Trước hết phải viết gì về Việt Khang? Anh đã lớn lên trong chế độ CS, học những gì mà “Bác Hồ vĩ đại” đã cố nhồi nhét cho anh qua chiến dịch “trăm năm trồng người”. Cho nên đối với anh, VNCH hoặc QLVNCH chỉ là một câu chuyện huyền thoại, không có đính dáng gì đến chuyện yêu nước của anh cả. Anh cũng chẳng có sơ múi gì với chế độ bạo tàn này, chẳng có bất mãn gì với những ơn mưa móc của đãng như TS Cù Huy Hà Vũ cả. Anh chỉ là một người dân bình thường, không may phải sống trong một chế độ bạo tàn, chuyên hà hiếp người dân, nhưng lại khiếp nhược với Trung Quốc, kẻ thù truyền kiếp của dân Việt. Hai bài hát anh sáng tác cũng chẳng phải là những bản nhạc nỗi tiếng như nhạc Mozart. Hai bản nhạc đó chỉ mang âm hưởng dân gian, gọi là nhạc bình dân là đúng nhất. Thế nhưng, hai bản nhạc đó lại thức tỉnh lòng người, có sức quyến rũ đến nổi một em bé 9 tuổi cũng cất cao giọng hát được. Hai bài hát đó đã vượt qua mọi lứa tuổi, vượt cả không gian và thời gian, trở thành những bản nhạc quê hương chính hiệu mà ai hát vẫn thấy hay, ngay cả đối với kẻ thù trong chỗ riêng tư, vì dù sao dòng máu Lạc Việt vẫn đang chảy qua huyết quản của họ, cho dù họ cố tình chối bỏ.
Nội dung của hai bài hát đó nào chúng ta có lạ gì? Đó là những khúc đồng giao mà trẻ chăn trâu hay nghêu ngao ngất ngưỡng trên lưng trâu trên những cánh đồng. Đó là đúc kết của hồn thiêng sông núi, là giọng xác quyết của Trần Bình Trọng năm nào đã thét vào tai quân giặc: “Ta là làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc!” Đó cũng là tâm sự của tất cả mọi người trong nước trước nạn ngoại xâm, của mọi người hải ngoại đã mang theo bên mình. Họ đã lìa xa quê hương, nhưng tâm hồn họ chưa hề lìa bỏ nơi chôn nhau cắt rốn của họ. Họ đã hy vọng, đã chờ đợi một ngày trở lại quê hương, để xây dựng lại quê hương, lấy lại những gì mà bè lũ cướp nước đã bán cho giặc!
Một tâm tình của nước non giờ này được phổ thành nhạc, hát thành lời, thử hỏi sao không được sự hưởng ứng của toàn dân Việt. Mắt họ đã ứa lệ khi nghe giọng hát nghẹn ngào của Việt Khang. Nước mặt họ còn tuôn trào thêm khi nghe được những giòng chữ ấy từ miệng bập bẹ tập hát của những em bé. Chả trách sao những ca sĩ thành danh như Trúc Hồ, Tâm Đoan, v.v… lại chẳng mang tiếng hát của mình tiếp nối Việt Khang để truyền cho cả thế giới biết tội ác tày trời của bong Việt Gian bán nước.
Hơn bất cứ ai, những kẻ biết ơn Việt Khang chính lại là những cựu quân nhân VNCH. Họ là những người đã từng chống lại sự bành trướng của chủ nghĩa CS. Họ cũng chính là những người bị tập đoàn CSBV gán cho cái tội danh bán nước cho ngoại bang. Tội danh của họ sẽ không bao giờ được rữa sạch nếu không có tiếng hát của Việt Khang. Tiếng hát của Việt Khang đã đánh bóng lại tinh thần chống cọng, chống ngoại xâm của QLCNCH năm xưa giống như nước giếng Cổ Loa đã làm sáng lại những viêc ngọc trai đã bị hoen ố bởi máu huyết của Mỵ Châu.
