Ảnh gia đình nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Khánh Vy, Huỳnh Trọng Hiếu và Huỳnh Thục Vy.
Quảng Nam, ngày 31 tháng 3 năm 2013
Tôi là Huỳnh Trọng Hiếu sinh năm 1989, hiện thường trú tại
Thành phố Tam Kỳ- Quảng Nam . Số điện thoại nhà 05103858736. Tôi xin nêu
ra đây những sách nhiễu cụ thể của Nhà cầm quyền VN đã áp đặt lên gia
đình tôi bấy lâu nay.
Ngày 27 tháng 10 năm 1992, ba tôi là Huỳnh Ngọc Tuấn bị bắt.
Họ tịch thu tất cả những giấy tờ và bản thảo của các tác phẩm văn chương
của ba tôi. Ngày 2 tháng 4 năm 1993, họ đưa ba tôi ra Tòa án Quảng
Nam-Đà Nẵng, và kết án ông 10 năm tù giam và 4 năm quản chế, tội “tuyên
truyền chống nhà nước”.
Đúng mười năm sau, ba tôi được thả khỏi tù nhưng
vẫn tiếp tục bị quản chế bốn năm tại địa phương, phải thường xuyên “làm
việc” với an ninh tỉnh Quảng Nam. Thời gian ở trong tù, ba tôi bị bệnh
lao phổi đa kháng (do điều trị không đúng liệu pháp) và tiểu đường nên
hiện giờ sức khỏe ba tôi rất tệ. Thế nhưng ba tôi vẫn bị “mời” đi làm
việc thường xuyên sau khi ra tù.
Ngày 8 tháng 11 năm 2011, hàng chục công an xông vào nhà chúng tôi
tịch thu tất cả mọi phương tiện truyền thông của cha con tôi, mà số tài
sản bị tịch thu họ đã ghi rõ trong Quyết định tịch thu tang vật, phương
tiện vi phạm (01, 02).
Ngày 2 tháng 12 năm 2011, họ ra ba Quyết định hành chính, xử phạt ba tôi 100 triệu đồng (01, 02), phạt tôi Huỳnh Trọng Hiếu 85 triều đồng (01, 02), và phạt chị tôi Huỳnh Thục Vy 85 triệu đồng (01, 02) vì
“vi phạm hành chính trong lĩnh vực Công nghệ thông tin” do ba tôi sử
dụng internet làm phương tiện để đăng tải các bài viết mà họ cho là
“chống Đảng, chống Nhà nước VN”. Cùng với việc đưa Quyết định xử phạt
cho chúng tôi, cả trăm công an bao gồm công an giao thông chặn các ngả
đường vào nhà cô tôi, xông vào nhà (cha con chúng tôi ở cùng cô tôi)
đánh đập và sỉ nhục bà nội, hai cô tôi và mấy cha con chúng tôi trước
mặt hàng xóm. Họ còn lấy đi của cô tôi 3000 đô la Mỹ mà không ai hay
biết, khi họ rút về chúng tôi mới phát hiện ra.
Chính quyền đang tịch thu máy tính tại nhà (ảnh của Huỳnh Ngọc Lễ)
Họ lại ra một Quyết định Cưỡng chế thi hành Quyết định xử phạt nói
trên vào ngày 21 tháng 3 năm 2012, mặc dù ba tôi, cùng với tôi và chị
gái đã làm một đơn Khiếu nại ba Quyết định xử phạt (01, 02) bất
công của họ ngày 2 tháng 12 năm 2011 dành cho cả ba cha con tôi. Với
Quyết định Cưỡng chế này, họ có thể bất ngờ xông vào nhà tôi tịch thu
tài sản của ba tôi để khấu trừ vào số tiền phạt nói trên. Nhưng vì cha
con tôi ở chung nhà của cô tôi và không có tài sản gì nên họ chưa tịch
thu được ngoài những lần liên tiếp tịch thu máy laptop computer của anh
em tôi.
Ba tôi và chị gái tôi là Huỳnh Thục Vy được Tổ chức bảo vệ nhân quyền
Human Rights Watch trao giải nhân quyền Hellman/Hammett năm 2012 vì đã
lên tiếng đấu tranh đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam tôn trọng và thực thi
những giá trị nhân quyền và quyền công dân được ghi nhận trong Hiến
pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Công ước quốc tế về những
quyền Dân sự và Chính trị và Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của Liên hiệp
quốc.
Ngày 16 tháng 12 năm 1012, tôi thay mặt cha tôi và chị là Huỳnh Thục
Vy đi New York – Hoa Kỳ để nhận giải thưởng vinh danh mà tổ chức nhân
quyền HRW trao tặng.
