Cái nông nỗi nầy là gì vậy? Là cái nỗi tang thương đất nước ngày nay! Từ một dân tộc chuộng bề nhơn nghĩa mà ngày nay trở thành dối trá điêu ngoa. Trẻ con lừa đảo, người lớn lừa đảo, cho tới trùm sò nhà nước cũng lừa đảo. Xin kể ra ba chuyện tiêu biểu:
Chuyện thứ 1: Một bà lão Miền Nam đi xe lửa từ Hà Nội về nhà. Xe lửa ngừng lại nơi ga nhỏ. Đứa bé gái bán gà nướng đưa mời. Bà lão vốn không thích ăn gà nhưng thấy cháu bé dễ thương mời chào mãi cũng tội nên mua dùm một con. Con nhỏ dềnh dàng gói ghém một hồi, đợi khi xe lửa gần lăn bánh mới đưa lại con gà gói trong giấy báo và lấy tiền. Bà lão đưa giấy bạc lớn, nó nói không có đủ tiền thối để nó đi đổi. Nó vừa đi vừa ngoảnh lại, háy mắt cười đêu đểu. Lúc nầy xe lửa đã lăn bánh rồi, bà lão đành chép miệng lầm bầm: thôi thì kể như cho thêm con nhỏ ít tiền cũng được. Trực nhớ lại nụ cười khả nghi của con nhỏ, bà lão mở gói giấy ra: Chỉ có cái đầu gà thò ra chen ngoẽn mà chẳng có cái mình. Trẻ thơ xứ xã nghĩa buôn bán như vậy đó!
Chuyện thứ 2: Một cặp vợ chồng trẻ từ Mỹ về thăm quê, ra Chợ Bến Thành đứng ngó nghiêng. Chợt một chú chống nạng tới xin tiền. Ông chồng trẻ hào phóng rút tờ giấy bạc trao. Cô vợ dòm thấy tờ giấy bạc cả trăm ngàn mới kêu nhắc chồng. Ông ăn mày liền cặp nách đôi nạng vừa cười nham nhở vừa dong thiệt lẹ! Ông chồng vui tình bật cười ha hả, rồi huề.
Chuyện thứ 3: Trong vụ Vinashin khánh tận, tể ba Dũng khệnh khạng nói láo xược: Tôi là Thủ Tể, tôi chịu trách nhiệm trên nguyên tắc, chớ không có ký quyết định nào sai. Con mẹ nó, ở cái xứ xã nghĩa, ai cũng biết lịnh miệng mạnh hơn lịnh giấy cho nên nó mới nói lấy được như vậy.
Ở cái đất nước mà người dân lừa đảo, giành giựt nhau cầu sống. Ở cái đất nước mà người cai trị dối trá, tham nhũng không biết hỗ thẹn. Ở cái xã hội mà cái ác, cái xấu lên ngôi. Ở cái đất nước mà kẻ sĩ bưng tai, bịt mắt. Cái xã hội đó dù cho cường thịnh như đế quốc La Mã ngày xưa cũng tới ngày sụp đổ!
Nhưng mà vì đâu nên nỗi?! Là vì những thứ nầy đây.
HOẠN HỌA CỘNG SẢN PHỦ TRÙM LÊN ĐẤT NƯỚC
Từ cái ngày 50 tuyên truyền giải phóng quân của Võ nguyên Giáp tiền hô hậu ủng già Hồ vào Hà Nội năm 1945, tai họa cs bắt đầu bao trùm lên đất nước.
Trước hết là nói về cái xảo trá, gian ác của bọn cs Hồ-Giáp đối với các nhà ái quốc người Việt Quốc gia. Khi bọn cs yếu thế trước sự hiện diện 20 vạn quân Quốc dân đảng Trung Hoa chiếm đóng Miền Bắc, chúng mời mọc các lãnh tụ Việt Quốc, Việt Cách Nguyễn Tường Tam, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Hải Thần tham dự Chánh phủ Liên hiệp Đoàn kết Quốc gia. Khi ký được hiệp ước Sainteny để cho 15 ngàn quân Pháp đổ bộ lên Hà Nội thay thế quân QDĐ Trung Hoa rồi là Việt Quốc, Việt Cách mất chỗ dựa. Bọn cs do Võ Nguyên Giáp chỉ huy tấn công giết hại không thương tiếc các đảng viên Việt Quốc, Việt Cách nơi khu phố Ôn Như Hầu, trong số có cả nhà văn Khái Hưng, khiến các lãnh tụ Việt Quốc,Việt Cách phải trốn chạy sang Tàu.
