Monday, February 20, 2012

Đại sứ Đỗ Hòa Bình và mối quan hệ tay ba

Tiếp theo phần I: Từ vụ “Nuốt đất“ tại Vĩnh Phúc đến “Ngôi nhà Việt“ ở Berlin

Và phần II: : Những mảng tối trong “Ngôi nhà Việt“

Phần III: Quan hệ tay ba

LTS: Phạm Duy Anh là cây bút hiện đang sinh sống tại Cộng hòa Liên bang Đức. Ông chính là tác giả của loạt phóng sự “Từ vụ ‘nuốt đất’ tại Vĩnh Phúc đến Viethaus ở Berlin”. Loạt bài gây trấn động dư luận không chỉ vì sự ‘nổi đình đám’ của nhân vật đang bị truy nã Nguyễn Anh Quân mà còn vì sự tiếp tay của những thế lực ngầm cho cuộc chạy trốn của nhân vật này. Ai? Liệu có phải chính ngài Đại sứ Đỗ Hòa Bình đã can thiệp giúp cho Nguyễn Anh Quân một visa đi Mỹ?

Mời bạn đọc theo dõi toàn bộ vụ việc dưới ngòi bút của Phạm Duy Anh.

Bài viết đã xuất hiện từng phần trên một số tờ báo khác với tên Hạnh Phú và Nguyễn Xuân Hùng. Theo giãi bày của tác giả, ngày 27/1/2012 sau khi viết xong 2 phần, ông đã gửi cho một số người bạn xem. Phần 1 sau đó được Nguyễn Xuân Hùng (chủ cũ của Viethaus) gửi đăng ở tamnhin.net và có lược bỏ đi một đoạn liên quan tới bản thân. Về các phần viết đăng trên Vietinfo, tác giả cho biết: “Tôi gửi cho anh bạn tên Phạm C, rồi họ chuyền tay nhau thế nào đó, đến Vietinfo (một vị nào đó tên là Hanh Phú?) rồi họ đăng lên với dòng chú thích tin từ CHLB Đức”.

Cũng theo gợi ý của tác giả, chúng tôi sẽ đăng ngay phần 3 cho kịp tính thời sự.

——————————————-

Bốn ông Quan họ Đỗ

Mấy ngày cuối năm Tân Mão đầuNhâm Thìn, đọc báo, nghe đài ở đâu cũng toàn thấy chuyện động trời, ai oán, lành ít, dữ nhiều:

Ông Đỗ Trung Thoại, Phó chủ tịch UBND thành phố Hải Phòng “đổ tội cho dân, vì bức xúc nên đã phá nhà ông Đoàn Văn Vươn“ trong vụ án cưỡng chế Tiên Lãng.

Đại tá Đỗ Hữu Ca, GĐ công an thành phố Hải Phòng, người trực tiếp chỉ huy hơn 100 công an và bộ đội, trong vụ cưỡng chế, tuy không bắt được đối tượng nhưng trấn áp được đối tượng… hiệp đồng tác chiến cực kỳ hay“ và „ không có cuộc diễn tập nào thành công bằng cuộc diễn tập lần này“…. Nghe nói „đại Ca“ còn định viết thành sách „binh thư yếu lược“ đặng truyền kinh nghiệm cưỡng chế cho con cháu muôn đời.

Ông Đỗ Xuân Đông, Đại sứ Việt Nam đương nhiệm tại Cộng hòa Séc, vừa ra lệnh cho đại sứ quán Việt Nam tại Cộng hòa Séc gửi công hàm đến sở di trú Bộ nội vụ CH Séc, đề nghị cơ quan này không cấp giấy phép cư trú cho ông Đỗ Xuân Cang, một người hoạt động dân chủ ôn hòa, người đã bị đại sứ quán từ chối gia hạn hộ chiếu khi hết hạn.

Tiến sỹ Đỗ Hòa Bình, đương kim Đại sứ Việt Nam tại Cộng hòa liên bang Đức, cấp hộ chiếu cho một nghệ sỹ múa Việt Nam đã trốn chạy, sống bất hợp pháp gần 3 năm tại CHLB Đức, tiếp tay giúp người này đặt đơn xin tị nạn chính trị.

… từng dòng tin như vết cứa vào lòng con dân nước Việt! Đâu rồi những „phụ mẫu“ thanh liêm?

