Tuesday, July 24, 2012

BẮC VIỆT “XÂM LƯỢC” HAY GIẢI PHÓNG “NÚP”


       “…Nếu đừng có Tháng Tư Đen tàn nhẫn
Người trả thù người thâm độc dã man
Thì dân Việt, đời sẽ không lận đận
Bản Giốc vẫn còn, còn cả Nam Quan ! ….”
Thơ Ngô Minh Hằng
  • ‘GIẢI PHÓNG’ LÀ GÌ? TẠI SAO ?
THÁNG 4 ĐEN” AI GIẢI PHÓNG AI?
Trước đây cũng đã có một số nhận định về chữ Giải Phóng, tuy nhiên với dụng ý hạn hẹp của bài viết, “giải phóng” được hiểu nghĩa như một động cơ thúc đẩy, có mục đích chấm dứt hay thay đổi cái “cũ, xấu” bằng cái “mới, tốt hơn”.
Cụ thể hơn nữa, “Giải phóng” là một sự kiện nhắm can thiệp, giải thoát cho một thực thể (một tập thể bị động, yếu thế), tức đối tượng đang bị cai trị, đang bị đàn áp do bởi một cá nhân hay một nhóm người. Phía đàn áp (tức đối tượng chủ động) thường “núp” sau một chính sách và những quy luật, được tự sáng lập để tự diễn; Hơn nữa, một hệ thống võ trang hùng hậu còn được tổ chức, gồm cả quân đội, cảnh sát và các toán đặc biệt để tự bảo vệ lấy quyền lợi cá nhân thuộc phe nhóm thống trị.
Kết quả sau khi được đem đến từ một cuộc giải phóng, tất nhiên phải được đa số tán thành, đón nhận; Đồng thời còn phải phù hợp với lẽ công bằng, bác ái; Tạo nên tình trạng an sinh xã hội tốt đẹp hơn. Vì thế một cuộc giải phóng, theo đúng nghĩa, sẽ đem lại phúc lợi cho một tập thể, lớp người bị cai trị; Từng phải trãi qua một thời kỳ mất tự do, bị đàn áp và ngược đãi.
Để hiểu rõ nghĩa của từ ngữ “Giải phóng”; tưởng cần lấy thêm thí dụ về cuộc “Cách Mạng Hoa Lài” (CMHL); Hoa Lài là biểu tượng của một số các cuộc giải phóng vừa xẩy ra vào đầu năm 2011 thuộc vùng Bắc Phi Châu; Theo đó người dân bản xứ được “giải thoát” khỏi chế độ cai trị độc tài, tham nhũng, áp bức; đã diễn ra ở một số các nước, như Tunisie (với nhà cầm quyền Ben Ali); Ai cập (với Mubarak); Yemen (với Saleh); Syria (với Bachar el-Assad); tới Lybie,  v..v… Kết cuộc nhóm cầm quyền độc tài, tham nhũng, bóc lột đàn áp người dân, trong suốt tù 3 đến 4 thập kỳ, sau cùng đã bị đưa ra xét xử trước Công lý.
Nhờ có phong trào vùng lên, tự giải phóng, được biểu hiện qua diễn tiến CMHL, tình trạng Xã-hội và Chinh-trị tại một số quốc gia nêu trên tại Bắc Phi, trở nên sáng sủa hơn. Người dân, trước kia là những kẻ bị trị, cuôc sống khổ ải dưới áp lực bởi những kẻ nắm quyền cai trị, tàn ác, vô nhân; Nay được “giải phóng”, dân chúng có quyền tham gia trực tiếp, hoặc gián tiếp lựa chọn người đại diện trong chính quyền mới, thuộc thể chế tất nhiên là đối nghịch với “độc tài, tham nhũng” xẩy ra trước đó. Nhờ thế Tunisia, Ai cập v..v.. đã kịp thời hội nhập với các quốc gia tự-do trên thế giới, trong kế hoạch phát triển về cả kinh tế lẫn chính trị.
Một thí dụ khác, không kém phần quan trọng và rất cụ thể, giúp ‘nhân dân’ được “Giải phóng” khỏi chế độ CS độc tài, đảng trị tại VN; Nhờ đó sớm chấm dứt vai trò độc quyền thống trị đất nước của ngụy quyền VC Hà-nội hiện nay. Đó là sư hiện diện của một tập đoàn ‘nhà nước’ ăn cắp, hối lộ; Che trở, bênh vực cho cán bộ thuộc cấp dùng vũ lực bóc lột ‘nhân dân’. Một tệ trạng “người bóc lột người” đã gây nên quốc nạn tham nhũng, kéo theo tình trạng xã hội ngày càng xuống thấp, hiện đã khiến trở thành tồi tệ. Khoảng cách giữa sự nghèo khổ (người không có nhà cửa) và giầu có (các đại gia, các bậc tỉ phú Đỏ) gia tăng mỗi ngày một nhanh chóng dưới chế độ Xã hội Chủ nghĩa VC hiện tại.
