Phiên
tòa phúc thẩm ngày 10/06/2014 tại Toà Án Nhân Dân Tối Cao TP Hồ Chí
Minh tuyên xử Nhà báo Đoàn Hữu Hậu, nguyên Trưởng Văn phòng Đại diện Báo
Gia đình & Xã hội tại Đồng Bằng Sông Cửu Long, ngụ tại số 509/17,
Nguyễn Trung Trực, Phường Vĩnh Lạc, Thành phố Rạch Giá tỉnh Kiên Giang,
phạm tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” xử phạt 1 năm tù (cấp sơ thẩm xử 2
năm tù) buộc bồi thường 32 triệu đồng, đã để lại nhiều dư âm trong lòng
độc giả...
Cứu nhân, nhân trả oán
Có thể nói, nguyên nhân đẩy nhà báo Đoàn Hữu Hậu vào vòng “lao lý” dẫn
đến “thân bại danh liệt” là bởi sự ích kỉ, nhỏ nhen và lòng tham của con
người. Hay nói đúng hơn, sự ích kỉ, nhỏ nhen, so đo tính toán đã sai
khiến “lòng tham” của con người hòng đem lại lợi ích của mình, đẩy người
khác vào cảnh khó khăn.
Sự ích kỉ, nhỏ nhen ấy đã thể hiện ở hai con người mà nhà báo Đoàn Hữu Hậu đã dang tay giúp đỡ họ.
Bà Đinh Ngọc Diễm, trong đơn yêu cầu gửi đến tòa án nhân dân tỉnh Kiên Giang ngày 08/10/2014 ghi “…trong
lúc bế tắc, không cơ quan nào giải quyết trong vụ khiếu nại đòi đất thì
ông Đoàn Hữu Hậu đã giúp đỡ đăng báo, hướng dẫn tôi làm thủ tục thắng
kiện và thắng kiện 50%”, “…tôi đã trả tiền bồi dưỡng cho ông Hậu tổng cộng 70 triệu đồng.
Nhưng ông Hậu không tiếp tục giúp đỡ tôi, nên tôi đòi lại tiền”.
Vì tiền, bà Đinh Ngọc Diễm đã khiếu nại “ân nhân” của mình lên cơ quan chức năng.
Ông Bùi Văn Tạo đánh ông Trần Như Ý bị thương ở đầu gây tổn hại sức khỏe
62%, phải ra tòa, có nguy cơ phải ngồi tù nhiều năm. Ông Tạo tìm đến
ông Hậu nhờ ông Hậu xác minh, hướng dẫn làm thủ tục giám định lại để
tránh oan sai. Ông Tạo đã đưa cho ông Hậu tổng cộng 28 triệu đồng để ông
đi lại, giao dịch, xác minh… Ông Trần Như Ý sau khi giám định lại, tỷ
lệ tổn hại sức khỏe là 48,65%. Tỷ lệ thương tật giảm, ông Tạo bị tòa án
huyện Giồng Riềng tuyên phạt 3 năm tù. Không được “án treo”, vợ ông Tạo,
bà Võ Thị Thôi đòi lại tiền.
Vì tiền, vợ chồng ông Bùi Văn Tạo khiếu nại “ân nhân” lên cơ quan chức năng.
Ông bà ta có câu nói không ai mà không biết “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”,
“uống nước nhớ nguồn” để nói về đạo lý của con người sống sao cho có
nghĩa, có tình, có trước, có sau, phải biết ơn những người đã giang tay
giúp đỡ mình. Ở đây, trong vấn đề của bà Đinh Ngọc Diễm và ông Bùi Văn
Tạo thì nhà báo Đoàn Hữu Hậu là ân nhân của họ, đã giúp họ giảm thiểu
mức thiệt hại của mình. Nhưng “dò sông dò biển dễ dò/đố ai lấy thước mà
đo lòng người”, lòng người thật nham hiểm thay! Nhà báo Đoàn Hữu Hậu
không thể ngờ rằng người mà mình giúp đỡ đã đẩy mình vào con đường
“chết”, thật là đau đớn!
“Được voi, đòi tiên” thật đúng với bà Diễm, ông Tạo. Thắng kiện 50% giá
trị quyền sử dụng đất, nhưng bà Diễm không cam tâm, muốn “nuốt trọn”
100% giá trị quyền sử dụng đất nên tiếp tục nhờ vả nhà báo Đoàn Hữu Hậu
nhưng nhà báo Đoàn Hữu Hậu không tiếp tục giúp đỡ nên bà đã đòi tiền
lại. Gây thương tích cho người khác, ông Bùi Văn Tạo chỉ bị phạt 3 năm
tù, không được hưởng án “án treo”, ông đã sử dụng chiêu “lại tiền đòi”.
