Wednesday, May 6, 2015

Hậu hài kịch, khán giả phải ghìm cơn mửa

…Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa.
Cả một thời đểu cáng lên ngôi.
Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời…
(Bùi minh Quốc)

Thông thường từ xưa đến nay. Sau khi xem một vở bi, hài kịch nào đó, nếu có dịp khán giả gặp được diễn viên chính trong những vở kịch đã xem và hẳn nhiên sau những câu chào hỏi xã giao giữa những người chưa hề quen... mà chỉ biết một chiều (về phía khán giả) qua màn ảnh hay sân khấu mà thôi và sau đó là những câu hỏi đề cập đến những tình tiết bi hài qua vở diễn (vì thực tế có quen đâu mà hỏi han tâm sự) và hầu như tất cả những câu trả lời của diễn viên là “hề hề... kịch mà! Hề hề...” và có một điều hầu như phổ quát tuy không là quy luật là diễn viên nào diễn theo thể loại đó tùy theo năng khiếu sở trường của mình như: bi, hài, tráng, ác, thiện, trung, nịnh v.v... để có thể đem hết khả năng sở trường của mình ra hầu phục vụ khán giả và thể hiện tốt nhứt có thể cho vai diễn của mình. Ít khi có diễn viên nào kiêm nhiệm nhiều vai trong nhiều thể loại mà nhất là những vai có tính cách trái ngược mâu thuẫn nhau.

Để được gọi là thành công trong kịch nghệ là tập thể kịch tác giả, đạo diễn, diễn viên đã “đem cuộc đời thực lên sân khấu”, điều mà nó đã nằm trong giáo trình khoa văn bậc Đại Học trong nhiều năm mà người viết tiếp cận. Viết đến đây tôi xin dẫn một câu chuyện thành công trên sân khấu kịch trường. Lần đó ở hí trường Paris, trên sân khấu đang diễn một vở kịch của nhà soạn kịch lừng danh Homère. Đến đoạn cuối của vở, nhân vật nam chính bỏ rơi người yêu và đi theo quỷ dữ... thì lập tức bao nhiêu giày gót nhọn của phái nữ kể cả những đôi nạn của người khuyết tật cùng quà vặt của trẻ em tới tấp bay vù vù lên sân khấu cùng với tiếng hét la “phải cưới! phải cưới!!!” vang lên từ khán giả.

Ngay sau đó ông bầu đoàn kịch xuất hiện trên sân khấu và có đôi lời tạ lỗi là vì kịch bản của Homère chứ không phải của tệ nhân đồng thời chắp tay, mặt hướng lên trời xin tác giả Homère ở tận ngàn xanh cho phép được sửa lại kịch bản. Thế là một màn mới với đám cưới của đôi trẻ yêu nhau trong vở kịch được diễn ra với đôi vòng tay yêu thương và ánh mắt dâng trào hạnh phúc. Hàng trăm cành hoa được dâng lên ngập tràn sân khấu và trao tận tay cho đôi uyên ương lẫn bầu đoàn kịch nghệ. Trong lòng khán giả cuộc đời thực đã diễn ra trên sân khấu.

Đó là những cái chung nơi kịch trường xã hội. Bây giờ tôi xin mạn phép đôi dòng về “kịch trường chính trị VN thời ĐỒ ĐỂU”. Đáng lý ra tôi không viết những dòng này, bởi có quá nhiều bài viết như những chiếc đèn pha cao áp chiếu vào hậu trường sân khấu rồi. Nhưng sau khi xem những vở hài kịch nơi hí trường chính trị VN thời đồ đểu trong mấy ngày qua khiến tôi không ghìm được cơn mửa nên đành phải viết lên để phần nào giải tỏa bớt sự đè nén bên trong.

Nói về kịch trường chính trị VN thì kể từ khi thiếu tá quân đội Trung Quốc Hồ Quang (Hồ tập Chương) theo lệnh Đệ Tam QTCS nhận lãnh nhập vai Hồ chí Minh (Nguyễn ái Quốc, tên chung của các nhà Ái Quốc An Nam thời Pháp thuộc) lén lút ẩn mình trong hang Pắc Bó “tối núp trong hang sáng ra bờ suối đá…” luyện tập vai diễn của mình. Nói gì thì nói trong suốt quá trình “nhập vai, thay hình đổi xác” thì tên “cộng gian” này đã hoàn thành xuất sắc và hoàn hảo trong vai diễn của mình đến cuối đời mà không một mảy may lộ diện… hắn lừa cả một nửa dân tộc Miền Bắc VN và hàng triệu đảng viên của hắn với lớp áo, vỏ bọc “Cách Mạng Dân Chủ Nhân Dân” một cách ngoạn mục. Trong nhiều năm sau khi hắn về hang thì có rất nhiều tên tay sai đội lốt này hình hài nọ thậm chí mạo phạm cả thần linh, phỉ báng tôn giáo nhưng chỉ trong một sớm một chiều hình hài cũng lộ diện, rõ cốt hiện nguyên hình như các tên gọi là đại đức, thượng tọa thích “Chân Quang, thích Thanh Quyết” trong người mang “thẻ máu” cùng các tên “thích đủ thứ”… ăn nói quàng xiên gây hại cho bà tánh nhân dân làm đồi phong xã hội, ô uế chốn thiền môn, bẩn nhơ Phật pháp. Tên cộng gian thiếu tá Hồ Quang xuất thân từ hang động, cuối cùng nhắm mắt hắn cũng chui vào hang… cái hầm xí thời La Mã, một công trình đứng thứ 5 trong 10 Building tệ hại nhất hành tinh.