Ngụy quyền VC Hà-nội vi phạm Hiến pháp do chính chúng thiết lập, bất tuân pháp luật cũng do chính chúng làm ra và còn xử dụng.một Bộ Công an (CAND); trấn áp đồng bào, tùy tiện băt bớ, tra khảo, gây tử vong cho những người vô tội trong khi bị lưu giữ trái phép tại những đồn CAND. Nhóm thủ lãnh thuộc BCT VC, chủ yếu là bao che cho các cán bộ đảng viên, thành phần thuộc cấp cuồng tín, mù quáng, nhắm mắt thừa hành ‘lệnh trên’ để ‘quán triệt’ khẩu hiệu ‘có Đảng TA, thì mới có TA !!’.
Ngụy quyền VC Hà-nội dùng CAND để củng cố chế độ; bằng cách tiếp tay dọa nạt, uy hiếp đồng bào qua mọi thủ đoạn vô nhân đạo, khốn nạn, như: đòi hối lộ, phá nhà,  cướp đất, ruộng vườn của dân chúng; Kể cả một số bất động sản thuộc các tổ chức hội đoàn tôn giáo địa phương v..v.
  • CS BẮC VIỆT “XÂM LƯỢC”  MIỀN NAM !
CÁC *BẰNG CHỨNG* KHÔNG THỂ CHỐI CÃI  
Lùi lại gần 40 năm về trước,  sau ngày ký kết Hiệp ước Hòa đàm Ba-lê 27-1-73; Cuộc chiến kéo dài suốt 19 năm trời tại miền nam Việt nam (54-73). Nếu không có gì xẩy ra, trên nguyên tắc, “chiến tranh” sẽ được chấm dứt vào thời điểm này.
Tuy nhiên khi nền Hòa bình được coi như vãn hồi, trên thực tế lúc đó lại đã xẩy ra một cuộc chiến tranh mới, và đặc biệt là chỉ xuất hiện tại miền đất phía nam Vĩ tuyến 17 mà thôi! (tức phần lãnh thổ của VNCH). Quan sát viên của Ủy Ban Điều hợp Bốn Bên (ICCS= kiểm soát đình chiến) đã ghi nhận được vô số những vi phạm gồm những cuộc pháo kích, phá hoại và tấn công của lực lượng CS Bắc việt; Đã lại xẩy ra giống như trước kia.
Một số chi tiết ghi nhận sau đây là “BẰNG CHỨNG” cụ thể và đầy đủ để tố cáo trước công luận thế giới cho cuộc xâm lăng VNCH của phe Lê Duẩn và tập đoàn CS Bắc việt.
Sau đây là vài đoạn được trích đăng trong một tài liệu, loại sách Niên giám, ghi nhận về Chiến Tranh ViệtNam(2):
* 27-1-73, là ngày ký kết Hiệp định Hòa đàm Ba-lê của tất cả thành viên thuộc 4 phe, sau hơn 4 năm trời thảo luận và bàn cãi (từ năm 69 đến 27-1-73).
Cuộc ngưng bắn tại chỗ tức khắc được áp dụng. Tuy nhiên riêng điều khoản rút hết các lực lượng tham chiến khỏi VN, thực tế chỉ được áp dụng cho Hoà-kỳ và các nước đồng minh (Canada, Úc, Phi luật Tân, Đại hàn.v..v);
Vì thế trong khi Mỹ và đồng minh rút quân khỏi lãnh thổ VNCH; thì lúc đó vẫn còn thấy một lực lượng gần 300,000 lính CS Bắc việt (3) đang hiện diện tại miền nam Vĩ tuyến 17. Lực lượng này của cộng quân, đáng nhẽ cũng phải rút ra khỏi VNCH sau ngày ngưng bắn, như đã từng được thảo luận. Nhưng không may, vì bị áp lực do ảnh hưởng của nội tình chính trị tại Thủ đô Hoa thịnh Đốn, cộng thêm những khúc mắc khác đặc biệt liên quan đến vấn đề tù binh Mỹ…Thành thử điều khoản “buộc ngụy quyền VC Hà-nội phải rút hết bộ đội chính quy về phía bắc vĩ-tuyến 17”, đã bị Lê đức Thọ, Xuân Thủy …(đại diện phe VC) và chính Kissinger (phiá Hoà-kỳ) bỏ qua một cách bí mật; mờ ám; Cho nên không hề thấy ghi nhận trong văn bản chung quyết của Hiệp định thư, tức bản văn chính thức dùng để ký kết.
Vào ngày kết thúc Hiệp định Ba-lê (27-1-73), đặc biệt về khía cạnh quân sự, những tin tức đã ghi nhận được như sau (2):
– Theo phần thống kê được xác nhận, chính phủ của TT Nguyễn văn Thiệu (73), kiểm soát hơn 75% lãnh thổ bao gồm 85% tổng số dân chúng tại miền nam.
Ngoài ra, sau ngày ngừng bắn, quân đội VNCH hiện trong điều kiện trang bị đầy đủ và tiếp tục nhận viện trợ Hoa kỳ. Đặc biệt về Không Quân, sự tổ chức và khả năng tác chiến của Không lực VNCH lúc đó (1973) được xếp vào hàng thứ tư trên thế giới.
