợ là trứng chọ̣i đá, vì lũ công an không phải là đá mà cũng chỉ là một đám trứng non mà thôi. Phải nên nhớ rằng đảng cộng sản chỉ có ba triệu đảng viên, trong khi toàn dân Việt Nam là gần chín mươi triệu, một trường hợp rõ ràng của thiểu số cai trị đa số. Công an cảnh sát làm sao có thể đương đầu được với hàng ngàn, chục ngàn, trăm ngàn, hoặc cả triệu dân đồng lòng biểu tình như nước vỡ bờ, ào ào như ong vỡ tổ trên khắp toàn quốc. Chính lũ công an mới là đom đóm bắt nạt ma trơi. Bạo lực không bao giờ làm sờn lòng nản chí người dân đòi hỏi nguyện vọng cho tự do dân chủ. Sự kiện chính phủ CHXHCNVN đặt những bản án nặng nề lên những nhà tranh đấu tự do dân chủ cho thấy nhược điểm của họ. Vì những bản án này quá vô lý, người ta phải tự hỏi tại sao. Câu trả lời đơn giản là ĐCSVN sợ. Đúng vậy, họ sợ quần chúng nên mới dùng những bản án nặng nề để dọa già dọa non. Nhưng cái dọa nạt đó chỉ như rung cây dọa khỉ và lại còn có tác dụng ngược lại vì tới mức nào đó thì sức người có hạn, người dân không còn ngán nữa. 

NVHN bốn phương tám hướng và người Việt trong nước nên hợp tác tích cực với nhau như giao long đắc thủy và tận lực hoạt động thật hữu hiệu. Những nhà hoạt động trong nước cần phải có tổ chức quy mô để truyền bá thông tin chính xác nói có sách mách có chứng, chứ không có kiểu tuyên truyền thao thao bất tuyệt như vẹt của cộng sản, về thế giới, chính trị, xã hội, lịch sử, và văn hóa cho toàn dân Việt để không bị những tuyên truyền cộng sản bóp méo sự thật. Họ cần phối hợp và tương tác với người Việt hải ngoại chống cộng trong các lãnh vực truy cập tin tức, dữ kiện, và tài liệu, và loan truyền thông tin nói tất cả về tính chất lừa đảo của ĐCSVN. NVHN có phương tiện tiếp cận các nguồn nghiên cứu hải ngoại mà không bị chính phủ cộng sản kiểm duyệt và có khả năng tài chánh cho những chi phí cách mạng. Người Việt trong nước có phương tiện bổ sung những tài liệu này và có những bằng chứng tai nghe mắt thấy. Những sự lừa đảo bịp bợm của ĐCSVN cần phải được vạch rõ và phanh phui để cho dân trí khai thông. Tuy nhiên những nhà hoạt động tự do dân chủ, trong và ngoài nước, cần phải cẩn tắc vô ưu đề phòng những tác nhân cộng sản trá hình trà trộn trong hàng ngũ chống cộng. Một cách để vô hiệu hóa những tác nhân này là hoạt động trên cơ sở mục tiêu giáo dục và nghiên cứu nghiêm trọng và ôn hoà để chính phủ không có lý do chính đáng nào mà quấy nhiễu hoặc bắt bớ.

Người Việt Nam, cả già lẫn trẻ, nên biết đoàn kết vì nhân chúng thắng thiên, bỏ mọi tị hiềm, kiên nhẫn, khôn ngoan sáng suốt, dùng sức mạnh của ba cây chụm lại lên hòn núi cao để góp sức chung tay trong tinh thần chị ngã em nâng, chia ngọt sẻ bùi cho tương lai đất Việt tươi sáng cho đến lúc hết cơn bĩ cực tới hồi thới lai. Cuộc đấu tranh cho dân chủ sẽ khó khăn, nhưng họ phải có niềm tin vào thành công và giữ thái độ lạc quan. 

