Người Hùng yêu nước chân mang đôi dép nhựa Việt Nam đến đất Mỹ
Phượng Vũ (Danlambao)
- Ai đã từng đến đất Mỹ, dù là diện định cư hay tị nạn cũng đều diện
cho mình những bộ đồ trang trọng, những đôi giày lịch sự nhất. Nhưng anh
Điếu Cày thì khác với mọi người, anh được cả một rừng người với cờ xí
và những bó hoa tươi thắm và bao nhiêu là máy quay phim chụp ảnh vây
quanh, điều đặc biệt chân anh vẫn còn mang một đôi dép nhựa VN. Có lẽ
anh là người khách duy nhất đến Mỹ với đôi dép “đặc biệt” như thế. Đôi
dép ấy cho thấy sự vội vã của nhà cầm quyền Cộng Sản muốn tống xuất anh
cho nhanh. Nhưng đôi dép ấy cũng có thể là duyên gắn kết của những
người dân nghèo khổ VN muốn gửi gắm nỗi nhọc nhằn và hy vọng của họ
theo anh trong chuyến đi này, như lời anh tuyên bố khi đến phi trường
LAX: "Tôi ra đi là để đấu tranh cho một ngày về… không phải của riêng tôi mà là của tất cả mọi người”. Chắc chắn ngày về đó sẽ không còn bóng dáng Cộng Sản hà hiếp dân lành điêu linh, người dân nghèo sẽ đỡ khổ hơn, ấm no hơn…
Tôi đến đài SBTN lúc 1:15 chiều, tưởng là đi sớm, nhưng đến nơi mới biết
có nhiều người đến sớm hơn đang tụ tập ở cửa sau của hội trường SBTN.
Đi vòng vòng chung quanh chờ giờ mở cửa, tôi gặp một chị khá lớn tuổi
bèn bắt chuyện hỏi thăm, mới biết chị tới đây từ lúc 1 giờ và nhà chị ở
tận LA, tôi thắc mắc:
- Sao chị ở xa mà đi sớm quá vậy? 2 giờ chiều mới bắt đầu buổi hội luận mà?
- Sớm gì, có nhiều người ở xa hơn tôi còn tới sớm hơn tôi nữa kìa. Ai
cũng sợ có quá nhiều người ái mộ anh Điếu Cày nên tới đông, đi trễ sợ
không còn chỗ ngồi.
Vậy mới biết khi người ta có lòng thì khoảng cách đường xa và thời gian
chờ đợi không còn là một trở ngại nữa. Anh Điếu Cày chính là Người Hùng
yêu nước đang được rất nhiều người dân Việt ở đây ngưỡng mộ và yêu
thương. Không những vậy, kể cả những giới chức chính quyền địa phương và
các vị dân cử tiểu bang, liên bang Hoa Kỳ cùng đến tham dự buổi hội
luận hôm nay đều bày tỏ sự ngưỡng mộ tinh thần đấu tranh bất khuất của
anh. Thật là đáng tự hào cho người Việt Nam lắm thay! Có một điều thú vị
nhỏ là anh Điếu Cày khá cao (có lẽ 1m8) nên khi các vị dân cử Mỹ trao
bằng khen rồi gắn “ăng xin” đứng gần anh, đầu anh vẫn cao hơn họ. Anh
lại mang thêm một điều tự hào khác cho người Việt Nam trên xứ người, để
khỏi mang tiếng người V.N lúc nào cũng thấp bé hơn.
Trước giờ mở cửa, một cô phóng viên của SBTN phỏng vấn một chú đứng gần tôi.
- Thưa chú, vì sao chú có mặt ở đây hôm nay?
- Vì tôi ái mộ anh Điếu Cày, một người dám mạnh mẽ đấu tranh chống địch
ngay trong lòng địch (Việt Cộng). Tôi phục anh vì anh là một trong những
người can đảm đi tiên phong biểu tình công khai chống Trung Quốc xâm
chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam. Lòng yêu nước của anh thật kiên
cường, đáng quý…
Tôi nghĩ có lẽ chú đã nói dùm tâm trạng của rất đông bà con đang đứng
xếp hàng chung quanh đây để chờ được gặp mặt anh Điếu Cày.
Trong phần mở đầu buổi gặp mặt anh Điếu Cày ngỏ lời cám ơn chân tình đến
tất cả mọi người đã chào đón anh như một người thân, nên dù bị “bứng”
vội vã ra khỏi quê hương nhưng anh vẫn không thấy mình đơn độc lẻ loi,
vì anh được sống giữa tình thương yêu bao bọc của mọi người, sau một
thời gian dài bị cầm tù: 6 năm, 6 tháng 2 ngày qua 11 nhà tù khác nhau.