Sau khi hắn chui vào hầm xí thời La Mã rồi thì hậu duệ của hắn tiếp tục đóng các vai tuồng “hậu Hồ Quang” do nhà biên soạn kiêm đạo diễn “Trung Nam Hải” sắp bày. Có một điều đáng nói là các diễn viên hậu Hồ Quang cho đến ngày nay hầu hết chỉ đóng và diễn trước sau như một với bài vở có sẵn mà không hề thay vai hay đổi kịch bản và không hề hé lộ thân phận của vai tuồng. Duy chỉ có một diễn viên số 2 kế cận Hồ Quang là Lê Duẩn, tuy hắn là diễn viên chính, tuyệt đối trung thành với đạo diễn Bắc Kinh và điên cuồng lùa cả 5 triệu nam nữ thanh niên VN vào chảo lửa Trường Sơn để thực hiện mưu đồ của Đệ Tam CSQT và hắn còn nguyện hy sinh cho đến người VN cuối cùng để nuôi cuồng vọng nhuộm đỏ Đông Nam Á của quan thầy. Thế nhưng những ngày cuối cuộc đời hắn thổ lộ là “đánh (giết dân Miền Nam) đây là đánh cho Nga, Tàu”. Như vậy rõ ràng hắn chỉ là tay sai, là quân cờ, là diễn viên trong màn kịch do Trung Nam Hải sắp đặt. Điều mà hầu hết các diễn viên gạo cội, làm tay sai cho Bắc Kinh trên hí trường chính trị VN chưa hề có một ai xì ra thân phận được.

Kịch sĩ đa tài với các kiểu nhập vai.

Bỏ qua giai đoạn gần 40 năm kể từ ngày tập đoàn diễn viên CSVN với thân phận giá áo túi cơm, nâng khăn sửa túi, làm trò khỉ mua vui cho quan thầy phương Bắc đã đóng tròn vai là giết hại dân mình, cưỡng đoạt MNVN dâng cho quỷ dữ thì gần chục năm qua nơi kịch trường chính trị VN xuất hiện một kịch sĩ đa tài với mỹ danh “hàng ngoại” là Giăng Mắc Êrô… Biệt danh này có được là khi hắn diễn hề trên đài truyền hình Canal Plus, kênh chuyên về hài hước giải trí của Pháp, tuy hắn cũng cùng loài khỉ rừng sâu như đồng bọn. Hắn nhập được nhiều vai và diễn rất tự nhiên như chưa hề biết trước đó hắn đã diễn những vai và thể loại mâu thuẫn trái ngược lại với vai đang diễn trên hí trường hiện tại.

- Vai “cà lăm” đánh lận con đen.

Năm 2006 khi nhận “búa đập đầu dân” nhiệm kỳ 1 tại thành phố Hoa Phượng đỏ hắn ta mạnh dạn tuyên bố với giọng cà lăm rằng “Chống… chống tham nhũng tới cùng” nếu không chống được thì hắn ta xin trả búa lại cho “trào đờm”. Đến khi đoàn tàu Vina… lần lượt chìm vào đáy biển thì hắn cười nhẹ mà rằng “Trong việc nhận chìm các tàu Vina thì tui không có làm gì sai? Tui làm đúng mà!” bởi năm ấy khi ở thành phố cảng tui nói rằng nếu tui không chống lại được bọn chống tham những thì tui xin trả búa. Thì rõ ràng Giăng Mắc Êrô hắn làm đúng theo lời hứa chứ có gì sai? Vì hắn đã “chống… chống tham nhũng” có nghĩa rằng hắn đã chống và diệt được bọn chống tham nhũng mà cụ thể là hắn đã tung một chưởng ARS đoạt hồn mệnh “Bà Nà động chủ” phải hóa kiếp quy tiên mà oan hồn còn vất vưởng ở bán đảo Sơn Trà. Và bầy sâu của nhà hắn thoải mái vô tư mà đục khoét non sông. Vai cà lăm hắn hoàn thành xuất sắc.