Vô tình mà như sắp xếp, bốn quan cùng họ Đỗ, mỗi người một vẻ mười phân hỏng cả mười. Ba quan phản dân, một quan hại nước. Ác quá! Lần ngược lịch sử xem ông tổ họ Đỗ là ai mà sao hậu sinh ít thấy bậc “khả úy“. Thần phả thờ Đỗ Tướng Công được cụ Phùng Khắc khoan phát hiện và giới thiệu có đoạn như sau: “Đỗ Tướng Công húy là Cảnh Thạc, sinh ngày 14 tháng Giêng năm Nhâm Thân (912), cha là Đỗ Quảng Lăng, gốc người Quảng Đông (Trung Quốc) dời cư xuống phương Nam, mẹ là Trần Thị Thọ thuộc Đỗ Động Giang, ấp Động, huyện Thanh Oai ngày nay…Tướng Công phò suốt ba đời nhà Ngô, trải bao biến cố vẫn giữ lòng trung hiếu, không màng danh lợi, cống hiến cả cuộc đời cho dân, cho nước. Thật là tấm gương trung hiếu chói lọi cho đời sau noi theo“. Than ôi! Tiền nhân trung hiếu hà cớ gì hậu duệ vô luân?Xin Đỗ Tướng Công nơi chín suối rủ lòng, đại đại xá.

Phần 3. Quan hệ tay ba

Ngài Matthias Roesler và Đại sứ Đỗ Hoà Bình tại Trụ sở Nghị viện bang Sachsen

Là người kế nhiệm Đại sứ Trần Đức Mậu, Tiến sỹ Đỗ Hòa Bình, có một khởi đầu tương đối thuận lợi trong nhiệm kỳ của ông tại nước Đức, mặc dù ông không dùng tiếng Đức. Ông Bình đến Berlin vào cuối năm 2008, chính thức trình Quốc thư tại Lâu đài Bellevue (phủ Tổng thống) ngày 09.01.2009,nhưng hình ảnh của ông thật sự được người Việt ở đây ghi nhận, với nhiều thiện cảm, lần đầu tiên vào buổi tiếp tân long trọng tại Viethaus nhân dịp Tết Nguyên Đán. Cái tên Hòa Bình cũng đã mách bảo mọi người là ông sinh năm 1954. Cảm giác khi mới gặp ông nhiều người nghĩ đến một nhà ngoại giao trí thức. Tác phong nhanh nhẹn, giọng nói tự tin luôn pha chút hài hước và đặc biệt là nụ cười tươi rói không mấy khi tắt trên khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh đã giúp ông chiếm được cảm tình của hầu hết những người mới tiếp xúc. Sau lần ấy, một niềm hy vọng tràn trề lan tỏa trong cộng đồng người Việt; khắp nơi mọi người kháo nhau về vị tân Đại sứ, như cầu được, ước thấy. May quá, vui lắm, và tràn ngập niềm tin!

Trong nhiệm kỳ ba năm công vụ của mình, hình như Tiến sỹ Đỗ Hòa Bình cũng có làm được một số việc có ích(?), nghe nói chưa có người tiền nhiệm nào thu hoạch được nhiều bằng khen, giấy khen từ bộ Ngoại giao Việt Nam như ông?

Cần nói thêm một chút ngoài lề vềđặc điểm nổi bật của cộng đồng Người Việt ở Đức nói chung và Berlin nói riêng. Phần lớn bà con người Việt ở phía Đông là lực lượng công nhân đi hợp tác lao động thời CHDC Đức, sau thống nhất được ở lại theo chính sách nhân đạo của nhà nước CHLB Đức. Số người này đa phần sinh ra và lớn lên vào thời CNXH ở nước ta còn tử tế. Đến nay họ vẫn gắn bó với quê hương qua quan hệ gia tộc và ý thức dân tộc. Ở lại định cư tại Đức là một cơ may nhưng nếu nhìn theo góc độ nghĩa vụ công dân, điều đó giống như một sự mắc nợ quê hương, đất nước. Sự lành lặn trong con người họ cộng với mặc cảm về món nợ chưa trả là cơ sở đảm bảo cho một ứng xử vị tha với những công bộc, đại diện nhà nước, đang thả sức tung tác trong cái cơ quan có tên gọi là Đại sứ quán Việt Nam. Thí dụ về những hành vi tùy tiện, vi phạm pháp luật hành chính của nhân viên ĐSQ như hách dịch, cửa quyền, thu phí vô tội vạ khi giải quyết những thủ tục giấy tờ của người Việt, không xuất hóa đơn hợp lệ và vô trách nhiệm trong cách giải thích chính sách của nhà nước cho công dân vv… nhiều đến mức chỉ có thể kể hết trong khuôn khổ của một cuốn sách dài cỡ tiểu thuyết. Tuy nhiên, như phân tích ở trên, „giận thì giận mà tha vẫn tha“, cộng đồng chấp nhận những tệ nạn đó như một căn bệnh mãn tính. Và thế là, khôngphải ngoại lệ, ông Đỗ Hòa Bình lúc đầu cũng được hưởng „đặc ân“ mang tính đặc thù này của cộng đồng. Tất cả bi, hài kịch sau này cũng bắt đầu từ đây.

