Đỗ Văn Phúc
Tuần qua, Đài Á Châu Tự Do (RFA) đã thực hiện một cuộc
phỏng vấn nữ “Nghệ sĩ Ưu tú” của CSVN Kim Chi, một người đã “viết thư gửi cho Hội Điện Ảnh Việt Nam từ chối không chấp nhận một bằng
khen có chữ ký của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và thẳng thắn viết rằng “Tôi không
muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân
dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm”.
Một phụ nữ tuổi thất thập, sau bao nhiêu cống hiến
cho chế độ mà nói lên câu này thì rất đáng phục. Nó biểu thị tấm lòng cương trực,
không ham danh lợi, và nhất là lòng yêu nước, yêu dân tha thiết.
Bà Kim Chi là một nữ diễn viên - theo cha tập kết ra
Bắc khi còn nhỏ - từng tình nguyện lên đường vào Nam phục vụ các đoàn “Văn công
Giải phóng”. Chắc bà đã kinh qua những
tháng năm với Đội Thiếu Niên Nhi Đồng Bác Hồ, rồi đoàn Thanh Niên Cộng Sản HCM…
Có lẽ bà chưa đủ trình độ và suy nghĩ để hiểu về chủ nghĩa Cộng Sản, nhưng từng
được nhồi sọ về “chính nghĩa” chống Mỹ cứu nước. Do đó, bà đã lên đường dấn thân
vào nơi hiểm nguy để “Chị ở sân khấu chiến
trường 10 năm, phục vụ đồng bào và chiến sĩ, đuổi giặc ngoại xâm dành lại đất
nước.”
Khi Kim Chi từ chối nhận bằng khen có chữ ký của “kẻ đã làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân”,
Kim Chi đã quên rằng nước đã nghèo, dân đã khổ ngay từ khi Hồ Chí Minh làm cách
mạng, cướp chính quyền. Đã qua bao nhiêu
đời Tổng Bí Thư, bao nhiêu đời Thủ Tướng, chứ không phải chỉ có Nguyễn Tấn Dũng
ngày nay? Và chính Kim Chi cũng đã góp
phần vào việc làm nghèo đất nước, làm khổ dân khi tham gia vào đảng CS.
Kim Chi đã khẳng định mình là người Cộng Sản chân chính
khi nói rằng “Chị với tư cách của một người
cộng sản, mà một người cộng sản chân chính thì mong những đìều tốt đẹp cho dân
tộc mình, cho nhân dân mình."
Chúng tôi thấy tội nghiệp cho bà, vì bà thả trí tưởng
tượng của mình đi xa quá. Chắc với trình độ còn thấp kém để hiểu biết thế nào là
“thế giới đại đồng”, thế nào là “chuyên chính vô sản” là “đấu tranh giai cấp”…
Chắc vì bận bịu với nghề nghiệp và gia đình mà bà ít quan tâm theo dõi thời sự
thế giới để thấy cái thực tế tàn ác vô lương về những người, những đảng Cộng Sản
cầm quyền từ Nga sang Đông Âu, sang đến Trung Hoa, Bắc Hàn; và rõ hơn hết, ngay
trên mảnh đất bà đang sinh sống.
Đảng Cộng Sản VN có hàng triệu người. Có bao nhiêu
người “cộng sản chân chính mong những đìều tốt đẹp cho dân tộc mình, cho
nhân dân mình,“ hay chỉ là những kẻ cuồng tín, đểu cáng, vô luân, vô tài,
ham quyền, phản quốc… để đến nỗi ngày nay dân tộc nghèo đói, lạc hậu, và nhân dân
thì đang bị đàn áp, tước đoạt nhân quyền, và đất nước thì đang bị dâng lên cho
quan thầy Trung Cộng?
Bà Kim Chi có quyền hãnh diện là người Cộng Sản. Đó
là quyền của bà, dù bà có ý thức đúng hay không về chủ nghĩa CS. Bà tin rằng
người CS chân chính là tốt! Cũng là quyền của bà. Chúng ta không cần bàn thêm.
