Hoàng Ngọc-Tuấn (11.10.2013)
Gõ từ “hoà giải” lên Google, tôi thấy kết quả đầu tiên là bài giải
thích về từ này trên trang Wikipedia tiếng Việt. Trong bài ấy có một
đoạn nói đến vấn đề “hoà giải dân tộc” của Việt Nam. Đoạn ấy như sau:
“… ở Việt Nam hiện nay vấn đề hòa giải dân tộc cũng được đặt ra
và tốn nhiều giấy mực của báo chí trong thời gian gần đây. Với một lượng
kiều hối chuyển về nước ngày càng nhiều, và Việt kiều ngày càng đóng
vai trò quan trọng hơn trong việc làm cầu nối để hàng hóa nội địa vươn
tới hải ngoại và ngược lại, Nhà nước Việt Nam đã nhanh chóng đặt ra vấn
đề hòa giải dân tộc để huy động sức mạnh và sự đóng góp của lực lượng
“Việt kiều yêu nước”. Tuy vậy, tiến trình hòa giải dân tộc ở Việt Nam
còn gặp nhiều khó khăn do còn nhiều bất đồng trong cách suy nghĩ và các
vấn đề lịch sử để lại.”
http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%B2a_gi%E1%BA%A3i
Đọc đoạn ấy, tôi cảm thấy khá nực cười! Nếu nhóm viết Wikipedia tiếng
Việt diễn tả đúng sự thật thì hoá ra, đối với Nhà nước Cộng Sản Việt
Nam, vấn đề “hoà giải dân tộc” chỉ xoay quanh chuyện quan hệ với “Việt kiều” với mục đích kiếm “kiều hối” ngày càng nhiều và tìm cầu nối “để hàng hóa nội địa vươn tới hải ngoại và ngược lại”!
Cũng trong bài ấy, ở chú thích số 12, có ghi: “Chủ tịch nước
Nguyễn Minh Triết từng phát biểu rằng nhà nước phải chìa tay ra trước để
đón nhận, đồng thời một bộ phận người Việt ở nước ngoài vẫn còn mặc cảm
cũng phải chủ động hòa nhập.”
Lại càng nực cười hơn nữa! “Nhà nước phải chìa tay ra trước để đón nhận”! Đón nhận cái gì? Đón nhận “kiều hối” chăng? Và “một bộ phận người Việt ở nước ngoài vẫn còn mặc cảm cũng phải chủ động hòa nhập”! Mặc cảm về việc gì? Về việc chưa chuyển “kiều hối” về Việt Nam nhiều đủ hay chăng? Và “phải chủ động hoà nhập” bằng cách nào? Bằng cách ra sức chuyển thêm nhiều “kiều hối” nữa và ra sức “làm cầu nối để hàng hóa nội địa vươn tới hải ngoại và ngược lại” hay chăng?
Chưa bao giờ tôi thấy ở nước nào mà lại có cái loại “hoà giải dân tộc” theo kiểu con buôn kỳ quái đến thế.
Quan sát các nước đã từng thực hiện hoà giải dân tộc, ta có thể thấy
trước hết họ thiết lập một Truth Commission (Uỷ Ban Sự Thật). Uỷ Ban này
có nhiệm vụ điều tra và công bố tất cả những sự sai lầm và tội ác của
một chính quyền trong quá khứ. Sau đó, những kẻ đã hành xử sai lầm hay
đã gây tội ác phải được đem ra xét xử trước công lý. Tuỳ theo mức độ của
sự sai lầm và tội ác, những kẻ ấy sẽ được tha thứ hay phải chịu những
hình phạt của luật pháp. Nếu những sự sai lầm và những tội ác ấy đã diễn
ra trong một quá khứ rất xa, và tất cả những kẻ gây tội ác ấy đều đã
chết, thì chính quyền đương nhiệm phải thay mặt cho quốc gia để công
khai xin lỗi tất cả các nạn nhân (hay thân nhân của họ, nếu họ đã qua
đời). Sau đó, tuỳ theo mức độ thiệt hại của từng trường hợp, tất cả các
nạn nhân (hay thân nhân của họ) đều được bồi thường xứng đáng. Từ 1974
đến nay, có hơn 30 Uỷ Ban Sự Thật đã được thành lập ở hơn 30 quốc gia và
đã đạt được những kết quả đáng kể.