Chỉ một thí dụ này đủ thấy ông Đại sứ họ Đỗ là người thực sự có năng khiếu về kinh doanh. Ai cũng biết, một trong những nhiệm vụ quan trọng vào bậc nhất mà ông Đỗ Hòa Bình phải hoàn thành trong thời gian tại nhiệm của ông ở Đức là Tổ chức kỷ niệm sự kiện 35 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam và CHLB Đức vào năm 2010. Với một người nhanh nhẹn, sắc sảo như ông Bình thì việc tổ chức sự kiện ông làm tay trái. Khó nhất vẫn là tiền, mà ông Đỗ Hòa Bình thuộc loại xài sang- nghe ông kể về thú chơi golf của ông thì biết- nên ông cho rằng phải có rất nhiều tiền vụ này mới.

Từ ngày đầu, do nhận thức được tầm quan trọng của cộng đồng với hơn một trăm ngàn Người Việt tại CHLB Đức, TS Đỗ Hòa Bình đã dành rất nhiều thời gian, sức lực vào việc “thâm nhập cộng đồng“. Ông được đón nhận nồng nhiệt, nay chợ Đồng Xuân, mai trung tâm thương mại Thái Bình Dương; khai trương doanh nghiệp này, kỷ niệm sinh nhật doanh nhân thành đạt khác vv … Những người Việt giầu có nhờ buôn bán bỗng trở nên sang trọng do được Đại sứ đến thăm. Họchẳng tiếc gì để có cơ hội này. Chụp ảnh, chúc tụng, vinh danh… một số người trong số họ, chỉ cần chi ra chút ít, là trở thành “chính khách“ trước con mắt cộng đồng. Bản thân họ đôi khi cũng ngộ nhận để quyết định một sự dấn thân, tranh giành ảnh hưởng, cạnh tranh uy tín trước Đại sứ đôi khi bằng cả những biện pháp không lành mạnh. Các báo của người Việt tha hồ đưa tin, đăng ảnh. Được cái Đỗ Tiến Sỹ là người ăn ảnh nên báo in ra cũng dễ phát. Mấy vị phóng viên mới vào nghề bỗng có giá, không hết việc. Cứ thế, hết thẩy như phát ngộ trong chiến dịch thăm viếng của ông Tiến sỹ. Niềm hân hoan tưởng như bất tận, đến một ngày có ai đó nhận ra rằng: ngoài chợ và tiệc của nhà giầu ra, tuyệt không thấy TS Đỗ Hòa Bình „thâm nhập“ vào cộng đồng những người có thu nhập thấp. Tầng lớp trí thức Việt, các em sinh viên nghèo, các hội đoàn phi kinh doanh… và đặc biệt các sinh hoạt văn hóa, văn nghệ của cộng đồng là những nơi không „hợp tuổi“ với ngài Tiến sỹ Đại sứ. Có người cònxỏ xiên giải thích: thương nhân là người dễ thương mà. Chả biết có đúng.