Các hoạt động quân sự của cộng quân xẩy ra ở miền nam lúc đó, chứng tỏ sự vi phạm trắng trợn Hiệp ước Hoà đàm Ba-lê 73. Hơn nữa còn tự tố cáo trước dư luận quốc tế âm mưu xâm lược miền nam VNCH của Lê Duẩn và ngụy quyền VC Hà-nội :
1/-: Theo Hồ sơ giải mật của Hoa kỳ, Ngoại trưởng Mỹ Kissinger mới đây tố cáo phe đã từng ngồi thương thuyết với ông ta là: “Mỹ muốn thoả hiệp (nhưng) Hà-Nội muốn chiến thắng” (4).
Nội trong năm (1973), tập đoàn CS Bắc việt gồm Lê-Duẩn (Tổng bí thư) và Phạm văn Đồng (Thủ tướng) vẫn tiếp tục van xin thêm “viện trợ quân sự” từ hai nước Cộng sản đàn anh; Nhưng đã bị cả Nga sô lẫn Trung cộng thẳng thắn từ chối.
2/- Đúng 7 tháng sau (24-8-73), khi Hoa bình được vãn hồi; Nguồn tin tình báo tiết lộ chi tiết sau đây:
CS Bắc việt đã lén lút di chuyển thêm 70, 000 lính, 400 xe tăng thiết giáp, 200 cỗ pháo (tối thiểu), 15 cỗ đại bác phòng không. Đồng thời hoàn thành 12 sân bay, cộng thêm một đường tiếp tế, giao thông được thiết lập có thể chạy thẳng từ miền bắc vào đến Tỉnh Tây Ninh (VNCH).
3/- Một năm sau ngày Hiệp định Ba-lê được công bố, kết quả dựa trên số tổn thương về nhân mạng của đôi bên, đã chứng tỏ các cuộc giao tranh ở mức cao độ vẫn còn được phe CS Bắc việt chủ động, tiếp tục gây tang tóc tại miền nam VN:
(a) VNCH: Số tử vong: 1/- binh sĩ 13, 788; 2/- thường dân: 2159.
(b) CS Bắc việt và MTGP: 45, 057 thương vong (gồm binh lính và.thường dân)
Đó là kết quả phải trả giá cho cái lý do “Hà Nội muốn chiến thắng”!! chứ không hề muốn Hòa đàm, như Kissinger đã tiết lộ (ghi nhận trong đoạn dẫn chứng nêu trên).
4/- Khoảng ba (03) tháng (25-1-75) trước Tháng 4 Đen, tức trước ngày Thủ đô Sàigòn bị cưỡng chiếm; Tổng thống Hoa kỳ G. Ford cho biết, vào thời kỳ đó tại miền nam VN hiên đang có 289, 000 quân lính CS Bắc việt cùng hàng trăm thiết giáp, đại pháo lẫn súng phòng không…
Qua các diễn tiến vừa nêu, chứng tỏ trong thời kỳ thương thuyềt, VNCH gặp phải bất lợi vì sự phản bội (do nội tình chính trị) của đồng minh; Vì thế nguồn tài trợ bị cắt giảm, dưa đến sự chấm dứt hỗ trợ quân viện từ Hoa kỳ. Trong khi đó phe CS Bắc việt vẫn tiếp tục được “bơm” đầy đủ quân viện từ Nga sô, Trung cộng và khối CS quốc tế.
Hơn nữa, căn cứ vào cách đối thoại, mặc cả gian xảo của Lê đức Thọ, phía CS Bắc việt, đã để lộ mưu đồ “xâm lăng miền nam” không thể chối cãi, được hoạch định từ thời kỳ Hồ chí Minh; Thì nay lại do đám hậu duệ đem ra thi hành,  gồm: Duẩn, Chinh, Đồng, Thọ, Giáp..v…v,  và đồng bọn CS Bắc việt.
Đó là lý do đã khiến các quan sát viên quốc tế tiên đoán được sự xụp đổ nhanh chóng, không thể tránh khỏi, của nền Đệ Nhị Cộng Hoà tại miền nam vào thời kỳ “hậu” Hiệp định Hòa Đàm năm 73, trong đó có phe CS Bắc việt vừa đặt bút ký và vết mực vẫn còn chưa kịp ráo !!!.
  •  (VC) GIẢI PHÓNG = XÂM LƯỢC + ĂN CƯỚP !!   
Đúng như dư luận đã có dịp ghi nhận, biến cố 30-4 tức “Tháng 4 Đen”, được dẫn chứng bằng hình ảnh một chiếc xe tăng do Nga sô viện trợ, được ‘lính bác hồ’ điều khiển, có cắm cờ Mặt trận Giải phóng (mang ngôi sao vàng trên nền cờ nửa đỏ nửa xanh); hung hãn húc xập một bên cổng để vào chiếm cứ Dinh Độc Lập, một nơi được coi là biểu tượng, tập trung quyền lực tối cao của nền Đệ Nhị Cộng Hờa miền nam VN.
Điều xẩy ra đã được ngầm hiểu, sự hiện diện của một thể chế Tự do, Dân chủ đối nghịch với Cộng sản, đã bị cáo chung kể từ sau cái giờ phút đó !!