Nhưng khi những lời mang tính tuyên truyền xuyên tạc
của bà Kim Chi về cuộc chiến tranh “chống
ngoại xâm, giành lại đất nước” và vu khống cho người lính VNCH “mổ vú,
ăn thịt” các đồng đội của bà được chểm chệ trong bài viết của một ký giả đài
Á Châu Tự Do, phát đi cho hàng triệu người đọc thì quả là khó hiểu. (Điểm này có
sự mâu thuẫn. Ký giả Mặc Lâm hỏi Kim Chi về ký ức khi ở Trường Sơn, và trong câu
trả lời :”Chị di chuyển với đồng đội
thì đồng đội bị bắt, bị giết, bị mổ vú bị Tàu ăn thịt nhưng chị vẫn còn sống.”
Tàu nào trên Trường Sơn. Chẳng lẽ Kim Chi nói đến bọn cố vấn Tàu?)
Chiến tranh chấm dứt đã 37 năm. Bao nhiêu sử liệu đã
được phổ biến để mọi người nhìn thấy chân tướng về quân đội các phe tham chiến.
Người lính Mỹ đã rửa được cho mình hai chữ “baby killers” do bọn phản chiến Mỹ
vu khống, mạ lị hồi cuối thập niên 60’s. Chỉ còn người lính VNCH vẫn cứ bị những
đầu óc bệnh hoạn hoang tưởng phía địch đổ vấy cho những chuyện họ không hề làm.
Nếu trong chiến tranh, những điều này có chăng, đó là hành vi của bọn lính Cộng
Sản vô thần, mà đã được chứng minh qua việc đập đầu côn sống 7600 thường dân vô
tội ở Huế hồi Mậu Thân, qua việc giết, đốt cháy hàng trăm người lớn, đàn bà, em
bé Thưọng ở Dak Son.
Hay sự vu khống về QLVNCH đó là tính chất “chân chính”
trong người Cộng Sản Kim Chi?
Nếu như sau cuộc chiến, mà đảng CSVN xây dựng đất nước,
đem lại ấm no hạnh phúc cho dân, mà chỉ trong thời đại Nguyễn Tấn Dũng mới có
những tệ nạn, thì những lời trên của bà Kim Chi thật có ý nghĩa, rất đáng khâm
phục.
Sau cùng,
Lại nói về những người Việt hải ngoại, tị nạn CS.
Chúng ta không còn nhớ rõ đã từ hồi nào mà một số
người Quốc Gia hải ngoại cứ vồn vập ôm chầm lấy những “người Cộng Sản phản tỉnh”,
tâng bốc họ lên tận trời cao, tưởng như tìm thấy những đồng chí đáng tin cậy;
chỉ vì nghe được, đọc được một vài câu mà những người đó lên án chế độ Cộng Sản
đương thời.
Chúng ta cũng đã nghe chuyện vài vị tai to mặt lớn
trong cộng đồng tị nạn xin đươc Bùi Tín tiếp kiến khi anh Đại Tá cựu Phó Tổng
Biên Tập báo Quân Đội Nhân Dân này đến Hoa Kỳ.
Chúng ta cũng đã nhìn thấy tấm hình vài cụ cao niên
bên San Jose mặc áo thụng khăn đóng quỳ lạy xì xụp anh Việt Cộng già Hoàng Minh
Chính, cựu Viện trưởng Viện Mác-Lê Nin của đảng CSVN.
Chỉ mới đây thôi, mực trên các trang giấy còn chưa
khô về việc những nhà trí thức hải ngoại và ngay cả những cựu này cựu nọ của
VNCH lên tiếng khen và quảng cáo cho cuốn sách “Bên Thắng Trận” của VC Huy Đức.
Những người như Bùi Tín, Hoàng Minh Chính, Huy Đức,
Trần Độ… làm được điều gì để những người chống Cộng tại hải ngoại khen ngợi,
vinh danh?
