Foreign Policy
Tác giả:
Qi Ge _Người dịch: Đan Thanh
Những cuộc biểu tình chống Nhật Bản chẳng đòi lại được đảo cho chúng
ta, mà chỉ làm rõ một điều: Người dân là con rối của Đảng Cộng sản
Trung Quốc.
THƯỢNG HẢI
– Từ thập niên 1970, tôi đã được biết rằng nhân dân Trung Quốc là nhân
dân tự do và dân chủ nhất thế giới. Mỗi năm tôi đi học tiểu học ở Thượng
Hải, các thầy cô giáo đều nhắc đi nhắc lại điều này trong giờ đạo đức
và chính trị. Sách giáo khoa – giả vờ giả vịt ngây thơ – hỏi chúng tôi
rằng liệu tự do và dân chủ ở các nước tư bản có thật là cái mà họ tự
nhận không? Sau đó là có đủ kiểu logic và các ví dụ không hề nêu nguồn
trích dẫn, nhưng do tôi luôn luôn ngồi đếm thầm trong những giờ học đó,
thay vì tập trung nghe giảng, cho nên việc chính quyền làm về căn bản là
vô ích đối với tôi. Ở trường trung học và lên đại học, tôi khó bị tẩy
não một cách kỳ lạ.
Nhưng ngay cả như thế, thì trong những năm đại học, tôi vẫn ghét Nhật
Bản. Tôi cảm thấy người Nhật đã giết hại quá nhiều đồng bào tôi, đa số
nạn nhân đều là dân thường, và cuối cùng Nhật đầu hàng thì vẫn là chưa
đủ. Chỉ sau khi học tiếng Nhật và đọc thêm các tài liệu lịch sử, tôi mới
dần hiểu ra bộ mặt thật của lịch sử: Khi quân đội Nhật xâm lược Trung
Quốc vào năm 1931, Mao Trạch Đông – hồi ấy vẫn còn là du kích – đã quay
đầu tháo chạy. Tưởng Giới Thạch – vị tống thống trên danh nghĩa của
Trung Hoa lúc đó đã trụ lại để chiến đấu trong thành phố Trùng Khánh
thời chiến, còn Đảng Cộng sản của Mao trốn lên phía bắc để lập căn cứ
chống Nhật ở tỉnh Thiểm Tây (Shaanxi), Cam Túc (Gansu), và Ninh Hạ
(Ningxia), nơi chẳng có một lính Nhật nào.
Thanh niên ngày nay lại lặp lại những chuyện tôi đã trải qua hồi mới
lớn, nhưng, không như thế hệ tôi – những người mà lòng căm ghét Nhật Bản
chỉ dừng ở mức độ lời nói – thế hệ này đã xuống đường biểu tình.
Mặc dù hiến pháp Trung Hoa cho phép dân biểu tình, nhưng chính quyền
vẫn cấm biểu tình trong những trường hợp đặc biệt. Bất cứ ai biết sử
Trung Quốc đều hiểu rằng khi luật Trung Quốc quy định một điều gì đó thì
có thể là nó có ý nói ngược lại. Ví dụ, luật Trung Quốc bảo rằng mọi
người đều bình đẳng trước pháp luật, nhưng trên thực tế, Hồ Cẩm Đào và
các đồng chí của ông ta bình đẳng hơn tất cả những người khác.
Vì vậy, thanh niên Trung Quốc ngày nay nên cảm ơn chính quyền Nhật
Bản, bởi vì nếu Nhật Bản chưa mua quần đảo Điếu Ngư, thì chính quyền
Trung Quốc sẽ chẳng mở mạng một chút nào để cho phép họ xuống đường như
tuần trước. Những người biểu tình hò hét các khẩu hiệu đơn điệu, nhàm
chán, chẳng hạn như đòi Nhật Bản cút khỏi quần đảo Điếu Ngư; công an mặc
thường phục trà trộn với người biểu tình, trao đổi với nhau một cách
hết sức căng thẳng qua tai nghe. Người biểu tình thậm chí còn vác ảnh
Mao Trạch Đông – đã chết từ năm 1976, và tôi thì ước giá như ông ta chết
sớm hơn thế.