Sau gần một năm quấn quýt với giới doanh nhân người Việt ở Đức ông tin vào tấm lòng của họ, vấn đề là phải biết kích động. Được rồi. Nghĩ thế là làm thế. Sau này nghe ông kể lại ai cũng nể tài tính toán của ông cán bộ ngoại giao có thâm niên này. Lúc đầu mình nghĩ, muốn „xin được tiền“của đội nhà giầu này là phải biết cách. Mời người ta đến sứ quán, đón tiếp xập xệ rồi kêu gọi lòng yêu nước suông thì chả được bao nhiêu. Phải liều, bỏ vốn trước, ra khách sạn năm sao làm cho hoành tráng. Thú thật khi quyết định chi ra hơn chục nghìn oi (euro) đặt tiệc ở Novotel mình cũng run lắm, liệu có lấy lại vốn không? Nhiều người trong cơ quan phản đối nhưng cuối cùng mình vẫn quyết. Mình biết mà, phải liều, thu hơn trăm nghìn trong có mấy tiếng đồng hồ. Ghê quá đúng không. Vâng, quả là ghê thật, nghe rợn cả người chứ không phải chỉ ghê. Ngày xưa đi buôn, một vốn bốn lời đã là tài, ông đại sứ kiếm lời hơn mười lần vốn bỏ ra quả là thiên tài. Thưa Tiến sỹ Đỗ hòa Bình, mọi người lại cho rằng đấy là vụ thua lỗ lớn của ông về chính trị đấy ông ạ, cả nhân cách nữa! Ông tưởng đã mua được lòng tốt của cộng đồng với giá hời nên đã có những ứng xử thiếu đàng hoàng sau đó. Người ta đóng góp trong một thái độ công dân có trách nhiệm với đất nước, mong được tận dụng một cơ hội để tôn vinh giống nòi mà bao lâu nay con dân của nó phải xót xa trong nỗi đau tự ti dân tộc. Có thể so sánh với yêu nước, việc làm này còn xuất phát từ yêu thương nòi giống, uống nước nhớ nguồn của những người lao động tử tế. Không phải vì được ăn uống sang trọng tại khách sạn năm sao mà mọi người trở nên hào phóng thế đâu, xin ông đừng nghĩ thiển cận như vậy. Tiếc là ông đã không hiểu điều này để sau đó biết tôn trọng nghĩa cử cao đẹp của cộng đồng, chẳng hạn bằng một lời cảm ơn được diễn đạttrang trọng dưới hình thức một bức thư của Đại sứ quán! Cũng như ông đã vui mừng khi nhận được một tờ giấy khen về một việc làm tốt của mình, những người có mặt hôm đó trong lễ quyên góp cũng có quyền yêu cầu một sự ghi nhận từ phía Nhà nước mà người đại diện ở đây là các ông.Điều tệ hơn mà nhiều người bất bình là cách chi tiêu số tiền này không hiệu quả và đến hôm nay việc quyết toán cũng vẫn còn mập mờ.

Đại sứ Trần Đức Mậu nhận huân chương do TT Đức trao

Lại nói đến Ngôi nhà Việt – Viethaus tại Berlin. Với sự giúp đỡ nỗ lực của Đại sứ quán Việt Nam mà đặc biệt là ông Trần Đức Mậu, người tiền nhiệm của Tiến sỹ Đỗ Hòa Bình, sau khi trải qua một loạt khó khăn về xây dựng, tài chính, thủ tục … Viethaus đã ra đời vào tháng 3 năm 2008. Có thể nói, hài nhi Viethaus đã ra đời trong vòng tay của bà đỡ Trần Đức Mậu. Không có ông hồi đó, chưa có Viethaus! Trong buổi lễ trao tặng Huân chương công trạng của tổng thống Đức cho ông Trần Đức Mậu được tổ chức ngày 07.09.2008, Đại sứ CHLB Đức tại Việt Nam – ngài Rolf Schulze – đã ca ngợi công lao to lớn đối với sự ra đời Viethaus của nguyên Đại sứ Trần Đức Mậu đồng thời cũng nhấn mạnh vai trò quan trọng của ông để cánh cửa trường Đại học Đức-Việt tại TPHCM rộng mở vào tháng 9 năm 2008. Khác với Tiến sỹ Đỗ Hòa Bình, nguyên Đại sứ Trần Đức Mậu là người rất giỏi tiếng Đức và am hiểu văn hóa. Ông bị phê phán là ít giao lưu với giới thương nhân trong cộng đồng người Việt ở Đức, nhưng bù lại ông rất quan tâm bồi đắp, mở mang văn hóa cho cộng đồng. Ông Trần Đức Mậu đã nhiều lần can thiệp trực tiếp với cơ quan hữu quan hai nước, Việt Nam và Đức, giúp đỡ thủ tục cho các đoàn nghệ thuật trong nước sang Đức biểu diễn phục vụ cộng đồng dịp lễ hội. Không chỉ nổi tiếng là một nhà ngoại giao, ông còn là một dịch giả văn học Đức, đã đóng góp nhiều công sức để chuyển tải văn hóa Đức tại Việt Nam. Có một lần vào tháng 8 năm 2008, vài tháng trước khi chia tay với nước Đức, ông Trần Đức Mậu đã phải làm công hàm gửi Đại sứ quán Đức tại Hà Nội đề nghị cấp thị thực gấp cho một đoàn nghệ thuật của của Nhà hát ca múa nhạc nhẹ Việt Nam sang biểu diễn phục vụ liên hoan Bia quốc tế tổ chức tại Berlin. Phải nói thêm, Liên hoan Bia quốc tế tổ chức mỗi năm một lần là dịp rất tốt để các nước tham dự quảng bá về văn hóa, du lịch và đất nước mình. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đoàn nghệ thuật gồm 18 nghệ sỹ, chia tay lên đường về nước trong sự lưu luyến của bà con cộng đồng, hẹn năm sau tái ngộ. Nhưng đến phút chót một con chim đã bỏ đàn, nghệ sỹ múa có tên Lê Thu Phương đã tự ý tách đoàn, ở lại nước Đức bất hợp pháp vì lúc đó thị thực đã hết hạn. Khỏi phải nói ai cũng biết sự việc sẽ rắc rối thế nào và bao người bị liên lụy trong việc này! Người mời, người cử nghệ sỹ đi, bộ chủ quản cấp phép đi công tác… đặc biệt ở đây là công hàm can thiệp với Đại sứ quán Đức tại Hà Nội về việc cấp thị thực do Đại sứ Trần Đức Mậu ký.vv… và vv… Việc này để lại một tiền lệ xấu, nhất là đối với những đoàn công tác về sau. Đại sứ quán Đức cũng dè dặt hơn trong việc cấp thị thực cho người đi biểu diễn? Thỉnh thoảng ông Mậu có nhắc lại chuyện này như một kỷ niệm không vui trong thời gian ông làm Đại sứ đặc mệnh toàn quyền tại CHLB Đức.