Anh cũng không quên kể lại những cảm xúc riêng tư như được ăn bữa cơm
đầu tiên khi ra tù do chính con gái nấu (chắc nấu thay mẹ) làm anh rất
ấm lòng. Bữa cơm này chắc mang nhiều ý nghĩa gia đình thân thương hơn là
một bữa tiệc chiêu đãi trong một nhà hàng sang trọng rất nhiều. Anh
cũng kể lại những giây phút cảm động trong mấy ngày qua khi anh đi đó
đây, tình cờ có vài chị nhận ra anh (chắc là qua tivi) mừng rỡ chạy đến
hỏi han, chúc sức khỏe và tặng quà cho anh dù chưa hề quen biết một lần
nào làm anh rất cảm động. Qua đó anh cảm nhận được tấm chân tình của
cộng đồng người Việt hải ngoại đối với anh. Đó có lẽ là một trong những
lý do khiến anh quyết định chọn ở lại đây (OC, Nam Cali) làm nơi định cư
chính thức ở Mỹ. Dù trước đó con gái muốn đón bố về Canada để chăm sóc,
nhưng bây giờ cháu cũng thông cảm với quyết định của bố.
Khi được hỏi cảm nghĩ của anh về những ngày đầu đến xứ sở tự do, anh trả lời rất chân thật:
- Tôi có thể lên internet bất cứ lúc nào, điện thoại cho người thân bất
cứ giờ nào thuận tiện và đi đâu trên đường cũng thấy thoải mái không sợ
bị công an theo dõi. Cảm giác tự do thật sung sướng làm sao!
Cảm giác tự do này, chúng ta ở đây đã hưởng quá quen, nên không còn thấy
quý mà xem đó là điều “bình thường”. Trong khi đó lại là điều “mơ ước”
của các tù nhân lương tâm yêu nước tại Việt Nam. Đúng là:
“Người vinh quang mơ ước địa đàng
Người gian nan mơ ước bình thường” (TCS)
Xin mọi người Việt Nam hãy góp tay vào việc đấu tranh trước mắt cho hơn
200 tù nhân lương tâm gian nan Việt Nam được hưởng điều “bình thường”
như chúng ta đang được hưởng ở đây. Đứng đầu danh sách này chính là chị
Tạ Phong Tần, mà mẹ chị đã dùng chính thân xác mình để tự thiêu hầu phản
đối nhà cầm quyền cộng sản. (Anh Điếu Cày đã bùi ngùi cúi đầu khi nhắc
lại sự việc đau lòng này)
Khi được hỏi ý kiến về phong trào xuống đường đòi bầu cử tự do ở Hong
Kong, anh Điếu Cày nhấn mạnh vấn đề là làm sao để nối kết thông tin giữa
trong nước và ngoài nước được thông suốt để mọi người đến gần nhau hơn,
hiểu nhau hơn và cùng góp sức đấu tranh chung cho nhân quyền, tự do và
dân chủ cho Việt Nam. Anh cho rằng “Hong kong làm được, Việt Nam làm
được” nếu hệ thống thông tin của ta lan rộng khắp nước, người dân sẽ ủng
hộ chúng ta. Anh cho biết hiện nay Việt Nam có 30 triệu người sử dụng
Internet, 25 triệu người dùng Facebook, nên mạng lưới thông tin được mở
rộng. Trang “Dân Làm Báo” hiện nay có 200 triệu người truy cập và ¾ là
dân trong nước, Dân có mặt khắp nơi, bất cứ sự việc gì xảy ra, dân đều
có thể chụp ảnh, quay phim đưa lên youtube. Nói tới vụ này tôi lại nhớ
tới trước đây ở Hà Nội khi dân biểu tình chống Trung Quốc bị đàn áp, có 1
anh bị 4 công an hè nhau nắm tay chân khiêng lên xe bắt, còn bị một tay
công an đứng trên xe lấy chân đạp vào mặt. Người dân phản đối, công an
chối bay, nhưng khi youtube quay cận ảnh rõ ràng, công an hết đường
chối, bèn phải xin lỗi và trừng phạt kẻ phạm lỗi. Với phương tiện thông
tin hiện đại ngày nay cán cân thông tin không còn để cho nhà nước độc
quyền ‘làm mưa làm gió’ như trước đây nữa.
Khi được hỏi anh xuất thân từ bộ đội, vậy anh bắt đầu chống chính quyền
cộng sản từ khi nào?. Anh trả lời từ khi anh tiếp nhận được nhiều nguồn
thông tin khác nhau. Anh cho biết trong chế độ cộng sản thông tin luôn
bị bưng bít và tuyên truyền một chiều khiến cho nhiều người có nhận thức
sai lầm. Nhưng khi thông tin được mở rộng với nhiều nguồn khác nhau,
người ta sẽ nhìn ra sự thật, vì trong mỗi con người đều có lương tâm để
nhận ra lẽ phải. Điều anh nói khiến tôi lại nhớ đến tâm tình của cô Phạm
Thanh Nghiên (người tù lương tâm nổi tiếng ở Hải Phòng), cô tự thú
trước khi bước vào con đường tranh đấu vài năm, cô còn ngây ngô tới độ
rất yên mến và thần tượng “Bác Hồ”, và sẵn sàng tranh cãi tới cùng để
bảo vệ Bác và chế độ… hay như nhà văn Dương Thu Hương đã bật khóc khi 75
vào đến Sài Gòn mới thấy mình bị chế độ đánh lừa, vì sự thật hoàn
toàn khác, không như điều chị hằng tin tưởng
Mục tiêu trước mắt của chúng ta là lật đổ chế độ cộng sản độc tài bán
nước hại dân, nên ai yêu nước, cùng chiến đấu chung chiến tuyến với
chúng ta đều là anh em, bạn bè. Hãy hỗ trợ nhau và đừng phân biệt Bắc,
Nam, đảng viên, bộ đội hay cựu chiến sĩ QLVNCH kẻo lại rơi vào cái bẫy
phân hóa mà cộng sản đang mong muốn.
