Tuesday, December 31, 2013

Dân oan thành lập Ban Vận Động Hiệp Hội Dân Oan Việt Nam

IMG_0401-305.jpg
Dân oan đứng trước nhà cụ Lê Hiền Đức nhờ giúp đỡ kêu oan
Photo courtesy of chimkiwi.blogspot.com


Một nhóm dân oan hôm ngày 31 tháng 12 vừa qua ra thông cáo thành lập Ban Vận Động Hiệp Hội Dân Oan Việt Nam. Thông cáo được gửi đến chủ tịch Quốc hội và bộ trưởng Bộ Nội Vụ.
Cụ Lê Hiền Đức, 84 tuổi, người tích cực đấu tranh bảo vệ dân oan, chống tham nhũng và là nhân vật được giải thưởng Liêm chính của Tổ chức Minh bạch Quốc tế, được mời làm chủ tịch Ban Vận Động.
Gia Minh hỏi chuyện cụ Lê Hiền Đức về điều này và trước hết bà cho biết:
Những người dân lành Việt Nam thân yêu của tôi bị đàn áp, bị cướp đất, bị cướp nhà oan ức; nhiều năm gửi đơn đến các cơ quan các cấp. Từ cấp dưới đẩy lên cấp trên, từ cơ sở đẩy lên thành phố cứ lần lượt lên trung ương; nhưng cuối cùng rồi từ trung ương lại đá về thành phố, tỉnh, huyện…
Tôi gọi những người dân lành của tôi bị đá như một quả bóng. Mọi việc tố cáo không được giải quyết gì cả, do đó tôi gọi họ là dân oan mà tôi luôn kề vai sát cánh với những người đó. Bây giờ có một tổ chức là Hiệp hội của những người đó, tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi đọc kỹ thông báo gửi Quốc hội, gửi chính quyền các cấp, tôi thấy rất nhất trí và hoàn toàn đồng ý.
Còn chức vụ chủ tịch tôi cũng không ham hố gì, nhưng tôi nghĩ công việc của tôi từ nay sẽ thuận lợi hơn vì từ nay có nhiều người kề vai sát cánh với tôi đi theo với dân oan.
Gia Minh: Lâu nay Cụ đi theo nhiều người đi khiếu kiện, và nhiều người đến nhờ Cụ giúp, hẳn số lượng đó phải đông lắm?

Cụ Lê Hiền Đức: Trước đây đơn từ gửi đến công dân Lê Hiền Đức tôi đều để ở một chiếc ghế băng dài và chồng cao dần lên. Nhà tôi rất chật chỉ 30 mét vuông thôi và mọi thứ sinh hoạt đều trong đó. Một học trò cũ của tôi là thiếu tướng công an thương tôi tặng tôi một tủ sắt cao hơn đầu người tôi, khoảng hơn 2 mét và ngang 1,8 mét chật hồ sơ. Cách đây một vài năm 57 tỉnh thành phố gửi đơn đến công dân Lê Hiền Đức, nay 60 trên 63 tỉnh gửi đến. Tủ sắt đã chật đơn chứng tỏ người dân oan ngày càng đông. Tình hình như thế vì tham nhũng ngày càng trầm trọng.
Gia Minh: Trong thông báo Thành lập Ban Vận động Dân oan Việt Nam có dành thời gian từ ngày 1 tháng 1 giếng ngày 2 tháng 3 để Quốc hội và Bộ Nội vụ có ý kiến, Cụ thấy khả năng trả lời từ các cơ quan đó thế nào?

Cụ Lê Hiền Đức: Tôi tin rằng họ chưa trả lời, nhưng việc làm cho đúng pháp luật thì vẫn phải gửi đến cho những nơi ấy: chủ tịch Quốc hội, các cơ quan pháp luật; tức thông báo nội dung, kiến nghị… Còn hy vọng người ta chấp nhận, kề vai sát cánh thì chưa thấy. Mong đợi thôi chứ chưa phải niềm tin.
Gia Minh: Trong thời gian qua, năm qua nhiều người dân oan đã làm đúng theo pháp luật nhưng rồi họ vẫn bị đàn áp mạnh tay, vậy trong thời gian tới họ cần phải làm gì để bảo vệ chính họ, để đòi công lý?

Cụ Lê Hiền Đức: Người dân lành bị đàn áp, cướp đất, cướp ruộng, cướp rừng, phá nhà và nhiều chuyện oan ức khác; những người dân đó đã đi mòn chân đến các cơ quan rồi mà không được ai giải quyết hết.
Điều đó làm tôi và nhân dân đau lòng lắm. Hôm nay tôi có mặt tại Văn phòng Tiếp dân của Thanh tra Chính phủ, tôi có nói nhân dân Văn Giang- nơi bị cướp đất hôm 24 tháng 4 năm 2012; họ thông tin là họ có 2 xuất vào hiệp hội dân oan, tôi cho họ số điện thoại của một anh tên Dật để họ liên lạc nếu thích tham gia hiệp hội đó để cùng nhau đoàn kết đấu tranh. Tôi cũng cho một loạt những số điện thoại những người đã tham gia để bà con liên lạc với nhau. Tôi tin nếu biết người dân sẽ tham gia hiệp hội này đông lắm.
Tôi ở đâu cũng nói với bà con rằng phải đoàn kết, làm việc đúng pháp luật thì họ không bắt bẻ được mình. Nếu chúng ta tham gia hiệp hội này sẽ có sức mạnh đoàn kết chặt chẽ hơn, sẽ hiểu biết luật pháp hơn thì sẽ chiến đấu, làm việc đúng luật pháp họ không làm được gì mình.
Gia Minh: Cám ơn Cụ Lê Hiền Đức.

Nắm thế chủ động trong cuộc tranh đấu chung.