Vì họ đã lên tiếng phản đối cái chính sách hiện hành
của nhà cầm quyền CSVN?
Vì họ lên án những người đảng viên Cộng Sản là tha
hoá, là tham nhũng, là tàn ác với dân?
Vì họ phần nào
viết lịch sự về chính quyền VNCH, Quân Lực VNCH thay vì dùng chữ Ngụy Quân, Ngụy
Quyền như bọn VC đã dùng từ hơn nửa thế kỷ mà mới chỉ ngưng đi trong vòng 10 năm
nay?
Những mầm mống chống đối trong nội bộ đảng CS không
phải mới nẩy sinh ra sau này. Nó đã bộc lộ ngay khi đảng Cộng Sản Nga làm cách
mạng lật đổ Nga Hoàng qua sự phân chia thành nhóm Đệ Tam và Đệ Tứ. Tại miền Bắc,
những sự thanh trừng cũng từng xảy ra nhưng ít ồn ào hơn. Chỉ sau khi chiếm
xong miền Nam trù phú, tài lộc và địa vị (để dẫn đến tài lộc) đã tạo ra những
tranh chấp, xung đột trong những phe nhóm. Từ đó, mầm mống chống đối nhau thể
hiện rõ nét và bùng nổ nên chúng ta mới nhìn được nghe được.
Những người Cộng Sản già tranh chấp với Cộng Sản trẻ
đương lên. Những người CS miền Nam tranh chấp với CS miền Bắc. Những người thân
Nga tranh chấp với những kẻ thân Tàu… Tất cả chẳng qua vì quyền lợi bản thân,
phe nhóm chứ chưa phải là vì lý tưởng mục tiêu đấu tranh cho dân cho nước.
Chúng ta không phủ nhận rằng trong cuộc kháng chiến
chống Pháp, nhiều thanh niên trí thức, ưu tú của Tổ Quốc đã lên đường theo tiếng
gọi thiêng liêng diệt thù, giành độc lập cho đất nước. Chúng ta cũng nhận rằng
trong thời kỳ chiến tranh Nam Bắc, thanh niên miền Bắc cũng đã hăng say lên đường
vào Nam để “đánh Mỹ cứu nước” theo sự tuyên truyền của đảng CSVN. Họ đều là người
yêu nước, nhiệt tâm, nhiệt tình, không có gì đáng trách. Nhưng chế độ hà khắc của
CS đã cho họ hai ngả đường để sống: (1) huà theo bọn lãnh tụ, thi hành những chính
sách gian ác hại dân hại nước để kiếm miếng đỉnh chung, (2) hèn hạ cúi đầu im lặng
để bảo vệ tính mạng và sống lây lất cho hết cuộc đời “Cách Mạng”. Điều này đã
được chứng minh qua tâm sự đau xót của “thằng hèn” Tô Hải, của nhà văn nổi tiếng
Nguyễn Tuân. Ngoài hai ngả đường này, còn
con đường thứ ba dẫn đến các nhà tù khổ sai hay ra nghĩa địa nếu có tư tưởng, hành
vi phản kháng.
Nhờ sự phát triển các phương tiện truyền thông, nhờ
tiếp xúc thường nhật với văn minh dân chủ, và nhất là khi cái ác của chế độ CS đã
lên đến cực độ vượt quá giới hạn của sự chịu đựng và kiên nhẫn của người dân, thì các phong trào phản kháng đã dấy
lên. Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lành, Nông
Dân, công nhân, học sinh… và ngay cả trong hàng ngũ đảng viên mà chúng ta được
nghe với mỹ danh “phản tĩnh”. Nhưng điều cốt yếu, là họ đấu tranh chống cái gì?
Chống chủ nghĩa CS, chống chế độ CS hay chỉ
chống nhà đương cuộc?