Chị ngồi bên cạnh tôi hỏi nhỏ về “bà vợ cũ” của anh Điếu Cày, có lẽ
không riêng chị mà rất nhiều chị em phụ nữ khác cũng đều thắc mắc với
nhau về vai trò của chị Dương Thị Tân đối với anh Điến Cày. Sao lại gọi
là “vợ cũ”, trong khi chị rất tận tình chu đáo lo cho anh trong mọi
việc: từ việc bám sát theo chân anh qua các nhà tù để thăm nuôi, mạnh
dạn tố cáo chính quyền đàn áp, đối xử bất nhân với anh qua 2 lần tuyệt
thực kéo dài cả tháng… Khi trả lời phỏng vấn các đài quốc tế, chị tỏ ra
là một người rất can đảm và mạnh mẽ để bảo vệ anh. May quá thắc mắc có
người nêu lên và được anh Điếu Cày cho biết:
- Trước khi bước vào con đường đấu tranh chống chính quyền cộng sản, tôi
đã tiên liệu trước những gian nan sẽ xảy ra cho gia đình, nên tôi đã tự
dựng bức tường ngăn cách hầu bảo vệ vợ con. Anh mỉm cười nói tiếp: về
mặt pháp lý chúng tôi không còn là vợ chồng, nhưng trong tim chúng tôi
vẫn luôn có nhau
Nghe anh “giải mả” bí mật này mà thấy nhẹ cả lòng. Thật cám ơn chị Dương
Thị Tân rất nhiều, đúng là sau lưng một người hùng luôn có một người
phụ nữ dũng cảm hỗ trợ. Nếu không có sự hỗ trợ và can đảm của chị thì
chưa chắc chúng ta đã có một người hùng Điếu Cày như hôm nay. Có lẽ nhờ
đến xứ sở tự do nên anh mới dám tiết lộ bí mật này cho mọi người biết.
Sự hỗ trợ của gia đình luôn cần thiết và quan trọng để anh tiếp tục dấn
thân vào con đường đấu tranh. Anh kể lại con trai anh mới gọi DT cho
biết “Mẹ nói bố đừng bận tâm đến chuyện vợ con ở quê nhà, bố cứ tiếp tục
con đường đấu tranh của bố đã chọn…” Xin cám ơn sự hy sinh của gia đình
anh cho công việc đấu tranh chung.
Kết thúc buổi gặp gỡ, mọi người tràn lên sân khấu để được tặng quà và
bắt tay anh, được sờ vào con người bằng xương bằng thịt của anh, một
hình tượng yêu nước bất khuất đáng tự hào của người Việt Nam, mà ngay
tổng thống Obama cũng đã phải nhắc tới tên anh. Mọi người bu chung quanh
anh, ôm anh, chụp hình với anh. Có một em mặc chiếc áo T-shirt trắng
chạy lên sâu khấu và nhờ anh ký tên vào chiếc áo em đang mặc. Có những
ông cụ bá vai anh, vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh như để bày tỏ cảm xúc yêu
thương và trân trọng. Có bà má nghễnh chân lên và kéo đầu anh xuống để
hôn vào má anh một cách trìu mến như hôn một đứa con thân yêu của má.
Thật là hạnh phúc và vinh dự cho anh Điếu Cày, vì tôi chưa từng thấy ai
có được tình thương yêu và trân trọng như thế này, nhất là đối với các
vị cao niên, trong cộng đồng Việt Nam hải ngoại suốt mấy chục năm qua.
Có lẽ vì ai cũng mang tâm trạng:
“Ngày hôm nay, nhìn về quê hương
Đất nước tôi, sao lắm nhiễu nhương
Người yêu nước trong chốn lao tù
Mẹ thương con thiêu cháy thân mình
Mẹ Việt Nam đau” (Trúc Hồ)
Và anh, chính anh là niềm hy vọng của mọi người, sẽ là “ngọn gió đổi
thay” cho quê hương. Mong anh kiên cường tiếp tục con đường đấu tranh
của mình cho tới ngày chiến thắng, xứng đáng với lòng yêu thương và kỳ
vọng của mọi người dành cho anh, anh Điếu Cày rất thân mến.
Little Saigon 2014
0 comments:
Post a Comment