Lê Hùng
Trên diễn đàn Ba Cây Trúc, chúng tôi đã từng trình bày các quốc gia khắp thế giới như bầy trẻ con chạy chung quanh một bà mẹ sau buổi chợ về để xin và nhận kẹo. Thực vậy, kể từ 2011 đến 2013, mọi người đều thấy những «bầy trẻ» Afghanistan đến Iran. Irak, hay từ Trung cộng, Việt cộng đến Bắc hàn, Cuba, Nga, Trung đông, Liên Hiệp Quốc đều chạy đến Mỹ để xin «kẹo bánh» ! Nếu bà mẹ muốn phạt đứa nào, không cho kẹo, thì đứa đó cũng phải câm mồm.
Trường hợp Syrie là một tỷ dụ cụ thể. Cả nước Pháp từ Tổng Thống Hollande đến ông thủ tướng và bộ trưởng ngoại giao đã trưng bày bằng chứng và nhiều lần công khai yêu cầu thế giới phải ra tay chận đứng cuộc diệt chủng tại Syrie, nhưng cũng chẳng đến đâu ! Thế mới biết bà trùm Mỹ muốn gì thì «đàn em trên thế giới» phải răm rắp nghe theo.
Các cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đã có nhiều liên hệ với nước Mỹ, tính lại cũng đã quá nữa thế kỷ. Thử đem thời gian quan hệ trong 50 năm, tương đương với quảng đời một thế hệ, thì cuộc sống trên đại thể Việt-Mỹ chẳng khác nào như cuộc sống của những người con cùng một gia đình, nghĩa là ở một khung trời có kẻ trên người dưới, có liên đới tình cha nghĩa mẹ, bầu bạn ruột thịt anh em. Vì vậy, những gì xẩy ra trên đất Mỹ đều liên hệ đến chúng ta, bắt chúng ta phải suy nghĩ để tìm một lối thoát thích hợp cho tình trạng bi đát của quê hương Việt Nam của chúng ta. Bởi lẽ, cứ mỗi biến động xẩy ra từ chính trường Mỹ ắt phải liên quan đến bất cứ một quốc gia nào trên thế giới.
Mọi người Việt trên thế giới đã bu nhau suy nghĩ, đã bu nhau bàn bạc, đã bu nhau đề ra những chương trình cho riêng quốc gia dân tộc mình, mặc dù những ý kiến suy diễn đôi khi chẳng ăn nhập gì với chủ trương của chính quyền Mỹ. Mọi chính quyền Mỹ chỉ muốn đem lại lợi ích cho dân tộc Mỹ và họ bắt buộc phải làm theo một chương trình sắp đặt bởi một sức mạnh vô hình. Tổng thống Mỹ chỉ là viên nhạc trưởng của dàn nhạc giao hưởng toàn cầu, phải tìm cách đưa chiếc đũa sao cho ăn nhịp để cuộc trình diển đạt được nhũng mục đích mong muốn . Xưa nay, nhiều vị nguyên thủ các quốc gia dưới sự bảo trợ của nước Mỹ, vì chưa thấu hiểu nhịp phách đó nên đã làm xáo trộn chương trình hòa nhạc của người Mỹ khiến phải bị loại ra và thiệt mạng, hoặc đưa quốc gia lâm vào bế tắc. Việt Nam năm 1963 là một ví dụ. Và gần đây nhất, bà trùm Mỹ đã giúp Việt Cọng được trở thành hội viên trong Ủy Ban Nhân Quyền LHQ chỉ vì bọn này hô hào sẽ chơi nhạc đúng nhịp với ban nhạc hòa tấu đó.
Bởi lẽ, bọn nhạc công VC tham gia vào dàn nhạc chỉ làm ra vẻ và bộ điệu giũ đúng nhịp nhưng chúng chẳng hề đụng đến dây đàn vì sợ người ta nghe những âm thanh chói tai vụng về của chúng, ấy thế mà bà trùm Mỹ đã rêu rao cho thế giới rằng nhạc công Việt Nam đã hòa đúng nhịp với dàn nhạc, rằng «Việt nam đã đạt Tự do Tôn giáo đáng kể» …. rằng «ở Việt nam còn có hằng trăm cơ sở tôn giáo bị đóng cửa, hàng chục tu sỉ bị bắt giam, và nhiều nơi có nhiều chiến dịch bắt buộc tín đồ chối bỏ Đức tin. Nhưng hôm nay, nhà thờ và chùa chiền được mọc lên nhiều, người dân được tự do đi chùa và nhà thờ». Trong khi đó, sự thật thì tại Việt nam đã xẩy ra nhiều vụ bắt bớ tu sỉ, giáo sĩ mà báo chí thế giới đã đề cập ! Kể cả đối với hai tôn giáo lớn Phật giáo và Công giáo. Điều tệ hại là bà trùm Mỹ loan báo rằng các tố chức tôn giáo bị cấm đoán và các tu sỉ bị bắt tại Việt nam không phải là «do những hoạt động tôn giáo mà là do hành động cá nhân»!
Kinh nghiệm dạy chúng ta rằng những nhà lãnh đạo Mỹ chỉ là những người nhạc trưởng giữ nhịp cho dàn nhạc mà thôi chứ không xữ dụng nhạc khí hoặc không biết rành về nhạc khí. Cây đàn chơi một kiểu, cây kèn thổi một lối, nhưng vì đã phối hợp đúng nhịp và đúng âm điệu nên khúc nhạc tấu lên nghe hài hòa nhờ sự giữ nhịp của nhạc trưởng. Cây đàn tranh của VN chắc chắn không phát ra âm thanh giống như cây dương cầm của Pháp, nhưng sự hòa âm theo nhịp điệu sẽ tạo đưọc sự ăn khớp và âm điệu tổng hợp hài hòa.
Camus, một thời nhìn thế cuộc, đã đưa ra câu nói : «Nhiều sự kiện lịch sử có lý luận rất logic, rất thuận chiều, nhưng rất ít đem đến kết quả». Cũng có thể hiểu rằng mỗi nhạc khí có những đặc sắc tinh vi, nhưng nếu chơi chung với nhạc khí khác thì ít khi mang lại kết quả vì thiếu hòa âm và hòa nhịp. Vì vậy, lãnh đạo các tổ chức tôn giáo và chính trị cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản, hôm nay và mai sau, chúng ta phải tìm đủ cách để đánh lên những nốt nhạc chính trị sắc bén của mình, theo đúng sự hòa âm và hòa nhịp với thế giới thì sẽ nắm được thế chủ động trong cuộc tranh đấu đối đầu với Việt Cọng là thằng chơi đàn “dổm” chỉ vờ khua tay múa ngón nhưng chẳng dám đụng đến dây đàn và nhạc khí của nó chẳng hề phát ra được âm thanh nào cho dàn nhạc. Chúng ta chơi đàn của riêng chúng ta một cách điêu luyện để trình diển, chứ không nên nhờ ông nhạc trưởng chơi dùm cây đàn của chúng ta, vì có thể ông ta không biết chơi đàn tranh Việt hoặc nữa là ông ta đang thích một loại nhạc khí khác, nhưng vì vai trò nhạc trưởng giữ nhịp cho dàn nhạc nên ông cũng phải đánh nhịp cho cây dàn tranh Việt để nó không chỏi với tổng thể của dàn nhạc.
Nếu chúng ta xác quyết rằng, cộng đồng hải ngoại phải nhận trách nhiệm hậu thuẫn khối anh hùng đứng lên tranh đấu cho Tự do, Dân chủ và Nhân quyền toàn dân trong nước, thì chúng ta hãy tiếp tục thực hiện một cách tích cực và “ăn khớp” hơn (với toàn dân) những hoạt động mà chúng ta đang làm như:
1. Kế hoạch biểu tình.
Biểu tình là hình thức đối kháng một chế độ hại dân phản nước, mà bấy lâu được các quốc gia tự do trên thế giới áp dụng. Bất cứ một nơi nào có mặt cộng sản Việt nam, người Việt hải ngoại cần phải kết hợp và tham gia biểu tình để chống đối. Chúng ta phải nói lên sự thật để cho người ngoại quốc đừng nghe nhầm tiếng nói bịp bợm một chiều của người cộng sản. Chúng ta phải tham dự các cuộc biểu tình để phơi bày sự gian dối, láo khoét của chính quyền Hà Nội trước dư luận thế giới. Hãy nói lên để phản đối việc chính quyền Việt Cọng ra nghị quyết cho cảnh sát công an có “quyền bắn vào những người chống đối” , để cho thế giới thấy rõ sự nghịch lý rằng chính Hà nội đã phản bội lại cam kết của chúng ngay khi chúng vừa được gia nhập Ủy Ban Nhân Quyền Thế giới. Sự biểu tình của chúng ta là để nhắc nhở một cách tích cực các nhà lãnh đạo các quốc gia trên thế giới hãy đặt «điều kiện» khi bỏ phiếu chấp nhận cho Việt nam cộng sản trở thành Hội viên trong bất cứ một ủy ban nào của Liên hiệp quốc.
Những cuộc biểu tình chống đối văn hoá vận của VC là rất quan trọng. Nên biết rằng chừng nào chính sách «ru ngủ người dân» của cộng sản bị cản trở bởi những cộng đồng cao kiến, thức thời đối kháng, chừng đó Việt cộng mới còn kính nể cộng đồng hải ngoại. Những cuộc biểu tình ở Úc và ở Mỹ trong năm qua để chống đối các đài truyền hình, các báo chí, các đêm ca nhạc, tuyên truyền rỉ tai của VC tại hải ngoại do bọn văn công địch vận từ trong nước đưa ra … là những việc làm rất thuyết phục, hữu hiệu và cần duy trì.
2. Đoàn kết tôn giáo.
Đây là một vấn đề «trầy da tróc vảy» đối với người Việt nam ! Bởi lẽ văn hoá Việt nam trọng giai cấp cho nên tổ chức nào vận dụng được giai cấp lãnh đạo thì tổ chức đó sai khiến được toàn dân. Và bấy lâu nhóm thổ phỉ VC đã bao quanh trục lợi một số lãnh đạo tôn giáo xúi họ đi ngược lại quyền lợi của toàn dân cho nên, tiếng nói phản kháng lẽ loi của một nhóm Phật tử chân chính chẳng ăn nhằm gì với lệnh lạc của một Thượng tọa hay Đại đức quốc doanh truyền ra. Ý kiến của một nhóm giáo dân chẳng ai cần đếm xĩa bằng lời nói của ông Linh mục, Giám mục đã bị khống chế bởi Việt Cọng. Những lời đề nghị của những cá nhân không được bảo trợ bởi một tổ chức đảng phái chính trị đông đảo thì chỉ là chuyện vớ vẫn, thiếu sức mạnh. Tóm lại, chức vụ càng lớn thì sức nặng chuyên quyền độc đoán càng nhiều. Các ngài lãnh tụ dù cho hạnh kiểm xấu xa cách mấy mà được một đám bầy tôi đông đảo hoan hô phục vụ thì lời nói của họ vẫn có trọng lượng. Vì vậy trong cộng đồng hải ngoại hôm nay mới xẩy ra những chuyện «càm ràm» trong Phật giáo, trong Công giáo và trong đảng phái quốc gia vì tiếng nói của người trung thực bị chèn ép bởi sức mạnh của những người xảo quyệt có quyền lực hổ trợ bởi đám đông.
Nay thử đặt lại vấn đề là vì sao không ai trong các vị lãnh đạo tổ chức tôn giáo và chính trị bấy lâu nay dám đề ra một vài chương trình «đoàn kết tôn giáo» ?
Có thể giải thích sự kiện này qua nhiều lý do : Hoặc là “sự đoàn kết tôn giáo” sẽ chấm dứt nạn “sứ quân” và sẽ làm cho quyền lợi của một số “lãnh chúa” bị tiêu hao mất mát cho nên họ chống lại sự đoàn kết này để bảo vệ quyền lợi cho riêng phe nhóm của mình hầu tiếp tục thụ hưởng những gì đang có. Và để âm thầm lủng đoạn sự đoàn kết tôn giáo, họ phải tạo ra cảnh cấu xé lẫn nhau vì … càng chia rẻ thì càng có nhiều mảnh vụn quyền lợi rơi rớt ra để họ thu lượm rồi ngồi yên tận hưởng theo kiểu “ngao cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi”. Hoặc là quý vị lãnh đạo đó không đủ trí óc sáng suốt để nhìn xa và thấy được những tai hại của sự chia rẻ tạo ra cho đại thể tôn giáo và cho tiểu thể của phe nhóm mình, họ không thấy rằng khi đánh mất sự đoàn kết tôn giáo thì sẽ đánh mất luôn sức mạnh bao che của cái ô dù tôn giáo đó mà họ đang hưởng lợi! Hoặc là quý vị là những kẻ độc tài, tưởng mình là “đỉnh cao trí tuệ” không muốn nghe lời đề nghị của bất cứ ai, ngoại trừ các quân sư của phe đảng mình?
Bởi những tư tưởng lệch lạc trên của giới lãnh đạo mà chúng ta thấy một số ông Thượng tọa của Phật Giáo hay Thiền sư về Việt nam với lọng vàng xa giá, tạo thêm cảnh chia rẽ trong khối Phật tử.
Và về phiá công giáo, chúng ta cũng thấy một vài Giám mục, Linh mục được «lệnh» ra hải ngoại làm đặc vụ chính trị dưới dạng thức «mục vụ» tôn giáo, để làm cho khối công giáo chưởi nhau trên diễn đàn công cộng vì kẻ phò người chống.
Cộng đồng hải ngoại thừa thông minh để biết ai là chánh ai là tà để cùng nhau hậu thuẫn cho những cấp lãnh tụ tôn giáo thánh thiện vì đạo pháp và vì dân tộc.
Điều cần thiết là thành phần nào trong chúng ta dám vì chính nghĩa mà lộ diện đứng lên hô hào ủng hộ những vị lãnh đạo thánh thiện đó cũng như bài trừ những vị giáo gian.
3. Làm sạch cộng đồng hải ngoại.
Như trên đã nói, bất cứ ông TT Mỹ nào cũng là viên nhạc trưởng, và bản nhạc chưa hẳn là do ông nhạc trưởng viết ra. Ông chỉ là người cầm chiếc đũa khua nhịp trước một dàn hoà tấu theo các nốt nhạc mà thôi. Nay giả thử, khi ông nhạc trưởng khua tay múa ngón mà các nhạc công chẳng thèm nhìn để rồi người chơi một kiểu thì thử hỏi dàn nhạc sẽ được mấy ai thưởng thức ?? Chẳng còn ai vổ tay, chẳng còn ai ở lại hội trường để tiếp tục nghe.