Đó là cuộc chém giết trên thượng tầng Miền Bắc. Bây giờ là cuộc khủng bố trắng nơi thôn làng Miền Nam. Vào thời đó, ở Miền Đông Nam bộ xuất hiện hai chữ kinh hoàng “ Mò tôm”. Tác giả là những quan làng kiểu mới kêu là Việt Minh. Phần đông họ là du côn, “anh chị” trong làng. Lác đác, có người khá hơn, cở cai cạo mũ cao su như Đại tướng Lê Đức Anh sau nầy. Hễ thấy ai không vừa mắt hoặc là có thù oán ngày trước là sai chú “Thanh niên Tiền phong” hoặc em “nhi đồng Cứu quốc” biết chữ, viết lên miềng giấy kêu là bản án mấy chữ đơn giản: Việt gian chỉ điểm cho Tây, rồi dàn lên ngực nạn nhân bị cắt cổ đem thả trôi sông. Hồi ấy tôi là đứa nhỏ 8, 9 tuổi, có lần theo cậu đi ghe chở củi. Khi đêm, trăng thanh gió mát, vác chiếc nốp ra mủi ghe nằm ngủ. Nửa đêm nghe bục một tiếng, mở nốp ra nhìn: Một “ông chổng” tới kỳ bùng vở, nhảy lên trôi lặt lè bên cạnh. Từ Bến Súc về Chợ Thủ, đường xa mười mấy cây số, gặp khi nước ròng, lác đác trên bãi bùn nằm phơi một bộ xương chổng, không ai còn hơi sức đâu lo chôn cất dùm!
Trên đây là cái “ác độc” do đảng cs khởi phát trong xã hội VN. Bây giò là câu chuyện con cái chém cha, giết chú, luân thường bại hoại.
Đâu phải đợi tới năm 1953, khi khởi phát chính sách Cải cách ruộng đất mới có sự kiện con cái tố khổ cha mẹ, hành hạ cho tới chết. Ở Miền Nam, ngay từ 1945-46, việc con cái ngỗ nghịch theo Việt Minh, đang đêm lẽn về chém cha, giết chú đã có rồi! Một bửa vào lúc nửa đêm, bên nhà cậu năm đánh xe ngựa có tiếng la làng. Hàng xóm chạy lại thì thấy mợ năm vừa khóc vừa la: Trời đất ngó xuống mà coi! Con tui đứt ruột đẻ ra, nuôi cho khôn lớn, đi theo “người ta”, giờ vác dao về chém cha ruột của nó! May mà nó bịt mặt tui cũng nhìn ra được kêu trúng tên nó nên mới bỏ chạy, không thôi đã chém chết tía nó rồi. Mảnh giấy bản án còn rớt lại ghi: Việt gian, chỉ điểm cho Tây!
Vậy đó, cái hoạn họa cs khởi phát từ lâu xa, lâu ngày chầy tháng không ai sửa trị được, dây dưa cho đến ngày nay nên xã hội thành bại hoại như vậy! Trên đây là vài nét khái quát về họa cs. Dưới đây là nguyên do trực tiếp gây ra cảnh xã hội đảo điên, dối trá.
GUỒNG MÁY HÀNH CHÁNH BẤT LỰC, THÚI NÁT
Ngày trước, ở Miền Nam, ai muốn tham dự vào việc cai trị, tên chữ là quản trị hành chánh công quyền thì…phải học. Toàn Miền Nam hồi ấy, chỉ độc có Học viện Quốc gia Hành chánh là cơ quan duy nhất đào tạo công chức ngạch điều khiển. Thi tuyển chọn sinh viên vào học thật là gắt. Chương trình học nặng nề, gồm đủ thập bát ban võ nghệ, từ hành chánh học tới luật học, chánh trị học, kinh tế học gồm đủ. Lại thêm món quân sự cho nó văn võ song toàn hoặc là huấn luyện cao đẳng quân sự hoặc vào thẳng Trường sĩ quan bộ binh Thủ Đức cho nó được chính qui. Việc làm thì thì theo câu thiệu chữ nho, “Tiên thiện hạ chi ưu, nhi ưu” hoặc tiếng Tây, “Gouverner, c’est pre’voir” mà thực hành cho tới. Chỉ xin kể ra đây vài việc về lo liệu sinh kế cho người dân để đối chiếu với việc làm của quan quyền ngày nay, để hiểu vì sao mà xã hội ngày nay tang thương làm vậy!?
Sau hiệp định Paris 1973, các căn cứ quân sự Mỹ rút. Số đồng bào làm việc cho các căn cứ Mỹ, sẩy căn cứ ra thành thất nghiệp. Anh chức việc trẻ thuở nay chưa từng nhờ cậy Lãnh sự Mỹ cái gì. Lần nầy, kẹt chân đành há miệng, nhờ ông Mỹ già chạy giùm ngân khoản để mở chương trình vét mương, vét cống trong tỉnh lỵ để giải quyết phần nào nạn thất nghiệp. Lúc nầy viện trợ Mỹ bị cắt nên không còn tiền mặt, chỉ chạy được một kho thực phẩm đóng hộp. Hai viên chức trẻ, già, Mỹ Việt xoa tay thở phào: Thôi thì không có tiền dùng đồ hộp trả công cũng được, coi như nửa trợ giúp thất nghiệp, nửa làm công tác!
Thời Đệ nhị công hòa có chính sách “ Người cày có ruộng”, mỗi tá điền được cấp cho 3 mẫu dất, truất hữu của chủ điền. Chánh phủ có trả tiền đất cho chủ điền bằng công khố phiếu có tiền lời đàng hoàng chớ không phải giựt của người ta, nghe.