Ở đây, cái sự “được voi, đòi tiên” đã thể hiện “lòng tham không đáy” của
họ, bộc lộ bản chất “ích kỉ” của họ. Lòng tham và sự ích kỉ đã che lấp
lương tâm của con người họ, biến họ thành kẻ “sát nhân” không dao kéo,
kẻ “vong ơn bội nghĩa” vì đã đẩy nhà báo Đoàn Hữu Hậu, một ân nhân của
họ vào cảnh tù tội. Ở đây, TÌNH NGƯỜI đã chết. Cái TÌNH đã bị “bóp
nghẹt”.
Công lý... có trở về không?
Cái tình NGƯỜI nơi bà Diễm, ông Tạo đã “mất”, nhà báo Đoàn Hữu Hậu chỉ
còn trông chờ vào cái “Lí” của cơ quan pháp luật. Cái “lí” ở đây được
hiểu là sự chí công vô tư, thượng tôn pháp luật, sự công bằng trong xã
hội mà cơ quan chấp pháp là người “cầm cân nẩy mực”. Nhưng đáng buồn
thay, cơ quan thực thi pháp luật đã thay đổi tội danh của nhà báo Đoàn
Hữu Hậu liên “soành soạch”, xoay nhà báo Hậu như “chong chóng”. Sự thay
đổi tội danh ấy thể hiện điều gì? Năng lực yếu kém? Sợ bồi thường? Trả
thù cá nhân? Hay là một cái “tát” nhằm cảnh tỉnh những nhà báo, công dân
có tư tưởng “chống tiêu cực” trong “phòng chống tham nhũng” - Nên nhớ,
nhà báo Hữu Hậu là một nhà báo có tâm và có tài đã điều tra, phản ánh,
phanh phui nhiều vụ tiêu cực “cộm cán” ở địa phương – với hàm ý, hãy noi
gương nhà báo Đoàn Hữu Hậu đấy, cây “ngay” cũng sẽ bị bẻ cho “cong”?.
Xưa, thời phong kiến, ông cha ta có câu “bộ Binh, bộ Hộ, bộ Hình/ Ba bộ
đồng tình bóp vú con tôi” nhằm phê phán sự thối nát trong “công đường”
khi xét xử con người. Sự thối nát ấy tưởng đã “triệt tiêu”, nhưng hóa ra
nó vẫn còn tồn tại trong xã hội ngày nay, điển hình là trong vụ án nhà
báo Đoàn Hữu Hậu, mà qua theo dõi trên các phương tiện thông tin đại
chúng, ai cũng biết, không cần phải nêu lại cho dài dòng.
Trong phiên tòa phúc thẩm ngày 10/06/2014 tại Toà án Nhân Dân Tối Cao TP
Hồ Chí Minh, Hội đồng xét xử nhiều lần gợi ý “xin kháng cáo giảm nhẹ”,
bị cáo đã 3 lần trả lời là “xin được xem xét không phạm tội”.
Một vị Hội thẩm đã nói là “Bị cáo không phạm tội thì cả hệ thống pháp luật ở Kiên Giang không ra thể thống gỉ cả, phải bồi thường cho bị cáo à?” Có nghĩa là bị cáo vô tội, thì các Cơ quan Tố tụng ở Kiên Giang mất danh dự và phải bồi thường.
Một vị lại nói “Nếu không phạm tội lừa đảo, thì có dấu hiệu phạm tội
“chạy án”. Nghĩa là đường nào cũng phải có tội. Nhận tội đi để được giảm
nhẹ.”
Thực sự, bản thân nhà báo Đoàn Hữu Hậu, các luật sư và người dự đều đi
từ ngạc nhiên đến bất ngờ và cuối cùng là phẫn nộ trước phát ngôn có thể
nói là “trơ trẽn” đến “lật ngửa quân bài” của thành viên tham gia xét
xử đối với nhà báo Đoàn Hữu Hậu. Và, xin được bóc tách, phân tích từng
vấn đề.