Hiện trạng, cuộc sống của người Việt nam trong và ngoài nước chẳng khác nào như hoa sen nằm giữa hồ sen đang bị «đám heo đám lợn» ra sức khuấy phá đục ngàu. Trong nước, bên cạnh những chiến sỉ đứng lên đòi quyền sống cho nhân dân, vẫn có những tên công an cán bộ săn đuổi rình rập cướp của giết người. Ở ngoài nước, bên cạnh những đoàn thể cương quyết đối đầu với cộng sản Hà nội, thì cũng đầy dẫy những tên lừa thầy phản bạn lừa bịp anh em. Lại còn có những đứa tự cho mình là hoa sen nhưng lại trở về vũng bùn để được trầm mình vào mùi hôi tanh tưởi của nó. Đúng như lời nhà nghệ sỉ Đính Hùng cho biết là tất cả những Việt Kiều vào ra trong nước VN đều có nhiệm vụ của Việt Cọng giao phó.
Thiết nghĩ chúng ta phải cố gắng cùng nhau thanh lọc ao sen của công đồng người Việt. Vậy làm sạch ao sen cộng đồng là gì ? Ấy là loại bỏ những thành phần hôi thối trong ao sen đó để hoa sen được thanh thoát như hoa thủy tiên, không bị vấy bùn nhơ của Việt Cọng.
Cộng đồng tuyệt đối không nên nghe theo những tên lãnh tụ các hội đoàn tổ chức âm thầm buôn bán với cộng sản Việt nam. Cộng đồng không chấp nhận những thành viên thường về Việt nam nhiều lần trong một năm. Cộng đồng không gửi tiền ngoại tệ về Việt nam. Cộng đồng không đóng góp tiền bạc cho những tổ chức cứu trợ hay mục vụ xin tiền có đóng huê hồng cho lũ Việt Cọng. Chúng ta tố giác tên tuổi những tên tay sai VC để cùng nhau theo dõi đường đi nước bước những tên địch vận, điệp viên, đại diện Việt cộng, con cái Việt cộng đi rửa tiền... từ trong nước ra hải ngoại đang sinh sống gần chúng ta để phát giác và triệt tiêu mọi kế hoạch lủng đoạn của chúng đối với cộng đồng chúng ta.
4. Kế hoạch liên kết một số cơ sở truyền thông chống Cọng.
Hôm nay không có một quốc gia nào, hay một chính quyền nào có thể bưng bít tin tức nhạy bén xẩy ra trong quốc gia của mình. Cộng sản Việt nam có thể đánh lừa một ông lãnh đạo một quốc gia nhỏ bé nào đó, nhưng họ không thể đánh lừa giới truyền thông của thế giới vì giới truyền thông là một cơ sở tình báo mở hoạt động trên toàn thế giới, họ không giấu giếm như tình báo quốc gia mà họ lại phanh phui vượt qua ranh giới của mọi quốc gia. Ngay việc Hà nội cấm cản các nhà chống đối trong nước đều được đưa tin ra ngoại quốc, nhờ truyền thông và phương tiện truyền thông mà vẫn có những cuộc đàm thoại trực tiếp của nhiều nhà tranh đấu Dân Chủ và Tự do trong nước với cộng đồng hải ngoại. Vì vậy, đã lâu tôi vốn chủ trương tuyên dương nhiệm vụ của các vị Giám đốc các websites chống Cọng trên internet lên hàng đầu. Theo tôi, họ là những người hướng dẫn hướng đi quần chúng hữu hiệu nhất.
Cộng đồng cần phải có thêm nhiều websites liên kết nhau trong cùng một chủ trương, giữ vững lập trường chống chế độ Việt cọng độc tài vô nhân và bán nước. Tuy nhiên cũng cần thận trọng phân biệt một số websites bề ngoài thường đưa tin ra vẽ chống cọng nhưng lại thỉnh thoảng “thọc gậy bánh xe” lồng vào những tin tức phá hoại tinh thần của Công đồng người Việt, bôi lọ danh dự của VNCH và tập thể chiến sĩ của QLVNCH. Chẳng hạn báo người Việt, một năm 365 ngày thì họ chỉ chọn một ngày để “đốt nhà tinh thần” của Công Đồng người Việt tỵ nạn. Suốt bao nhiêu năm xây dựng cần cù, nhưng chỉ cần một lần đốt nhà là bao nhiêu sự nghiệp đều tiêu tan. Đó là âm mưu thâm độc của Việt Cọng mà mọi người cần khắc sâu vào tâm khảm để nhớ mãi sự thâm độc này của chúng. Cũng có những người chủ cơ quan truyền thông (Website chẳng hạn) có thói quen tin gì cũng đăng cho đầy trang mà không bỏ thì giờ để kiểm duyệt những gì mình cho đăng tải đến nổi có những tin tức ngược chiều, phản bội lại chủ trương của website của mình. Làm chủ một website thì phải có lương tâm nghiệp vụ chứ không phải là trò tiêu khiển cá nhân để tiêu pha thì giờ rảnh rổi và tạo cơ hội cho bọn Việt Cọng lợi dụng nước đục thả câu, lợi dụng sự cẩu thả của người chủ trang mạng để chèn vào những vũ khí thông tin hủy diệt chúng ta !! Các diễn đàn chỉ nên đưa những thông tin có ích cho việc chống cọng và nâng cao sự hiểu biết, sự am tường tình hình thế giới, sự thanh cao của cộng đồng. Trong phần diển đàn có sự đóng góp trao đổi ý kiến của độc giả thì phải cần thanh lọc kỹ lưỡng nội dung của những ý kiến đó. Có những chủ trang mạng lấy cớ là tôn trọng tự do của kẻ tham gia diển đàn đã để cho họ tung lên những tin thô bỉ, hạ cấp, chà đạp hết mọi giá trị nhân phẩm của kẻ khác một cách vu vơ không bằng chứng. Điều cẩu thả này phản ánh sự mê muội và tà tâm của người chủ diển dàn. Chẳng hạn, những mẫu tin kiều dân về Việt nam tổ chức buôn chồng bán vợ, những tên oa trử hay chuyển vận thuốc phiện trắng thuốc phiện đen, những băng đảng mafia đã gây nên nhiều tai tiếng xấu xa cho cộng đồng.... đều cùng nhau đăng tải mà không có được một lời phê bình dẫn lộ giúp người đọc phân biệt được phải trái trắng đen. Vì thế người chủ trang mạng phải có ý thức trách nhiệm và đạo đức để bảo đảm hướng đi chính trực trừ gian diệt bạo nầy, và người đưa tin và viết bài cũng phải thống nhất tư tưởng với người chủ trang mạng để bảo vệ chủ trương chống cọng của mình.
Khi Cộng đồng hải ngoại chủ động thực hiện những việc nầy, tôi tin chắc không những chính phủ Hoa kỳ kính trọng họ mà ngay cả Việt cộng phải sợ hãi họ mà thay đổi chính sách, nhường lại quyền Tự do Dân chủ cho toàn đồng bào trong nước.
Lê Hùng