Người Việt hải ngoại nhậy thật! Chỉ mới đọc sơ một câu
trên cùng của bài phỏng vấn “Nghệ Sĩ Ưu Tú” “Cộng Sản Chân Chính” Kim Chi là họ
đua nhau chuyền qua email, qua các diễn đàn khen lấy khen để người nữ văn công
Kim Chi là một “nhân cách cao quý!”. Chung quy bà Kim Chi chỉ chống Nguyễn Tấn
Dũng và tập đoàn của y thôi.
Đã cao quý thì không thể là người Cộng Sản, dù Cộng
Sản chân chính hay Cộng Sản phản tỉnh.
Đó là chân lý.
Đỗ Văn
Phúc
Source: http://www.rfa.org/vietnamese/ in_depth/noble-dignity-of-a- soldier-actress-ml- 01112013163505.html
Nhân cách cao quý của người nghệ sĩ
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2013-01-11
Câu chuyện vừa rồi của người nữ nghệ sĩ mang tên Kim Chi đã
làm những ngươi theo dõi các sự kiện trên Internet trong và ngoài nước sửng sốt
và xúc động.
Sửng sốt vì chị đã có một hành động rất anh dũng khi viết
thư gửi cho Hội Điện Ảnh Việt Nam từ chối không chấp nhận một bằng khen có chữ
ký của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và thẳng thắn viết rằng “Tôi không muốn trong
nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với
tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm”.
Người biết chuyện xúc động vì nữ nghệ sĩ Kim Chi là người tập
kết ra bắc khi tuổi còn xanh đến nay đã hơn 70 nhưng tấm lòng với đồng đội với
đất nước của chị vẫn giữ vững như ngày đầu bước chân lên dãy Trường sơn trình
diễn những vở kịch giúp vui cho bộ đội. Những con người một thời cống hiến ấy
nay đang sống thiếu thốn chật vật và thậm chí bị chính người đồng chí của mình
bóc lột, chèn ép.
Mặc Lâm tiếp nối câu chuyện của chị dưới những góc nhìn khác
để chúng ta hiểu thêm cá tính một con người như thế nào mà lại đủ can đảm thốt
lên một câu có sức mạnh lay động cả triệu con tim như thế.
Từ chối chứ không chống
dối
Mặc Lâm: Thưa chị Kim Chi, rất cám ơn chị đã nói giúp rất
nhiều người cái ý nghĩ của họ đối với một lãnh đạo đã đánh mất toàn bộ niềm tin
trong lòng nhưng do lo sợ bị trấn áp cách này cách khác đã không đủ can đảm để
phát biểu như chị. Xin chị cho biết bắt đầu từ yếu tố nào khiến chị phản ứng
mãnh liệt đến như thế?
Nghệ sĩ Kim Chi: Phản
ứng vừa rồi của chị vì chị nghĩ là một ông Thủ tướng mà ông ấy làm ra bao nhiêu
vụ như Vinashin rồi thứ nọ thứ kia, tỷ này tỷ kia bây giờ ký một cái bằng để
khen chị thì chị cảm giác tổn thương nên chị từ chối vậy thôi chứ không phải là
thái độ chống đối hay gì cả.
Cuộc đời này “sắc sắc không không” lắm nhưng dẫu như vậy thì
cũng không nên để cho người dân khổ. Chị đa cảm lắm, khi nhìn thấy ngày ngày những
chuyện người ta bị mất đất mất đai, bị tranh giành bởi một nhóm người nào đó
thì nhiều khi chị ngồi chị khóc ngon lành. Chị nghĩ nếu người điều hành đất nước
mà để xảy ra những việc đó thì đâu có giỏi, đâu có hay mà nắm quyền làm gì?
Chính xuất phát từ
xem TV, đọc báo thấy những chuyện ấy nó đau lòng quá nên chỉ mong mỏi nếu bỗng
dưng ngủ dậy nghe ổng làm đơn từ chức thì mình cảm ơn ổng lắm. Để ai đó có năng
lực có tâm, có tài người ta thay thế. Chính vì thấy những điều đó nên chị hành
động như vậy thôi.
