Cần phải nói ngay rằng, Nhân quyền là quyền của con người còn súng Mỹ
là của công ty Mỹ (chế ra), của chánh phủ Mỹ (đồng ý cho bán). Nhân
quyền là quyền của người còn sống, còn súng dùng để bắn giết chứ không
để cứu người. Cho nên người ta thấy ngay Nhân quyền và Vũ khí là hai
biểu tượng vô cùng tương phản.
Nhưng tại sao lại có chuyện một chế độ độc tài cộng sản, phản Nhân quyền
có hạng cao trên thế giới như CSVN lại rất muốn mua võ khí sát
thương của Mỹ. Có phải vì súng Mỹ có độ sát thương cao hơn súng Tiệp,
súng Nga hay Do Thái? Chưa chắc!!!
Nhiều tin nổi bật gần đây sau khi quan hệ Việt-Trung trở nên căng thẳng
do việc Trung cộng hạ đặt dàn khoan 981, trong khi ông Thủ tướng Việt
Nam cứng giọng ở Miến Điện thì tại Hà Nội ông Tổng bí thư Đảng rất kín
tiếng, khi Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh sắp đi Mỹ thì ông Phạm
Quang Nghị lại đến trước, ngay sau đó hai Thượng nghị sĩ McCain và
Whitehouse đến thăm VN và chỉ vài hôm sau thì vị tướng Tổng Tham mưu
Trưởng Mỹ Dempsey cũng có mặt làm dấy lên nhiều đồn đoán cho những gì
sắp tới.
Nhưng dựa vào hai điểm được cả hai phía Việt Nam lẫn Hoa Kỳ nhấn mạnh là
Hà Nội mong muốn Mỹ gỡ bỏ thêm các cấm vận trong đó có vũ khí sát
thương và nếu Hà Nội có "tiến bộ nhân quyền" thì Mỹ "tính đến chuyện bán
vũ khí sát thương cho VN" làm cho người ta liên tưởng rằng súng Mỹ
dường như là để "sát thương Trung cộng" và CSVN hình như đang chuẩn bị dần để "thoát Trung - nhập Mỹ"???.
Nhưng khách Mỹ vừa rời thì chủ nhà lại phái ngay ông Thường trực Ban bí thư TƯ đảng Lê Hồng Anh khăn gói lên đường theo lời mời của ông chủ Bắc kinh sau đó nhận được ba nguyên tắc chỉ đạo mới
phải thi hành nó không khác gì "16 vàng 4 tốt" trước đây vừa được chủ
lớn tạm quên vì phải bận lo hạ đặt giàn HD981 ngay trong thềm lục địa
mình làm cho giới quan sát nghi ngờ có sự mâu thuẫn lớn giữa nói và hành
của csVN.
Như vậy, thực chất của các vấn đề trớ trêu nầy là gì, ở đâu, hệ quả của nó như thế nào?
Không một ai nghi ngờ gì nữa về cuộc đụng độ ngày càng quyết liệt giữa
Bắc Kinh và Hoa Thịnh Đốn, với vị trí địa chiến lược đặc thù, VN vừa là
gạch nối giữa TC và khối ĐNÁ vừa là bao lơn hướng ra biển Đông, nơi mà
Bắc Kinh công khai xác nhận 90% chủ quyền, mặt khác sự đồng hành về ý
thức hệ XHCN và bị lệ thuộc hầu như toàn diện về chính trị cũng như kinh
tế và xã hội, làm cho Đảng CSVN chỉ có những vai trò và khả năng giới
hạn như Hà Nội không thể ngăn chặn tham vọng bành trướng của Bắc Kinh
cũng như không thể chi phối được các chính sách của Hoa Thịnh Đốn do đó
vị trí của CSVN đang ngày càng sa lầy, bị động và lún xâu hơn vào cuộc
đụng đầu Hoa - Mỹ.
Có phần chắc Trung Quốc đã sẩy tay kiểm soát tại Miến Điện và sẽ không
để nó lập lại tại Việt Nam vùng địa chiến lược quan yếu giàu tài nguyên
vừa là trục lưu thông hàng hải chiến lược của chính Bắc kinh vừa là của
các đối thủ là Hoa Kỳ - Nhựt - Đại Hàn - Đài Loan.
Chính sách của Tập Cận Bình đối với Hà Nội vẫn không thay đổi, Việt Nam
vẫn phải làm phên dậu cho Trung Cộng, phải thần phục và phục vụ cho
chính sách mới của Bắc Kinh tại Đông Nam Á mà mới đây nhứt thể hiện qua ba nguyên tắc "chỉ đạo phát triển" quan hệ Việt-Trung cho ĐCSVN phải thi hành qua chuyến đi Bắc Kinh của ông Lê Hồng Anh.
Đứng trước các đe dọa xung khắc lớn giữa Mỹ đang chuyển sức mạnh về Á
châu và Trung Cộng cương quyết trở thành cường quốc biển, cách đối phó
tình thế của VN không còn dựa theo một chính sách lâu dài mà trở thành
các phản ứng có tính giai đoạn dựa theo tương quan lực lượng nội bộ và
các bước đi của từng nước lớn.
Câu hỏi đặt ra là, một số nước Đông Nam Á châu trong đó Việt Nam đang bị
Trung cộng đe dọa cần chuẩn bị cách nào để đối phó và Việt Nam phải có
những bước đi thích hợp nào để được Mỹ cùng các nước liên hệ trong vùng
hỗ trợ một cách dễ dàng và lâu bền trong khi Miến Điện đã tự mình chủ
động giải quyết.
