Thụy My_RFI
Con đường với những hàng cây rợp bóng, những dấu mốc quen thuộc của
những nơi chốn đi về: một quán cà phê ta hay ngồi hay những công trình
kiến trúc quen thuộc…thường là những gì mà người đi xa hình dung đến khi
nhớ về thành phố của mình.
Saigon với những thăng trầm lịch sử lại càng ghi dấu ấn trong thơ
nhạc, nhiếp ảnh, hội họa…Trong những tấm bưu thiếp gởi cho người phương
xa, đó là hình ảnh chợ Bến Thành, Nhà thờ Đức Bà, Bưu điện trung tâm,
Nhà hát thành phố…những hàng me cao ngất với những tà áo dài tung bay.
Thế nên không có gì đáng ngạc nhiên khi gần đây, ngỡ ngàng trước việc
hàng cây cổ thụ ở ngã tư Lê Lợi – Nguyễn Huệ, đoạn trước Nhà hát thành
phố bị chặt bỏ để khởi công nhà ga xe điện ngầm đầu tiên, nhiều người
Saigon đã vội vàng đến chụp hình kỷ niệm. Người ta lại càng hoang mang
hơn trước thông tin tượng danh tướng Trần Nguyên Hãn, và bức tượng bán
thân người thiếu nữ Quách Thị Trang sẽ bị di dời đi nơi khác cho công
trình này. Trên mạng xã hội cũng như trên báo chí, có rất nhiều bài viết
bày tỏ tâm trạng tiếc nuối khi những biểu trưng của thành phố Saigon
tiếp tục mai một.
Nhạc sĩ Tuấn Khanh trong bài viết mang tựa đề “Saigon run rẩy trong tiếng máy cưa” đăng trên blog của mình đã đặt câu hỏi: “Vì sao phải thương nhớ một hàng cây, thương nhớ một hình dáng cũ?” Anh viết: “Thành
phố hơn 300 năm tuổi…đã đột ngột biến dạng trong mắt nhiều người. Nhìn
những chiếc cưa máy gầm rú vật ngã từng cái cây đã đứng đó, lá cây rơi
vãi như những trang nhật ký của đời người, từng ghi lại bao thăng trầm
của thành phố này mà lòng khó tả”.
Trả lời RFI Việt ngữ, nhạc sĩ Tuấn Khanh thổ lộ:
Tất cả những tin tức ngày hôm nay về chuyện những hàng cây sẽ bị
hạ xuống, một phần Saigon sẽ thay đổi, không đơn giản là câu chuyện về
sự phát triển, mà tôi chứng kiến rất nhiều người Saigon – những người
già và những người trẻ – họ đến chia tay một cách im lặng. Những hình
ảnh đó của Saigon nằm trong niềm tự hào của người Saigon – không phải ở
đây, hôm nay – mà rất nhiều người đã ra đi khỏi Việt Nam từ nhiều năm,
người ta vẫn nhớ về. Đó là một phần của lịch sử, của ký ức, từ thời Đệ
nhất, Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa cho tới Việt Nam ở một thể chế chính trị
khác nhiều năm nay.
Việc thay đổi một hình ảnh, hạ một hàng cây không phải là điều
lớn để đánh đổi cho một sự phát triển tốt đẹp hơn; ai cũng biết điều đó.
Nhưng mà nhiều người Saigon hiện nay chỉ biết rằng, họ phải đánh đổi
những thứ rất thân quen để đi đến một cái mới. Nhưng cái mới đó cho tới
giờ phút này, người ta cũng không thấy một bản vẽ, không được mô tả nó
sẽ như thế nào. Được thay đổi như một mệnh lệnh đầy độc đoán mà người
dân chỉ biết chịu đựng, đó là một tâm trạng hết sức nuối tiếc.
Nhưng ở thời điểm này, tâm trạng đó đang bị phân hóa. Có nhiều
người không gắn bó với thành phố này, nói rằng đó là một tâm trạng không
đúng. Cũng có những người Saigon lại đặt vấn đề rằng người ta cũng cần
được hỏi, được phát biểu về những việc đang xảy ra với nơi họ cư trú,
với thành phố mà họ đã gắn liền với nó trong suốt bao nhiêu năm.
Trước những ý kiến cho rằng muốn hiện đại hóa thì phải chấp nhận
những mất mát, và thái độ dửng dưng thậm chí chế giễu những ai “hoài cổ”
của một số người, nhạc sĩ Tuấn Khanh đặt vấn đề: Vì sao sức khỏe và môi
trường sống của “cụ rùa hồ Gươm” ở Hà Nội được quan tâm, mà những biểu
tượng của Saigon lại bị thờ ơ?
