Tuesday, January 15, 2013

Ai nữa?

Nguyễn thị Kim Chi
canhco
Có lẽ anh chưa bao giờ xếp hàng mua một vé tàu đi Hà Nội vào những ngày cuối năm nên không biết thế nào là số phận của người xa xứ. Có lẽ chị chưa bao giờ tới phường để xin một tấm giấy chứng nhận rằng gia đình chị đã ở tại miếng đất của mình từ nhiều chục năm qua để thấy thái độ trịch thượng quan liêu của những người được mệnh danh là đầy tớ.
Có lẽ vì sống tại thành phố nên em không biết rằng cùng tuổi với em hàng ngàn em khác đang đến trường với cái bụng lép và thịt chuột là thứ chúng thèm thuồng, kể cả chuột sống trong cống rảnh là mơ ước hàng ngày của chúng. Có lẽ em sẽ không thể tưởng tượng những đứa trẻ bằng em phải đu giây qua sông để đến trường vào những ngày mưa gió. Em cũng khó thể tin rằng hai chị em một bé gái tại vùng cao run rẩy trong tiết trời dưới 0 độ, đứa chị với chỉ một manh áo đơn sơ ngồi ôm đứa em không có quần để mặc.
Có lẽ vào lứa tuổi trên dưới 30 bạn sẽ không bao giờ nghĩ rằng tại các nhà giam trên toàn quốc hiện nay không biết bao nhiêu là tù nhân “chưa hề phạm tội” vì họ là những người đi đòi lại mảnh đất của ông cha hay đòi cái quyền được thở không khí tự do dưới cái tên dân chủ.
Và có lẽ bạn chưa nếm thử cái cảm giác vào bệnh viện phải nằm dưới gầm giường bất kể mùi xú uế xông lên nồng nặc từ máu mủ của bệnh nhân. Bạn cũng chưa biết cảm giác khi bị cảnh sát giao thông thổi còi cốt yếu đòi tiền mãi lộ với thứ ngôn ngữ chợ búa ít ai tưởng tượng nổi. Bạn cũng chưa tưởng tượng ra tại đất nước này công an đánh người tới chết trong đồn rồi kêu gia đình tới nhận thi thể nạn nhân và tuyên bố rằng thân nhân của họ tự tử vì hối hận!
Tất cả họ là người Việt, có chứng minh thư của nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Họ đang sống ở thế kỷ 21, thế kỷ của kỹ thuật số. Đất nước họ được thế giới bơm lên mây cho là sẽ thành con hổ của châu Á. Thế giới khâm phục đến nỗi một tổ chức nào đó đã lớn tiếng cho rằng Việt Nam là nơi người dân sống hạnh phúc nhất thế giới.
Có thể những kẻ ngưỡng mộ Việt Nam đúng khi họ chỉ ghé ngang Sài Gòn hay Hà Nội và thấy những “đồng chí” giàu sụ của chúng tôi. Họ chẳng những giàu mà còn đầy quyền thế.
Họ giàu đúng theo chuẩn giàu của quốc tế. Họ có auto hạng sang mà nhiều kẻ giàu có ở Mỹ không hề biết có loại xe này. Nhà ở của họ tuy bị xem là thiếu thẩm mỹ nhưng lại thừa phong cách rẻ tiền, những khoe khoang và hãnh tiến. Con cái họ lấy ngoại quốc làm nhà, xài tiền không cần đếm và nhất là không bao giờ hết.
Họ là những kẻ muốn người khác tuân phục. Tuân phục vì họ có quyền ban phát những thứ có thể làm cho cơ thể người nghèo ấm áp, no đủ nếu theo họ làm “quần chúng tự phát” hay “dư luận viên”. Họ ban phát ân huệ cho những người đã no đủ vật chất nhưng lúc nào cũng thèm khát vinh quang ảo để lòe người khác qua những giấy khen, huy chương, huân chương, học vị giáo sư hay những thứ gì mà thuộc hạ họ có thể nghĩ ra được. Họ phân phối những thứ giấy tờ này như phân phối gạo. Kẻ đói quyền lực sẽ no căng bằng vào thứ bánh vẽ giả dối này để từ đó cảm thấy mình quan trọng và tiếp tục khuếch tán căn bệnh giả dối cho người khác.
