Nguyễn Du sống lại cụ ơi !
Xem đàn con cháu “tuyệt vời” thời nay
Truyện Kiều bình loạn thẳng tay
Ấy thời Cộng Sản thảm thay trăm đường !!!
Duc H. Vu 2/4/2011
“KIỀU’ PHẢI SỐNG”
Bài kiểm tra của em học sinh mang tựa đề “Kiều Phải Sống!” và có nguyên văn như sau:
"Nguyễn Du là một đại văn hào của đất nước, và tác phẩm Kiều là một kiệt tác bất hủ của văn học Việt Nam đã liên tục nhiều thế kỷ lọt vào top ten những tiểu thuyết được yêu thích nhất trong tuần của MTV. Chỉ tính riêng trong tháng mười một, nhân vật Kiều cũng như Sở Khanh đã được lên trang bìa và trang giữa của nhiều báo với số lượng hơn hẳn các diễn viên Hàn Quốc trong phim “Anh em nhà bác sỹ.” Hằng ngày hiện nay Kim Trong, Mã Giám Sinh, Từ Hải và Thúy Vân... đều dành hết thời gian trả lời thư ái mộ của bạn đọc mà cũng không đủ. Riêng các áo in hình Vương ông và Hoạn thư trong dịp Noel vừa qua đã bán được với số lượng kỷ lục với giá rất nhiều dollars, có khuyến mãi cho người mua số lượng lớn.
Bản thân em rất quý mến Kiều vì cô ấy dễ thương, sinh ra trong một gia đình hoàn cảnh khó khăn, cuộc sống gặp nhiều éo le, trắc trở, nhưng Kiều vẫn phấn đấu vươn lên. Chỉ tiếc khi Kiều bán mình chuộc cha không chịu coi kỹ giá cả, đúng vào lúc thị trường nhiều biến động nên bị lừa đảo, tư thương ép giá quá trời.
Riêng về vấn đề Kiều nhảy xuống sông Tiền Giang tìm đường tự vẫn thì đó là một hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ và cũng chứng tỏ thời kỳ này còn lạc hậu về kỹ thuật, không có nhiều phương án để chọn như chọn số điện thoại di động trong đợt giảm giá vừa qua. Với kinh nghiệm thực tế của em, vào lúc này nếu có xảy ra chuyện gì thì Kiều vẫn phải sống bởi các lý do chủ quan và khách quan như sau:
1- Nhảy xuống sông thì hiện nay nước ngập, lòng đường hoặc vỉa hè sau cơn mưa cũng có thể thành sông, nhưng độ sâu rất thất thường, Kiều mà không biết chỗ (mà làm gì có ai biết) nhảy bừa vào chỗ cạn thì có thể sứt trán hoặc trầy đầu gối chứ chết đuối là rất khó khăn.
2- Tất nhiên là Kiều có thể nhảy lầu. Nhưng hiện nay dưới các lầu đều có dây điện thoại hoặc dây phơi quần áo chằng chịt. Kiều gieo mình xuống mắc vào những sợi dây này sẽ bị phơi nắng, dẫn tới việc phải mua kem dưỡng da chứ không thể chết được. Đã có trường hợp nhảy lầu mười ngày sau mới tới đất.
3- Sau đó Kiều có thể chọn cách lao vào ô tô đang chạy. Cách này có lợi là có thể bẹp dí như bánh tráng trong thời hạn rất nhanh, không sợ bị cứu chữa ngoài ý muốn, và hình như Kiều đã áp dụng thí điểm ở một số ngã tư. Nhưng ôi chao, Kiều cứ thử chỗ nào thì chỗ ấy lại kẹt xe cả ngày trời.
4- Có cách tự vẫn hiện đại nhất là cho điện giật, nhưng Kiều bị lừa đảo đúng vào mùa khô, mực nước sông đều cạn kiệt ngoài dự đoán của Sở Điện lực nên Kiều cứ dùng dây điện châm vào người mấy lần mà điện vẫn bị cúp hoặc tệ hơn nữa, điện yếu khiến Kiều bị giật tê tê chứ toàn thân vẫn nguyên vẹn "rõ ràng trong ngọc trắng ngà".
5- Cuối cùng, Kiều áp dụng phương pháp phổ biến và rẻ tiền nhất là uống thuốc trừ sâu. Nhưng số Kiều quả là lận đận, nàng đã cẩn thận uống đến mười chai mà vẫn phây phây tăng trọng lượng. Về sau mới biết đó là loại thuốc trừ sâu dởm pha bằng nước đường.
Kết luận là trong bất kỳ hoàn cảnh nào em thấy Kiều cũng cần phải sống. Sống để nhìn thẳng vào sự thật, để lạc quan yêu đời và để xem cho hết các bộ phim nhiều tập rất hay đang được chiếu trên tivi. Kiều cũng cần bắt chước Củng Lợi, phải sống, phải sống và phải sống!"