Ở vấn đề thứ nhất, Hội đồng xét xử nhiều lần gợi ý “xin kháng cáo giảm
nhẹ”. Mỉa mai thay cái từ “gợi ý”! Gợi ý hay là “mớm cung” đây? Có lẽ từ
“mớm cung” thì phù hợp hơn, bởi, họ “mớm” để nhà báo Đoàn Hữu Hậu chấp
thuận theo ý đồ, kịch bản mà họ đã dựng sẵn. Nực cười là bị cáo có phạm
tội lừa đảo đâu mà xin kháng cáo giảm nhẹ!
Ở vấn đề thứ hai, Một vị Hội thẩm đã nói là “Bị cáo không phạm tội thì cả hệ thống pháp luật ở Kiên Giang không ra thể thống gỉ cả, phải bồi thường cho bị cáo à?”.
Câu nói này đã khẳng định hệ thống pháp luật ở Kiên Giang không ra thể
thống gì cả, ẩn trong hàm ý ấy là hệ thống pháp luật Kiên Giang rất non
kém về nghiệp vụ chuyên môn hay chuyên quyền lộng hành độc đoán? Chính
vì “không ra thể thống gì” nên mới phải “bảo vệ cái hệ thống không ra gì
ấy” để giữ danh dự, để khỏi “bồi thường” để “bảo vệ nội bộ” - mà các vị
cũng biết rồi đấy, bảo vệ nội bộ là mục tiêu sống còn của một cơ quan,
đơn vị- mà muốn bảo vệ “hệ thống không ra thể thống gì ấy” thì bắt buộc
nhều lần phải “mớm” “xin kháng cáo giảm nhẹ” để đưa con người ta vào
tù.
Thâm độc và trắng trợn hơn là ở vấn đề thứ ba, Một vị lại nói “Nếu
không phạm tội lừa đảo, thì có dấu hiệu phạm tội “chạy án”. Nghĩa là
đường nào cũng phải có tội. Nhận tội đi để được giảm nhẹ.” Câu nói
này đã chứng tỏ cơ quan công quyền cố tình quy kết, ép nhà báo Đoàn Hữu
Hậu phải có tội bằng mọi giá, tức là quyết tâm đẩy nhà báo Đoàn Hữu Hậu
vào bước đường cùng để bảo vệ “cả hệ thống pháp luật ở Kiên Giang không
ra thể thống gỉ”. Như thế, nhà báo Đoàn Hữu Hậu có lòng quyết tâm sắt đá
đến mấy trong việc đòi công lý cho mình cũng đành phải bất lực mà chấp
nhận sự thật phũ phàng.
Đến đây, ta thấy, cái “Lí” cũng đã không còn. Sự chí công vô tư, thượng
tôn pháp luật đã bị “bóp méo”, bị “chà đạp”. Nơi “bấu víu” nhằm minh
oan, làm sáng tỏ sự việc, trả lại công bằng cho bản thân của nhà báo
Đoàn Hữu Hậu đã bị dập tắt trong đau đớn, tủi nhục. Còn gì đau đớn, xót
xa hơn khi danh dự, phẩm chất, cuộc sống của mình bị chà đạp, bị “bức
tử”. Và ta nhận ra rằng, thân phận một con người thật mong manh, yếu ớt
trước một thế lực “vô hình”.
Đứng trước cái điều “TÌNH, LÍ BỊ BÓP NGHẸT” nhà báo Đoàn Hữu Hậu
đành phải ngậm ngùi chấp nhận bản án mà người ta đã ép mình vào trong
đau đớn. Anh đành phải chấp nhận thôi, bởi anh cũng đã quá mệt mỏi lắm
rồi. Hai năm qua, anh luôn phải sống vạ vật qua ngày vì cái án cứ lơ
lửng ở trên đầu mà chẳng thể làm gì có thu nhập để giúp vợ con; anh đành
phải chấp nhận thôi, bởi nếu hủy án, điều tra lại thì lại phải mất
nhiều năm nữa mà không biết “công lý” có trở về với mình không, trong
khi đó tuổi của anh đã lớn, chẳng lẽ cứ theo đuổi mãi để “đốt tuổi thanh
xuân” của mình đi hay sao? Đành chấp nhận thôi! Một năm tù như một cơn
gió thoảng để chấm dứt, kết thúc chuỗi tháng ngày cay đắng, cơ cực, bất
công còn hơn là ăn chực nằm chờ trong vô vọng.
TÌNH, LÍ BỊ BÓP NGHẸT – Thật đáng buồn thay!
0 comments:
Post a Comment