Xin nhắc lại sự việc. Khi tôi cùng với dân oan biểu tình đòi
công lý và chống Trung Cộng xâm lược năm 2007-2008 ở Hà Nội,
và sau đó bị bắt tù 18 tháng về tội “Gây rối trật tự công
cộng” thì ở quê nhà, hàng xóm hai bên xây nhà đã xây tường lấn
chiếm vòng quanh đất thổ cư, chừa lại một khoảng đất khiêm
nhường cho cái nhà (có thể nói là cái chòi) cho mẹ con chúng
tôi.
Quá uất ức, khi ra tù chưa kịp nghỉ ngơi, tôi “phải bị” lao vào một cuộc chiến mới: “Chống bất công, cường hào ác bá trên đất thổ cư tại địa phương”.
Sau năm lần bảy lượt làm đơn trình bày, khiếu nại xin giải
quyết, nhưng chính quyền địa phương vẫn làm ngơ, đến cả bức
“tối hậu thư” nếu chính quyền không xử, tôi tự xử mà họ vẫn
làm thinh, khó hiểu.
Thế rồi tôi đập những bức tường và xây căn nhà cấp bốn để ở
trên mảnh đất bị lấn chiếm. Họ cũng làm thinh và vô tư như
không có chuyện gì, việc ai xây ai phá bức tường mặc kệ. Nhưng,
họ lại xoay qua việc cất nhà mà hành hạ tôi như: xây nhà không
giấy phép, cúp điện nước không cho xài... Trần ai khoai củ tôi
mới đem luật pháp của họ quăng vào mặt họ, họ mới để yên.
Thật là một sự trả thù của chính quyền với người dân quá
hèn hạ, dơ bẩn!!!
Không dừng ở đó, chuyện xây những bức tường mới lại tái diễn.
Tôi cũng làm đúng luật pháp như trình báo, khiếu nại, tố cáo,
xin giải quyết..., nhưng họ vẫn ù lỳ không đi thẳng vào vấn đề
mà dùng nào công an, quần chúng tự phát, các đoàn thể, hội Cựu chiến
binh, Mặt trận Tổ Quốc, hội Phụ nữ liên tục đến nhà sách nhiễu, chiêu
dụ. Không xong chiêu này họ dùng chiêu khác, cho Thầy tu Quốc doanh
đến nhà thuyết phục: “Chị Thu nói dân nghe! Chị đừng đi kiện nữa, chị
cứ lôi cuốn mấy anh lãnh đạo vào cuộc, tội nghiệp cho mấy ảnh, như anh
Sơn Chủ tịch Trị trấn, anh Đoàn Thạnh Bí thư Huyện ủy. Chị đừng kiện
nữa, em nói với mấy ảnh cấp sổ đỏ cho chị.”.
Bao nhiêu sách nhiễu chiêu dụ nhắm vào tôi vô ích, bao nhiêu đơn
từ gởi đến họ cũng vô ích, nên hàng xóm xây, tôi cứ đập. Lần
thứ ba, thì ở đâu lại lòi ra cái sổ đỏ chủ quyền của miếng
đất lấn chiếm có bức tường bị đập. Thế là tôi “tự nhiên bị
phạm pháp” vì tội đập bức tường đó.
Vào buổi tối thứ sáu, lúc 9 giờ ngày 6-7-2012, khoảng 40 người
vừa công an vừa dân phòng, an ninh Tỉnh đến đọc lệnh bắt tôi
giam 2 tháng để điều tra về “Tội đập bức tường (?)”. Và họ
tịch thu tất cả giấy tờ, đơn kiện, máy vi tính, máy chụp
hình, USB và những gì liên quan đến tôi. Họ quay phim chụp ảnh liên
tục; Họ cũng bắt luôn 2 đứa em trai; và hai người làm công phụ
đập bức tường.
Ra Tòa, họ chỉ vịn vào chủ quyền quyển sổ đỏ mà kết tội
tôi, không cho tôi trình bày, kể cả luật sư nói về nguồn gốc
và sự khả tính của quyển sổ đỏ. Rõ ràng là chính quyền địa
phương cố tình ép tôi vào tù mà không cho tôi một lời biện
hộ. Và có những cán bộ nói rằng biết sai mà cũng phải làm.