A/. XÂM LƯỢC: VC ‘NÚP’ DƯỚI CHIÊU BÀI “THỐNG NHẤT” (1)
Sáng ngày 30-4, thời gian 36 năm về trước, những tên bộ đội với số tuổi hầu hết từ 15 đến 16, mặt mày non choẹt, tay ôm súng AK, được ‘bác hồ và đảng’ chòng vào cổ cho một tội danh ‘Sinh bắc, Tử nam’’. Từng tốp lội bộ hoặc ngồi chen chúc trên mấy chiếc xe tăng, hoặc loại xe vận tải do Nga viện trợ. Đám ‘chiến sĩ anh hùng’ này vừa mới được di chuyển về vùng đô thị, hết thẩy đều còn ngơ ngáo bởi lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một thành phố phồn thịnh, ‘hoành tráng’, mang tên “Sàigòn, Hòn ngọc của Viễn Đông” !.
Đám thiếu niên “cháu ngoan bác hồ”, được trang bị súng AK, vừa hoàn tất xong cuộc “giải phóng miền nam”. Một cuộc ‘giải phóng ảo’ vẫn được học tập trong chốn rừng xâu hàng ngày từ các đồng chí Chính ủy của đơn vị; Nhắm nhồi sọ, tác động tinh thần, trước khi đám thiếu niên miền Bắc bị buộc phải lao mình vào một trận chiến tranh mới, khốc liệt, không kém mức độ đẫm máu và tương tàn; Lập tức xẩy ra sau ngày Hòa bình vừa mới vãn hồi trên quê hương đất nước.
Những đơn vị cộng quân được dịp đặt chân vào Sàigòn, theo lối ngụy ngôn của Võ văn Sung, một trong những tên cán bộ VC thâm niên, thuộc phe thương thuyết của Hiệp ước Hòa đàm Ba-lê 73; Đấy là:
– “Đơn vị ‘quân giải phóng’ tiến vào Sàigòn đầu tiên đã bắt buộc (Tổng thống VNCH) ông Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng vô điều kiện…”
Nhưng sau khi thôn tính được xong miền nam; một “cuộc chiến” kéo dài 2 năm + 3 tháng, không hề có một người lính ‘Mĩ’, mà chỉ còn người Việt nam ‘mình với ta’; Cũng chính tên Sung đã vẫn láo khoét tuyên bố cái ngày:
– “30-4-75 là ngày lịch sử, ‘chống Mĩ xâm lược’ ”.
Thực chất ngày 30-4-75 có nghĩa là ngày Giải Phóng “NÚP” hay Giải Phóng “ẢO” của Lê Duẩn và đồng bọn CS miền Bắc (!)
Được biết, Bộ Chính trị VC Ba-đình và Lê Duẩn, sau khi ‘NÚP’ kín dưới bóng cờ MTGP, xua ‘lính bác hồ’ vào cưỡng chiếm Thủ đô Sàigòn nhằm che dấu mưu gian xâm lược VNCH của chúng; Chỉ sau một thời gian ngắn, lá cờ của Mặt Trận Giải Phóng (được treo trên nóc Dinh Độc Lập vào ngày đầu tiên để ngụy trang), tức thì đã được phe CS Bắc việt giật xuống, cho thay thế bằng ‘cờ máu với sao vàng’ (lá cờ Đảng của Việt minh). Thái độ này, chứng tỏ ngụy quyền VC Hà-nội và MTGP có sự tranh công lẫn nhau!
Việc Tướng Văn tiến Dũng nói với LS Trương như Tảng, một Bộ trưởng (Tư pháp) trong Chính phủ Cách mạng Lâm thời miền nam, rằng “Đã có sự hợp nhất trong Quân đội ! (Nhân dân)” (5); Chỉ là một lối ngụy biện che đậy sự dối trá và lòng phản bội, một trong những giáo điều căn bản của Hồ chí Minh đã dạy cho đám hậu duệ Việt minh,Cộng sản sau này.
Văn tiến Dũng được lệnh ngụy che cuộc tranh công ‘nội bộ’ đảng (giữa các thành phần gồm CS Bắc việt, BCH Trung ương Cục miền nam, MTGP v..v).
Được biết, VM/CS do Hồ chí Minh thành lập, trong quá khứ cũng đã tổ chức những vụ thanh trừng, bắt bớ, bỏ tù, thủ tiêu đẫm máu giữa bọn ‘đồng chí, đồng rận’ với nhau. Đó là giai đoạn đầu được coi là khởi sự cho chính sách kỳ thị Nam, Bắc. Sau này đã được triệt để áp dụng vào đường lối “bầu chọn nhân sự” trong nội bộ đảng của ngụy quyền VC Hà-nội.
Hai ngày sau (2-5-75), cũng tại dinh Độc Lập (cũ) tên Trần Văn Trà (Tướng VC, Chủ tịch Ủy Ban Quân quản Sàigòn-Chợ lớn) đã ngụy tạo phát biểu, bằng cách lập lại những lời tung hô, tuyên truyền, mà dân chúng Thủ đô đã được nghe ra rả từ các loa phóng thanh trước đó:
Đối với chúng ta, không có kẻ thua, người thắng mà chỉ có dân tộc Việt Nam chúng ta thắng Mỹ !”.