Đọc Báo VẸM 353


Khánh Hòa: Học sinh lớp 9 tử vong sau khi làm việc với công an xã


Nguyên văn báo Dân Việt trong nước đưa tin này như sau:

Khánh Hòa: Học sinh lớp 9 tử vong sau khi làm việc với công an xã

Dân Việt - Một học sinh lớp 9, mới 14 tuổi sau khi bị đưa lên Công an xã “làm việc” về một vụ xích mích, trở về nhà và đã tử vong do chấn thương sọ não…

Sáng, 31.12, ông Hồ Sơn – Trưởng Công an huyện Vạn Ninh, xác nhận trên địa bàn xã Vạn Long có một vụ việc ẩu đả, sau đó Công an xã Vạn Long đã mời những người này lên làm việc rồi cho gia đình bảo lãnh về. Sau đó, đối tượng này được gia đình đưa đi cấp cứu đã tử vong tại bệnh viện. Hiện Công an đang điều tra xử lý vụ việc.

Tin từ UBND xã Vạn Long cho biết: Sáng 31.12, nhiều người dân đã tập trung tại trụ sở UBND xã yêu cầu làm rõ cái chết của Tu Ngọc Thạch (14 tuổi, SN 1999, học sinh lớp 9 trường THPT Lương Thế Vinh, Vạn Ninh), xã đã giải thích và yêu cầu người dân trở về chờ cơ quan chức năng điều tra làm rõ.

Đến 14 giờ chiều 31.12, cả nghìn người dân vẫn tụ tập trên đường quốc lộ, trước UBND xã Vạn Long gây ách tắc giao thông.


Ông Tu Ngọc Hoài, ba của nạn nhân Tu Ngọc Thạch vừa về đến Bệnh viện tỉnh Khánh Hòa chứng kiến mổ khám nghiêm tử thi con trai.

 
Anh Tu Ngọc Thiện – anh trai nạn nhân cho biết, sáng 29.12 (chủ nhật), hai anh Thiện và Thạch vô quán nước mía đối diện UBND xã Vạn Long uống nước. Khi đi ra thì có một nhóm thanh niên gây sự, hai anh em lên xe chạy thì bị một trong người nhóm ném chai nước vào lưng Thiện. Sau đó, em Tu Ngọc Thạch cùng hai người khác quay lại quán, hai nhóm đã cự cãi nhưng sau đó đã giảng hòa xong. Trên đường về xe của người chở em Thạch bị hết xăng nên bỏ em Thạch lại chờ trên đường để đi đổ xăng.

Trong lúc em Thạch đang đứng chờ trên đường thì thấy có hai người mặc trang phục công an viên (Công an xã) tới bắt Thạch. Em Thạch vùng chạy thì bị rượt đuổi, và bị mũ bảo hiểm đánh vào đầu, em rớt xuống ruộng nước. Sau đó 2 người này đưa em Thạch đưa về UBND xã Vạn Long. Việc em Thạch bị người mặc trang phục Công an xã đánh được nhiều người dân chứng kiến.

Anh Tu Ngọc Thanh, anh trai lớn của nạn nhân cho biết, khoảng 8h giờ 29.12, anh nhận được điện thoại từ Công an xã Vạn Long báo là đến bảo lãnh cho em trai Tu Ngọc Thạch. Khi đến nơi, chưa được gặp em nhưng công an xã hướng dẫn làm giấy bảo lãnh, làm xong giấy thì mới thấy em Thạch nằm gục ở bàn.

“Em (Thạch) bị đánh rớt xuống ruộng, nó vừa đau vừa lạnh lắm cô à” – Tu Ngọc Thiện khóc kể.

Khoảng 9 giờ tối 29.12, em Thạch choáng, kêu mệt, gần sang thì ói mửa. Rạng sáng 30.12, em được gia đình đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện thị trấn Vạn Giã, chuyển ngay lên Bệnh viện đa khoa tỉnh Khánh Hòa, mổ cấp cứu vào và tử vong vào sáng 31.12.

Tại Bệnh viện tỉnh Khánh Hòa, ba mẹ của nạn nhân vừa từ Sài Gòn vừa về đến Bệnh viện tỉnh Khánh Hòa cho biết, hai vợ chồng bà đi làm ăn xa, nghe tin con nhập viện phải mổ nên vội bắt xe về, không ngờ đến nơi thì nhận tin con trai đã tử vong.

Theo giấy chứng tử, Thạch bị tử vong do tụ máu dưới màng cứng bán cầu phải kèm đứt lún sọ thái dương phải và chấn thương sọ não.

Mai Khuê

http://danviet.vn/phap-luat/khanh-hoa-hoc-sinh-lop-9-tu-vong-sau-khi-lam-viec-voi-cong-an-xa/2013123102233568p1c33.htm

Rồng Bay Lê Thăng Long Tự Biến Mình Thành Rồng Đất Ăn Cám Xú

Regenwurm1.jpg

Rồng đất LêThăngLong.