***
Sau đây là điện thư tôi trả lời huynh trưởng Paul Tuân:
Paul Tuân huynh đài nhã giám,
Nếu là thầy giáo em này, tôi nhất định phải cho em 100 điểm cộng thêm năm điểm thưởng (bonus) nữa. Em đã sử dụng chủ nghĩa duy vật Mác Lê như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt toàn bộ Truyện Kiều, rồi phân tích đề tài một cách logic, có hệ thống và biện chứng:
Rằng: Hay thì thật là hay,
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!
Tuy nhiên, theo đệ, em học sinh đã quên đề cập đến một biến cố trọng đại trong đời Kiều. Ấy là chuyện nàng từng bị bán sang Đài Loan, Tân Gia Ba, Trung Quốc, rồi Hàn Quốc; tiếng là làm vợ ngoại nhân nhưng trong thực tế, chỉ là nô lệ tình dục. Chuyện này đã được cụ Nguyễn Du ghi rõ trong tác phẩm:
Thoắt buôn về thoắt bán đi,
Mây trôi bèo nổi thiếu gì là nơi!
Tại những nơi này, chốc chốc nàng lại phải cắn răng mà chịu đựng:
Một cơn mưa gió nặng nề,
Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến hương.
Là nô lệ tình dục, Kiều phải làm việc nhiều lắm, “làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, làm thêm giờ nghỉ”. Nói nôm na là nàng bị chúng xoay, chúng vần đến nơi đến chốn:
Hồng quân với khách hồng quần,
Đã xoay đến thế còn vần chưa tha.
Đau đớn, khổ não, và tủi nhục quá, đã vài lần Kiều đi trốn nhưng đều bị bắt lại. Mỗi lần như vậy, chúng đánh nàng thừa sống thiếu chết.
Có khi chúng dùng tay chân mà đấm đá:
Hung hăng chẳng hỏi chẳng tra,
Đang tay vùi liễu, dập hoa tơi bời.
Có khi chúng lấy gậy mà quật:
Trúc côn ra sức đập vào,
Thịt nào chẳng nát gan nào chẳng kinh.
Tuy nhiên, may mắn thay, Kiều không đến nỗi bị tử vong như cô dâu Trần Thị Thu An, quê ở Cần Thơ, bị chồng Hàn Quốc đánh chết tại Daegu, gần thủ đô Hán Thành, ngày 25 tháng 4 năm 2007 vừa qua.
Khi thương tich chưa lành hẳn, Kiều lại bị chúng xoay, chúng vần. Chẳng bao lâu, nàng bị nhiễm bệnh SIDA, tức bệnh AIDS, coi như hết thuốc chữa:
Bấy chầy gió táp mưa sa,
Mấy trăng cũng khuyết mấy hoa cũng tàn.
Còn chi là cái hồng nhan,
Đã xong thân thế, còn toan nỗi nào?
Đến lúc ấy, chúng mới buông tha cho Kiều. Không một đồng dính túi, nàng phải làm “ô sin” cả năm trời tại xứ người để lấy tiền mua vé tầu bay trở về quê quán. Cụ Nguyễn Du đã thuật lại hoàn cảnh “ô sin” của Kiều qua những câu như “ra vào theo lũ thanh y, dãi dầu tóc rối da chì quản bao” và “sớm khuya khăn mặt lược đầu, phận con hầu giữ con hầu dám sai.” Khi về đến quê nhà, vì không có hộ khẩu, Kiều bị các quan chức địa phương hạch sách để vòi tiền. Điều này cũng được cụ Nguyễn Du ghi rõ trong truyện:
Một ngày lạ thói sai nha,
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.
Ôi thôi, đến nỗi này thi sống làm chi nữa, tự tử quách cho xong một đời, Kiều đã nhủ với lòng như thế:
Thôi thì một thác cho rồi,
Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông!
Viết đến đây, em học sinh mới nên kể đến chuyện Kiều nghĩ cách tự tử sao cho hiệu quả như đã trình bầy trong bài luận kiểm tra “Kiều Phải Sống” đăng ở trên. Tự tử mãi mà không chết vì đảng đã bố trí sẵn hồ cạn trên đường phố, dây điện chằng chịt ngang trời, xe cộ kẹt suốt ngày, điện lực thì bữa đực bữa cái, còn thuốc trừ sâu thì mười lọ đến chín rưỡi là thuốc rởm.
Cuối cùng, sau khi khẳng định Kiều cần phải sống, phải sống, và phải sống, em học sinh có thể chấm dứt bài bằng hai câu dưới đây để nội dung bài thêm phần “ấn tượng”:
Số còn nặng nghiệp má đào,
Người dù muốn quyết... Đảng nào đã cho!!!
Khi đọc hai câu trên, ắt hẳn các cụ tự nhận thông thạo Truyện Kiều sẽ nhăn mặt mà rằng “nói bậy, nguyên văn câu này là ‘người dù muốn quyết Trời nào đã cho’ chứ làm gì có Đảng vào đây.” Các cụ nói thế là chỉ biết một chứ không biết hai. Kể từ ngày xô cả nuớc tiến nhanh tiến mạnh lên xã hội chủ nghĩa, các bậc đỉnh cao trí tuệ đã dõng dạc tuyên bố:
Lão Trời hãy xích một bên,
Đảng nay nhất trí đứng lên làm Trời!