Ông Nguyễn Minh Vũ, cục phó cục lãnh sự Bộ ngoại giao, lúc đó là tham tán công sứ Đại sứ quán Việt Nam tại Berlin cho biết, Đại sứ quán VN có công văn đề nghị cơ quan Công an Đức giúp đỡ, tìm kiếm công dân Lê Thu Phương đang cư trú bất hợp pháp tại Đức để thực hiện cam kết của phía Việt Nam khi xin cấp thị thực cho đương sự. Tháng 12.2008 công an Đức thông báo đã tìm được Lê Thu Phương nhưng lúc đó người phụ nữ này đã đặt đơn xin tị nạn chính trị và xin nhà nước Đức bảo hộ vì lý do về nước sẽ bị trừng trị!!!

Không có giấy tờ tùy thân, đơn tị nạn của Lê Thu Phương vẫn không được chấp nhận. Không rõ vì lý do nhan sắc, tài năng hay thế lực mà vị diễn viên trẻ này nhận được rất nhiều sự giúp đỡ. Thông qua nhiều đường với nhiều môi giới khác nhau, hồ sơ xin cấp hộ chiếu của Lê Thu Phương đã lọt qua hệ thống kiểm tra của nhân viên Đại sứ quán và không dưới hai lần đã nằm trên bàn ông Nguyễn Minh Vũ chờ chữ ký của ông phó Đại sứ này. Nghiệp vụ tinh tường của một vị cục phó cục lãnh sự luôn chấp hành pháp luật nhà nước đã giúp ông Vũ thoát hiểm trong những lần này. Đối tượng đổi chiến thuật. Thời gian sau đó, có người đến đề nghị ông Nguyễn Xuân Hùng, lúc đó là chủ tich HĐQT Viethaus, đơn vị làm giấy mời: nếu ông Hùng và ông Trần Bình, giám đốc Nhà hát ca múa nhạc nhẹ Việt Nam, đơn vị cử Lê Thu Phương đi công tác, đồng ý ký xác nhận vào giấy đề nghị cấp hộ chiếu cho đương sự, mọi việc sẽ ổn thỏa và phía gia đình Lê Thu Phương sẽ không „quên ơn“ các ông. Cả hai ông nghệ sỹ này đều tôn trọng danh dự và pháp luật nên đã không đồng ý. Ông Nguyễn Minh Vũ giữ lập trường của mình, không cấp hộ chiếu cho kẻ đào tẩu lừa thầy phản bạn trong suốt thời gian ông đảm trách việc này. Hết nhiệm kỳ, Tham tán công sứ Nguyễn Minh Vũ cũng phải về nước. Đây chính là thời điểm vị cứu tinh xuất hiện, Tiến sỹ Đỗ Hòa Bình, sau vài lần đề nghị ông Nguyễn Xuân Hùng chấp nhận thỏa hiệp không có kết quả đã đơn phương ký, cấp hộ chiếu cho Lê Thu Phương với lời giải thích như sau: Không biết con bé này là thành phần gì mà nhiều người gọi điện tác động thế! Thậm chí còn có cả thư của lãnh đạo Bộ Công an đề nghị cấp hộ chiếu cho Lê Thu Phương(?). Khổ thân ngài Tiến Sỹ Đại sứ, bị sức ép, phải làm điều trái với lòng mình và trái với pháp luật. Có lần ông Đại sứ còn trải lòng với mấy vị cán bộ trên sứ quán khi bị họ hỏi về vụ này: vì lý do nhân đạo đấy chứ, cô Phương đã trốn lại Đức gần 3 năm, đẻ 2 con rồi, vất vả lắm. Ôi đẹp biết bao một tấm lòng nhân hậu. Biết điều này sớm, bảo cho mấy cô gái tị nạn, chịu khó đẻ cố lấy vài đứa xong lên gặp Đỗ Tiên Sinh, năn nỷ, có khi đã không bị trục xuất trong vụ năm ngoái. Mấy cô này phải mỗi tội hơi kém nhan sắc và ít tiền chứ đẻ thì dư sức. Tiếc thế.