Vấn đề “hoà giải dân tộc” của Việt Nam thì không chỉ là vấn đề bắt
tay xí xoá giữa Nhà nước Cộng Sản Việt Nam với “Việt kiều”. Lại càng
không phải là vấn đề “hoà giải” giữa người Việt trong nước và người Việt
ở nước ngoài, hay giữa người Việt miền Nam và người Việt miền Bắc.
Vấn đề “hoà giải dân tộc” của Việt Nam phải là một vấn đề cần được
giải quyết minh bạch và thoả đáng giữa Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam và
nhân dân Việt Nam. Nghĩa là, để có được một cuộc hoà giải thực sự, trước
hết phải có một Uỷ Ban Sự Thật (độc lập với Nhà Nước) đứng ra điều tra
và công bố tất cả những sự sai lầm và tội ác của Nhà Nước Cộng Sản Việt
Nam đối với nhân dân Việt Nam từ trước đến nay. Tiếp đến, phải có một
cuộc xét xử công minh và nghiêm khắc. Sau đó, phải có sự xin lỗi công
khai và sự bồi thường xứng đáng.
Tất nhiên, dưới chế độ độc tài Cộng Sản Việt Nam hiện nay, tiến trình
này không thể thực hiện được. Và chừng nào tiến trình này chưa thực
hiện được, thì chưa thể có sự “hoà giải dân tộc”.
Thậm chí, ngay cả khi chế độ Cộng Sản đã sụp đổ, tiến trình hoà giải
dân tộc vẫn còn có thể gặp rất nhiều khó khăn. Nếu những người cựu Cộng
Sản vẫn còn chiếm một bộ phận lớn trong bộ máy chính quyền mới, thì họ
có thể tìm cách cản trở việc thành lập một Ủy Ban Sự Thật, và nếu một Ủy
Ban Sự Thật được thành lập, thì họ có thể sẽ tìm cách xoá bỏ những bằng
chứng và trì hoãn việc bạch hoá sự thật trước công lý.
Kể từ 1989, sau khi chế độ Cộng Sản ở các nước Đông Âu sụp đổ, và từ
1991, sau khi chế độ Cộng Sản ở Liên bang Xô-Viết sụp đổ, cho đến nay,
chỉ có 5 Ủy Ban Sự Thật được thành lập ở Đức, Romania, Estonia,
Lithuania và Latvia; còn ở Tiệp chỉ có The Office of the Documentation
and the Investigation of the Crimes of Communism (Văn phòng thu thập tài
liệu và điều tra các tội ác của Cộng Sản) thuộc bộ cảnh sát, chuyên
điều tra những tội ác đã bị chế độ Cộng Sản Tiệp che giấu từ năm 1949
đến 1989.
Kết quả của các tổ chức này như thế nào thì chúng ta vẫn phải chờ để
xem. Trong tiểu luận “Truth Commissions in Post-Communism: The
Overlooked Solution?” (trong tập san The Poen Political Science Journal, 2009,
2, 1-13), Lavinia Stan đã có phân tích nhiều trường hợp các chính quyền
hậu cộng sản cố tình tránh né việc thành lập các Uỷ Ban Sự Thật. Trong
cuốn chuyên luận Transitional Justice in Post-Communist Romania: The Politics of Memory (New
York: Cambridge University Press, 2013), Lavinia Stan cũng có tường
thuật khá chi tiết về những thủ đoạn của chính quyền Romania đương thời
trong việc trì hoãn công lý.
Tuy nhiên, dù có cố tình trì hoãn việc bạch hoá các sai lầm và tội ác
trước ánh sáng công lý, cuối cùng thì người ta vẫn không thể chôn vùi
sự thật mãi mãi. Một ngày nào đó, sự thật sẽ được phục hồi.