Vì thế, tại Việt Nam hiện nay, người dân phải hiểu Đảng Là Trời và Trời là Đảng mới gọi là giác ngộ Mác-Lê chủ nghĩa. Cụ Nguyễn Du có sống lại cũng phải sửa thơ như trên mà thôi.
Ôi, phải chi em học sinh, tác giả bài kiểm tra, viết rõ ràng về đời Kiều như thế! Dù vậy, thưa Paul Tuân huynh truởng, đệ vẫn nhất quyết cho em 105 điểm. Hiểu tâm lý Kiều như đã viết trong bài, mấy ai bằng được em. Và hiểu Kiều như thế, nhất định em phải là phụ nữ. Phải chăng em đã mơ hồ thấy mình đang bước vào con đường định mệnh của Kiều thuở truớc, như hàng trăm ngàn chị em hiện sống ở Đài Loan, Tân Gia Ba, Trung Quốc, và Hàn Quốc:
Âu đành quả kiếp nhân duyên,
Cũng người một hội một thuyền đâu xa!
và:
Đau đớn thay phận đàn bà!
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.
Cuối cùng, hiểu Kiều đến thế thì chắc chắn em học sinh ấy phải đẹp như Kiều.
Paul Tuân huynh truởng ơi, đệ nhất quyết rồi đấy. Đệ mong huynh cho đệ “giật nóng” tạm vài cây (vàng) để về Việt Nam nhờ mai mối nạp sính lễ hỏi cưới em tác giả bài kiểm tra. Gớm, chắc huynh đang cau mày mà mắng đệ rằng nó còn là học sinh, dính vào vị thành niên thì chỉ có tù mọt gông. Huynh nói thế là huynh còn ngây thơ lắm. Sống trong xã hội chủ nghĩa Việt Nam, có tiền mua tiên cũng được, huống hồ là mua mấy em gái nhỏ. Chẳng tin huynh cứ hỏi các quan chức lãnh đạo nhà nước là biết liền. Quan nào mà chẳng có ít ra là một em hộ lý. Lắm quan lại có thói quen cứ gặp hên thì mua (trinh) các em để ăn mừng, còn gặp xui thì cũng mua (trinh) các em để xả.
Chắc huynh trưởng còn nhớ, khi thuật chuyện người ta mua đứt Kiều, cụ Nguyễn Du đã viết: “cò kè bớt một thêm hai, giờ lâu ngã giá vàng ngoài bốn trăm.” Ấy là cụ nói khoác để giữ thể diện dân tộc. Thật ra, giá Kiều thời xã hội chủ nghĩa chỉ vài cây là cùng. Rẻ lắm huynh ạ!
Vâng, đệ nhất quyết rồi đấy:
Định ngày nạp thái vu quy
Tiền lưng đã sẵn việc gì chẳng xong!
It ra là về với đệ, đời em vị thành niên ấy còn may mắn hơn Kiều rất nhiều. Đệ vốn bản chất tao nhã, có mua em cũng chỉ để cùng em vui thú cầm kỳ thi tửu: “khi gió gác khi trăng sân, bầu tiên chuốc rượu câu thần nối thơ, khi hương sớm khi trà trưa, bàn vây điểm nước đường tơ họa đàn”, chứ chẳng thuộc hạng dâm ô và thô lỗ như những đứa Đài Loan, Tân Gia Ba, Trung Quốc, Hàn Quốc chuyên sang nuớc ta lùng mua phụ nữ (còn trinh) đâu.
Bán mình cho lũ ngoại nhân ấy không những chỉ khổ đến thân mà còn nhục quốc thể lắm huynh ạ. Chẳng hiểu tại sao đảng ta đỉnh cao trí tuệ như thế mà lại khuyến khích trò này? Ngay cả đại vương Nguyễn Minh Triết, khi sang bệ kiến hoàng đế Bút vào tháng 6 năm nay, đã công khai dụ dỗ các doanh gia xứ Cờ Hoa rằng con gái Việt Nam đẹp lắm, hấp dẫn lắm (mại vô, mại vô!!!).
Có dư luận cho rằng những phụ nữ Việt lấy chồng Đài Loan, Tân Gia Ba, Trung Quốc, và Hàn Quốc đều là những người vô sản chuyên chính, thành phần cốt cán của xã hội chủ nghĩa, nên được Đảng và nhà nước bố trí cho kết hôn với ngoại nhân. Khi theo chồng về nước, những cốt cán này sẽ bắt rễ, xâu chuỗi giới vô sản ở xứ người để chuẩn bị cho một cuộc cách mạng tiến lên thế giới đại đồng mà đảng ta sẽ phát động trong tương lai. Ôi, chẳng biết đâu mà lần!
Paul Tuân huynh ơi, huynh mà không cho đệ giật nóng vài cây là có khi chúng ta sẽ phải ân hận “xót nàng chút phận thuyền quyên, cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn” đấy. Vì an nguy của đời nàng và vì sĩ diện của dân tộc, xin huynh đồng ý, nhé huynh!!!
0 comments:
Post a Comment