Biểu tình theo chị thị của nhà nước - Nguồn: FB Thúy Nga.
Tối hôm qua (10/5), mãi tới khuya tôi mới thấy trên mạng hình ảnh của
2000 tri thức dự buổi phát động “Hi sinh vì tổ quốc” do hội Luật gia
thành phố Hồ Chí Minh tổ chức. Trong số các ảnh chụp tôi thấy có những
người đọc báo, có những người nói chuyện riêng, có người há hốc mồm lên
cười, có người ngủ gật. Có đoạn trên báo Người lao động ghi, ông cựu
giám đốc sở Tư pháp thành phố Hồ Chí Minh hỏi: “Chúng ta quyết tâm bảo
vệ tổ quốc, nhưng đất nước ta nghèo lấy gì để chiến tranh?”. Nhiều người
hô “Hi sinh, hi sinh, hi sinh!”. Sáng nay, khoảng 9 rưỡi, trước cổng
ĐSQ Trung Quốc, trong đám mấy thanh niên cầm cờ búa liểm, cờ sao vàng,
các khẩu hiệu “cùng đồng hành với Đảng và chính phủ,…” có người hô lớn
đến lạc cả giọng: “Toàn dân đồng hành cùng đảng và chính phủ quyết hi sinh để bảo vệ đất nước”.
Đáp lại lời hô ấy chỉ là những tiếng la ó ồn ào vì những người trong
nhóm của người ấy không biết hô theo thế nào. Khi quay lại thấy tôi anh
ta giơ tay bắt tay chào tôi: “Cháu chào bác Ôzôn.” Bên cạnh tôi là nhà
văn Vũ Ngọc Tiến, bác Nguyễn Hữu Mai nên tôi cũng đưa tay nắm chặt tay
anh ta và nói to cho anh ta và mọi người nghe: “Bác biết chắc rằng từ
năm 900 không phải tất cả người Việt Nam nào cũng tham gia đánh giặc mà
có nhiều kẻ sợ giặc, thậm chí làm tay sai cho giặc, nên chỉ có những
người Việt Nam yêu nước mới dám đánh giặc cháu nhé. Nước ta có 90 triệu
dân nếu ai đi đánh giặc cũng quyết chết thì lấy ai xây dựng đất nước ta
tươi đẹp hơn khi đã thắng giặc. Chỉ có những kẻ đánh giặc mồm trong xó
bếp mới hô toáng lên như vậy. Thế hệ bố của bác, thế hệ của bác đi đánh
giặc phải tìm cách sao cho sống để còn nuôi vợ con hạnh phúc hơn sau khi
chiến thắng”. Rất nhiều người hưởng ứng, tán thưởng lời khuyên của tôi
nhất là những bậc cao niên như bác Tiến, bác Mai.
Khi đoàn tuần hành bắt đầu rời vườn hoa Canh Nông có mấy nhóm thanh niên
cầm khẩu hiệu cứ tranh nhau vượt lên trước. Trong số họ có một vài
thanh niên cứ hô những khẩu hiệu rất dài mà không ai biết hô theo như
thế nào cả. Tới gần bờ hồ, mọi người đi chậm lại, tôi vẫy gọi: “Các cháu
gái lên hàng đầu”. Khẩu hiệu được nhiều cháu gái cầm lách qua mọi người
vừa đứng lên vừa lên hàng đầu thì mấy thanh niên khác lại cầm khẩu hiệu
chạy lên trước họ. Một bác tóc đã bạc mà tôi nhớ là ngày 7/8/2011, khi
đi biểu tình quanh hồ Gươm đã cho tôi xem thẻ thương binh của mình và
hình như bác về hưu với quân hàm thượng tá, bác cười chua chát: “Lũ vô
văn hóa nhảy lên đầu để được chụp ảnh vì đi biểu tình theo chỉ thị”.
Nguyễn Văn Khải - Ông già Ôzôn

0 comments:
Post a Comment