Vào thời điểm 30-4, thái độ huênh hoang của những ‘kẻ chiến thắng’, không chỉ được văng ra từ cửa miệng những tên cán bộ nồng cốt VC có nhiều tuổi đảng; Mà còn ở cả thành phần cán ngố ‘sinh Bắc tử Nam’; sau những ngày tháng lặn lội Truờng sơn Đông, Truờng sơn Tây, may mắn thoát chết trong chiến trường B, được dịp tiến vào thành phố “phồn vinh” của miền nam; cũng đã thốt ra những lời lẽ hung hăng, sặc mùi đấu tranh, sắt máu!
Vì thế, sau ngày 30-4, người dân miền nam và cả nước vẫn không thể nào quên một số những tuyên bố, phát biểu cực đoan, hạ cấp của vài tên VC tự xưng có 4, 5 chục tuổi đảng. Loại ngôn từ của kẻ “vô học, bất nhân, thất đức” chứng tỏ chúng được ‘học tập tốt và quán triệt tốt’ tấm gương ‘đạo đứt bác hồ’ của chúng:
* Phạm văn Đồng (cựu Thủ tướng ngụy quyền VC Hà-nội) ám chỉ tập thể những người miền nam di tản vào dịp 30-4-75, qua lời tuyên bố:
–“ Bọn phản động, đồ đĩ điếm, cút ra khỏi nước theo đế quốc Mĩ ”.
* Nguyễn Hộ, một tên cán bộ kỳ cựu của MTGP VC, bị coi là “xúc vật” vì lối tuyên bố thất học và ‘cực kì’ khốn nạn của hắn sau đây:
–” Nhà (của Ngụy) chúng ta ở, Vợ (của Ngụy) chúng ta lấy, Con (của Ngụy) chúng ta bắt làm nô lệ”.
(Phần trong ngoặc do người viét tự ghi chú thêm)
………
Ngược lại, cũng còn thấy xuất hiện tiếp theo một vài nhận định hoặc cảm nghĩ, tương đối còn giữ được nhân tính, có đôi chút đúng đắn về ngày 30-4, tức NGÀY GIẢI PHÓNG “NÚP” của ngụy quyền VC Hà-nội.
Sau đây là một số các trích đoạn:
1/- Cảm nghĩ của giới thanh niên (học sinh, sinh viên) miền Bắc:
–“ Chúng tôi đã được học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam qua những cụm từ như: – “chế độ khát máu
Mỹ-Diệm”, – ”miền Nam bị Mỹ, Nguỵ kìm kẹp”, – “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”, – “ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ”, – “giải phóng miền Nam” v…v…
..”Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã hiểu biết
nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam
1954-1975, hoàn toàn không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền học tập trong nhà trường. “ (X)

2/- Tâm sự của một nữ chiến binh ‘bộ đội bác hồ’, Dương thu Hương đã thổ lộ, khi theo đoàn quân tiến vào đến Thủ đô Sàigòn, bà bị choáng ngợp với sự văn minh, phồn vinh mà CS Bắc việt gọi là “phồn vinh gỉa tạo”. Bà DT Hương đã ngồi bên vệ đường khóc cho ngày ‘giải phóng miền Namthay vì nơi cần được giải phóng phải là miền Bắc, Bà nhận:
–“..Nhưng sau cuộc giải phóng thì tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn sai lầm vì đây là một cuộc nội chiến, và đây là một cuộc chiến giữa hai ý thức hệ và cái phần chiến thắng nó lại mang tính man rợ, tại vì dẫu gì đi nữa thì cái mô hình tư bản chủ nghĩa vẫn khá hơn.” (Việt Tide số 23 ngày 21-12-2001)
3/- Nhận định tương tự về ngày 30-4 của một cựu Đại tá, cựu phó Tổng Biên tập tờ Báo Quân đội VC. người đã có dịp cư trú tại Thủ đô Sàigòn vào lúc Hiệp định Ba-Lê bắt đầu có hiệu lực; Ông ta còn có mặt trong Ủy ban Trao trả Tù binh; đã suy nghĩ về ngày 30-4 như thế nào? Sau đây là đoạn trích đăng:
–“Thất bại lớn nhất trong ngày 30-4-1975 là không thực hiện hòa hợp và hòa giải dân tộc, vì đảng Cộng sản Việt Nam đã «ăn quỵt» lời hứa danh dự hòa giải và hòa hợp dân tộc. Thay vào đó đảng Cộng sản đã thực hiện trên thực tế chính sách chiếm đóng miền Nam, trả thù Việt nam Cộng hòa bằng tù đầy trong hàng trăm trại tù thảm khốc mang tên ‘trại cải tạo’..” – (Theo “Bui Tin Blog” của Đài VOA)
–“ Ngay sau ngày 30/4/1975, tôi bị ”vỡ mộng”, khi thấy lãnh đạo ÐCS thi hành chính sách chiếm đóng chứ không phải giải phóng, họ bỏ chính sách hòa giải hòa hợp dân tộc mà họ từng hứa, bỏ tù hơn 200 ngàn sỹ quan, viên chức cũ, gây nên thảm họa ”thuyền nhân”, còn kiêu ngạo chiếm đóng Cambốt gần 10 năm (1979-1989), hy sinh thêm hơn 50 ngàn chiến sỹ một cách oan uổng !..” – (Tôn Vân Anh và Robert KRZYSZTON (Balan) Phỏng Vấn Bùi Tín – Trích từ Con Ong)
B/- ĂN CƯỚP = PHẢN BỘI + VƠ VÉT !
