Song Chi.
Trong lịch sử cầm quyền kéo dài 68 năm trên miền Bắc và 38 năm trên
toàn đất nước VN, không biết bao nhiêu lần đảng cộng sản đã có những
quyết định, chọn lựa sai lầm, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đưa VN trở thành
một nước tự do dân chủ, giàu mạnh, hội nhập với dòng chảy chung của thế
giới. Nhưng điều đáng nói hơn, và ở đây, cái tội của đảng cộng sản với
lịch sử, với đất nước, dân tộc sẽ càng nặng hơn gấp nghìn lần, đó là
không biết bao nhiêu lần, thay vì tìm cách đưa đất nước, dân tộc thoát
ra khỏi cái bóng của TQ, thoát khỏi nguy cơ VN sẽ trở thành Tây Tạng
hoặc Tân Cương thứ hai, thì đảng cộng sản lại tự nguyện đút đầu vào
tròng nô lệ và càng ngày càng lún sâu hơn.
Những ngày gần đây, quan sát tất cả những diễn biến trong mối quan hệ
giữa hai đảng-hai nhà nước Việt-Trung, quan sát những gì đang thực sự
xảy ra ngoài biển Đông, đối chiếu với những động thái từ phía nhà cầm
quyền VN đối với nhà cầm quyển TQ và đối với nhân dân, người dân VN và
cả thế giới càng nhận ra một sự thật rõ ràng: Nhà cầm quyền VN đã công
khai chọn lựa con đường tiếp tục đi theo TQ, công khai đầu hàng TQ, chối
từ mọi con đường dân chủ hóa, tiếp tục đặt quyền lợi của đảng lên trên
lợi ích của đất nước, dân tộc-như từ trước đến nay vẫn thế, nhưng bây
giờ càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hãy điểm lại hàng loạt những diễn biến xảy ra giữa hai đảng-hai nhà nước và những động thái của nhà cầm quyền VN.
Vào ngày 21 tháng Sáu năm 2012, khi Quốc hội thông qua Luật Biển VN,
nhiều người dân đã có ý mừng rằng cuối cùng rồi VN cũng có được một bộ
luật chặt chẽ để xử lý, giải quyết những vấn đề có liên quan đến chủ
quyền của VN trên biển, đảo trước âm mưu bành trướng của TQ. Ngược lại,
TQ thì hậm hực thấy rõ.
Cũng vì Luật biển VN mà phía TQ đã trả đũa bằng hàng loạt hành động
nhằm củng cố “đường lưỡi bò” trên biển Đông, củng cố “chủ quyền” trên
quần đảo Hoàng Sa đã đánh chiếm được của VN-nơi mà bây giờ họ đã và đang
đẩy mạnh việc xây dựng cái “thành phố Tam Sa”. Đồng thời tỉnh Hải Nam
tung ra một quy định mới cho phép bộ đội biên phòng “chặn và lục soát
tàu nước ngoài” trên biển Đông mà ai cũng thấy rõ là nhằm vào ngư dân
VN.
Cả Luật biển VN cũng như quy định ““chặn và lục soát tàu nước ngoài”
của TQ cùng có hiệu lực từ ngày 1.1.2013. Về phía họ, TQ vừa ráo riết
tăng cường thêm tàu chiến cho đội tàu hải giám để thêm sức mạnh tuần
tra, giám sát thường xuyên; hàng chục hàng trăm thuyền đánh cá “khủng”
của ngư dân TQ được sự khuyến khích của nhà nước và sự yểm trợ của đủ
loại tàu hải giám, ngư chính các loại tiếp tục ào ạt tiến vào biển Đông,
vào sâu cả khu vực thuộc chủ quyền của VN, và nếu nhác thấy tàu đánh cá
của ngư dân VN đánh bắt xa bờ một chút là đẩy, đuổi. Thuyền trưởng tàu
cá ĐNa 90072 Lê Văn Ninh vừa trở về từ Hoàng Sa đã kể lại việc này trên
báo Tiền Phong (“Thuyền trưởng tàu Hoàng Sa kể chuyện bị tàu Trung Quốc đẩy, đuổi”).