Chuyện ông Tiến sỹ nói mãi không vơi, để dành quay lại vào phần cuối đặng đừng làm người đọc thấy nhàm. Viethaus vẫn sáng đèn, chả biết được bao lâu nữa, nên tranh thủ quay lại đó kẻo quá muộn. Như đã nói ở phần 2, Nguyễn Anh Quân sau khi kiếm được một mớ tiền nhờ „nuốt đất“ và lừa đảo linh tinh đã tính đến nước „chẩu“. Vượt biên trong thời đại „thế giới phẳng“ ngày nay không khó, nhưng chuyển được tiền bạc theo người để phòng lúc sa cơ, lỡ vận ở xứ người lại là chuyện không dễ. Nhưng, có khó khăn ắt sẽ có cách vượt qua; giống như ông trời sinh ra voi cũng không quên sinh cỏ. Phương án được chọn là nấp sau lưng một doanh nghiệp nhà nước để đầu tư ra nước ngoài. Giải pháp nhanh nhất là mua lại một dự án có sẵn và nghiễm nhiên thành ông chủ mới với cổ phần áp đảo. Bằng cách nào trùm lừa đảo Nguyễn Anh Quân đã tiếp cận được với lãnh đạo công ty SASCO là câu hỏi sớm muộn cũng sẽ được các cơ quan chức năng làm rõ! Sau đó việc mua bán diễn ra, như đã được miêu tả trong Phần 2, khá êm thấm. Có lẽ Nguyễn Anh Quân đã chễm chệ là ông chủ mới của Viethaus nếu như không có quyết định truy nã dưới đây.

Vì sao Nguyễn Anh Quân là đối tượng lừa đảo chiếm đoạt hàng trăm tỷ đồng của nhiều doanh nghiệp tại Việt Nam lại có thể chuyển hàng chục triệu USD trót lọt ra nước ngoài để rửa tiền, mua cổ phần để trở thành ông chủ dưới “bình phong“ của một công ty có vốn của doanh nghiệp nhà nước? Những câu hỏi này vẫn chưa có câu trả lời.

Quay lại câu chuyện Nguyễn Anh Quân. Từ lúc đến Berlin, kẻ đào tẩu trong danh nghĩa chủ mới với 71% cổ phần của Ngôi nhà Việt đã được tiếp đãi theo lối „ba ngày tiểu yến, năm ngày đại yến“ rất trọng thị. Tất nhiên Nguyễn Anh Quân sang đây không phải để ăn nhậu, tiệc tùng, mà là làm việc và … đi trốn. Quân cũng đã kịp làm được một số việc. Giữa tháng 12 năm ngoái, SASCO đã chỉ đạo Viethaus tổ chức bữa tiệc ra mắt, giới thiệu ông chủ mới của Viethaus với Đại sứ quán Việt Nam. Cầm đầu nhóm SASCO là bà Đoàn Mai Hương, phó tổng giám đốc, phía ĐSQ là ông Đại sứ Đỗ Hòa Bình. Theo một số người có mặt trong bữa tiệc thuật lại, bà Đoàn Mai Hương, đại diện lãnh đạo SASCO, chính thức giới thiệu với ông Đại sứ và cán bộ ĐSQ, ông Nguyễn Anh Quân là chủ đầu tư mới của Viethaus. Bà Hương cũng nhấn mạnh, phía SASCO đề nghị ông Đại sứ và ĐSQ ủng hộ, giúp đỡ ông Quân trong thời gian tới khi có những yêu cầu cụ thể.