Mặc Lâm: Chị có thể cho biết việc làm ngoại mục này của chị
chỉ một mình chị thôi hay có sự đồng cảm của gia đình, đặc biệt là người bạn đời
của chị hiện nay, người mà nếu có gì xảy ra cho chị thì anh ấy cũng không thể
tránh phiền hà…
Nghệ sĩ Kim Chi: Ông xã bây giờ của chị ổng dạy tại Đại học
Bách khoa ổng rất là ủng hộ chị. Khi cái thư của chị viết “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của người làm nghèo đất nước”, ổng
bảo cho anh thêm một câu nữa là “làm khổ nhân dân”…Chị bảo đúng, đúng, hay
quá! Cho nên ngay trong gia đình thì ông chồng chị rất là ủng hộ chị với một
thái độ cương trực thẳng thắn như vậy.
Mặc Lâm: Vậy thì cũng phải chia lời cám ơn và sự ngưỡng mộ đối
với ông xã của chị nữa! Sau khi câu chuyện lan rộng trên Internet chị có nhận
được những phản hồi gì hay không?
Nghệ sĩ Kim Chi: Từ mấy hôm nay rất nhiều người gọi điện tới
hầu hết tỏ lòng ủng hộ, ngưỡng mộ chị. Có một vài bạn hơi lo lắng cho chị nhưng
chỉ chả thấy sao cả. Quan niệm đầu tiên của chị là: sống phải tử tế. Sống trung
thực, không cúi đầu trước bất cứ cái gì. Nói về sự nghiệp điện ảnh thì chị có
đóng góp nhưng chị thấy không có gì quá nhiều đâu nhưng nếu cộng với lĩnh vực
sân khấu thì rõ ràng là mình có con số cộng.
Mặc Lâm: Chị có thể cho thính giả biết một ít về những hoạt
động trong lĩnh vực phim ảnh và sân khấu cũng như quá trình công tác sau khi chị
tập kết hay không?
Nghệ sĩ Kim Chi: Sau khi chị tốt nghiệp lớp diễn viên đầu
tiên, lúc đó chị đi tập kết ba chị là liệt sĩ chống Pháp. Sau đó chị thi vào
trường điện ảnh, tốt nghiệp khóa diễn viên đầu tiên nhưng thấy miền Bắc lúc đó
rất là ít phim, mỗi năm chỉ có một phim thôi, mình chen lấn chờ đợi thì khó mà
lúc ấy chiến trường miền Nam thì cần văn nghệ, thế là chị xung phong ra chiến
trường nên chị là người nữ nghệ sĩ đầu tiên vượt Trường sơn.
Hồi đó có cái vui là
chị đóng nhiều vai chính làm MC cho nhiều đoàn Văn công Giải phóng. Đi đến đâu
thì bộ đội rất yêu quý và đặt cho biệt danh là “Người đẹp rừng xanh”! Chị hay
nói giỡn là xanh với khỉ dọc thì em đẹp hơn là cái chắc rồi đó…
Nói vui để em thấy rằng
chị có những ký ức lớn lao và sâu xa nhiều thì phải nói là sân khấu. Chị ở sân khấu chiến trường 10 năm, phục vụ đồng bào và chiến sĩ, đuổi
giặc ngoại xâm dành lại đất nước.
Nghệ sĩ ưu tú
Mặc Lâm: Được biết chị đã từng nhận danh hiệu “Nghệ sĩ ưu
tú”, cảm giác khi nghe tin mình được một giải thưởng danh giá như vậy của chị
ra sao?
Nghệ sĩ Kim Chi: Chị phải nói như thế này, khi chị nghe mình
được phong “Nghệ sĩ ưu tú” thì cảm xúc đầu tiên là chị khóc. Chị khóc không phải
cho chị nhưng chị nghĩ mình may mắn là chị còn trở về để thấy thắng lợi thấy mọi
thứ. Hôm nay dẫu muộn màng vẫn còn được ghi nhận. Chị thương những người đồng đội
của chị, những người mà đến bây giờ họ rất là thiệt thòi thậm chí họ gửi hài cốt
lại chiến trường. Có những người cho đến bây giờ họ không có một quyền lợi gì hết.