Khoảng hơn 20h cùng ngày, tôi đã bị hải quan sân bay, an ninh Sài Gòn
áp giải đến một phòng riêng biệt để gặp một nhóm an ninh Quảng Nam. An
ninh Quảng Nam vào tận sân bay Tân Sơn Nhất để tống đạt quyết định cấm
xuất cảnh cho tôi với lý do là: tôi- Huỳnh Trọng Hiếu vẫn chưa đóng số
tiền phạt 85 triệu đồng VN chiếu theo quyết định xử phạt “Vi phạm hành
chính về lãnh vực Công nghệ thông tin” do ông Lê Phước Thanh, chủ tịch
UBND tỉnh Quảng Nam ký ngày 2 tháng 12 năm 2012. Ngay đêm hôm đó, an
ninh Quảng Nam đã thu giữ Hộ chiếu của tôi và đến nay vẫn không trả lại.
Việc làm này là vi phạm nghiêm trọng luật pháp Việt Nam và các Công
ước quốc tế về nhân quyền và quyền công dân. Tước bỏ của công dân quyền
tự do di trú để làm việc và cơ hội học tập ở nước ngoài. Đây là việc làm
bất công thái quá đối với một người lương thiện và yêu tự do.
Tiếp theo việc tôi bị cấm xuất cảnh và bị tịch thu Hộ chiếu, Nhà cầm
quyền lại tiếp tục sách nhiễu gia đình chúng tôi. Họ chỉ đạo cho những
nhân viên an ninh mặc thường phục cùng với nhiều nhân sự cộng tác với họ
trong khu vực hàng xóm nhà tôi theo dõi nơi chúng tôi ở và những nơi
chúng tôi có mặt cả ngày lẫn đêm. Gia đình chúng tôi luôn luôn ở trong
tầm nhìn của An ninh và chỉ điểm. Đôi lúc những người chỉ điểm thực hiện
việc theo dõi này một cách công khai và thô lỗ làm cho cuộc sống chúng
tôi khó chịu, nặng nề và bất an.
Các chị tôi Huỳnh Thục Vy và Huỳnh Khánh Vy vì chuyện học hành
hay công việc phải ở trọ, đều bị an ninh áp lực chủ nhà gây khó dễ và
đuổi đi không cho trọ nữa, dù có hợp đồng thuê nhà hẳn hoi và ngay cả
khi chủ trọ còn đang nợ 3 triệu tiền trọ của chị Khánh Vy. Chủ trọ dựa
thế có an ninh bao che, đã không những không trả tiền mà còn dọa đánh,
dọa giết hai vợ chồng chị Khánh Vy.
Họ còn ném cả rắn độc vào nhà chúng tôi hòng gây tai họa. Họ làm việc
này với sự cố ý và công khai trắng trợn để chúng tôi biết thông điệp
của sự trừng phạt từ nơi họ. Khi chúng tôi lên đồn công an làm việc với
họ, tố cáo họ bỏ rắn độc vào nhà chúng tôi, thì họ nói rằng : “Các người
làm gì để hàng xóm phải thù ghét mà muốn giết các người đó thôi”. Đó là
lời của một nhân viên an ninh tỉnh Quảng Nam tên là Huỳnh Ngọc Truyền.
Một việc vi phạm nhân quyền và quyền công dân khác vừa mới xảy ra cho
chị gái tôi là Huỳnh khánh Vy là khi chị tôi làm hồ sơ xin học bổng của
Chính phủ Úc niên khóa 2013- 2015. Theo chia sẻ của cô giáo chủ nhiệm
của chị Huỳnh Khánh Vy, Công an thành phố Đà Nẵng hạch hỏi cô giáo và
gởi công văn yêu cầu trường đại học Duy Tân (nơi chị Khánh Vy đã theo
học) không cho dùng con dấu của nhà trường để giới thiệu cho sinh viên
Huỳnh Khánh Vy làm hồ sơ xin học bổng. Điều này được cô giáo chủ nhiệm
Trần Thị Thư của chị Khánh Vy giải thích cho việc bà đã rút lại việc
viết thư giới thiệu Huỳnh Khánh Vy làm ứng viên học bổng của chính phủ
Úc, cho dù trước đó bà đã rất vui vẻ hứa giúp đỡ.