Trong thời gian tôi ở tù cũng bị điều tra. An ninh Tỉnh cấm tôi
đến chùa Liên Trì, không được tham gia phát quà cho TPB-VNCH. Họ nói
ông Không Tánh là thầy Chùa mà làm chính trị. Không nên tham gia
vào Hoàng Sa-Trường Sa, chuyện đó là của Nhà nước. Họ cũng nhắc đến
việc ở Hà Nội tôi đến 42 Nhà chung chánh tòa giúp giáo oan đòi đất nhà
thờ. Họ nói đất đó có nguồn gốc của chùa Bảo Thiên (của Phật giáo),
nhà thờ cũng đi chiếm của người khác, và còn nói tôi quá nổi tiếng
không nên đến đó tham gia. Tôi trả lời liền: “Nhà Nước cướp
đất của Nhà Thờ thì hãy trả cho Nhà Thờ. Nhà Chùa có đòi
Nhà Chúa hay không đó là quyền của Nhà Chùa”.
Việc điều tra và làm việc, tuyệt nhiên không một ai nhắc nhở
đến việc tôi ở tù là vì đập bức tường trị giá tổn thất có
13.500.000 đồng (khoảng 650$) mà chung quy điều tra chỉ là những
chuyện khác tôi đã làm. Ngay cả hỏi cung hai đứa em, họ cũng
vây quanh khai thác về những chuyện của tôi. Nói chung, họ cũng
như những bạn tù, cũng nói tôi ở tù vì làm chính trị, tội
phản động, tuyên truyền chống phá Nhà nước.
Ở trong tù, họ gài người nhà của an ninh vào để lấy thông tin
cũng như chiêu dụ tôi. Ngoài ra họ còn dùng tù để hãm hại tôi.
Họ cho 2 người nhiễm HIV nằm bên cạnh, đồng thời chung quanh tôi
toàn là những tù nhân bị nhiễm bệnh, có người ở vào thời kỳ
cuối. Nhưng nhờ những việc làm chính đáng của tôi ở ngoài
tù; việc tiếp tranh đấu chống bất công, ngược đãi trong tù;
việc tôi đã mạnh dạn kêu gào la lên, tố cáo, thưa công an đánh người
tại các trại giam; cho tù nhân Nam, tù nhân nữ việc bảo vệ cho người
tù, đòi hỏi chế độ lao tù; và việc biết chia sẻ, giúp đỡ, thông
cảm với những người đồng cảnh ngộ mà tôi tránh được biết bao
tai họa mà nhà tù giăng bẫy. Nhờ cảm hóa được họ, tôi không
hề gì, vẫn vui khỏe trong điều kiện cơm mắn nhà tù khi ít
được thăm nuôi. Đó là bằng chứng thiết thực. Những người đồng
cảnh ngộ, một số còn trong tù, một số ở ngoài đời là bằng
chứng sống cho những việc tranh đấu của tôi trong tù.
Ngoài chuyện hãm hại, họ còn chiêu dụ tôi bằng những ưu đãi,
nhưng tôi không chấp nhận. Họ bảo là hãy viết bản cam kết bản án
tuyên đúng người đúng tội để giảm án mà tha về. Tôi trả lời rằng “2
năm chứ 20 năm nữa tôi cũng không nhận tội”. Và tôi bao giờ cũng
khẳng định là tôi không có tội. Rồi Họ bảo đóng tiền bồi thường cho vợ
chồng Nguyễn Hoàng Tấn, để giảm án mà về. Tôi trả lời: Tôi không có tội
nên tôi không đóng, vợ chồng Tấn phải trả tiền bồi thường tiền công tôi
đã đập tường thì đúng hơn!