Vì quá xúc động trước chân tình của một chàng trai trẻ Việt Khang trước quốc nạn nên Nhạc sĩ Trúc Hồ và TS nguyễn Đình Thắng đã quyết định tiếp tay với anh, kêu gọi đồng bào khắp nước Mỹ tiếp tay ký vào thỉnh nguyện thư gửi tòa Bạch Ốc. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ mà một cộng đồng nước ngoài cùng nhau có số chữ ký cao nhất. Chiến dịch xin chữ ký bắt đầu ngày 2/8/12 và kết thúc ngày 3/8/12 với yêu cầu của Tòa Bạch Ốc là phải gom đủ 25,000 chữ ký trước khi được tòa bạch ốc cứa xét. Thật bất ngờ, đến nay chỉ mới ngày 2/25/12, mà chúng ta đã có được trên 75,000 chữ ký, một con số kỷ lục từ trước đến nay. Thật không phải bỗng dưng chúng ta gom được một số chữ ký kỷ lục trong một thời gian nhanh nhất như thế. Chúng ta thành công không phải vì NS Trúc Hồ hoặc TS Nguyễn Đình Thắng. Chúng ta thành công vì đó là nguyện vọng của toàn dân. Đây là một loại Hội nghị Diên Hồng của thế kỷ 21. Bằng vào chữ ký của mình, người dân tại Mỹ đã ý thức được sự sống còn của quốc gia VN trước nạn xâm thực của Tàu Cọng, quyết tâm thống nhất ý chí cứu Việt Khang và những nhà đấu tranh đang bị tù tội trong nước. Không những là tại đất Mỹ, người Việt tại Canada, Úc Đại Lợi, Pháp, Anh cũng đã có những phong trào góp gió cho Việt Khang.
Chúng ta cũng biết rằng cả một đế quốc CS tại Việt Nam đang rung chuyển trước cơn bảo lốc Việt Khang. Chúng ta không hy vọng họ sẽ chịu ngồi yên chịu trận. Cũng như bao lần, họ sẽ tung người đến phá hoại ngầm để chia rẻ các cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Họ đã làm việc đó! Chừng đó chưa đủ. Họ còn sẽ cho người rĩ tai: thôi đủ rồi, thêm làm chi cho mệt xác! Và mới đây, có một vị TS thường hay có mặt trên diễn đàn đặt câu hỏi: liệu TT Obama có đến tiếp phái đoàn ngày 3/5/12 hay đó chỉ là người đại diện? Vị TS này còn nhắc nhở đến tính chất hay tráo trở của người Mỹ, chỉ thích làm những gì có lợi cho họ thôi.
Vâng, chúng tội vẫn biết tổng thống Mỹ sẽ không bao giờ làm những gì có hại cho người Mỹ. Chúng tôi cũng không quên rằng chúng tôi đã từng bị đâm sau lưng, đã bị bỏ rơi. Nhưng với môt số lượng chữ ký như thế, chúng ta vẫn hy vọng rằng TT sẽ làm một điều gì đó có lợi cho người Việt chúng ta. Chúng tôi vẫn hy vọng ít ra cũng cứu được Việt Khang và những người yêu nước khỏi cảnh tù tội. Cho dù không phải đích thân TT tiếp kiến, sự hiện diện của phái đoàn người Việt tại tào Bạch Ốc cũng đã nói lên một điều gì đáng tự hào rồi. Chúng ta không tự hào sao được khi ý chí của chúng ta được tập trung lại như thế này. Rồi đây, khi có việc cần làm, có lẻ chúng ta cũng sẽ tập họp lại như thế! Nhưng điều chúng tôi vẫn hy vọng rằng chúng ta lúc nào cũng nên đề phòng trước những âm mưu chia rẻ của kẻ thù. Một tiếng nói thiếu suy nghĩ của quý vị sẽ có một tác dụng thật tai hại. Và quý vị có còn cười được không khi quý vị nghe được tiếng cười của kẻ thù sau lưng quý vị.
Nashville, 2/25/12
Song Long
0 comments:
Post a Comment