Sàigòn và Hà-nội là Thủ đô của hai miền đất nước biệt lập: VNCH và XHCN CS; Không những hai nước độc lập mà còn khác nhau về cả lối sống lẫn thể chế chính trị.
– Ngụy quyền CS Miền Bắc, rập khuôn theo chủ thuyết Cộng sản Mác-Lê của Nga sô và Trung cộng; triệt để áp dụng Vô sản Chuyên chính, chủ trương Đấu tranh Giai cấp và cổ võ chính sách Tam vô.
– Miền Nam, VNCH ngược lại, đương nhiên được tiếp nhận sự hỗ trợ của Thế giới Tự-do, áp dụng thể chế Tự do Dân chủ và tôn trọng Nhân quyền.
(a) Chính phủ Sàigòn áp dụng nền kinh tế tự do. Người dân được tự do buôn bán để sinh sống, quyền tư hữu của dân được chính quyền tôn trọng, cộng thêm những quyền tự do căn bản giành riêng cho mỗi con người.
Nếu đem so sánh hai lối cấu trúc về chính trị và xã-hội, giữa hệ thống “Tư bản” và “Vô sản”; Miền Nam VNCH, tất nhiên tiến bộ hơn và giầu mạnh hơn gấp mấy chục lần so với một nước chủ trương chính sách ‘Vô sản chuyên chính’ và ‘Bần cùng hóa nhân dân’ như XHCN VC miền Bắc.
(b) Thi hành nghiêm chỉnh các điều khoản được nêu ra trong Hiệp định thư, Mỹ và Đồng minh, trong vòng 60 ngày, đã rút hết lực lượng còn lại, ra khỏi miền nam VNCH. Đồng thời việc trao trả tù binh đòi hỏi được hoàn tất tương đương với thời hạn rút quân.
Nói một cách chính xác, sau 2 tháng kể từ ngày ký kết bản Hiệp ước, tức 60 ngày sau, tức ngày 27-3-75, tại miền nam tuyệt đối không còn một đơn vị quân đội nào của Hoa-kỳ và đồng minh; Tức đúng vào thời điểm Lê-Duẩn và tập đoàn CS Bắc việt thực hiện cuộc xâm lược miền nam.
Vì thế nếu rêu rao là ‘Đánh Mĩ để Giải phóng miền nam’ (!) tức ngụy quyền VC Hà-nội đã tự thú cái tội “Dối trá” và “Phản bội’ mà chúng đã ưng thuận, tự tay ký kết trong bản Hiệp ước Hòa đàm Ba-lê năm 1973.
Cho nên “Nổ“ hay “bốc phét” theo lối tuyên truyền ba xạo kiểu ‘bác hồ‘; Như ngụy quyền VC Hà-nội; Như Trần văn Trà và như Võ văn Sung, nói rằng:
–“30-4-75 là ngày lịch sử, chống Mĩ xâm lược!” hay
–“..chỉ có dân tộc Việt Nam chúng ta thắng Mỹ !”
Cả hai tên, Sung và Trà cùng hết thẩy cả hệ thống Thông tin Tuyên vận của Bộ Chính trị lẫn Ban tuyên giáo VC đều láo khoét, gian manh như tên thủ lãnh Hồ chí Minh của chúng !!
  • PHẦN TẠM KẾT
“Tháng 4 Đen”, tức ngày 30-4-75 vẫn là một dịp để mọi người dân tại miền Namlẫn cả ở hải ngoại ghi nhớ và cùng tưởng niệm như “Ngày Quốc Hận”.
30-4 là một biến cố đen tối nhất của lịch sử Việt nam, bấy lâu nay bị ngụy quyền VC Hà-nội che dấu rất kỹ dưới chiêu bài “Giải phóng”; Vì thế người viết xin được gán thêm cho cái mỹ từ ‘hoành tráng’ tức Giải Phóng “NÚP”! Hay cũng còn gọi là Giải Phóng “ẢO”!.
Phe CS Bắc việt lợi dụng ngụy ngữ “Hoà hợp, Hòa giải” trong nội dung tuyên truyền, nhằm vận động cuộc Hoà đàm tại Ba-lê năm 73. Chúng biết chắc, nếu dựa vào “ưu điểm” là lừa bịp và xảo trá sẵn có; Phe VC sẽ nắm được lợi thế cả về chính trị lẫn quân sự.
Bằng chứng là với quân số khoảng vài chục Sư đoàn lính Chính quy được trang bị đầy đủ vũ khí của Nga sô, sau Hiệp ước Ba-lê ký kết, vẫn còn “Núp” ở lại miền Nam; Cho nên chỉ cần sau 2 năm + 3 tháng (75) là Lê Duẩn và tập đoàn CS Bắc việt đã hoàn tất cuộc chiến tranh “xâm lược”; Tuyệt nhiên không hề có ý nghĩa “giải phóng”, như ngụy quyền VC Hà-nội thường tự xưng, tự diễn và tự đánh bóng để tuyên truyền cho cái “Chính nghĩa” kiểu VC, trong lúc ngậm hơi lặn xâu, “NÚP” cho thật kỹ trong suốt 36 năm qua!