Thật bất ngờ, gần đến ngày ra tù, một phái đoàn 8 người gồm
nhiều thành phần an ninh, đến trại giam đưa Quyết định “Xử phạt
vi phạm hành chính” cho tôi. Qua sự kiện đưa Quyết Định này, xem
ra tôi hoàn toàn không có tội vì thậm chí trong QĐ-XPVPHC cũng không
khởi tố vụ án hình sự, và ngay cả việc tôi xin phiếu lý lịch tư
pháp sau này cũng không được cấp đúng theo luật. Vậy nghi vấn
tôi ngồi tù 2 năm trong đó có 3 tháng biệt giam không được gặp mặt
gia đình là cho tội gì ? Không ai dám trả lời!? Vì Chủ Tịch nước
từng trả phỏng vấn với Báo, đài Hải ngoại là: “VN không có từ chính trị ”
Lần này, ra khỏi tù tôi lại “phải bị” lao vào một cuộc chiến
mới gây go hơn nữa. Cuộc chiến mà tôi phải đi thật sâu vào lòng
địch. Những cán bộ liên quan đến việc xử tôi 2 năm tù trước
đó đều được thăng cấp, luân chuyển qua những công tác mới. Bằng
cách này, Họ xóa bỏ hết những vết tích sai lầm hoặc cố
tình sai lầm của một hệ thống và thâm độc hơn nữa làm cho nạn
nhân phải bắt đầu lại từ đầu với những sự việc mới, người
mới. Những cán bộ mới, Họ cũng biết những sai lầm của những
cán bộ trước (nay có thể là xếp), nhưng không ai dại mà gánh
hậu quả mà mình không làm! Và độc địa hơn nữa không ai muốn
chỉ ra cái sai của sếp mình khi nằm trong hệ thống mà tất cả
chỉ là một tuồng (giuộc). Chủ sân bóng, trọng tài, cầu thủ 2
bên là một phe mà dân là quả bóng. Nói nôm na là cả một hệ thống
độc quyền cai trị.
Hai năm trước, chính quyền địa phương đã thành công “cột chân tôi
tại địa phương” trong khi phong trào biểu tình chống Trung cộng
xăm lăng đang dâng cao. Lần này họ cũng muốn cột chân tôi chung
quanh mảnh đất nhỏ ở nhà trong khi phong trào “Xã hội dân sự” và “Chúng tôi muốn biết”
đang nở rộ cũng như dân oan vườn hoa Mai Xuân Thưởng đang chờ tôi
xum hợp. Lần này, vướng vào cuộc chiến mới khác, tôi có thể
cũng bị bắt ở tù nhiều năm nữa, nhưng điều này không làm cho
tôi chùn bước. Ở đâu tôi cũng tranh đấu được mà! Ở đâu có bất
công là ở đó có đấu tranh, đấu tranh để tìm con sống, đó là chân lý! Quy
luật của xã hội.
Chuyện oan ức của tôi chỉ là cá nhân cục bộ, nhưng cũng có
thể nói rằng đó là chuyện oan ức điển hình của dân oan do chế
độ gây ra trên toàn đất nước vì bởi một hệ thống mà Quan Tòa
cũng là ăn cướp. Rất mong muốn những người đồng cảnh ngộ và
những người quan tâm đến đất nước, tất cả hãy nói lên oan ức
này.
Kính,
Dân oan Lê Thị Kim Thu
*
Sau đây là bài: “Tường thuật buổi gặp giữa tôi, Lê Thị Kim Thu,
với ông Bạch Đình Thắng, Phó Công an Trị trấn Vĩnh An; Thượng tá Hoàng
Liên Sơn, Phó Trưởng phòng Cơ quan An ninh Điều tra Tỉnh Đồng Nai; và
Công an Thị Trấn, Huyện, Tỉnh tại trại giam Thủ Đức, Z30D- K1-Huyện
Hàm Tân-Tỉnh Bình Thuận.” để quý vị am tường.
Vào trưa ngày 18-3-2014, tôi đang ở hiện trường lao động, vừa nhận cơm
trưa xong, chưa kịp ăn thì cán bộ Tú, người trực trại, ra hiện trường
gọi tôi về. Ông Tú cũng không nói rõ lý do là về trại gặp ai và việc
gì. Khi về đến trại, tôi gặp ông Tuấn, an ninh Huyện, và 7 người nữa,
trong đó có 1 nữ.