Tàu hải giám và cả máy bay trinh sát Trung Quốc còn phối hợp tiến hành tuần tra gần vịnh Bắc bộ, nhưng “không nêu rõ các tàu và máy bay kể trên có đi vào vùng biển và không phận thuộc chủ quyền của Việt Nam hay không”. (“Tàu hải giám Trung Quốc tuần tra gần vịnh Bắc bộ”, VNExpress).
Ngược lại, về phía mình, nhà cầm quyền VN đã làm những gì để chuẩn bị
cho cái ngày Luật biển VN có hiệu lực, để xử lý những vụ xâm phạm chủ
quyền trên biển từ phía tàu cá, tàu chiến TQ chắc chắn sẽ xảy ra? Không
ai thấy họ làm gì cả. Biển Đông đang sôi sùng sục như cái lò chảo,
Philippines, Hàn Quốc, Nhật Bản đều có những tranh chấp biển, đảo với TQ
và mỗi lần như vậy đều tỏ rõ thái độ sẵn sàng cứng rắn với TQ để bảo vệ
chủ quyền bằng cả pháp lý lẫn đối đầu quân sự.
Trong khi đó thì các ông lãnh đạo cao nhất của VN hoàn toàn câm lặng
trước những sự việc tương tự. Cả người phát ngôn Bộ Ngoại giao cũng trốn
mất tiêu, thi thoảng mới thấy xuất hiện lặp lại như vẹt những lời phản
đối chuyện này chuyện kia.
Từ ông đại tá Trần Đăng Thanh, Học viện Chính trị, Bộ Quốc phòng cho
đến ông Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc Phòng còn đi
“rao giảng về hòa bình”, về tình hữu nghị Việt-Trung, công khai bày tỏ
sự không thiện cảm với Mỹ. (Mời đọc lại “Đại tá Trần Đăng Thanh giảng về biển Đông cho lãnh đạo các trường đại học”, Nhật báo Ba Sàm và bài nói chuyện của ông tướng Vịnh “Không ai quên lợi ích quốc gia, dân tộc” trên
báo Tuổi Trẻ. Để thấy dù một bên ông đại tá Thanh có ngôn ngữ bỗ bã, tư
duy lộn xộn, một bên ông tướng Vịnh có vẻ kín kẽ, mỵ dân hơn nhưng tư
tưởng, quan điểm chính trị thì vẫn giống nhau, mà có người nhận xét, đều
là “lẫn lộn bạn thù, tù mù chiến lược” một cách vô cùng nguy hiểm).
Vẫn chưa đủ hèn đủ nhục, nhà cầm quyền VN, như “hối hận, sợ hãi” vì
đã dám chọc giận TQ bằng Luật Biển VN và có thái độ đu dây giữa Hoa Kỳ
và TQ trong một giai đoạn nào đó trước đây, đã tìm mọi cách để “vuốt
giận”, lấy lòng Bắc Kinh.
Khi tàu TQ lại cắt cáp tàu thăm dò dầu khí Bình Minh 02 vào ngày
30.11.2012, khác với lần trước VN phản đối khá mạnh, lần này khi báo chí
vừa đưa tin “cắt cáp” thì ngay sau đó, các quan chức VN tìm cách làm
nhẹ vấn đề bằng cách bằng cách “lệnh” cho báo chí xuống giọng, điều
chỉnh từ “cắt cáp”, “phá hoại” thành ra “vô tình làm đứt cáp”.
Trong cuộc họp giao ban báo chí vào ngày 11 tháng 12, cả phó vụ
trưởng Vụ Báo Chí Xuất Bản-Ban Tuyên Giáo Trung Ương, bà Doãn Thị Thuận,
lẫn phó trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương, ông Nguyễn Thế Kỷ, đã phê
bình báo chí không chấp hành sự chỉ đạo từ trên, đưa tin làm nóng thêm
tình hình. Ông Nguyễn Thế Kỷ còn đe sẽ xử lý các báo, các cá nhân vi
phạm cả về mặt đảng lẫn bên nhà nước.