Nhắc đến rồng làm tôi liên tưởng đến một câu chuyện hư cấu nhưng không thiếu phần thú vị trong loạt chuyện vui về ông Trạng Quỳnh. Chuyện kể rằng khi ông Trạng này thi vẽ rồng với sứ giả Chệt, ông đã vẽ xong 10 con rồng cùng lúc chỉ sau 3 hồi trống trong khi sứ giả Chệt vẽ được vỏn vẹn chỉ có 1 con rồng. Mười con rồng của ông Trạng được vẽ bằng cách nhúng 10 đầu ngón tay vào mực đen Tàu, rồi kéo dài ngoằn ngoèo, lê thê ra trên giấy, mà ông cho đó là 10 con Rồng Đất theo cách gọi tiếng Tàu. Rồng đất theo người Việt Nam gọi chính là những con trùng đất, không xương sống, sống và ẩn mình trong lòng đất.
Tại xứ lá Phong Canada, phong trào đi bắt trùng đất nở rộ từ đầu thập niên 80. Khi đó, tôi cũng lục tục đi theo vì miếng cơm manh áo đối với người mới từ trại tỵ nạn vừa được định cư. Nhờ thế, tôi mới biết được cách nhà thầu giữ trùng sao cho chúng sống lâu, sống khỏe là do họ nuôi trùng bằng cám xú, loại cám dùng nuôi heo. Cho nên nói rồng đất ăn cám xú không có gì sai trái !
Thế còn rồng bay ăn gì ? Câu hỏi này nên đặt hỏi rồng bay Lê Thăng Long mới may ra rỏ tường tận bởi không ai có thể nhìn thấy rồng bay ăn gì ngoài rồng bay Lê Thăng Long !
Rồng bay Lê Thăng Long ăn gì hay uống gì không cần thiết biết đến, nhưng mà cái hoang tưởng tâm thần của rồng bay bệnh hoạn này đã làm xốn con mắt biết bao người khi phải đọc những dòng chữ rối loạn xuất phát từ tâm não điên cuồng.
Một con người tự xưng mình thực thụ thức tỉnh trước một xã hội Cộng Sản bất công, rã rời mục nát, nhưng rồng bay lại đi chối bỏ tội ác Việt Cộng trong quá khứ. Hiện tượng này giống như hiện tượng mèo giấu “kít” sau mỗi khi động vật này làm xong vệ sinh, rồi sau đó quay lại, sà vào lòng chủ để được chủ vuốt ve, mơn trớn.
Qua các loạt bài viết liên tục trong tháng 12, 2013, hết thành lập Liên minh Dân chủ, đến kêu gọi Giáo viên, Sinh viên, Học sinh và cả đến Doanh nhân, Trí thức, tất cả đoàn kết lại. Không những kêu gọi trong và nước Việt Nam, rồng bay Lê Thăng Long còn kêu gọi cả “bạn bè quốc tế” (?). Và mới đây, một Hội Nghị Diên Hồng lại được rồng bay khua chiêng, đánh trống và sau khi mọi âm thanh lùng tùng phèng đó lắng dịu, rồng bay Lê Thăng Long liền mở đôi môi hôn thắm thiết cả bạn lẫn thù kèm theo câu nói cái bang nhưng không thiếu văn hoa, mỹ miều của một con người từng qua trường lớp:
” Chúng tôi kêu gọi đồng bào Việt Nam ở trong nước và nước ngoài cùng bè bạn quốc tế có tấm lòng hãy giúp đỡ về tiền bạc, cơ sở vật chất để hội nghị Diên Hồng này được diễn ra thường xuyên liên tục. “
hay:
” Tôi đề nghị mọi cơ quan, doanh nhân, doanh nghiệp, tổ chức, cá nhân có điều kiện hãy tài trợ tiền, cơ sở vật chất, góp công sức để giúp cho hội nghị Diên Hồng Việt Nam mới thành công tốt đẹp. “
Để chứng minh tấm lòng nhiệt quyết sớm giúp Việt Cộng cải tà quy chính, rồng bay dậm thêm 1 câu nói có 1 không 2, thiết nghĩ, nhà đại tư sản Hoa Kỳ đọc lên cũng phải giật nẩy mình:
” Bản thân tôi xin làm gương từ nay đến hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình xin góp 99% số tiền tôi làm ra được để phục vụ lợi ích cho dân tộc Việt Nam và nhân loại. “
99% lận đó ! Rồng bay chỉ giữ lại vỏn vẹn chỉ có 1% thôi, đủ nuôi sống cho 3 mẹ con và cho chính bản thân mình !
Lý do gì khiến rồng bay hy sinh cao cả như vậy, chỉ thua kém có mỗi một con người Hồ Chí Minh, người mà được Việt Cộng tâng bốc đến 9 tầng mây là không màng danh lợi, không ham nhan sắc, sống độc thân mãi trọn đời vì sự nghiệp cao cả vì dân vì nước ?
Lý do thật đơn giản : ” là muốn làm cho bên lề phải và bên lề trái sẽ “ngồi cùng mâm” để cùng hợp tác cống hiến lợi ích cho dân tộc Việt Nam. “. Tức nghĩa là rồng bay muốn làm hòa giải hòa hợp giữa Cộng Sản và Quốc Gia, để rồi sau đó, xóa hết dấu tích Quốc Gia, đem Quốc Gia về làm toi mọi cho Việt Cộng.
Rồng bay khôn thật ! Nhưng cái khôn đó lại ló cái ngu khi rồng bay tin tưởng con người Việt Cộng sẽ dần được chuyển hóa, không cần phải động đến tay chân để mà lật đổ chế độ khát máu Việt Cộng:
” Sau khi tỉnh ngộ, hiểu ra sự sai lầm về CNCS thì lề phải sẽ được chuyển hóa từ cầm tinh con cáo già độc ác trở thành cầm tinh con thỏ xinh ngoan hiền. “
Bởi rồng bay nghe theo lời dạy của Đức Phật tổ Như Lai cùng Chúa Giê-Su, rồi pha trộn 2 lời dạy này, chiết cất cho ra mỗi một chữ ” ôm “, đem gắn vào khẩu hiệu đầu tiên tràn trề nhựa sống “Hãy ôm hôn kẻ thù của chính mình!”:
” Chúng tôi đã kết hợp hai lời dạy của đức Phật tổ Như Lai và chúa Giê Su để sáng tạo ra câu khẩu hiệu (slogan): Hãy ôm hôn kẻ thù của chính mình! “
Tuy nhiên, chữ “ôm” này chưa phải lúc cho được nằm yên, rồng bay Lê Thăng Long còn nới rộng chữ “ôm” đem vào các lãnh vực kinh doanh khác :
” 1-    Tôi thành lập thương hiệu thời trang lấy tên là: Ôm hôn, Ôm hôn Việt Nam, Ôm hôn ASEAN, Ôm hôn nhân loại, Ôm hôn thế giới.   2-    Tôi thành lập thương hiệu cà phê lấy tên là: Ôm hôn, Ôm hôn Việt Nam, Ôm hôn ASEAN, Ôm hôn nhân loại, Ôm hôn thế giới.   3-    Tôi thành lập thương hiệu trà lấy tên là: Ôm hôn, Ôm hôn Việt Nam, Ôm hôn ASEAN, Ôm hôn nhân loại, Ôm hôn thế giới.”
Với điều kiện: “hãy hợp tác và giúp đỡ tôi “ !!!
Qua kế hoạch lẫn việc làm trên, rồng bay Lê Thăng Long chỉ ước ao muốn mình trở thành như ông Singapore Lý Quang Diệu, ông Nam Phi N. Mandela, ông Mỹ Luther King và ngay cả ông Ấn Độ Gandi :
” Tôi muốn trở thành “Lý Quang Diệu Việt Nam” để cống hiến sớm đưa Việt Nam trở thành cường quốc. Tôi muốn trở thành người hòa giải dân tộc tựa như là N. Mandela cựu tổng thống Nam Phi. Tôi muốn trở thành một nhà hoạt động nhân quyền tựa như mục sư Luther King của Mỹ. Tôi muốn trở thành một người tựa như thánh Gandi của Ấn Độ. “
Nói gì thì nói, muốn trở thành những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như thế rất khó, chứ để trở thành con trùng đất ăn cám xú coi bộ rất dễ hơn. Thôi thì rồng bay Lê Thăng Long làm rồng đất vậy nha, hỡi cái ông đang bị bệnh tâm thần sắp phân liệt kia !
HieuLe-TuDoDanChu