- Vai “Hùng” lẫn“Hèn”.

Năm 2013 đi phó hội Shangri-La hắn ta uống một lượng “thuốc liều” nhưng chưa đủ mạnh để rồi phát biểu bâng quơ… xa gần rằng “ đâu đó… thể hiện sức mạnh cường quyền, có những đòi hỏi phi lý…” nhưng vừa nói vừa run và nhìn về tướng Thích kiến Quốc, thích xâm lăng, ngạo mạn đang tỏ thái độ hung hăng trên diễn đàn. Thể hiện sự đốn mạt, khiếp nhược trước quân thù mà vứt cái thể diện Quốc Gia vào vũng lầy nhơ nhớp.

- Vai “điếm ngoại hạng”.

Năm 2014, thông điệp đầu năm với 5 điểm “Đổi mới thể chế, xóa bỏ độc quyền, nắm vững ngọn cờ dân chủ, nhà nước kiến tạo phát triển và xây dựng nhà nước pháp quyền” với ý đồ mê hoặc người dân sau bao năm dài ngập chìm trong tăm tối áp bức, bất công, khát vọng dân quyền, dân chủ hòng hướng tới tham vọng là người đứng đầu không dưới một ai trong cái đảng và chính quyền man rợ này trong kỳ “hội tề bán nước thứ 12” đầu năm 2016 sắp đến, với thâm ý là tiếp tục vận hành cỗ máy bóc lột nhân dân và thẳng tiến trên mê lộ “mãi Quốc cầu vinh”. Nhưng trong màn diễn này chỉ che mắt và lừa mỵ một số ít nhẹ dạ cả tin cùng một bộ phận cầu an nhưng khát vọng tự do dân chủ. Còn đại bộ phận nhân dân có lạ gì lối “xảo ngôn, điếm ngữ” mà hắn đã phun ra cả chục năm qua.

Cũng năm 2014, sau khi hắn mượn gan cóc tía là cậu ông trời. Nhắm mắt thốt lên những lời khí khái, mạo phạm bề trên với “…hòa bình hữu nghị viễn vông!” ở Manila làm nức lòng một số người nhẹ dạ cả tin. Nhưng ngay sau đó hắn quay về Ba Đình động ngoan ngoãn sà vào mình Dương khiết Trì, sứ giả của thiên triều mà ôm hôn thắm thiết và nhận lời chiêu dụ “đứa con hoang quay về với mẹ” trong ý nghĩa “lãng tử hồi đầu”. Song song với thân phận là đứa con hoang thì ngược lại 3 Ếch cầu cứu 4 biển 5 châu, quỳ mọp trước thềm luật pháp QT cầu xin can thiệp ngăn chặn hiểm họa xâm lăng trắng trợn của bọn bành trướng Bắc Kinh.

Những ngày cuối tháng 4.2015- Trước thềm “hội tề T.Ư 11” cực kỳ quan trọng, quyết định cho cơ hội bán nước của mình, đồng thời trong không khí mừng xuân đại thắng cướp trọn MNVN được tổ chức rình rang nhằm khoét sâu hận thù dân tộc. 3 Ếch vẽ mặt bôi vôi đọc “giễu văn” vuốt đuôi đại Hán, đội ơn thiên triều nguyện kết cỏ ngậm vành đền ơn trời biển… những mong được ngồi trên ngôi cả hầu thâu tóm giang san. Để chiếm được lòng tin của đại Hán 3 Ếch không quên nhại lại bài nhật tụng rủa xả xứ Cờ Hoa nơi mà hắn ta đang xây cả một tòa “hậu cứ”.

Tối ngày 30.4.2015, sau khi đeo mặt nạ đọc “giễu văn”, tọa kháng “giễu binh” Giăng mắc Ê rô đang mơ màng về một viễn ảnh Tây-Tàu lẫn lộn thì chuông điện thoại reo. Tiếng từ bên kia bờ đại dương xa thẳm vọng về.

- Alo anh sui! Sao lạ dzậy anh, hồi sáng anh đọc cái mửng gì vậy? Bộ anh muốn trở quẻ ha?

- Hê hê… anh sui à! “kịch mà anh!”

- Wow! Anh đúng là kịch sĩ đa tài, đa tráo trở… tui bái phục anh.

Đến đây người viết xin nhắn đến nhà thơ Bùi minh Quốc rằng đến thời điểm này thì đất nước, nhân dân VN “không còn lời để nghẹn”.

6/05/2015


0 comments:

Powered By Blogger