Sau đó, An ninh thành phố Đà Nẵng còn chỉ thị cho Công an phường
Thuận Phước thành phố Đà Nẵng kiểm tra tình trạng tạm trú của vợ chồng
chị Huỳnh Khánh Vy – anh Đỗ Minh Đức đang ở trọ tại số 17 Mai Lão
Bạng phường Thuận Phước, quận Hải Châu. Họ áp lực với chủ nhà để đuổi
chị Huỳnh Khánh Vy ra khỏi chỗ trọ trong lúc chị Huỳnh Khánh Vy vừa mới
sinh em bé được 15 ngày và trong tình trạng em bé bị nhiễm trùng sơ
sinh đang nằm ở bệnh viện Hoàn Mỹ- Đà Nẵng để điều trị.
Mới đây ngày 27/3/2013, Nhóm thân hữu Việt Thức tại Hoa kỳ đã gởi về
cho chúng tôi một thùng thuốc để điều trị những bệnh thông thường. Có
một điều bất thường là Bưu điện Việt Nam đã không giao hàng tận tay cho
chúng tôi mà giao hàng cho một người hàng xóm của chúng tôi để họ chuyển
đến .
Khi mở thùng thuốc ra chúng tôi vô cùng kinh ngạc và tức giận vì ai
đó đã mở tung thùng quà. Những lọ thuốc, hộp thuốc đều bị khui ra, tất
cả đều ở trong tình trạng như thuốc đã bị uống dở dang.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi bị đối xử như thế này, cứ
mỗi lần gởi quà là một lần bị như vậy và mức độ có khác nhau. Chúng tôi
đã đến Bưu điện để khiếu nại nhưng họ vẫn làm ngơ không thèm trả lời.
Số thuốc bị mở nắp tuy còn đầy đủ nhưng chúng tôi đành bỏ đi không dám uống nữa.
Hiện nay, chúng tôi đang sống trên đất nước của mình nhưng chúng tôi
bị bao vây, cấm vận, sách nhiễu đủ mọi hình thức, mất hết mọi quyền lợi
của một công dân, từ tự do cư trú đến tự do xuất ngoại (cho dù chỉ đi du
học hay đi nhận giải thưởng quốc tế), tự do tìm kiếm một cuộc sống tốt
hơn, tài sản và sự an toàn cuộc sống của chúng tôi không được tôn trọng.
Nhưng nghiêm trọng nhất là công an đã chỉ thị ngầm cho lãnh đạo của
các bệnh viện công để sách nhiễu chúng tôi nếu chúng tôi đến khám và
điều trị bệnh. Xin kể ra đây một trường hợp trong nhiều trường hợp khác
mà chúng tôi chưa có dịp thông báo đầy đủ. Năm 2011 và 2012, chị Huỳnh
Thục Vy đến bệnh viện cứu cấp vì chứng viêm loét dạ dày và một lần khác
là do nhiễm trùng đường ruột. Nhưng bệnh viện tỉnh Quảng Nam đã không
giúp gì cho chị Huỳnh Thục Vy, họ bỏ mặc chị đau đớn, cuối cùng chúng
tôi quyết định đi bệnh viện Hoàn Mỹ- Đà Nẵng trong đêm.
Vì an toàn và sức khỏe bản thân, chúng tôi không còn dám đến khám và
chữa bệnh tại bệnh viện do Nhà nước quản lý nữa. Dù khó khăn về tài
chánh và phương tiện đi lại trên quãng đường 80 km từ Quảng Nam đi Đà
Nẵng khi cần cứu cấp kịp thời nhưng chúng tôi chỉ có thể khám và điều
trị tại bệnh viện tư Hoàn Mỹ- Đà Nẵng.
Không gian và điều kiện sinh tồn của chúng tôi đã bị nhà cầm quyền
thu hẹp một cách có kế hoạch, an ninh của chúng tôi đang bị đe dọa.
Chúng tôi kêu gọi sự quan tâm và giúp đỡ của cộng đồng quốc tế, các
tổ chức nhân quyền và chính phủ các quốc gia Tự do – Dân chủ xin hãy lên
tiếng bảo vệ các quyền căn bản của chúng tôi, trong đó có quyền tự do
được sống mà không bị kỳ thị, đe dọa hay mưu sát.
Chúng tôi yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam tôn trọng quyền được sống và
quyền mưu cầu hạnh phúc của gia đình chúng tôi, trả lại hộ chiếu cho
tôi để tôi được tự do hành xử quyền của mình mà không bị ai hạn chế,
chấm dứt mọi sách nhiễu và đe dọa, được đối xử công bằng theo tinh thần
pháp luật, được hưởng tất cả mọi quyền lợi của một công dân mà không
phải xin cho.Quan trọng hơn tất cả là quyền bất khả xâm phạm về sức khỏe
và an toàn của từng thành viên trong gia đình tôi.
Huỳnh Trọng Hiếu
0 comments:
Post a Comment