Một đặc điểm nổi bật khác giữa Miến Điện và Việt Nam là: tuy Miến Điện
phải chịu sự cai trị bởi nhóm quân phiệt từ thập niên 1960 thì Việt Nam
lại bị cộng sản thống trị - một đảng cộng sản không phải được dựng lên
từ đạo quân chiến thắng của Stalin sau thế chiến thứ II như các ĐCS ở
Đông Âu - mà ngược lại đảng CSVN có nền móng vững chắc hơn do quá trình
hoạt động lâu đời từ thời 1920, trải qua các thời kỳ chống Pháp, ám hại
các tổ chức không cộng sản yêu nước khác, cướp chánh quyền, cải cách
ruộng đất 1954, vụ Nhân Văn giai phẩm, các vụ xét lại chống đảng ở miền
Bắc, dùng bạo lực đánh chiếm miền Nam, tập trung cải tại Dân Quân Cán
Chính VNCH, đánh địa chủ, tư sản, cải tạo công thương nghiệp, đuổi Hoa
kiều và tổ chức bán bãi vượt biên sau 1975... một đảng Cộng Sản đã giết
và bị giết hàng triệu người để đạt địa vị thống trị ngày nay!!!
Không những thế, chế độ cộng sản tại Việt Nam được xây dựng trên một chủ
thuyết chánh trị sai lầm, trái với nhân tính, gây thống khổ cho nhân
dân Việt Nam suốt hơn nữa thế kỷ qua, xô đẩy đất nước vào vực thẳm của
chiến tranh, áp bức, tàn bạo, lạc hậu và khốn cùng... và đáng ghê tởm
hơn nó đang biến thái thành một đảng vừa hèn với giặc, vừa ác với dân
một đảng tuy mang danh cộng sản nhưng thực chất là một tập đoàn Mafia
tham nhũng lộng hành có hệ thống rất dã man và độc ác.
Do đó, đánh giá thấp quyết tâm thống trị của Đảng Cộng Sản VN sẽ là một sai lầm rất lớn.
CSVN đứng trước hai viễn ảnh:
1- Nếu càng lệ thuộc vào Trung cộng, biển Đông sẽ mất, nền kinh tế,
chính trị xã hội sẽ dần dần lọt vào tay kiểm soát của Bắc Kinh, nền sản
xuất nội địa sẽ bị T đè bẹp, Bắc Kinh sẽ cắt đứt đường hàng hải huyết
mạch thế giới đi ngang biển đông, đặt vùng cấm bay toàn vùng, Hà Nội sẽ
bị loại khỏi khối ASEAN, VN lại trở thành tiền đồn của Trung cộng chống
lại ASEAN, Mỹ, Nhựt, Hàn, Úc, Ấn, chống lại thế giới Tự Do, đầu tư quốc
tế tế từ từ cất cánh, thất nghiệp tràn lan, dân & nhân công TQ tràn
ngập, căng thẳng xã hội bùng phát dần dần đưa đến bạo loạn trong xã hội
và hỗn loạn trong đảng cộng sản.
2- Nếu càng nhượng bộ Mỹ để mở rộng Nhân quyền, các lực lượng Dân chủ sẽ
lớn mạnh, tinh thần Dân tộc bài Hoa sẽ trỗi dậy, chế độ nhanh chóng bị
lật đổ, nền Dân chủ pháp trị thiết lập, các thế lực bất chánh bị loại
trừ, Trung cộng mất cả chì lẫn chài, khi chế độ CS Hà-nội sụp đổ, nó báo
hiệu cho mùa xuân Dân chủ Bắc kinh cũng gần kề... trước viễn ảnh đó
không bao giờ Bắc Kinh chịu bó tay đứng nhìn?
Viễn ảnh thứ 1: Với bản chất xâm lăng từ trong huyết quản, vì
quyền lợi cốt lõi sống còn, Hán cộng không thể quay ngược chính sách đối
với CSVN mà còn sẽ mạnh tay, bạo tợn hơn nữa, để cản bớt các tác hại
nầy CSVN sẽ không ngần ngại nghiêng về Mỹ để cản bớt Bắc Kinh bằng cách
mở rộng hợp tác quân sự, mua võ khí sát thương, cho Mỹ có một vai trò
giới hạn có điều kiện về căn cứ hải quân, tuần tra trên biển...
Viễn ảnh thứ 2: Để giải tỏa áp lực về Nhân quyền của Mỹ hầu đạt
được mục đích mua Vũ khí sát thương cùng các mưu mô khác... CSVN chỉ ban
phát những thứ Nhân quyền giới hạn, các dạng Dân chủ què quặt nặng về
hình thức, không có thực chất miễn sao duy trì được quyền thống trị.
Trong bối cảnh nầy các Nhà tranh đấu Nhân quyền cùng các Lực lượng Dân
chủ trong và ngoài nước nhứt là tại Hoa Kỳ, khéo léo uyển chuyển đánh
vào các điểm yếu nhứt của ĐCS... nhắm vào hai Nhân quyền cơ bản nhứt là Tự Do Tôn Giáo và Tự Do Ngôn Luận,
vận động chính giới Mỹ cũng như quốc tế thành hình các cơ chế vừa hỗ
trợ đắc lực cho đồng bào trong nước đạt được các quyền căn bản nầy vừa
bảo vệ thật hiệu quả nhằm tránh sự đàn áp và trở mặt của CS.
Cần tấn công đồng loạt nhiều mặt vào họa tham nhũng, bất công, môi
trường sinh sống đến an toàn xã hội..., nếu cần tổ chức bãi công, đình
công, lãng công, bất tuân hay biểu tình... làm tê liệt kinh tế khi cần
thiết cho đến khi đạt được mục đích tranh đấu.
Cả hai tác động vừa ngược chiều vừa khắc chế nhau sẽ kéo căng thân xác
ĐCS, sức ép càng tăng càng làm cho chế độ csVN bị phân thây sớm.
0 comments:
Post a Comment