Nhiều người biểu tình trẻ tuổi tỏ ra cực kỳ phấn khích. Hàng thập kỷ
qua, các chương trình tivi về cuộc kháng chiến chống Nhật 1931-1945 bóp
méo mọi sự thật lịch sử và biến người Nhật thành một sắc dân ngu đần,
hung hãn, tàn bạo, một giống gián cần bị tiêu diệt. Thật buồn cười là,
các diễn viên Trung Quốc vào vai ác quỷ Nhật Bản đều chỉ nói tiếng Trung
Quốc, khúm núm một cách trơ trẽn, mọi cử chỉ của họ chẳng khác gì các
quan chức tham nhũng có mặt trên khắp đất nước Trung Hoa ngày nay.
Giờ đây, chính quyền Trung Quốc cảm thấy chỉ bôi nhọ kẻ thù qua tivi
thì chưa đủ, và đã đến lúc cho phép thanh niên biểu tình – một cơ hội mà
thanh niên rất hoan nghênh, bởi vì như thế là thông qua các hành động
yêu nước của mình, họ có thể chứng tỏ là họ có giá trị trên cái cõi đời
này. Nhiều người trong số họ bình thường có địa vị rất khiêm tốn, thu
nhập thấp, lê lết vật lộn sống ở các thành phố đắt đỏ. Họ không mua nổi
nhà, không có gia đình, không nuôi được con, không chăm sóc nổi bố mẹ,
và chẳng ai quan tâm chú ý đến họ. Nhưng giờ đây, những con rối bị chà
đạp đó cuối cùng đã có thể nhảy vào trung tâm của sân khấu chính trị,
thế nên họ rất sẵn sàng để cho người ta giật dây họ.
Tuy nhiên, nền giáo dục tẩy não của chính quyền Trung Quốc tinh vi
hơn thế nhiều. Để một chế độ đỏ có thể tồn tại lâu đến thế, để theo kịp
với phương Tây về sự thừa thãi của chủ nghĩa tư bản, họ cần phải vượt
trội so với mô hình Xô Viết thô bạo. Và chắc chắn là, sau những vụ đập
phá, đốt phá, cỗ máy tuyên truyền sẽ tung ra khẩu hiệu “yêu nước có lý
trí”: Vẫn là những định-hướng-theo-đảng cũ kỹ đó, nhưng bây giờ là một
thời đại khác rồi và đảng cần kín đáo hơn, có nghĩa là họ phải nhấn mạnh
cái từ đang là mốt thời thượng: “có lý trí”. Đảng Cộng sản và Bộ Tuyên
truyền của họ luôn luôn theo kịp thời đại.
Trong cái xã hội toàn trị một cách tinh vi này, “yêu nước có lý trí”
nghĩa là phải tôn trọng các quy tắc mà chế độ toàn trị đề ra. Kiểu lý
trí đó, và kiểu yêu nước đó, cũng sẽ tương tự như của Joseph Goebbels mà
thôi. Tuy nhiên, những thanh niên yêu nước bị tẩy não ở Trung Hoa lục
địa không hiểu điều đó. Người Hong Kong – những người biểu tình phản đối
“nền giáo dục yêu nước” do chính quyền lục địa áp đặt lên họ – mới thật
hiểu biểu tình: Không giống như ở lục địa, các cuộc biểu tình ở Hong
Kong thực sự là tự phát và không được sự hậu thuẫn của chính phủ. Thảo
nào mà các hãng tin sở tại không hề đưa tin về chúng.
Thật lạ, trên các blog, một số lượng đáng ngạc nhiên các trí thức nổi
tiếng Trung Hoa lại nhiệt liệt ủng hộ khẩu hiệu yêu nước có lý trí. Lúc
đầu, tôi thấy như thế là hỏng rồi, nhưng về sau tôi hiểu ra: Khi họ ngồi
học các giờ đạo đức ở trường tiểu học, hẳn họ đã không có cái thú như
tôi là đếm đến những số thật lớn.
Nguồn: Foreign Policy
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
0 comments:
Post a Comment