Trong bài “Hoà giải dân tộc”, Nguyễn Hưng Quốc đã kể lại một số cuộc
hoà giải được thực hiện trong khoảng hai thập kỷ vừa qua trong phạm vi
quốc gia và quốc tế như sau: “… Chính vì thế, quá trình hoà giải
thường bắt đầu bằng một lời xin lỗi chính thức. Một trong những đặc điểm
nổi bật nhất trong sinh hoạt chính trị thế giới thời hậu-Chiến tranh
lạnh là việc công khai hoá niềm ân hận đối với những lỗi lầm trong quá
khứ. Năm 1990, Tổng thống Mỹ George Bush đã xin lỗi 120 ngàn người Mỹ
gốc Nhật bị giam cầm trong thời Đệ nhị thế chiến. Cũng năm 1990, Mikhail
Gorbachev bày tỏ sự ân hận sâu sắc trước việc Stalin giết chết 15 ngàn
viên chức người Ba Lan tại Katyn Forest vào năm 1940. Đức giáo hoàng
John Paul đệ nhị xin lỗi về việc Giáo hội Công giáo đã thất bại trong
việc cứu giúp người Do Thái khỏi thảm hoạ Holocaust. Nữ hoàng Elizabeth
II của Anh công khai xin lỗi việc nước Anh tàn sát người Maori ở Tân Tây
Lan trước đây. Thủ tướng Anh Tony Blair xin lỗi về trách nhiệm của Anh
trong nạn đói ở Ireland vào thế kỷ 19. Năm 1998, Tổng thống Bill Clinton
xin lỗi người châu Phi về vai trò của Mỹ trong việc buôn bán nô lệ thế
kỷ trước. Ở Nhật, năm 1993, Thủ tướng Morihiro Hosokawa bày tỏ sự ân hận
và xin lỗi về những tội ác mà nước Nhật đã gây nên thời Đệ nhị thế
chiến. Năm 1995, Thủ tướng Tomiichi Murayama lại xin lỗi lần nữa. Năm
1998, trong dịp gặp gỡ với Tổng thống Hàn Quốc Kim Dae Jung, Thủ tướng
Keizo Obuchi lại xin lỗi lần nữa, nhắm chủ yếu vào những nạn nhân người
Hàn Quốc. Riêng ở Úc, đầu năm 2009, Thủ tướng Kevin Rudd đã chính thức
xin lỗi người thổ dân tại Úc về những chính sách sai lầm của người da
trắng trong quá khứ. Những lời xin lỗi công khai và chính thức như thế
chứng tỏ sự thành tâm và thiện chí của các chính phủ nhằm hàn gắn những
rạn nứt trong xã hội và giữa các quốc gia để mọi người có thể thanh thản
xếp chuyện quá khứ lại hầu hướng tới tương lai, một tương lai hoà thuận
và hợp tác. Đó là yếu tố đầu tiên cần có để tạo nên sự tin cậy. Ở các
nước, mọi lời xin lỗi đều đi liền với sự đền bù…”
http://m.voatiengviet.com/a/864569.html
Nói tóm lại, nước Việt Nam không thể đạt được “hoà giải dân tộc” theo
cách của con buôn nhằm tăng “lượng kiều hối” và “buôn bán hàng hóa ra
hải ngoại và ngược lại”. Cũng không thể có loại “hoà giải dân tộc” theo
kiểu “Việt kiều yêu nước” chạy theo vuốt đuôi chính quyền để tìm cơ hội
làm ăn. Cũng không thể có loại “hoà giải dân tộc” theo kiểu “giao lưu
văn nghệ” giữa các văn nghệ sĩ Việt Nam trong nước và ngoài nước chạy ra
chạy vào múa hát, đọc thơ, bắt tay nhau, cụng ly với nhau…
Không. Tất cả những trò đó không thể nào xoá được những đau thương,
những oan ức của hàng triệu nạn nhân dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam. Tiến
trình hoà giải dân tộc của Việt Nam phải bắt đầu bằng một Uỷ Ban Sự
Thật để giải quyết minh bạch và thoả đáng những món nợ bằng máu và nước
mắt mà Đảng và Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam đã gây ra cho nhân dân Việt
Nam từ trước đến nay.
Hoàng Ngọc-Tuấn (Sydney, Australia)
0 comments:
Post a Comment