Dân tộc này thừa mứa anh hùng trong những cuộc chiến tranh nhưng lại rất thiếu anh hùng trong thời hậu chiến. Có lẽ máu và nước mắt của họ đã cạn kiệt trên rừng Trường Sơn hay đâu đó trong tất cả các trận đánh lớn nhỏ khắp đất nước này. Họ không còn gì để mà chảy và họ cũng không còn sức để chống lại thói khinh nhờn, bỉ thử của những kẻ hậu sinh đang thay họ lèo lái đất nước khốn nạn này.
Cuốn sổ hưu mà chúng muốn phân phối cho những ai có công đóng góp cho cuộc trường kỳ kháng chiến chống quân xâm lược kèm theo chức năng răn đe những ai không đồng lõa với chúng trong những luận điểm bán nước. Chính sách này đang được gọi là chính sách “sổ hưu” mà cả nước đang lên án nhưng cả Bộ Chính Trị vẫn làm thinh xem như không có sự gì xảy ra.
Trong khi cuốn sổ hưu bị ném vào sọt rác dư luận thì bằng khen có những chữ ký “danh giá” cũng bị tát nước vào mặt. Câu chuyện của nữ nghệ sĩ Nguyễn Thị Kim Chi trong mấy ngày nay như một viên thuốc tăng lực cho những ai còn tin vào công lý và sự thật. Nhất là tin vào hai tiếng “cách mạng” mà họ theo đuổi suốt cả đời người.
Sự từ chối nhẹ nhàng, đầy tính nhân văn nhưng chát chúa tiếng kèn xung trận của bà Kim Chi cho thấy trong những người một thời vào sinh ra tử ấy vẫn còn nhiều người can đảm. Họ can đảm vì biết rằng chế độ chỉ toàn những kẻ theo đóm ăn tàn, không ai trong những người này từng chịu bom đạn như bà và đồng đội của bà ngày xưa. Bà đứng trên cao nhìn xuống những kẻ cầm quyền với tâm thế của người lãnh đạo. Bà cho mọi người thấy sự sợ hãi cũng có thể bị khống chế. Nếu những anh hùng khi xưa là anh hùng thật, là can đảm thật thì ngày nay họ phải hiên ngang đứng lên đòi chế độ này những câu trả lời thích đáng.
Khi xưa họ chiến đấu không phải vì “hòa bình ổn định khu vực” mà vì họ muốn đuổi quân xâm lược ra khỏi bờ cõi vậy thì tại sao bia ghi công chiến sĩ chống giặc Tàu lại ghi là chiến đấu cho hòa bình ổn định khu vực? Những thứ ngôn ngữ xảo trá này đang bôi đen toàn bộ lịch sử, bôi bẩn những khuôn mặt anh hùng hay liệt sĩ. Nhà cầm quyền này là ai mà lại ngang nhiên làm những điều khó dung tha như vậy?
Họ là ai mà vung tiền như rác trong những đề án dốt nát, phá hoại đất nước như Dung Quất như Sông Tranh như Bauxit Tây Nguyên như Vina các loại? trong khi đồng bào không có áo mặt, cơm ăn. Trẻ con đu giây đi học, moi móc thịt chuột để ăn. Không phải do tội nghèo của chúng hay gia đình chúng mà tội của các quan chức cầm quyền không lo được cho đời sống của họ.
Các chiến sĩ ngày xưa nếu quả là chiến sĩ không thể không thấy rằng cuốn sổ hưu trả cho họ chỉ là hành động bố thí khi công khai tước bỏ mọi hy sinh cao quý của đồng đội họ, những người đã nằm xuống cho chính quyền ngày nay đứng lên. Đứng lên nhưng phủi sạch mọi thứ chỉ giữ lại bốn chữ “Xã Hội Chủ Nghĩa” gượng gạo và ảo tưởng.