  •  MIỀN NAM VNCH KHÔNG HỀ BỊ NGOẠI BANG CAI TRỊ !
(Từ 20-7-54 đến 30-4-75). MIỀNNAM VNCH  KHÔNG CẦN AI ĐÓ PHẢI VÀO ‘GIẢI PHÓNG’!
Thực chất của sự kiện “Giải Phóng”, do phần đinh nghỉa mở đầu, là một hành động có điều kiện. Vì thế, theo điều kiện ắt và đủ, sự giải phóng chỉ xẩy ra cho một hiện trạng “bất bình thường”; Tập thể dân chúng bị áp đặt dưới hệ thống cai trị độc tài, chuyên chế, áp bức kèm theo bạo hành. Số phận người dân do đó cần phải được giải thoát càng sớm càng tồt (giải phóng) khỏi cái chế độ cai trị phi nhân này.
Ngược lại hành động “giải phóng” không cần thiết đối với một “xã hội bình thường”; Tức trong đó người dân có cuộc sống ấm no hạnh phúc, nhân quyền được tôn trọng, dưới một thể chế dân chủ, gồm Tam quyền phân lập. Tình trạng này là biểu tượng của miền nam VNCH trước ngày 30-4 năm 1975. Hơn nữa, nhắc lại phần thống kê đã ghi nhận, vào đầu năm 1973, chính phủ VNCH kiểm soát hơn 75% lãnh thổ bao gồm 85% tổng số dân chúng tại miền nam (2); Chứng tỏ tại miền nam, trong lãnh thổ trách nhiệm của VNCH, người dân từ thành thị đến nộng thôn, vẫn được sinh hoạt ở tình trạng bình thường; mặc dù vấn đề an ninh có phần suy giảm vì bị bọn Viêt cộng không ngừng khuấy rối, phá hoại và tấn công.
Một nước tự-do, dân chủ như VNCH không thể bị xếp trong danh sách những đối tượng “cần phải được giải phóng” (!).
Về mặt chính trị, ngược lại Miền Nam không hề bị đặt dưới sự cai trị của bất cứ một cuờng quốc nào, mặc dầu VNCH đã tiếp nhận viện trợ từ một số các nước tự do trên thế giới. Đặc biệt trong đó Hoa kỳ đã gửi sang VN thêm một số các đơn vị vũ trang đễ hỗ trợ và cố vấn cho phương diện quân sự
Tại miền bắc, cũng tương tự, ngụy quyền VC Hà-nội nhận viện trợ của Nga sô, Trung cộng và các nước khác trong khối CS quốc tế; Tất nhiên cũng phải chấp nhận trên phần đất của nhà nước XHCN CS Bắc việt; sự hiện diện (khoảng chừng 320,000; theo Hong Kong Reuter) của binh lính và cố vấn của các đơn vị quân sự Nga sô và Trung cộng.
http://www.trantrungdao.com/?p=290)
Chiến tranh Việt nam (54-75), do Hồ chí Minh phát động, với ý đồ xâm lăng miền nam và toàn cõi Đông dương; Giúp chủ nghĩa cộng sản bành chướng trên toàn cầu.
Sẵn có tư tưởng và hành động của một “TÊN BÁN NƯỚC”; họ Hồ đã tự nguyện trung thành với các đấng đàn anh cộng sản Sô viết, Tầu cộng như sau:
(Trích đoạn):
Trong bài nói chuyện của Hố chí Minh đăng trên báo Nhân Dân, 20-7-1965,
–..“Các nước bạn chỉ mong chúng ta cố gắng làm cho nhân dân ta thắng lợi trong cuộc đấu tranh”…. “luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại và coi Liên Xô là Tổ quốc của cách mạng, Tổ quốc thứ hai của mình “ (7)… – (mình = tức CS miền Bắc VN)
(Ngưng trích)
Về tình hình kinh tế, nhận xét chung sau 1954 cuộc sống của ‘nhân dân’ miền bắc, đặc biệt nền ‘Kinh tế Bao cấp’, đã nhẫn tâm lôi kéo mức sống của ‘nhân dân’ dưới chế độ ‘Việt nam, Dân chủ, Cộng hòa, Độc lập-Tự do-Hạnh phúc’’ (sau đổi thành Xã Hội Chủ Nghĩa) bước thụt lùi trở lại, kém văn minh đến cả vài chục năm trời.
Trong lối so sánh giữa cảnh huống giầu và nghèo của hai nước, một cách lô-dích (logically), tạm thời có thể căn cứ vào sự chênh lệch về hối xuất (Kim bản vi); So sánh trị giá giữa tiền nội địa với đồng Mỹ kim:
– Năm 1973, trong thời kỳ có cuộc Hòa đàm Ba-lê:
- 1USDollar = 700 (?) đồng VNCH (Ngân Hàng Quốc gia VN). (6)
– Năm 2011 (sau 38 năm) Hối xuất của đồng “tiền giấy bác hồ” tại Việt nam như sau:
- 1USDollar = 21, 000 đồng ‘bác hồ’, XHCN VN.