Đúng là trong người Việt Nam hiện nay đang có một sự phân hóa như
vậy, giữa những người không gắn liền đời sống tinh thần của họ với
Saigon, và những người đã sống gắn bó với nó rất nhiều năm, thì đơn giản
như thế này.
Đã nhiều lần, rất nhiều bài báo và trong suốt nhiều năm người ta
bàn tán về một con rùa ở Hồ Gươm. Tại sao hôm nay mắt nó đỏ hơn, tại sao
nước Hồ Gươm đục như thế, có thể ảnh hưởng đến rùa. Thậm chí người ta
tìm ra tất cả những bài báo cáo khoa học: làm sao thay đổi nước hồ cho
tốt hơn, để con rùa có thể sống được lâu hơn. Bởi vì họ tin rằng đó là
linh vật, là niềm tin của một thành phố – thành phố Hà Nội.
Nhưng để thay đổi một hàng cây như vậy – những di vật, những
chứng nhân của lịch sử thành phố, là niềm tin của rất nhiều con người
yêu quê hương, yêu thành phố của mình, cũng như là lá phổi của hàng
triệu người đang sống trong vùng – lại chẳng được ai hỏi tới.
Sự so sánh này cho thấy rằng có điều gì đó rất bất thường giữa
một con rùa với một hàng cây, chứng tỏ chúng ta đang ở một thời điểm mà
việc thay đổi là một mệnh lệnh mà không cần quan tâm tới hàng triệu
người. Vì sao? Đó là một câu hỏi dành cho mọi người, mà chúng ta phải tự
đặt ra.
Người Saigon nói riêng hay người Việt Nam nói chung sẵn sàng hy
sinh rất nhiều thứ, để đi tới những cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng cái mới
đó, cái tốt đẹp đó cần được nói rõ cho mọi người hiểu giá trị của nó như
thế nào.
Được biết tuyến đường sắt đô thị Bến Thành – Suối Tiên dài 19,7 km,
gồm 11 nhà ga trên mặt đất và tại khu vực trung tâm thành phố có 3 nhà
ga ngầm là Bến Thành, Nhà hát thành phố và Ba Son, trong đó ga Bến Thành
là nhà ga chính.
Theo kiến trúc sư Ngô Viết Nam Sơn, thì việc chặt cây là khó tránh
khỏi khi xây dựng đường ngầm ở trung tâm thành phố để tránh tắc nghẽn
giao thông trong giờ cao điểm, và có thể xây thêm bãi đậu xe ngầm. Tuy
nhiên anh cho rằng, khi trạm xe điện ngầm xây xong thì nên trồng lại cây
xanh.
Trước hết về việc chặt cây, tôi cũng có xem phương án métro từ
Bến Thành cho đến trạm ở Nhà hát, thì ở dưới là đường métro và ở trên có
tuyến đi bộ ngầm từ trạm này qua trạm kia. Tôi cho rằng điều đó rất
tốt, vì trong tương lai khi các tuyến métro được đưa vào sử dụng, và
những công trình chung quanh xây cao tầng lên, thì lượng người đi và đến
trạm métro này rất cao. Số lượng có lẽ không thua kém những trạm trung
tâm ở Time Square (New York) hay ở Champs Elysée của Paris đâu, vì mật
độ dân số ở Thành phố Hồ Chí Minh khá cao.
Và khi thực hiện những đường ngầm đó, trên đường Lê Lợi một số
cây chúng ta đành phải chặt đi. Có lẽ nhà thiết kế cũng có ý thức về
chuyện giữ cây lại – một số cây không giữ được cũng đáng tiếc, nhưng
đường ngầm cũng cần thiết. Nếu không có đường ngầm này, khi người ta đến
trạm métro và trở lên mặt đường, họ sẽ đi đến những công trình lân cận
thì sẽ gây tắc nghẽn giao thông nhất là trong giờ cao điểm.
Những cây cổ thụ hiện nay có rễ đâm khá sâu, vả lại có một số cây
cũng đã đến tuổi rồi như một số cây me. Dù là cổ thụ nhưng tới một tuổi
nào đó thì bắt đầu nhánh cây bị gãy thường xuyên, cũng nguy hiểm. Thành
ra tôi nghĩ việc chặt cây, vì tầng ngầm dành cho người đi bộ ăn sâu vào
hai bên lề đường, thì có một số điểm – chứ không phải tất cả, phải chặt
cây. Nhưng sau khi thi công xong, tôi nghĩ cũng nên trồng lại cây.
Những cây này cũng lên khá cao, có lẽ không bằng những cây cũ nhưng cũng
tạo được bóng mát và mảng xanh cho tuyến Lê Lợi.