Nếu quả thật là chiến sĩ thì các vị đừng chờ người khác làm cho mình để khi chính các vị và gia đình vào bệnh viện cũng sẽ gặp cảnh chui dưới gầm giường chờ bà Bộ trưởng Y tế tới ban cho vài lời hứa suông như ngày xưa họ hứa trước hàng quân trước giờ xuất kích.
Đừng để cảnh ấy xảy ra và hãy gượng dậy làm một chút gì cho con cháu các vị.
Hãy can đảm như bà Kim Chi.
Nhiều tiếng nói, hành động như Kim Chi sẽ làm cho bọn sai nha run sợ. Hãy tự thử nghiệm mình xem có đúng khi xưa mình chiến đấu vì yêu nước hay không, hay chỉ vì bị xúi giục, lôi kéo thậm chí cưỡng bức nên ngày nay không thể nói tiếng nói đúng đắn và mạnh mẽ của một chiến sĩ chính hiệu? Chiến sĩ thôi cũng đủ, chưa cần đến anh hùng.
Bà Kim Chi chưa bao giờ được huân chương nào gọi là cao quý thứ thiệt nhưng bà là chiến sĩ thứ thiệt trong chiến tranh chống Mỹ. Vì thứ thiệt nên hôm nay bà không sợ lửa. Vì không sợ lửa nên bà trở thành anh hùng trong tim nhiều người.
Ai là người thứ thiệt như bà nữa đây?
***************************************************************************************************

Nghệ sĩ Nguyễn Thị Kim Chi, tôi kính phục chị!

Xung quanh việc NSUT Kim Chi từ chối bằng khen của Thủ Tướng
Nguyễn Văn Thiện
Nói thật, xưa nay, trong mắt của nhiều người, vẫn coi văn nghệ sĩ là đám háo danh, nhiều khi chỉ vì cái danh hão mà khom lưng quỳ gối trước mọi thứ, đặc biệt là trước quyền lực. Người ta vẫn kể cho nhau nghe nghệ sĩ nọ chạy vạy để được giải thưởng, nhà thơ kia luồn lách bằng đầu gối để được kết nạp vào hội kia. Trong bối cảnh như vậy, việc NSUT Nguyễn Thị Kim Chi từ chối bằng khen của thủ tướng quả là một chuyện “xưa nay hiếm”.
Không những từ chối, chị còn tuyên bố rõ ràng: “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm”.
Xin lỗi chị, tôi và những người thuộc lớp hậu sinh, không rõ lắm những cống hiến trước đây của chị, thậm chí không từng nhớ là chị đã từng đóng những vai nào trong những phim nào. Nhưng với hành động hôm nay, chị đã dạy cho chúng tôi một bài học về lòng tự trọng của người nghệ sĩ chân chính. Người có lòng tự trọng thời nào cũng hiếm, đặc biệt thời này lại càng hiếm.
Trong bối cảnh giả dối tràn lan, cái ác tràn lan, sự vô liêm sỉ tràn lan như một căn bệnh trong xã hội thì hành động của chị chẳng khác nào một lời tuyên chiến. Trả lời BBC, chị cho rằng mình có thể bị phiền hà, bị gây khó dễ, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng vì hành động của mình, nhưng chị không sợ.
Đến đây, tự dưng tôi nhớ đến “Thất trảm sớ” của thầy giáo Chu Văn An ngày trước. Hai hành động khác nhau nhưng cùng thể hiện cốt cách của kẻ sĩ, của người trí thức trước cuộc đời. Quả thật, cuộc đời vẫn còn có người tốt và vẫn còn những điều tốt đẹp đang chờ chúng ta phía trước, miễn là chúng ta dám đứng thẳng trước cường quyền.