Do con số chênh lệch về “trị giá tiền tệ” nêu trên, đưa đến kết luận là nền kinh tế của VC, trước kia là “Kinh Tế Bao cấp” (một loại KT lạc hậu, bóc lột khủng khiếp, vẫn còn như một cơn ác mộng đối với dân chúng miền Bắc cho tới ngày hôm nay). Hậu quả thê thảm khiến nhà nước XHCN VC phải nhắm mắt thay đổi bằng chính sách ‘Cởi trói’,  thực hiện “KT Thị trường”, tiếp theo được gọi  “KT Thị trường Định hướng theo XHCN”, hay hiện tại được gọi là “KT Vĩ mô” (?. Hối xuất căn cứ vào tiền Dollar Mỹ dưới XHCN VC Hà-nội hiện nay (2011), chỉ bằng 1/30 giá trị (kim bản vị) của chính thể VNCH trong thời kỳ 38 năm về trước (1973) !!
Sự chênh lệch (về hối xuất) giữa hai thời kỳ kinh tế, trước và sau ngày ‘giải phóng’ (!) 30-4-75; Nếu đem so sánh với hiện tại, cho thấy rõ dân chúng miền nam có cuộc sống “tương đối an cư lạc nghiệp”, đặc biệt dưới thời Đệ Nhị Cộng Hòa.
Do đó miền nam không cần một nước nghèo đói, lạc hậu, như nền “Kinh tế Bao cấp” của Cộng sản miền Bắc, phải vào “giải phóng” đất nước! Theo như lối tuyên truyền láo khoét, bịp bợm của ngụy quyền VC Hà-nội, vẫn lập đi lập lại vào ngày 30 Tháng 4 mỗi năm.
* * *
Sau khi Hiệp định Ba-lê kết thúc, 60 ngày sau, bắt đầu từ ngày 27-3-75 không hề còn một bóng dáng quân đội Mỹ hay bất cứ của nước nào khác, hiện diện tại miền nam Việt nam. Lúc đó, trong lãnh thổ của VNCH chỉ còn có “Ta” với “Ta”; Tức Quốc gia và Việt cộng, Tức người Việt với nhau mà thôi !
Nhưng nếu vì ngu dốt, vẫn còn ngoan cố, say sưa, tiếp tục rêu rao: -‘Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào!’, – giải thoát ‘Ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ’, – hoặc ’Giải phóng miền nam, khỏi tay Mỹ Ngụy!’; Thì hết thẩy những “xảo ngữ hoành tráng” nêu trên, của giới “Đỉnh Cao Trí Tuệ Loài Người” gồm tập đoàn 3 triệu tên cán ngố thuộc ngụy quyền VC Hà-nội đều Láo Khoét và Sai Bét. Vì bọn chúng sẽ không bao giờ tìm được cách bào chữa chính đáng cho hành động khốn nạn của một Đảng Cướp chỉ biết dựa vào sự “Lừa lọc, Dối trá và Phản bội” để mong đươc tồn tại. Đúng như lời của Lê Duẩn, TBT đảng CSVN, tuyên bố cuộc chiến tranh xâm lược miền nam (VNCH); hắn và đồng bọn CS Bắc việt là đánh cho các nước đàn anh cộng sản, tức Liên Xô và Trung cộng!
Để chấm dứt cho phần Tạm Kết, người viết, thêm một lần nữa dẫn chứng cảm nghĩ của một cựu Đảng Viên CS Bắc Việt; Nữ văn sĩ Dương Thu Hương khi vào đến Sàigòn, đã NGỒI BÊN Vệ ĐƯỜNG KHÓC CHO NGÀY “GIẢI PHÓNG MIỀN NAM” THAY VÌ NƠI CẦN ĐƯỢC GIẢI PHÓNG PHẢI LÀ MIỀN BẮC (!)
Thiện ngôn-Cư An, Tư Nguy
GHI CHÚ:
(1)- Nhân dịp đọc bài “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa NÚP” của tác gỉa Vũ Đông Hà (danlambao); đăng ngày 11/04/2011.
(2)- The Vietnam War – An Almanac; Nhà xuất bản: World Almanac Publication; (Trưởng ban Biên Tập: John S. Bowman-1985).
(3)-VietnamVoice- Perspectives On The War Years, 1941-1982; John Clark Pratt (Pg 555).
(4)- Henry Kissinger: “Americans want to compromise,” he said. “Hanoi wanted to win.” (Bởi AP – Thứ năm 30 Tháng Chín 2010)
(5)- Trích trong “Inside The VC And The NVA, The real story ofNorth   Vietnam’s armed forces- Page 285 (Tác giả: M. L. Lanning và D. Cragg)

(6)- Cám ơn quý vị nào còn nhớ hối xuất năm 1973, xin giúp ý kiến cho chính xác.
(7)- Sách “sự thật về quan hệ ViệtNam- Trung Quốc trong 30 năm qua” do NXV Sự thật phát hành năm 1979; Đàn Chim Viêt //

0 comments:

Powered By Blogger