Ông Hoàng Liên Sơn vào đề: “Hôm nay tụi anh lên thăm em, có mua cho
em 1 ít trái cây (6 trái ổi + 4 trái xoài). Hôm nay thấy em trắng,
nhưng không mập hơn trước, có vẻ khỏe hơn trước, (ý là khá hơn lúc tôi ở
biệt giam).”
Tôi không đáp lời, nên ông Sơn nói tiếp: “Anh cùng mấy anh em lên giao Quyết Định cho em, thôi em vào trong phòng nhận QĐ.”
Ông Sơn nói với ông Bạch Đình Thắng đưa QĐ “Xử Phạt Vi Phạm Hành
Chính” cho tôi. Đọc xong tôi nóng mặt, nhưng phải lấy QĐ bỏ vào giỏ cất
làm bằng chứng sau này vì trong đó đã nói xử phạt tôi vì tàng
trữ 391 trang tài liệu. Thấy nghi vấn này, nên tôi hỏi: “Ở đâu
đẻ ra 391 trang tờ liệu, tài liệu gì sao không nói rõ, rải truyền đơn
tuyên truyền, hay tuyên truyền chống phá nhà nước, hay khủng bố!?
Ông Đại úy Nguyễn Đại Dương, điều tra viên an ninh Tỉnh trả lời: “Có hồ sơ đây.”
Nhìn qua bộ hồ sơ, tôi thấy toàn là đơn khiếu kiện mà tôi đã làm
việc với ông ấy ngay từ ngày 6-7-2012 của tôi đi kiện chính quyền
từ trung ương đến địa phương trong suốt trên 24 năm qua. Tôi không
dám nghĩ đó là những “tài liệu” kết tội tôi, nhưng với nhà
cầm quyền này giấy tờ gì cũng có thể là “tài liệu phản
động”. Nhân cơ hội này, tôi bắt qua việc đi khiếu kiện để xem
họ trả lời như thế nào mà gọi đó là tài liệu để nói tôi vi
phạm luật hành chính, tôi chất vấn: “Các ông là an ninh, là cơ
quan bảo vệ nền an ninh chính trị của một quốc gia mà việc khiếu kiện
như thế này, đầy tai tiếng, cả Thế Giới sao không kiến nghị giải quyết,
chỉ biết bắt tôi tống vào tù là xong chuyện, bịt miệng không cho tôi
nói? Các ông xử phạt tôi bằng văn bản tội “Viết bài xúc phạm danh
dự người khác” mà sao không nói rõ tôi xúc phạm người nào,
sao không chỉ tên, nói họ ra? Tôi sẽ thưa các ông về tội này. Và
nếu không trả đất đai tài sản lại cho tôi, tôi còn tiếp tục viết bài
chửi nữa sau khi tôi ra tù.”
Họ không trả lời trực tiếp lời nói trên mà vin vào những lời
văn trong đơn khiếu kiện để buộc tội tôi. Ông Đình Thắng nói: “Chính quyền mà chị nói là bất lực!”.
Tôi tiếp tục trả lời: “Nếu không bất lực, sao không giải quyết
những cán bộ đương chức, đương quyền, vơ vét, đục khoét của dân. Không
gọi bất lực thì gọi bằng cái gì?”. Cả vợ chồng ông Tấn thuê giang
hồ, côn đồ gây sự và lấn chiếm đất của tôi mà các ông không dám
đụng đến lông chân của nó!
Vừa lúc đó ông Sơn bước vào nói với thuộc hạ: “Thôi đưa biên bản cho chị Thu ký đi, nếu không đồng ý thì khiếu nại hoặc khởi kiện ra Tòa chứ có gì đâu.”
Lúc này, ông Đình Thắng mới bỏ biên bản ra nhờ cán bộ của Trại giam
đem photo thêm 2 bản và tôi ghi vào biên bản là tôi không đồng ý QĐ “Xử
phạt vi phạm hành chính”của CA Thị trấn.
Lần này, tức giận tôi lớn tiếng: “Các ông chỉ có tài đè đầu cỡi
cổ dân đen, hãy ra đảo bắt thằng Trung Cộng mà bỏ tù nó. Khôn nhà dại
chợ! Tại sao cả đống hồ sơ hình ảnh được lưu trong máy vi tính, và
bằng chứng côn đồ đến quậy phá nhà tôi, vậy mà không xử lý! Có
chính quyền để làm gì? Để cầm tiền hả? Còn đe dọa sẽ khởi tố tôi Điều 88
BLHS về tội “Tuyên truyền chống phá nhà nước” mà không biết mắc cỡ!