Còn riêng tuyến Nguyễn Huệ và đường Hàm Nghi, tôi chưa tham khảo
phương án nên không biết họ định làm thế nào. Nhưng tôi nghĩ rằng tuyến
đường ngầm ở hai tuyến Lê Lợi và Hàm Nghi cũng rất cần thiết. Không
những cho tuyến đi bộ, mà cho cả bãi đậu xe nữa, vì một số lớn công
trình ở hai tuyến này không có đủ chỗ để đậu xe.
Trong tương lai, khu vực được xác định bởi ba trục tuyến Nguyễn
Huệ – Hàm Nghi – Lê Lợi sẽ là khu trung tâm cao tầng của phía bờ tây
Thành phố Hồ Chí Minh. Thành ra không những kết nối giao thông phía
trên, mà giao thông ngầm phía dưới cũng cần phải tốt. Nhưng tuyến Nguyễn
Huệ và Hàm Nghi, theo tôi nên cố gắng giữ lại tất cả các cây mà chúng
ta hoàn toàn có thể giữ được. Chỉ riêng tuyến métro giữa chợ Bến Thành
và khu vực Nhà hát, tôi nghĩ có lẽ những nhà thiết kế đã cố gắng nhưng
khó thể giữ được toàn bộ.
Thưa anh, còn các tượng đài ở trước chợ Bến Thành – tượng Trần Nguyên
Hãn và tượng Quách Thị Trang – đã trở thành quen thuộc với mọi người từ
lâu rồi, di dời tượng như thế này thì có nên không, theo anh?
Theo quan điểm chủ quan của tôi thì tượng Trần Nguyên Hãn, với vị
trí này cũng có ý nghĩa tương đối. Tượng Quách Thị Trang tôi cho rằng
có thể tạm dời, sau khi xây xong nên trả lại chỗ cũ vì đó là một vị trí
lịch sử. Còn tượng Trần Nguyên Hãn, tôi nghĩ cũng có hướng mở – hoặc trả
lại vị trí cũ, hoặc sau khi tổ chức lại tuyến métro ngầm ở chợ Bến
Thành và không gian quy hoạch kiến trúc chung quanh, thì có lẽ quy mô
tượng hơi quá bé nhỏ so với tầm vóc của trung tâm quan trọng này.
Lúc đó cần có nghiên cứu quy hoạch kiến trúc cảnh quan, để xác
định một vị trí công trình vừa cây xanh vừa điêu khắc tương xứng với tầm
vóc. Chúng ta có thể xem xét những phương án: có thể giữ lại tượng Trần
Nguyên Hãn và bổ sung thêm một số tượng, hoặc dời đi và có một cụm
tượng đài kết hợp với cây xanh tương xứng hơn.
Là một người sinh sống ở Saigon từ nhỏ, nhạc sĩ Tuấn Khanh tuy không
phản đối những thay đổi cho phù hợp với một thành phố đông đảo cư dân,
với mật độ dân số cao hơn gấp nhiều lần so với trước đây. Nhưng cũng như
nhiều người dân Saigon khác, anh muốn nói lên những băn khoăn, khi
không mấy người được biết bộ mặt tương lai của thành phố sẽ ra sao. Đặc
biệt là trong bối cảnh đã có không ít công trình tầm cỡ quốc gia bị thi
công gian dối. Và phải chăng việc gấp rút xây dựng vì mục đích chính trị
là chính ?
Có một người bạn gởi cho mình một hình ảnh rất đẹp về vấn đề này.
Anh nhắc lại chuyện một người đàn ông Trung Quốc bán đi một trái thận
để lấy tiền mua một cái iPad, để sống cuộc đời hiện đại. Thì việc thay
đổi một thành phố, mà sự đánh đổi ấy quá cập rập, quá đau đớn như vậy
cho cái gọi là hiện đại, cũng tương tự như người ta đã đánh mất một phần
nào đó ẩn giấu trong cuộc đời mình để đổi lấy cái mới. Mà cái mới đó
rất nhiều nỗi lo về sự bất cập của nó.
Hiện nay ở Saigon có rất nhiều tin tức cho biết, rồi sẽ tới chợ
Bến Thành phải thay đổi, thương xá Tax sẽ thay đổi, những con đường,
vòng xoay nước cũng sẽ đổi khác…Mọi thứ của Saigon cũ sẽ không còn, cho
một tuyến métro.
Mà đây là tuyến métro thứ hai, tức là hạng mục công trình chưa
cần gấp lắm. Đáng lẽ phải xây tuyến métro số 1 trước, nhưng tuyến số 2
lại được làm trước. Tất cả cho một mục tiêu chính trị, là để 30 tháng Tư
năm 2015 sắp tới, kỷ niệm 40 năm giải phóng miền Nam. Và để dựng tượng
đài Hồ Chí Minh, lãnh tụ đảng Cộng sản Việt Nam ngay tại Saigon, kỷ niệm
120 năm ngày sinh của ông ấy.
