Monday, September 17, 2012

Trò hề của chính quyền phường Dịch Vọng

 NGUYỄN TƯỜNG THỤY
Đặng Bích Phượng hôm nay khoe đã nhận được quyết định áp dụng biện pháp “giáo dục” tại phường.
Phượng kể, ngay sau đó, chị chạy đến gặp “thầy giáo” của mình hỏi về bài học đầu tiên. Tuy nhiên, “thầy” danh tính ra sao, chức vụ, học vấn thế nào thì không thấy Phượng nói.
“Thầy” của Phượng loanh quanh một lúc rồi trả lời “ví dụ như vận động chị sáng chủ nhật không ra khỏi nhà nữa chẳng hạn”.
Giời ơi! Chương trình giáo dục phải cụ thế, chứ đâu có thể “ví dụ” bừa bãi như thế được.
“Sáng chủ nhật không được ra khỏi nhà”?. Tôi truy cập mãi, không thấy điều khoản nào cấm công dân đang được “giáo dục” ra khỏi nhà vào sáng chủ nhật.
Như vậy các ngày khác Phượng thoải mái ra khỏi nhà, gặp gỡ các “thế lực thù địch” bàn chuyện lật đổ chế độ, tha hồ biểu tình chống chính phủ chắc???
Bích Phượng cứ thắc mắc mãi tại sao sáng chủ nhật lại không được ra khỏi nhà mà không nói rõ lý do cho chị biết. “Thầy” chịu không trả lời được nên vẫn còn nợ.
Phượng kể còn bí thư và các vị mặt trận có mặt ở đấy thì im re chỉ biết cười ruồi.
Học viên được giáo dục tại phường mà không biết phải học gì. Thế thì bó tay rồi.
Ai cũng biết, học gì thì cũng phải có chương trình cụ thể được phê duyệt. Hôm nay học cái gì, mấy tiết, từ mấy giờ đến mấy giờ? Giảng viên là ai? Ví dụ trẻ em mẫu giáo, hôm nay nay học chữ a thì mai học chữ b. Học sinh phải có thời khóa biểu. Chiến sĩ mới tuần này học bắn súng thì tuần sau học ném lựu đạn. Các chương trình học tập, huấn luyện gì thì cũng thế, cứ phải có kế hoạch cụ thể chứ đâu phải là tùy hứng mà được.
Vậy mà chủ tịch phường Dịch Vọng vẫn hồn nhiên đưa Đặng Bích Phượng giáo dục tại phường mà chẳng biết giáo dục bắt đầu từ đâu? Thế nên mới lâm vào cảnh học viên thì đòi học nhưng chính quyền thì ngắc ngứ.
Đúng là trò hề chỉ ở chế độ cộng hòa XHCN ta mới có, mà oái oăm thay, lại vào thế kỷ 21 này chứ không phải là những năm ngu muội ở giữa thế kỷ trước.
Như vậy, chính quyền phường Dịch Vọng không có giáo án “giáo dục” Đặng Bích Phượng. Nếu tôi là chủ tịch phường, tôi sẽ yêu cầu cấp chỉ đạo đưa Đặng Bích Phượng vào “giáo dục” cấp cho tôi chương trình cụ thể. Điều đó hoàn toàn chính đáng. Không hiểu cán bộ phường Dịch Vọng không biết điều sơ đẳng ấy hay là biết mà không dám hỏi. Thế thì làm chủ tịch, bí thư làm gì cơ chứ.

17/9/2012
NTT
Đã nhận được trang 2, xin bổ sung

_____________________________________________________________________

Con đường đi tìm công lý, dẫu chông gai nhưng vẫn cứ phải đi.

Phương Bích_Mấy ngày nay, tôi được nhiều người gọi điện, gửi thư chia sẻ và ủng hộ cũng như bày tỏ sự phẫn nộ về việc tôi “được” chính quyền phường sở tại đứng ra quản lý và giáo dục. Thậm chí có những lời bảy tỏ khiến tôi còn cảm thấy ngượng ngùng, nghĩ mình không xứng đáng được quan tâm đến thế. Nhưng có lẽ đó chính là tình đồng đội, hay sự tương thân tương ái giữa mỗi con người khi bất kể ai đó gặp hoạn nạn, hoặc “ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”.
Nhân thấy lại bức ảnh nhà báo Hoàng Khương đứng trong thùng xe chở tù, cố ghé nhìn về phía đồng nghiệp, nước mắt lại chan chứa khi nhớ mình cũng đã lao về phía khu thẩm vấn, chỉ hòng nhìn thấy bạn bè chốc lát trước khi bị đưa đi như thế nào.Vậy nên thay vì e ngại bị “tâng bốc” quá, tôi lại cảm thấy xúc động, vì chả cứ ở cái tuổi được cho là đã “chín chắn”, đâu có ai muốn “nổi tiếng” vì phải để cho người khác giáo dục mình đâu.
Xin có vài lời cảm tạ tấm lòng thân thiết của mọi người đã dành cho em/tôi. Con đường đi tìm công lý dẫu chông gai đến mấy nhưng vẫn cứ phải đi.
Một người bạn facebook gửi cho tôi hai câu thơ trích ở đâu đó:
“Thân không trôi dạt mà mưa gió
Lòng chẳng gươm đao cũng chiến trường”


Ánh mắt đau đáu của nhà báo Hoàng Khương nhìn về phía đồng nghiệp như cứa vào lòng tôi.

0 comments:

Powered By Blogger