Thursday, February 2, 2012

CHUYỆN PHẢI ÐẾN, ÐANG ÐẾN



Hơn một năm qua, các giới chức Hoa Kỳ từ Ngoại Trưởng, Bộ trưởng Quốc Phòng đã thay phiên đến Việt Nam, và chính Tổng Thống Obama tuy không đến được nhưng cũng đã tổ chức một hội nghị tại Thủ đô để gặp gỡ các vị lãnh đạo các nước Á Châu. Ngoài ViệtNamra Ngoại trưởng Hilary Clinton cũng đi các nước lân cận với ViệtNam, nhất là Căm Bốt. Thấy thế chưa đủ, Tổng Thống Obama còn đi một vòng 4 nước “dân chủ” của châu Á. Lần đầu tiên, một hàng không mẫu hạm Hoa Kỳ thăm Việt Nam, lần đầu tiên Hoa Kỳ tuyên bố sự đi lại trên biển Ðông rất quan trọng và cho rằng mình dính vào cũng là vì quyền lợi của quốc gia Hoa Kỳ.

Tất cả những sự kiện trên đều nhắm vào Trung Cộng.

Câu chuyện có thể bắt đầu từ năm 1972, khi Nixon cùng Mao Trạch Ðông uống rượu trên Vạn Lý Trường Thành, trước đó, Kissinger đã “đau bụng” tại Pakistan lẻn qua Tàu gặp Mao Trạch Ðông, dàn dựng nên cuộc gặp gỡ này. Trước đó nữa, 2 nhà bác học nguyên tử Hoa Kỳ gốc Trung Hoa đã về Trung Cộng và khí giới nguyên tử của Trung Cộng ngày càng phát triển. Chiến lược của Hoa Kỳ dùng Trung Cộng chống đối với Nga Sô hồi còn chiến tranh lạnh đã giúp Trung Cộng nhiều phương diện, rốt cuộc Liên Xô chết không phải vì Trung Cộng, trong khi đó, mộng của Mỹ bán 1 tỉ bàn chải đánh răng cho Tàu rất hy vọng nhưng để rồi thất vọng. Chỉ mới hy vọng thôi, nhưng Hoa Kỳ đã phải dâng Nam Việt Nam cho đàn em Trung Cộng là Việt Cộng, Hoa Kỳ phải đuổi người bạn chí thân Trung Hoa Quốc Gia ra khỏi Liên Hiệp Quốc và mời Trung Cộng vào ngồi ghế Ủy Viên Thường trực Hội Ðồng Bảo An Liên Hiệp Quốc với quyền phủ quyết. Chẳng những bỏ Trung Hoa Quốc Gia, bỏ Việt Nam Cộng Hòa mà còn bỏ luôn Ðông Nam Á để các nước này phải chạy vạy mua vũ khí để phòng thân. Bỏ không thương tiếc, bỏ không quay đầu ngó lại là nghề của Hoa Kỳ.

Thời gian qua đi rồi, chẳng mấy chốc, nay bỗng nhiên Hoa Kỳ cũng như các nước trên thế giới bỗng thấy một Trung Hoa Vĩ Ðại, Hoa Kỳ bán cho Trung Cộng 10 bàn chãi đánh răng thì phải mua của Trung Cộng cả trăm cái khác. Hoa Kỳ ngày nay là con nợ của Trung Cộng đến mấy ngàn tỉ! Cũng vì cái mộng buôn bán mà Hoa Kỳ bỏ tiền đồn chống Cộng Việt Nam Cộng Hòa, bỏ luôn cả vùng Đông Nam Á. Trong khi đó, các nước Âu Châu cũng chen nhau vào Hoa Lục. Ngay cả Đài Loan vốn là kẻ thù không đội trời chung, cũng mau chóng biến thành nước đầu tư nhiều hạng nhất vào Trung Cộng. Những hãng xưởng ngoại quốc thi nhau mọc lên như nấm tại Hoa Lục, mang lại cho Hoa Lục quá nhiều tiền. Tàng trữ rất nhiều ngoại tệ, nhất là Mỹ kim với cái mộng dùng “nhân dân tệ” làm bản vị thay đô la Mỹ!