Ngày 05.02.2012 tại trụ sở Đại sứ quán Việt Nam đã diễn ra cuộc gặp, làm việc thường kỳ sáu tháng một lần giữa lãnh đạo ĐSQ và đại diện các hội đoàn người Việt. Đại sứ Đỗ Hòa Bình chủ trì. Ngoài việc nghe những báo cáo tổng kết nhàm chán, lần này cũng giống bao lần trước, về những kết quả, nỗ lực của ĐSQ và các hội đoàn … cùng những ý kiến phát biểu xuôi chiều của các đại biểu theo kiểu nhất trí cao, nhờ sự chỉ đạo của… cơ bản là tốt nhưng còn một vài hạn chế… cuộc họp lần này xuất hiện một vài hành vi “ngỗ ngược“ của vài đại biểu định lội ngược dòng. Sự việc nổ ra vào thời điểm cuộc họp sắp chấm dứt, ấy là lúc ông Đại sứ tuyên bố „suốt cuộc họp hôm nay tôi chờ đợi mọi người nêu ra một vấn đề mà mấy tuần nay dư luận đang quan tâm bàn tán. Vấn đề có liên quan đến ĐSQ Việt Nam tại Berlin thông qua việc đăng tải một số bài viết trên các trang báo phản động, gây ảnh hưởng không tốt đến dư luận trong nước cũng như cộng đồng ở đây“. Ông Tiến sỹ cũng khẳng định là hôm nay ông “sẽ chơi bài ngửa và nói chuyện thẳng thắn“! (Hóa ra lâu nay ông nói không thẳng và chơi bài sấp?) Nội dung ông nêu là Phần 1 và Phần 2 của bài viếtTừ vụ „nuốt đất“ tại Vĩnh Phúc đến Ngôi nhà Việt ở Berlin. Bà Phan Ý Nhi, tham tán trưởng ban công tác cộng đồng của ĐSQ cho biết: sau khi nghe tin về trường hợp Nguyễn Anh Quân, ĐSQ đã có công văn chính thức về trong nước để hỏi về việc này nhưng đến nay chưa nhận được trả lời bằng văn bản? Còn ông Đại sứ thì lý luận: tôi là Đại sứ Việt Nam, tôi có trách nhiệm giúp đỡ công dân khi có yêu cầu và nếu chưa có bằng chứng là họ phạm tội! Thế là đã rõ, cám ơn ông Đại sứ đã giữ lời hứa, chơi bài ngửa. Xin được thưa với ông Đại sứ và các đồng sự khác của ông trong sứ quán vài điều như sau.