Nay không còn đất đâu để cấp cho dân nghèo nữa, mới bày ra chương trình khẩn hoang, lập ấp. Tưởng rằng “họ” ký hiệp định ngưng bắn rồi là thôi bắn súng nên mới thuê xe ủi tư nhân ủi mấy trăm mẫu rừng chồi trù liệu tiếp nhận vài vạn dân nghèo mền Trung vào lập nghiệp. Mới ủi được năm ba bửa, một đêm “nón tai bèo” xông ra thảy cho một mớ tạc đạn lân tinh, thiêu rụi giàn máy ủi 6 chiếc. Lại phải vừa tăng lực lượng bố phòng vừa xin Quân khu cho công binh gíup ủi tiếp. Việc làm đổ mồ hôi, sôi nước mắt, từ khi dựng trại tiếp cư cho đến khi dựng nên nhà, nên cửa, nơi ăn chốn ở ổn định kéo dài cả năm trời. May mà không có đổ máu nhờ hai Tiểu đoàn Địa phương quân trấn đóng quét sạch bọn côn đồ léng phéng. Việc làm vừa thành khoảnh, dân khẩn hoang còn chưa kịp làm vụ mùa đầu tiên thì…
Mũ cối dép râu dẫm nát đời son trẻ
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai
ào ào kéo tới. Vậy là chấm hết!
Ngày trước, người cầm quyền làm việc theo phương châm: Tiên thiên hạ chi ưu, nhi ưu.
Ngày nay, quan quyền cách mạng sống theo “tục” ngữ: Tiên thiên hạ chi lạc, hưởng lạc!
Không phải vậy sao? Trong khi dân tình khốn đốn vì cường quyền cướp đất, cào nhà, trùm Khả Phiêu ngự nơi dinh cơ đồ sộ, 5 tầng lầu, phòng khách chưng bày trống đồng, ngà voi hực hở. Tể ba D. còn chơi trội hơn, nhà thờ họ to bằng thánh đường, giá đáng bạc triệu đô.
Ngày trước, làm hành chánh phải học hành tử tế. Ngày nay, chẳng cần biết một chữ nhất, một về khoa quản trị hành chánh công quyền, vẫn làm chủ quận, chủ tỉnh được, miển là đảng viên thâm căn, cố đế vừa có ô dù vừa biết chạy tiền là được.
Ngày trước, việc thi hành án lịnh đuổi nhà đuổi dất là do Biện lý cuộc chỉ dẩn cho cơ quan cảnh sát thi hành theo luật. Anh chỉ huy hành chánh nào léng phéng vào là báo chí chửi. Quý vị giáo sư biết được thì rầy rà: Cái thằng “mẫn cán” không phải đường!
Ngày trước, nhà nước bằng cách nầy cách khác cố hữu sản hóa người dân. Ngày nay, cường quyền bằng mọi cách tước đoạt tài sản người dân kể cả ruộng đất là nguồn sống.
Cho nên mới có tiếng bom, tiếng súng Đoàn Văn Vươn ở huyện Tiên Lãng.
Ngày trước, nhà nước mở khu kỷ nghệ để tạo điều kiện cho tư nhân lập hảng xưởng sản xuất, làm ăn. Ngày nay, quan xã nghĩa chỉ biết vòi “thủ tục đầu tiên” rồi mới nói chuyện làm ăn. Trước đây, thủ tục đầu tiên tính bằng vàng lá. Ngày nay, văn minh hơn tính thành tiền đô, nghe nói có khi phải chung cả bạc triệu đô la xanh.
Ngày trước, nhà cầm quyền có bổn phận tạo điều kiện cho người dân được “an cư, lạc nghiệp.” Ngày nay, cường quyền bày đặt chuyện “qui hoạch”, đuổi nhà, đuổi đất triền miên. Nhại theo giọng bàn án thực dân Pháp: Các vụ đuổi nhà, cướp đất ngày càng nhiều và nở rộ như nấm mọc.
Nói tóm lại là: Xã hội nhiễu nhương, dân tình khốn khổ chỉ vì chế độ xã nghĩa độc đoán, tham nhũng, áp bức, bất công.
LỜI KẾT
Trước hoàn cảnh ngặt nghèo của đất nước, dân tộc đang trên đà diệt vong, nếu hàng sĩ phu còn trù trừ do dự, còn trông chờ nơi đảng cướp cường quyền hồi tâm cải sửa thì hoạn họa khó lường! Chi bằng hiệp lực nhau, mỗi người tùy cương vị, tùy sức lực, nỗ lực vận động mọi người, mọi giới đồng tâm vùng lên tự cứu, tự cứu mình, cứu nước!
Xin đừng trông chờ cs theo gương Miến Điện, cũng đừng trông đợi nơi sự giúp đở của nước ngoài. Vì lòng tự trọng dân tộc, hãy cũng nhau liệu toan, tự giúp mình trước rồi trời mới giúp. Lại cũng có câu, “Ai không dám tranh đấu cho Tự do – Dân chủ thì không xứng đáng được hưởng hai thứ ấy.”
Nguyễn Nhơn
8 tháng 2 năm 2012
0 comments:
Post a Comment