Bất cứ thứ gì Trung Cộng cũng làm giả được. Trung Cộng còn đi xa hơn một bước nữa, sản xuất những sản phẫm độc hại, tận dụng hóa chất để làm cho sản phẫm vừa đẹp, vừa rẽ, nhưng đã có quá nhiều nơi than phiên sản phẫm Trung Cộng gây bệnh ung thư, vừa bán được tiền, vừa hại được những thế hệ tương lai của kẻ thù là Tây Phương, nếu người dân Trung Cộng có chết thì âu cũng là một cách rất tốt để chống nạn nhân mãn! Thế giới ngày nay cho sản phẫm Trung Cộng là ổ vi khuẩn, mầm mống ung thư v.v…

Về quân sự, vũ khí thì Trung Cộng đã là một siêu cường nguyên tử, quân đội Trung Cộng ngày càng phát triển và không ai biết ngân sách quốc phòng của họ ra sao, bao nhiêu. Trung Cộng cũng đang nỗ lực xây cất những căn cứ tàu ngầm, ngang nhiên chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, lấn ép Indonesia và Phi luật Tân, tự ý vẽ một bản đồ bao gồm cả Ðông Nam Á, gồm cả Phi luật Tân và Nam Dương, qua tận Népal. Khi hữu sự, lãnh thổ Bắc Triều Tiên là của Trung Cộng để tấn công Nhựt Bản dễ dàng, Việt Nam cũng sẽ là một chư hầu trung thành với Trung Cộng. Những hành động của Trung Cộng đối với các nước nhỏ ở Châu Á là: “Tôi làm như vậy, nếu muốn đánh thì đây sẵn sàng”. Lời hăm dọa này đầu năm nay bao gồm cả Hoa Kỳ, nhưng những tháng cuối năm 2010, đã phải hạ tầng số xuống kể từ khi Hoa Kỳ quyết tâm trở lại Á Châu.

Chẳng những các nước chung quanh Hoa Lục lo sợ sự bành trướng của Trung Cộng mà các nước Tây Phương, kể cả Hoa Kỳ cũng thấy rõ hiểm họa Trung Cộng. Những ngày gần đây, Trung Cộng đang muốn gây hấn với Nhựt Bản, một chiếc tàu đánh cá mà cố ý đâm thẳng vào 2 tàu tuần của Nhựt, để rốt cuộc Nhựt cũng phải “té nước theo mưa” khiến dân Nhựt căm phẫn. Cách nay 2 ngày, Bắc Triều Tiên, chư hầu của Hoa Lục ngang nhiên bắn đại pháo vào Nam Hàn! Trung Cộng đã muốn và đang phô bày sức mạnh quân sự của họ, Trung Cộng muốn thế giới chẳng những nhìn nhận mà phải sợ sức mạnh quân sự của Trung Cộng. Ðồng thời, Trung Cộng cũng muốn thế giới phải chấp nhận kinh tế của họ vượt xa Nhựt Bản và gần bắt kịp Hoa Kỳ, nghĩa là một quốc gia Hoa Lục muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Muốn chiếm Á Châu thì không cường quốc nào can thiệp được, muốn tấn công Hoa Kỳ thì Hoa Kỳ phải nhượng bộ. Thật là một kẻ vừa hiếu chiến, vừa tham lam. Lịch sử đã chứng minh rằng đó là dấu hiệu sẽ có chiến tranh phát xuất từ nước này.

Tuy nhiên, nếu nhìn vào bên trong Hoa Lục, chúng ta cũng có thể “tự an ủi” được rằng con cọp Trung Cộng không phải là không có bệnh. Cái bệnh thứ nhất là tham nhũng, cái bệnh thứ 2 là cuộc đấu tranh cho dân chủ cũng đang manh nha trong bụng con cọp Hoa Lục. Nhưng, cái bệnh gần đây nhất và có thể là cái bệnh lạm phát.

Ngoài 2 bệnh ở trên, Trung Cộng cũng như bất cứ quốc gia nào trên thế giới rất cần thị trường, có thị trường mới tiêu thụ được sản phẫm, dân chúng mới có công ăn việc làm. Hàng sản xuất ra mà nằm đống thì tốn nhà kho để cất, không có tiền trả nhân công, chi phí v.v… Thị trường là huyết mạch, mà hôm nay, Trung Cộng không thể giảm bớt hoặc ngưng một thời gian không sản xuất! Do khủng hoảng kinh tế, các nước Tây Phương đã giảm bớt mua sắm. Chưa hết, mặc dù Trung Cộng đã nỗ lực tìm kiếm “dầu hỏa”, đã ngang nhiên ăn cướp những mỏ dầu của Việt Nam, đã o bế các nước chung quanh để có nhiên liệu, nhưng không cách gì đáp ứng được cơn khát nhiên liệu của Trung Cộng, do đó, nếu có chiến tranh xảy ra, nhiên liệu Trung Cộng sẽ kiệt quệ rất chóng vì hầu hết nhiên liệu nhập cảng phải qua đường biển!