Thương chớ, xót xa chớ.
Thương những người đồng đội của chị họ không được trở về như chị. Chị may mắn tốt
nghiệp ở miền Bắc rồi đi vào chiến trường, đi diễn và có nghề có nghiệp còn các
đồng đội của chị thì họ ở dưới ruộng họ lên họ vào đoàn cho nên trình độ họ thấp
kém họ không được như chị. Cho nên khi hết chiến tranh các bạn chị chỉ về vườn
vì họ đi chiến đấu chỉ bằng tinh thần yêu nuớc thôi chứ còn sự nghiệp thì họ
không có cho nên rất tội nghiệp.
Tuy nhiên chị nghĩ rằng
những người đã ra đi thì không toan tính đâu. Hôm nay chị trả lời với em chị
cũng nói rằng tuổi trẻ của chị không hề biết suy tính bất cứ cái gì được hay mất
mà khi đi thì bom đạn dọc đường cái chết nó rình rập. Đã là dấn thân thì cảm thấy
rất tự hào vì được hiến dâng cho đất nước, thật sự như thế.
Mặc Lâm: Có một quãng
thời gian rất dài chị theo chân nhiều binh chủng trên con đường Trường Sơn,
trong ngần ấy tháng năm ký ức lớn và sâu đậm nhất của chị còn lắng lại là gì?
Nghệ sĩ Kim Chi: Ký ức sâu đậm nhất trong cuộc đời của chị
thì đó là chị đã từng diễn trong lúc pháo bầy bắn tới, khán giả chết nhưng mà
mình không chết. Chị di chuyển với đồng
đội thì đồng đội bị bắt, bị giết, bị mổ vú bị Tàu ăn thịt nhưng chị vẫn còn sống.
Tất cả những cái đó nó thành ký ức rất sâu đậm. Chiến tranh khắc khoải
trong lòng chị cho nên chị nghĩ bây giờ mình sống thì phải tiếp tục làm điều gì
đó cho con người khỏi giết hại lẫn nhau. Để cho người với người thương nhau cho
nên ký ức sâu đậm nhất của chị là ký ức chiến trường.
Mặc Lâm: Chị đóng phim cũng nhiều mà diễn trên sân khấu cũng
không ít. Xin chị nhắc lại cho người hâm mộ một vài tác phẩm mà chị có tham
gia.
Nghệ sĩ Kim Chi: Phim thì chị đóng hơn 20 phim mà trong đó
các vai bà Chín trong “Biển sáng”, Sáu Hiền trong “Bài ca không quên”, rồi “Biệt
Động Sài Gòn” đóng vai vợ của tướng Nguyễn Ngọc Liên, rồi một loạt những vai mà
chị kể ra không hết…nếu em hỏi vai nào làm chị hài lòng nhất thì chị buồn cười
lắm không biết sao cứ mỗi lần xem lại thì chị thấy mình có những cái dở. Lại
không bằng lòng mình, lại muốn một cái gì mới hơn…tức là thật tình mà nói chưa
bao giờ chị bằng lòng với những cái vai nào của mình hết.
Những năm đi chiến trường chị đóng một số vai trên sân khấu
như Bà giáo Minh Tú trong “Trận đấu thầm lặng”, hay “Đêm nay ngày mai” đóng vai
cô gái diễn viên không chuyên nghiệp, rồi đóng một loạt các vai khác.
Khi chị ốm thì không
ai thay thế được hết! Coi như chị không diễn thì vở đó bỏ! Có những hôm chị
đang nằm bệnh viện thì cơ quan, đoàn hát phải đến xin phép rồi phải dìu chị đến
sân khấu, bắt võng cho chị nằm…tới vai thì nhảy ra… lúc đó tự nhiên như lên đồng
không còn thấy ốm đau gì nữa. Diễn xong thì lại sốt đùng đùng và mọi người lại
đưa về! Đấy là những ký ức sâu đậm.