Để khẳng định với TQ rằng VN đã đã có sự chọn lựa dứt khoát đứng về
phía TQ, nhà cầm quyền VN tổ chức những hoạt động rầm rộ kỷ niệm những
sự kiện có liên quan đến “chiến thắng” trong cuộc chiến tranh chống Mỹ
trước kia, chẳng hạn, “chiến dịch Điện Biên Phủ trên không”, nhắc đi
nhắc lại mối thù cũ với “đế quốc Mỹ xâm lược”. Trong khi đó thì hèn hạ,
khiếp nhược đến độ gần đây, nhân dịp cải táng hài cốt Lê Đình Chinh, Anh
hùng liệt sĩ đầu tiên trong cuộc Chiến tranh Biên giới phía Bắc
1978-1979 chống bọn Trung Quốc xâm lược, báo chí không dám gọi đúng tên
kẻ thù đã gây ra cái chết của Lê Đình Chinh.
Hàng loạt tờ báo từ VNExpress, Nhân Dân, Tiền Phong…chỉ dám viết anh Lê Đình Chinh hy sinh khi đang chiến đấu chống “quân xâm lược”, “quân xâm lược từ bên kia biên giới” hoặc “những tên côn đồ từ bên kia biên giới kéo sang” như báo Dân Trí, hoặc không nói như báo Tuổi Trẻ, chỉ mỗi báo Thanh Niên gọi đúng tên “quân xâm lược Trung Quốc” (“Kẻ thù nào đã giết anh Lê Đình Chinh 35 năm trước ở Biên giới phía Bắc?”, Nhật báo Ba Sàm)…
(Với một tinh thần khiếp nhược như vậy thì làm sao nhà nước VN dám
đem Luật Biển VN ra mà đối thoại hay xử lý những trường hợp xâm phạm
biển, đảo của TQ?)
Ngày 7.2013 quan chức VN lặng lẽ, lén lút đón tiếp 3 tàu chiến đồ sộ
của TQ với thủy thủ đoàn gần 800 người ghé thăm cảng Sài Gòn mà không
cho báo chí truyền thông cũng như người dân được tiếp cận khu vực cảng,
đưa tin. Chỉ đến khi 3 tàu TQ đi rồi, báo chí mới được đưa tin.
Trong lúc các quan chức lãnh đạo VN đang nhiệt liệt hoan hỉ đón tiếp
phái đoàn của 3 tàu chiến TQ thì có hai sự kiện cay đắng, chua xót và
đáng phẫn nộ khác diễn ra, càng làm nổi bật diện mạo “hèn với giặc, ác
với dân” của nhà cầm quyền VN: Ngày 8.1, hai tàu cá của ngư dân đang
đánh cá thì bị hỏng máy, xin vào Hoàng Sa trú bão và sửa chữa hư hỏng
nhưng bị hải quân TQ không cho vào, phải neo đậu ngoài khơi trong điều
kiện gió cấp 6, cấp 7. Báo chí VN đưa tin chỉ trong cơn bão đầu năm
2013, hải quân TQ đã chặn hơn 20 tàu cá VN không cho vào Hoàng Sa tránh
bão. Cũng trong ngày 8.1, tòa án tỉnh Nghệ An đã đưa 14 thanh niên Công
giáo và Tin Lành ra xét xử về tội danh “hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân”.
Và sau 2 ngày xét xử, với một phiên tòa chỉ thấy toàn công an trong
phòng xử án, người thân của những người bị xử án cũng không được phép
vào, công an, cảnh sát, dân phòng bủa đi các ngả bao vây, ngăn chặn,
xách nhiễu, bắt bớ tất cả những ai tới tham dự phiên tòa, kết quả: tổng
cộng 83 năm tù giam và 43 năm quản chế sau khi mãn hạn tù dành cho 14
người, trong đó có 3 người bị kết án nặng nhất là 13 năm tù giam cộng 5
năm quản chế.