Việc lừa đảo “nuốt đất“, chiếm dụng tài sản các doanh nghiệp trong nước của Nguyễn Anh Quân đã được báo chí đề cập đến từ nhiều năm nay, đặc biệt rộ lên trong một năm đổ lại đây. Một người dân thường quan tâm đến thời sự trong nước cũng biết điều đó. Có thể các vị công bộc trong ĐSQ bận nhiều việc tiếp khách, dịch vụ… nên không thể theo dõi thông tin trong nước, nhưng “sau khi nghe tin về trường hợp Nguyễn Anh Quân“, nếu là người có trách nhiệm, chỉ cần ngó lại báo chí trong nước, sẽ biết rõ sự thật, có cần phải hỏi và chờ trả lời bằng văn bản??? Trong cơ cấu tổ chức ĐSQ của ta luôn có một bộ phận gọi là „an ninh“, họ đâu cả rồi? Mà cứ cho là các ông, các bà kiên quyết phải chờ nhận được „trả lời bằng văn bản“ mới ra tay với kẻ thủ ác thì trong trường hợp nghe được tin xấu về Nguyễn Anh Quân như thế, với tinh thần cảnh giác tối thiểu của một công dân, có nhất thiết phải ra tay „giúp đỡ“ đương sự một cách mau lẹ như vậy trong việc xin thị thực đi Mỹ không? Theo lẽ thường, trước khi có công văn đề nghị Sứ quán Mỹ cấp thị thực cho một công dân Việt Nam mới từ trong nước sang, ĐSQ ở đây cũng phải xem xét rõ về nhân thân của đối tượng xin trợ giúpchứ? Trong trường hợp Nguyễn Anh Quân, nguyên tắc đó có được thực hiện nghiêm túc không? Theo cách nào? Ông Đại sứ chống chế rằng vì SASCO đã giới thiệu, bảo lãnh cho Nguyễn Anh Quân nên ĐSQ đã can thiệp, không nghi ngờ gì? Đó là lối giải thích tếu táo ngoài lề hay trong bàn tiệc chứ quyết không thể là chứng cứ ngoại phạm trước pháp luật. Với đại đa số công dân Việt ở đây, khi có việc phải cậy nhờ đến Sứ quán các ông các bà đều soi rất kỹ mà sao với trùm lừa đảo mọi việc lại hớ hênh thế. Một quyển hộ chiếu sau năm năm ba chìm bảy nổi, hết hạn, đem đi đổi cũng bị soi? Sứt chỉ, mòn gáy hay ố vàng một chút… lập tức phạt tiền (lúc 50€ lúc 80€ rất chi là linh hoạt?) để ngay sau đó…được cắt góc, đóng dấu hủy?

Sau khi ông Đại sứ đặt vấn đề như trên, ông Nguyễn Xuân Hùng và một vài người nữa phát biểu làm không khí cuộc họp, như lời của Đại sứ: “đã nóng lên“. Nhưng,vẫn đấu pháp cũ, khi gặp những ý kiến “thẳng thắn“ quá ông đã dùng quyền chủ trì để cắt? Vị chủ báo nguoiviet.de đề nghị: dù chưa có “trả lời bằng văn bản“ xác định tội phạm, nhưng khi nghe quần chúng phản ảnh hiện tượng như vậy, ĐSQ cũng nên có những động thái để giảm thiểu nguy cơ đào tẩu của đối tượng! Một phát biểu vớitrách nhiệm công dân rất nên lắng nghe. Vậy mà ông Đại sứ cũng gạt phắt với những lý do lãng xẹt? Lúc đầu ông Đại sứ tuyên bố chơi bài ngửa, nói thẳng, đến lúc người ta ngửa ra, thẳng tưng thì ông lại bưng lại là sao. Ông rủa xả, mắng bọn báo phản động lợi dụng nói xấu ông, đến khi báo “không phản động“(nguoiviet.de) chí tình, định bàn chuyện giúp cho ông bớt xấu, ông lại gạt phắt, cậy quyền phủ quyết, chủ nhà.

Nói thêm để ông Tiến sỹ biết điều này mà phát ngôn cho cẩn trọng, kẻo có ngày vạ miệng: tamnhin.net cũng đăng những bài báo nêu trên nhưng họ không phải phản động đâu!

Không tin ông “gửi công văn về hỏi“ Bộ công an mà xem. Mấy năm rồi họ giúptrong nước phanh phui được nhiều vụ bê bối động trời lắm, chắc ông Đại sứ bận không đọc! Xin ông Tiến sỹ Đại sứ bảo trọng, đừng biến mình thành đối tượng viết bài của tamnhin.net!Tuy chưa được nêu ra trong một cuộc họp nào, nhưng vụ ông giúp Lê Thu Phương vì “nhân đạo“ chưa ai quên đâu. Thêm Nguyễn Anh Quân nữa “bài“ của ông xấu đi nhiều lắm, đánh ngửa hay đánh sấp cũng thế thôi.Thua chắc ông Đại sứ ạ.

Thay lời kết của Phần 3: theo tin mới nhất, Nguyễn Anh Quân chưa đi Mỹ được! Cách đây vài hôm y vẫn lẩn quất tại Viethaus. Công an Vĩnh phúc đã chuyển vụ này cho Bộ công an và Interpol VN. Những người tử tế, tin tưởng vào pháp luật có quyền hy vọng sẽ được đón nhận những thông tin tích cực trong phần kết.

(còn tiếp)

(Bài do tác giả gửi đăng)

Đón đọc phần 4. Hồi kết có hậu?

0 comments:

Powered By Blogger