Mặc Lâm: Cuộc sống nghề nghiệp của chị hiện nay ra sao? Chị
đã về hưu chưa và đời sống kinh tế của gia đình như thế nào? Chị có sống nổi với
tiền nhuận bút mà nhiều nghệ sĩ vẫn cho là đồng lương rất hạn hẹp hay không?
Nghệ sĩ Kim Chi: Bây
giờ công việc của chị hiện nay là viết. Chị viết kịch bản nhiều tập, rồi chị viết
sân khấu. Năm rồi chị cũng được cái giải nho nhỏ đó là giải khuyến khích cho vở
“Sao hôm sao mai”. Công việc của chị bây giờ chủ yếu là viết nhưng chị viết chủ
yếu để tự hoàn thiện mình và cũng để kiếm sống nếu như người ta dàn dựng thì
mình cũng có thu nhập. Đồng lương của đất nước mình đối với mọi người, đối với
văn nghệ sĩ nó rất khiêm tốn như em đã biết. Mình nằm chung trong cái mặt bằng
chung của đất nước thì mọi gnười đều như thế chứ không phải riêng mình nên chị
không thấy thiệt thòi gì bởi vì mình đâu thoát ra khỏi cái cộng đồng người Việt
mình. Mọi người đều giống như thế trừ những người buôn bán người ta giàu có thì
mình phải chấp nhận thôi.
Bằng lòng với hiện tại
Mặc Lâm: Hiện nay chị
đang giảng dạy bộ môn gì và công tâm mà nói chị có bằng lòng với những gì chị
đã và đang có hay không, đặc biệt là sự nghiệp sân khấu và điện ảnh?
Nghệ sĩ Kim Chi: Năm
qua chị mới đựơc xét là nghệ sĩ ưu tú thôi còn trứơc đây không được bởi vì người
ta đòi hỏi phải có huy chương, huân chương vàng hay bạc nhưng như em biết chiến
tranh thì ai người ta dại gì tổ chức hội diễn để cho bom đạn giết chết! Cho nên
chị chả có huân chương huy chương gì cả.
Sau này khi chị đi học
đạo diễn sân khấu ở Bungary thì chủ yếu chỉ giảng dạy. Giảng dạy về diễn viên
và học trò chị bây giờ đã rất nhiều em thành đạt có cả nghệ sĩ nhân dân, nghệ
sĩ ưu tú nữa. Thành ra chị thấy rất vui, hạnh phúc nên tóm lại nếu em hỏi chị ấn
tượng gì trong cái nghề nghiệp của mình thì chị nói chung như thế.
Nữ nghệ sĩ Kim Chi
Chị có thời gian giảng
dạy tại thành phố Hồ Chí Minh, vừa giảng dạy vừa đi đóng trong những vai nó vừa
phải thôi chứ không có gì lớn cho nên chị thấy là thành tựu đóng phim mình
không có nhiều đâu. Nếu so với chị Trà Giang thì chị không bằng người ta đâu
cho nên có lần báo chí hỏi chị tại sao chị đi chiến trường, chị có nghĩ là nếu ở
lại thì chị cũng vượt lên đỉnh vinh quang như chị Trà Giang…Chị bảo không đâu,
mỗi người có một số phận, chị không dám so sánh, hơn nữa chị thấy chị Giang rất
là giỏi và khi cái may mắn nó đến nó còn có việc qua tay đạo diễn giỏi, kịch bản
tốt nữa chứ không phải ai ở lại miền Bắc đóng phim cũng đều đạt đỉnh cao như vậy
hết.
Chị bằng lòng về
mình, bằng lòng mọi cái bởi vì thế này, không phải chị thỏa mãn nhưng vì chị đã
cố gắng hết mình nhưng chỉ tới được mức đó thôi, chị rất vui và không có sự bất
mãn nào hết.