Bản án quá dã man khiến người dân VN cho đến thế giới bàng hoàng,
phẫn nộ. Ngay lập tức, quốc tế lên tiếng chỉ trích. Tòa Ðại Sứ Mỹ ở Hà
Nội cũng lên tiếng phản đối nhà cầm quyền Việt Nam. Thế giới bày tỏ sự
lo ngại trước tình trạng nhân quyền ngày càng thụt lùi ở VN. Khi dư luận
về bản án quá nặng dành cho 3 blogger của CLBNBTD với blogger Điếu Cày
lãnh 12 năm tù, blogger Công lý và Sự thật 10 năm tù, hay vụ bắt luật sư
Lê Quốc Quân ngày 27.12.1012 còn chưa kịp lắng xuống, thì nay lại đến
bản án dã man này.
Người ta tự hỏi phải chăng cái nhà nước này điên hay quẫn trí khi
đang giữa lúc tình hình cực kỳ khủng hoảng về mọi mặt, kinh tế nát bét,
nợ nước ngoài ngập mặt, nội bộ lủng củng phe phái đánh nhau, lòng dân
oán ghét chửi thấu trời xanh, bên ngoài thì tàu TQ tràn ngập biển Đông,
ngay cả trong khu vực thuộc chủ quyền của VN, và chưa biết lúc nào TQ sẽ
đánh úp để chiếm nốt những cái đảo còn lại của Trường Sa…Giữa lúc như
vậy mà họ lại phạm vào 2 điều tối kỵ nhất:
Đối ngoại, đã không có đồng minh chiến lược, không có bạn bè để nhờ
cậy nếu bị xâm lược mà lại còn tự đẩy mình xa ra với các nước dân chủ
tiến bộ trên toàn cầu và với Hoa Kỳ khi công khai bày tỏ sự nghi kỵ với
Hoa Kỳ và tiếp tục thành tích tệ hại về nhân quyền bất chấp phản ứng của
quốc tế. Đối nội, không khoan sức dân, tận thu thuế, song song với việc
gia tăng sự đối đầu với nhân dân bằng những vụ cưỡng chế đất đai nói
thẳng ra là cướp ngày, bắt bớ, giam cầm những người yêu nước, tìm mọi
cách ngăn chặn thông tin, ngăn chặn mọi tiếng nói phản biện trên mạng
v.v…
Họ có ngu, điên hay quẫn trí không? Có thể. Những chế độ gần đến ngày
tàn, khi hệ thống lý luận bị phá sản, cả lý tưởng, tính chính danh, cả
niềm tin của nhân dân lẫn thiện cảm/đồng cảm của thế giới cũng không còn
thì thường hành xử như vậy.
Chỉ có điều, với đội ngũ quan chức đầu óc mê sảng và cực kỳ ích kỷ
bám chắc vào ghế, đội ngũ quân đội, công an chìm nổi tích cực làm tay
sai, điên cuồng bám giữ chế độ, bám giữ quyền lợi, cộng thêm số đông
người dân vẫn còn sợ hãi hoặc thờ ơ với vận mệnh đất nước như hiện nay
thì quá trình giãy chết của đảng cộng sản VN không thể mau chóng. Mà quá
trình này càng lâu thì cái hậu quả phải dọn dẹp và làm lại sau đó, thời
hậu cộng sản, càng nặng nề.
Mặt khác, tất cả những diễn biến nói trên trong thời gian gần đây đã
chứng minh: Một lần nữa, đảng cộng sản VN đã có sự chọn lựa dứt khoát.
Vận mệnh đất nước, vì vậy, chỉ còn tùy thuộc vào sự tỉnh thức của người
dân VN.
0 comments:
Post a Comment