 GS Nguyễn Huệ Chi
Những cái chết như của BS Thùy Trâm và nhiều người khác có vô ích hay không? Có lẽ đến thập niên đầu của thế kỷ XXI này, các câu hỏi đại loại như trên dần dần tích tụ lại, đang trở thành một băn khoăn quặn lòng lúc nào cũng mơ hồ đặt ra trong tâm trí những người đã từng sống hết mình cho một quá khứ mà họ tin là tốt đẹp. Hành động mới đây của nghệ sĩ điện ảnh ưu tú Nguyễn Thị Kim Chi là câu trả lời sáng rõ nhất: nếu ta đã sống, đã hành động với tất cả niềm tin trong sáng và giữ được đến cuối đời phẩm chất lương thiện của mình, thì sự đổ vỡ của cái hiện thực mà mình từng dâng trọn niềm tin chỉ có ý nghĩa của một bi kịch chứ không bao giờ là hài kịch. Mà đối với bi kịch, phẩm giá con người chỉ càng được tôn lên  chứ không bao giờ bị hạ thấp xuống. “Không nghi ngờ gì nữa, bi kịch là một điều gì đó của CÁI ĐẸP, khi chính nó bị đụng chạm ghê gớm” (La tragédie, sans doute, est quelque chose de beau quand elle est bien touchée – Molière).
Ba Sàm
Nó vạch trần, bằng hình ảnh tương phản bi hài giữa tư cách của kẻ ban ơn, khen tặng người xứng đáng được khen, về sự nguy hại của cả một hệ thống khổng lồ được gọi là “thi đua khen thưởng” đã bị lạm dụng, biến thái cao độ, dùng chính tiền của người dân để tạo ra môi trường sống cho bầy sâu mọt, cho thói đạo đức giả, thói háo danh, làm băng hoại đạo đức toàn xã hội với quy mô chưa từng thấy trong lịch sử đất nước. Nó giáng xuống đúng lúc người ta vừa cố diễn màn tấu hài, vội vã gắn huy hiệu 65 tuổi đảng cho Nhạc sĩ Hoàng Hiệp tại giường bệnh trước khi ông lìa đời đúng một ngày.
Cuối cùng, nó góp phần thức tỉnh giới văn nghệ sĩ đang “sống trong sợ hãi” và danh lợi, các đấng nam nhi, hãy bằng tri thức và tiếng tăm của mình, nói thay, dẫn dắt dân chúng cùng lên tiếng, thức tỉnh những người cầm quyền, rằng thời cơ đã đến rồi, hãy biết sám hối bằng quyết tâm tự gột rửa, hành động vì dân, vì nước, trước khi quá muộn.
Sao Hồng
Một tập thể lãnh đạo đầy quyền lực của một đất nước có thể không kỷ luật nỗi một cá nhân “làm nghèo đất nước và làm khổ nhân dân”.
Nhưng một “Nghệ sỹ cộng sản chính hiệu” với “trái tim của một người cộng sản” có thể đã khơi nguồn cảm hứng cho một trào lưu trong mọi tầng lớp nhằm tẩy chay (và bất tín nhiệm) những lãnh đạo đã, đang và sẽ làm giàu cho “nhóm lợi ích”, dòng họ gia đình của mình mà “làm nghèo đất nước và làm khổ nhân dân” !
Họa sĩ Đỗ Đức:
Tôi đã xem Kim Chi trong những phim chị sắm vai, nhớ nhất phim Cánh đồng hoang đóng cùng Lâm Tới. Thành thực từ lâu đã yêu quí chị với những gì chị đã thể hiện. Hôm nay tôi kính trọng chị hơn, con người nhỏ bé yếu đuối về thể lực nhưng là một nhân cách đàng hoàng. Rồi lâu rầy mọi người sẽ hiểu. Còn bây giờ tôi chắc theo thói quen lâu nay, sẽ nhiều người coi chị là xấc xược điên khùng vì dám thóa mạ người đứng đầu chính phủ.
Ừ, dân là con sâu cái kiến thật, nhưng vẫn có những con kiến lửa, kiến bọ giọt biết giữ mình, chứ không phải toàn kiến gió!
 Nhà thơ Đỗ Trung Quân
Chị  Kim Chi. Chị đáng kính trọng hơn biết bao thằng đàn ông vừa hèn vừa nịnh, chúng có tất cả trừ nhân cách.

0 comments:

Powered By Blogger