Chỉ còn ba và thương cảm của người đời.
Lớn lên con hãy dành nước mắt,
Đừng phí phung cho thần tượng hay sùng bái cá nhân.
Nước mắt kia rơi cho những điều giản dị,
Cho đồng bào, cho dân tộc, cho những đời bất hạnh,
Ba mỉm cười, con đã trưởng thành.
12.2012
Ba đã viết những dòng trên khi con chưa đầy tháng, khi thấy những bạn
trẻ khóc ngất để chào đón thần tượng từ một nước lạ hoắc. Trong khi
chẳng thấy khóc cho những đồng bào bỏ cả tính mạng và tài sản khi đụng
phải tàu lạ trên chính vùng biển của cha ông. Có thể với các bạn đó đồng
bào, dân tộc là những điều gì đó mơ hồ, lý thuyết sáo rỗng như những
trang sách sử trong trường học. Nó không đủ để chạm tới cảm xúc của các
bạn như thần tượng với đầy lấp lánh hào quang. Ba nghĩ mình không có
trách nhiệm phán xét những điều đó, nhưng ba phải có trách nhiệm hướng
con tránh xa những điều hời hợt đó. Và những dòng trên kia là những điều
ba muốn nhắn nhủ cho con sau này.
Những ngày này Biển Đông lại dậy sóng, lòng người sục sôi lại muốn viết
cho con gái vài điều. Cách đây mấy ngày, ba gọi điện cho chú Tân:
- Chủ nhật đi không mày?
- Đi chứ!
- Vậy đi sớm nhé!
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông chỉ ngắn gọn và không đầu không
đuôi nhưng cả hai đều hiểu người kia đang nói gì dù chưa từng trao đổi
gì trước đó. Để rồi hôm nay ba và con cùng xuống đường hòa vào dòng
người cùng một hướng đáp lại tiếng gọi của trái tim khi tổ quốc đang lâm
nguy. Những con người cạnh ba con mình hôm nay ba chưa một lần gặp hoặc
cũng có thể đã từng va quẹt nhau trong cái cuộc sống hối hả đời thường.
Nhưng hôm nay cùng hòa vào nhau để chia sẻ cùng nhau một thứ tình cảm
thiêng liêng: tình yêu tổ quốc!
![]() |
| Trong dòng người biểu tình |
Hôm nay không chỉ mình con mà còn nhiều anh chị nữa cũng được ba mẹ dẫn
đi xuống đường tuần hành. Nhưng thật là hữu duyên khi hai ba con mình
gặp được và đi chung với hai cha con một bạn cũng cỡ tuổi con. Có lẽ hai
con là hai đứa trẻ nhỏ nhất theo cha đi xuống đường tuần hành. Ở tuổi
các con khó để ba có thể giải thích được Trung Quốc là ai, hành động
ngang ngược và bỉ ổi họ đang làm. Khó có thể cho các con hiểu thế nào là
lòng yêu nước. Ba viết những điều này hi vọng một ngày khi trong con
bắt đầu hình thành ý niệm quê hương đất nước, nó giúp con vun đắp cho
thứ tình cảm thiêng liêng và thuần khiết có sẵn trong tim, chảy trong
máu. Và ba viết cho một ngày đáng nhớ trước ngày con tròn 18 tháng.
Vai cha nặng gánh tương lai
Nhưng ba không viết để dạy cho con bài học phải yêu nước thế nào, con
phải tự tìm điều đó cho chính mình. Mỗi người có một cách yêu nước khác
nhau nhưng tình cảm cho dân tộc, cho tổ quốc chỉ là một. Tình cảm đó
luôn luôn hiện hữu và ẩn chứa trong mỗi con người, mặc dù nó có thể bị
che lấp bởi cuộc sống hàng lo toan cơm áo gạo tiền, hay những buồn vui
thường nhật. Nhưng khi non sông cất tiếng gọi, nó sẽ trỗi dậy đáp lại và
hối thúc. Điều một ngày con sẽ phải học là cảm nhận tình cảm thiêng
liêng đó bằng tất cả trái tim của mình, nó sẽ là kim chỉ nam hướng con
tới điều đúng đắn. Con sẽ gạt bỏ được sợ hãi, gạt bỏ được những điều mị
dân hay sáo rỗng. Con sẽ làm được những điều tương tự như điều hôm nay
ba đã làm.
Ba có đủ lý do để bảo bọc con và lẩn trốn sự kiện ngày hôm nay. Nhưng
không ba đã không làm thế, cũng như ba đã chọn ròng rã xin "sữa mẹ" cho
con tới giờ kể từ ngày mẹ con mất. Ai đó hỏi ba chỉ trả lời ngắn gọn do
con dị ứng sữa bột, cũng như hôm nay ai hỏi ba chỉ trả lời không có ai
trông con cả. Tất nhiên là đằng sau đó là những điều ba gửi gắm mà đôi
khi khó có thể nói được qua vài lời. Cùng con xuống đường tuần hành là
ba muốn gieo vào con hạt giống của lòng yêu nước. Cho con trải nghiệm
với một điều đặt biệt về cuộc sống, con sẽ quen và không phải vượt qua
nỗi sợ hãi của bản thân như ba từng trải qua khi thực hiện quyền chính
trị dân sự của mình.
Và hôm nay con làm ba ngạc nhiên và xúc động khi lần đầu tiên gọi tên
của tổ quốc bằng cái giọng ngọng ngịu đang tập nói: Việc... Năm! Bây giờ
thì con chưa cảm nhận được ý nghĩa và thiêng liêng của hai từ đó. Rồi
một ngày con sẽ cảm nhận được điều đó khi ý thức được rằng mình sẽ là
đứa trẻ bất hạnh nhường nào nếu mất nốt người mẹ cuối cùng. Mẹ Tổ Quốc!
Nhận tấm lòng từ bà cụ bán bánh bên đường
Hôm nay có người đã có người hỏi ba: đi làm gì, giải quyết được gì?
Ba đã trả lời: tại sao lại hỏi đi làm gì, giải quyết được gì? Đơn giản là xuống đường để chia sẻ tình cảm của mình với tổ quốc, để được đi cùng những người mà trong cuộc sống chưa một lần gặp, nay đứng bên nhau nhìn về một hướng. Để thấy mình không cô đơn, để giải toả sự phẫn uất của một công dân khi chủ quyền bị chà đạp. Thứ tình cảm đó nó thiêng liêng từ trong máu mủ và không vụ lợi thì tại sao phải hỏi quá nhiều phải không con!
Sài Gòn 11.5.2014




0 comments:
Post a Comment