Tất cả những gấp rút ấy, tất cả những chuyện làm mà không cần
biết cảm giác của người dân – người ta sẽ nói như thế nào, suy nghĩ gì,
thương tiếc ra sao, cho một mục đích chính trị, đôi khi cũng làm mình
chạnh lòng. Bởi vì mình đã sống nơi đó, tình cảm mình dành cho thành phố
không phải là một động thái chính trị nào cả. Vậy thì đôi khi người ta
cũng phải suy nghĩ đến điều đó. Tại sao phải vội vã như vậy, và thậm chí
cái được đánh đổi cũng không biết sẽ như thế nào.
Tuy rằng về mặt lý thuyết thì những thay đổi trong quy hoạch đô thị
đã được Hội đồng Nhân dân thông qua, nhưng phải chăng đây là những đại
diện thực sự của người dân Saigon, và họ đã thực tâm “do dân, vì dân”
hay chưa? Nhạc sĩ Tuấn Khanh thắc mắc, vì sao công trình này lại không
lấy ý kiến rộng rãi từ người dân.
Việc thay đổi một hình ảnh của thành phố lúc này, các lý do mạnh
mẽ nhất mà báo chí trong nước cũng như những người phát ngôn của nhà
nước có thể nói, là đã được biểu quyết qua Hội đồng Nhân dân thành phố.
Nhưng Tuấn Khanh cũng như rất nhiều người dân trên đất nước này,
sống tại thành phố này, phải nói thật rằng mình không biết Hội đồng Nhân
dân thành phố gồm những ai, và họ có thực sự là đại diện cho tiếng nói
và trái tim của những người dân thành phố Saigon này hay không. Mà mới
đây chỉ mấy ngày thôi có những bài báo nhắc đi nhắc lại rằng thái độ làm
việc và tư cách của những người trong Hội đồng Nhân dân thành phố – đến
chỉ để bấm nút biểu quyết “có” và “không”, rồi chơi gam, vân vân. Rõ
ràng là người ta đã không sát sườn với đời sống của người dân thành phố
này.
Bên cạnh đó, có bao nhiêu người dân thành phố đã được hỏi ý kiến
để biết, để góp ý cho sự thay đổi? Một nhà ga được xây ở Matxcơva, ở
Paris, Luân Đôn…mà lấn chiếm một vị trí, chắc chắn người dân thành phố
đó phải được hỏi ý kiến. Họ sẽ phải được tham khảo, họ sẽ bỏ phiếu để
chọn những dự án tốt nhất, để giữ lại những điều đã đi cùng nhiều thế hệ
lớn lên ở thành phố đó, rồi sẽ đi tìm những cái mới nhất cho sự phát
triển của thành phố. Chứ không phải họ chỉ là những người để ngồi ngắm
những mệnh lệnh từ trên đưa xuống, và chỉ biết chịu đựng mà thôi.
Một con rùa già vô danh ở Hồ Gươm được coi là một hiện tượng khoa
học, tâm linh… và được bàn tán rất nhiều. Trong khi đó ở Saigon, người
ta không nuối tiếc, không có sự thương tiếc cho mọi thay đổi. Ở đây
không phải là trân trọng những gì phong kiến, chế độ cũ đã dựng lên,
nhưng những thứ được dựng lên rồi thực sự chắc chắn, đẹp đẽ trong rất
nhiều năm, xứng đáng được gọi là Hòn ngọc Viễn Đông. Đó là những đại lộ,
những hình ảnh đẹp đẽ nhất của miền Nam Việt Nam…
Và đã có rất nhiều ví dụ cho thấy có những công trình được ca
ngợi, đổ hàng ngàn tỉ vào đó. Nhưng chỉ vài tháng sau, một năm sau là bị
nứt nẻ, lộ ra tham nhũng mục ruỗng. Những con đường đầy xi-măng trộn
cốt tre, những chiếc cầu vội vã xây lên rồi sập vài tháng sau khi khai
trương…Thì dĩ nhiên người thành phố này có quyền cảm thấy lo sợ họ đang
đánh đổi những điều đẹp nhất, nhưng liệu rồi sẽ có những thay đổi tốt
đẹp, hay lại rơi vào những bất cập đã từng chứng kiến liên tục trong
nhiều năm ở đất nước này.
RFI Việt ngữ xin chân thành cảm ơn kiến trúc sư Ngô Viết Nam Sơn và
nhạc sĩ Tuấn Khanh ở Saigon đã vui lòng tham gia tạp chí xã hội hôm nay
của chúng tôi.
0 comments:
Post a Comment