Ngày 17.11.2010 vừa qua, Thủ Tướng Trung Cộng Ôn Gia Bảo đã tuyên bố tình trạng lạm phát và cho rằng lạm phát là do nước ngoài, một “cái tật” đổ thừa cố hữu của lãnh đạo Cộng Sản, và đưa ra những biện pháp cần thiết như kiểm soát vật giá, ngăn chận đầu cơ tích trữ v.v… nhưng những biện pháp này nguyên nghĩa đã khó thực hiện, huống gì nạn tham nhũng đang tràn lan thì không thể nào kiểm soát giá cả, cấm đầu cơ tích trử v.v…

Bấy lâu nay, Trung Cộng cứ giữ đồng “nhân dân tệ” với hối đoái thấp, đã gây nên một cuộc chiến tranh xuất cảng ngầm mà các nước Tây Phương từ chết tới bị thương, hàng hóa của họ không cạnh tranh nỗi với hàng Trung Cộng. Biện pháp bơm đồng đô la ra thị trường của Hoa Kỳ gân đây đã là một cách đáp lễ làm Trung Cộng la hoảng, vì 2,500 tỉ mỹ kim của Trung Cộng tích trữ rớt giá thê thảm. Nói nôm na thì cũng giống như một người chủ gia đình, bao nhiêu tiền bạc vợ con đi làm mang về ông ta cất kỹ để được cái tiếng giàu có, bắt vợ con thắt lưng buộc … bao tử. Ðùng một cái, “nhà nước Cộng Sản” đổi tiền, một đồng ăn năm trăm, thế là tài sản bị mất tươi một phần ba, một nửa v.v…. Tóm lại, kinh tế tài chánh của Trung Cộng lệ thuộc vào hàng xuất cảng. Kinh tế và quân sự thì lệ thuộc vào nhiên liệu nhập cảng qua đường biển. Nếu có chiến tranh thì phần lép về nhanh chóng nghiêng về Trung Cộng.

Nhưng cũng vì vậy mà Trung Cộng có thể tính một trong các biện pháp sau đây: đánh thực nhanh để các nước lân cận không kịp trở tay, rồi thương thuyết, rồi vừa đánh vừa đàm, trong khi đó Trung Cộng nỗ lực “dọn nhà” của nước bị chiếm. Hoặc Trung Cộng nhường những bước lớn, nhưng lấn những bước nhỏ. Ðó là hòa hoãn với các nước ở xa để buôn bán, để tiếp tục tìm nguồn nhiên liệu theo đường bộ, trong khi đó cứ như tằm ăn dâu, lấn chiếm dần dần các nước chung quanh, hoặc khống chế lãnh đạo của họ để làm tay sai cho Trung Cộng mà điển hình nhất là Việt Nam, Cam Bốt v.v… khiến cho các nước khác nhất là Tây Phương thấy “có thể chịu được” vì chỉ liên hệ đến các nước nhỏ.

Ðánh ồ ạt chắc chắn là sẽ thất bại, vì hải quân Hoa Kỳ rất hùng mạnh và ở sát bờ biển Hoa Lục. Trong khi đó, chỉ cần vài tháng là nhiên liệu Trung Cộng cạn kiệt, hậu quả là nhà máy tê liệt. Chỉ còn phương chước thứ 2 là Trung Cộng rất hy vọng, hy vọng vì các nược Tây Phương thường nhìn nhà hàng xóm cháy vẫn bình chân như vại.

Ðiều may mắn là cả thế giới đã ý thức được hiểm họa Trung Cộng. Và các nước đang nghĩ cách đối phó. Hoa Kỳ đang đối phó với mặt trận tiền tệ. Một khi lạm phát trong nội địa dâng cao thì nước Tàu sẽ rối loạn. Mong rằng các nước Tây Phương cũng góp một bàn tay, nếu không có năng lực như Hoa Kỳ thì cũng bớt nhập cảng sản phẫm của Trung Cộng trong khi lạm phát đang phát triển ở Hoa Lục. Với tình hình hiện nay, giải pháp hay nhất nhưng cần phải được thi hành ngay, đó là đánh Hoa Lục về kinh tế và tài chánh trong khi đề phòng sự nổi điên của Trung Cộng bằng chiến tranh. Nếu câu thơ của cụ Phan Bội châu khi ra hải ngoại du học được các nước Tây Phương áp dụng thì Hoa Lục ắt phải chết: “Nghìn trùng bạch lãng nhất tề phi”. Hàng ngàn con sóng bạc nhất lượt bay lên.

LÊ VĂN ẤN

0 comments:

Powered By Blogger