Myanmar tuyên bố không còn tù nhân chính trị .

ScreenHunter_137 Dec. 31 15.36
               Tổng thống Thein Sein : Myanmar đa nguyên đa đảng không còn tù chính trị

“Nhà nước,đảng CSVN có thấy đây là “nỗi nhục” của một thành viên Asean khi CH/XHCN/VN được mệnh danh là nhà tù lớn nhất Đông Nam Á nơi đang giam giữ hàng ngàn PV báo chí blogger công dân bất đồng chính kiến với chế độ độc tài CSVN” .
Đúng ngày cuối cùng của năm –  31-12-2013, Quốc gia Myanmar tuyên bố nước này chấm dứt,  không còn tù nhân chính trị nào sau khi chính phủ ra lệnh ân xá cho tất cả trước đó một ngày (30/12) .(*)
ScreenHunter_138 Dec. 31 15.36
Theo hãng tin AFP, ngày (30/12) chính phủ Myanmar tuyên bố sẽ ân xá hết các tù nhân bị bắt do các luật gây tranh cãi, trong đó có luật khẩn cấp mà chính quyền quân đội cũ dùng để cầm tù những người chống đối.
Người phát ngôn phủ tổng thống Myanmar Ye Htut khẳng định lệnh ân xá này đồng nghĩa với việc hoàn toàn không còn tù nhân chính trị nào ở nước này.
“Tổng thống Thein Sein đã thực hiện đúng cam kết với người dân là không còn tù nhân chính trị vào cuối năm 2013” – ông Htut nhấn mạnh. Luật ân xá sẽ áp dụng với cả những người chưa bị bắt nhưng phải đối mặt với các cáo trạng theo những luật cũ.
Miến Điện, hay còn gọi là Myanmar, đã phóng thích tù chính trị kể từ khi họ bắt đầu có những bước tiến đến nền dân chủ đa nguyên hồi năm 2010.
Tổng thống Thein Sein đã từng tuyên bố sẽ thả toàn bộ các tù nhân lương tâm trước cuối năm 2013.
“Tất cả những tù nhân bị kết án được ân xá,” theo tuyên bố của chính phủ được phát sóng trên truyền hình vào tối hôm thứ hai ngày 30/12.
“Tất cả những vụ án đang xét xử tại tòa sẽ chấm dứt và tất cả bị cáo phải được trả tự do ngay tức khắc.
Các tù nhân được ân xá bao gồm những người bị kết tội hay buộc tội lập hội bất hợp pháp, phản quốc, thách thức chính phủ và vi phạm quy định tụ tập ôn hòa” – hãng thông tấn AP cho biết trong bản tin .
 Nếu chúng ta biết rằng các cáo buộc kết tội mà chính phủ Myanmar vừa vô hình chung công bố như xóa bỏ nói trên, nó y hệt như : Khoản b, mục 1, điều 88, Bộ luật Hình sự Và mục 1, điều 258, Bộ luật Hình sự về:
“Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” của nhà nước CSVN, có khác chăng là cách vận dụng từ ngữ (kiểu XHCN) của Việt Nam .
Thì chúng ta gần chín mươi triệu người , có trừ đi một nữa vị thành niên thì cũng còn vài chục triệu trái tim đủ tri thức để đặt một câu hỏi :
Liệu dân tộc  Việt Nam và Myanmar khác nhau ra sao trong nhân cách để họ – CP Myanmar – Nhân ái bao dung đoàn kết với chính người dân họ , khác rất xa bối cảnh nội  tình của chế độ CS/XHCN/VN đối với đồng bào dân tộc mình .
Liệu chúng ta có thấy xót xa không ? Trong mùa đông giá rét này khi hàng trăm, hàng  ngàn đồng bào chúng ta khổ sở lạnh lùng với giá rét trong lao tù bởi :  Vì  tự do nhân quyền, vì bất công xã hội, dùng hành vi tiếng nói ôn hòa để lên tiếng với một nhà nước tự cho là của dân do dân và vì dân nhưng lại sẵn sàng bỏ tù nhân dân vì lúc nào cũng sợ nhân dân lật đổ ?
Trên đất nước “Chùa Vàng” – Nhà nước Myanmar của dân , đang vận dụng nhân ái bao dung mở rộng vòng tay để đoàn kết hàn gắn những vết thương từ quá khứ của dân tộc để hội nhập cùng thế giới văn minh .
Còn trên quê hương chúng ta – Mới nhất cuối năm, tháng 12/2013 – Nhà giáo Đinh Đăng Định và nông dân Ngô Hào rất ôn hòa lên tiếng vì tự do nhân quyền liền bị tòa án CS/XHCN kết án ông Định 6 năm tù, ông Hào 15 năm tù (Cả 2 lâm trọng bệnh trong tù, ông Định ung thư giai đoạn cuối, ông Hào teo cơ còn một chân rưỡi) Gia đình 2 ông và Các đại sứ quán, cơ quan quốc tế tại VN chung thư thỉnh nguyện yêu cầu vì nhân đạo trả tự do cho 2 ông nhưng  nhà nước CSVN vẫn im lặng.
ScreenHunter_139 Dec. 31 15.36
Một người ung thư dạ dày di căn giai đoạn cuối, một người teo cơ còn có một chân rưỡi vậy mà tay không lại “âm mưu lật đổ chính quyền” ??
Dân tộc chúng ta khởi nguyên tâm linh từ Phật Giáo vốn nhân ái từ bi hỷ xã – Vì vậy có đúng không ? “Chỉ có loài cầm thú mới mãi chăm lo bộ lông của chính mình mà không đoái hoài đến tiếng kêu đau thương của đồng loại”
                                                                 Hoàng Thanh Trúc
(*)citinews.net/…/myanmar-tuyen-bo-khong-con-tu-nhan-chinh-tri-Q3NRK6