Thật lòng chị rất yêu đất nước yêu nhân dân và yêu tất cả.
Chị làm nghệ thuật cho tới bây giờ sáng tác, viết lách cũng với cái tâm làm thế
nào cho con người biết yêu thương nhau. Chứ bây giờ người ta đang xâu xé, tranh
dành mọi thứ khiến chị đau đớn khắc khoải lắm.
Mặc Lâm: Chị cũng biết đấy, “lời nói thẳng cho một nhà độc
tài không khác gì thọc tay vào ổ kiến lửa để tìm sự thật”! Chị có lo lắng về những
gì sắp xảy ra sau khi câu nói nổi tiếng của chị được hàng triệu người biết tới
hay không?
Nghệ sĩ Kim Chi: Cũng có người lo là bây giờ người ta đưa
lên mạng như thế thì có thể bị tù, bị bắt, bị còng đầu hay không thì nói thẳng
ra là chị không sợ. Chị tin vào chân lý. Nếu thật ra một chính quyền mà bắt chị
bỏ tù thì đúng là cái chính quyền đó có vấn đề lắm rồi phải không? Vì vậy chị
không sợ, chị không tin là có chuyện đó xảy ra.
Chị vững tin như thế vì con người có lương tri còn nhiều lắm.
Lẽ phải còn nhiều lắm vì vậy những người mong cái gì tốt đẹp cho quê hương cho
đất nước vẫn còn rất nhiều.
Chị với tư cách của một người cộng
sản, mà một người cộng sản chân chính thì mong những đìều tốt đẹp cho dân tộc
mình, cho nhân dân mình. Chị hành động như một người cộng sản vì chị nghĩ rằng
nếu họ rút lui thì đó là hành động yêu nước. Yêu nứơc lớn lắm chứ không phải
lúc nào nhận nhiệm vụ cũng là yêu nước đâu. Nhiều khi rút lui lại càng yêu nước
hơn.
Hiện nay bất ngờ chị thấy mấy ngàn người lên mạng ủng hộ, thế
thì chị rất vui vì thấy rằng mình không cô đơn và trong cuộc sống này nếu mình
nói tiếng nói phải thì được rất nhiều người đồng tình.
Mặc Lâm: Dựa vào niềm tin nào mà chị cho rằng mình sẽ không
thể bị bách hại hay ngay cả ném đá nếu người ta muốn, trong đó có cả yếu tố chụp
mũ cho rằng chị bị mua chuộc bởi nước ngoài?
Nghệ sĩ Kim Chi: Khi chị hành động thì chị nói thật với Lâm
là chị tin vào lẽ phải, tin vào số đông người. Chị đã nói người tốt còn nhiều lắm.
Cũng có thể ai đó người ta lo lắng người ta nói em làm cho đài hải ngoại có thể
em khai thác thế này thế kia nhưng chị không tin, vì nếu mình cứ nghĩ như thế
thì mãi mãi thế giới này không bao giờ hiểu nhau hết.
Chị không sợ gì cả vì chị có chính kiến, có suy nghĩ riêng của
chị. Đừng nghĩ là người ta ở nước ngoài là người ta xấu. Hiện nay Việt kiều bao
nhiêu người gửi tiền gửi của về ủng hộ xây dựng đất nước, làm bao nhiêu điều lớn
lao. Chị rất cảm phục, ngưỡng mộ bởi vì chị coi là người ta yêu nước bằng nhiều
con đường, nhiều cách.
Michael Do (Do Van Phuc)
webpage: www.michaelpdo.com
Vietnamese Communists must render FREEDOM, DEMOCRACY and HUMAN RIGHTS to the people before a political defeat would cost them their livelihood and even their lives.
webpage: www.michaelpdo.com
Vietnamese Communists must render FREEDOM, DEMOCRACY and HUMAN RIGHTS to the people before a political defeat would cost them their livelihood and even their lives.

0 comments:
Post a Comment