Khởi tố tôi đi cho Thế Giới họ cười vào mặt!”
Ông Sơn chen vào nói: “Lấy tư cách của anh, không khởi tố vụ án của
em. Em quen Tường Thắng và nhiều người nữa ở bên ngoài anh biết, nhưng
anh không khởi tố.”. Tôi trả lời: “Sao ông không khởi tố họ đi, xem
họ có tội gì “phản động” cướp của, Họ có đơn kiện, đơn thưa, rồi bắt họ
về cùng xử tội để tôi thấy tôi tin.”
Ông Nguyễn Đại Dương lảng chuyện ra nói: “Chuyện đi khiếu kiện thì cứ đi, nhưng đừng tham gia gì hết thì đâu có ở tù.”
. À... thì ra bắt tù tôi 2 năm đâu phải tội “Phá hoại tài sản
công dân” như án Tòa. Và bây giờ không đủ bằng chứng kết tội
tôi tham gia vào những chuyện khác bằng điều 88 BLHS, nên phải
phạt tôi cái tội vu vơ bằng QĐ “Xử phạt vi phạm hành chính”.
Tôi chất vấn lại: “Tôi tham gia cái gì? Tham gia phát quà cho dân
nghèo, TPB-VNCH tàn tật, bần cùng của xã hội, đối với các ông cũng là
cái tội à!? Đã là tội sao không khởi tố? Mưu hèn!”.
Thấy công chuyện khó nuốt đã xong, Họ nhanh chân ra về. Trước khi
về họ trao bịch trái cây gồm ổi và xoài cho tôi. Trước mặt cán bộ
của trại giam tôi phòng hờ chuyện gài bẫy nên lên tiếng trước: “Có khám xét không? Nếu có ma túy là do ông Sơn bỏ vào…”.
Qua sự kiện đưa Quyết Định “Xử phạt vi phạm hành chính” tại trại
giam sau khi gần mãn hạn tù, thì với quyết định này, xem ra tôi
hoàn toàn không có tội vì thậm chí trong QĐ-XPVPHC cũng không khởi
tố vụ án hình sự. Vậy tôi ngồi tù 2 năm trong đó có 3 tháng biệt
giam không được gặp mặt gia đình là cho tội gì? Không ai dám trả
lời!!!
Nói thêm, phòng biệt giam là buồng nhỏ hẹp 7-8 m2 ba người ở, ăn ị
một chỗ, thiếu oxy, thiếu ánh sáng nếu lỡ ban ngày cúp điện là
phòng tối đen như mực. Có lần tôi chóng mặt, té ngã quỵ vì
thiếu oxy, họ đã cho BS Phong của trại giam B5 đến khám, sau khi khám
bệnh, BS và ông Hân Quản giáo nói chuyện với nhau là để đề xuất với
lãnh đạo mở cửa buồng, chứ như vầy phụ nữ không chịu nổi đâu! Sau đó
cô Minh Duyên có hỏi Quản giáo Hân là có được mở cửa cho thoáng không?
Ông Hân trả lời lãnh đạo không đồng ý.
Như vậy rõ ràng là tôi bị một cái tội gì đó mà phải bị
hành hạ cho tôi phải chết và không được gặp mặt gia đình!?
Một lần nữa, nhắn nhủ các ông bà ngồi ghế công quyền phải nhớ cho rõ:
Chính tôi là nạn nhân của chế độ cs sau cái ngày 30-4-1975 cho đến nay.
Tôi còn là bằng chứng cho lịch sử về cái tội cướp đất và hành hạ
dân, nhất là những người dân sống với chế độ Việt Nam Cộng
Hòa.”
Dưới đây là đơn yêu cầu giải quyết QĐ-XPVPHC + Biên bản + Đơn khiếu nại từ trại giam Thủ Đức Z30 D.
0 comments:
Post a Comment