Đất nước Việt Nam đẹp đẽ khắp nơi hoa thơm cỏ lạ lại có tài nguyên phong phú, nhiều loài giống độc nhất vô nhị. Khi không còn lũ quỉ đỏ hoành hành múa gậy vườn hoang, bạo thiên nghịch địa, thì quốc gia hưởng thái bình an lạc, bể lặng sóng yên, dân chúng được trời che đất chở khỏi tai ương. Lãnh thổ được toàn vẹn, cỏ đón hoa chào. Khi chế độ cộng sản độc đảng được thay bằng thể chế dân chủ đa nguyên, tôn trọng nhân quyền, thì toàn dân sẽ phấn khởi, tích cực đóng góp vào nền kinh tế, tận dụng tài nguyên thiên nhiên phong phú và khối làm việc trẻ vĩ đại để kéo đất nước Việt Nam ra khỏi bùn lầy nước đọng. Người Việt trong nước và ở hải ngoại tương thân tương ái, một lòng một dạ cùng xây dựng đất nước vững bền, nhất quyết trước sau như một dẹp đi dốt nát, kiêu căng, và lừa dối. Không bao lâu, ánh sáng sẽ lóe lên trong màn đêm, Việt Nam sẽ thuận buồm xuôi gió trên thị trường thế giới, trở thành siêu cường kinh tế. 

Tàu cộng không phải là mối lo nếu dân Việt biết đoàn kết. Hồn ma quân Nam Hán kêu than vất va vất vưởng từ bãi cọc lòng sông Bạch Đằng; vết ngựa quân Lý Thường Kiệt công thành lược địa (đánh thành chiếm đất) hằn sâu trên đất Ung Khâm Liêm; giặc Mông cổ nhục vũ huyết phi (thịt văng máu bay) quanh cửa Hàm Tử, bến Chương Dương, đồn Vạn Kiếp; Bình Ngô Đại Cáo dư âm nhiễu lương (âm vang chưa dứt) trên khắp nơi mọi chốn từ Chi Lăng tới thành Đông quan; Tôn Sĩ Nghị phao qua khí giáp (vất giáo bỏ áo), mồ chôn cốt tích thành sơn (xương chất thành núi) tại Đống đa. Tất cả những sự kiện lịch sử này sẽ nhắc nhở Tàu cộng tinh thần bất khuất của dân Việt đủ để chính quyền Tàu cộng hồn phi phách tán, tướng tá binh sĩ Tàu cộng tóa hỏa tam tinh, dân tình Tàu cộng thất điên bát đảo, và do đó bất chiến tự nhiên thành. Nếu Tàu cộng vẫn hung hăng giở trò xâm lược, thì quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Toàn dân Việt Nam sẽ nắm tay nhau trên khắp toàn cầu, xóa bỏ mọi hận thù chia rẽ, nghe theo tiếng gọi hồn thiêng sông núi, đứng lên bảo vệ giang sơn gấm vóc, và đoàn kết chặt chẽ để không hổ là con Rồng cháu Tiên.

Tinh thần đoàn kết là thành đồng vách sắt. Chính nghĩa tự do dân chủ là thủy trích thạch xuyên. Cuộc tranh đấu của dân tộc Việt chống lại chế độ tàn ác cộng sản là cuộc tranh đấu thành công nắm chắc trong tay. 

Hãy đứng lên những con Hồng cháu Lạc. 
Mẹ Việt Nam khóc mòn mỏi đợi chờ.
Sắp mất rồi, đâu rừng vàng biển bạc?
Đồng bào ơi, sao ngoảnh mặt làm ngơ?

Lũ quỷ đỏ khiến trời sầu đất thảm 
Đè đầu cưỡi cổ lừa đảo dân lành
Lời uất hận vang thấu tận trời xanh
Tiếng kêu ca đầy thê lương ảm đạm


Hỡi chàng trai trẻ lưng dài vai rộng
Này cô thiếu nữ cân quắc anh thư
Đồng tâm nhất trí chống loài nô cộng
Miệng mật lòng dao hãy cố diệt trừ

Đất Việt Nam đầy danh lam thắng cảnh
Non xanh nước biếc đẹp đẽ vô vàn
Hẹn ngày về khi trời quang mây tạnh
Chẳng chóng thì chày giặc cộng sẽ tan


0 comments:

Powered By Blogger