Người dân Trung Quốc không ngần ngại đòi chấm dứt độc tài

Cảnh sát ngăn người biểu tình trước toà soạn của một nhật báo Quảng Đông 09/01/2013 (REUTERS)
Cảnh sát ngăn người biểu tình trước toà soạn của một nhật báo Quảng Đông 09/01/2013 (REUTERS)
REUTERS/Bobby Yip

Tú Anh_RFI
Với những tấm biểu ngữ kêu gọi chấm dứt chế độ độc tài Trung Quốc, phong trào đường phố ở Quảng Đông muốn thắp lên ngọn đuốc cách mạng dân chủ phát xuất từ quê quán của nhà cách mạng dân chủ Tôn Dật Tiên. Họ gọi chế độ Trung Quốc là « côn đồ » và yêu cầu quan chức từ trung ương đến địa phương công khai hóa tài sản.
AFP dành một bài phóng sự cuối năm 2013 cho phong trào tranh đấu từ đường phố phát xuất từ miền Nam Trung Quốc với tên gọi « Nam Phương Nhai Thủ Vận Động » (Nan Fang Jie Tou Yun Dong). Đây là một mạng lưới tranh đấu được thành lập tại tỉnh Quảng Đông chỉ cách nay hai năm và đã đặt chính quyền Trung Quốc vào thế cố thủ. Phương châm hành động của tổ chức xã hội dân sự này là « không sợ » chính quyền, công khai các yêu sách chính trị, để các phong trào phản kháng trên toàn quốc noi theo.
Tỉnh Quảng Đông nằm sát Hồng Kông nên mức độ kiểm soát của chính quyền Trung Quốc cũng tương đối nới lỏng hơn những nơi khác. Nhưng đặc biệt hơn cả, Quảng Đông có một truyền thống nổi dậy, được tiếp cận với văn hóa cởi mở của Tây phương và là quê hương của Bác sĩ Tôn Dật Tiên, cha đẻ của cuộc cách mạng dân chủ lật đổ nhà Thanh vào năm 1911, chấm dứt hơn 2000 năm phong kiến để thành lập chế độ Cộng hòa.
Đương nhiên là chính quyền Trung Quốc không để yên cho một phong trào công dân lớn mạnh. Nhiều thành viên của tổ chức đã bị nhốt vào nhà giam, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Một trong những thành viên được AFP tiếp xúc tên là Tạ Văn Phi, một công nhân 37 tuổi, quê quán ở miền Trung. Trên danh thiếp ghi hai hàng chữ : Thành viên Nam Phương Nhai Thủ Vận Động, Thấy việc sai trái mà im lặng là theo kẻ gian tà.
Tháng 9 năm nay, trong một cuộc xuống đường,Tạ Văn Phi đi đầu với biểu ngữ « chấm dứt độc tài ». Dù bạn bè khuyến cáo thế nào cũng bị bắt nhưng anh giải thích hai lý do : Một là chứng minh với những người bạn có cùng quan điểm là phải « chiến thắng tâm lý sợ chính quyền », và thứ hai là để xác định rằng đảng Cộng sản đã mất tính chính đáng trong đôi mắt của người dân và luật pháp.
Theo lời kể của doanh nhân trẻ Vương Ái Trung, phong trào tranh đấu đường phố phương Nam được thành lập vào năm 2011, lúc đầu tổ chức tập họp thường xuyên mỗi tháng trong một công viên cho đến khi công an ngăn cấm.
Từ đó, họ chuyển sang hình thức họp mặt từng nhóm nhỏ, hàng chục lần trong năm nay và yêu cầu giới cầm quyền phải báo cáo với nhân dân tài sản của bản thân và gia đình, phải trả tự do cho các nhà dân chủ và chấm dứt chế độ áp bức, độc đảng.
Theo Vương Ái Trung, các yêu sách có thể khác nhau nhưng có cùng một mục tiêu đi tới là « chấm dứt chế độ độc tài này ».
Rất nhiều di dân từ các tỉnh khác đến Quảng Đông lao động đã tham gia phong trào phản kháng này, nhất là từ khi xảy ra các cuộc biểu tình ủng hộ tuần báo Nam Phương Chu Mạt nổi tiếng có nhiều bài viết « tự do » bị kiểm duyệt hồi đầu năm 2013.
Nếu ở một tỉnh khác, phong trào xã hội dân sự tương tự như vậy sẽ bị trả giá nặng hơn, như trường hợp ba nhà tranh đấu ở Quảng Tây bị lãnh án năm năm tù vì đòi lãnh đạo công bố tài sản.
Phong trào công dân, theo giới phân tích, là đại diện của đa số thầm lặng nhưng hết muốn im lặng bên cạnh những khuôn mặt biểu tượng như giáo sư tù nhân Lưu Hiểu Ba, Nobel Hòa bình 2011 hay nghệ sĩ Ngải Vị Vị, luật sư mù Trần Quang Thành.
Họ có thể là một công nhân bị sa thải như Gia Bình, 24 tuổi. Do uất ức, anh giương biểu ngữ « đảng Cộng sản không đại diện nhân dân » với hậu quả là 20 ngày tù nhưng anh không sợ và sẽ tiếp tục tranh đấu.
Nhân vật lãnh đạo phong trào đường phố Nam phương là ai ? Ông Dương Mậu Đông, bút hiệu Quách Phi Hùng, bị bắt lại hồi tháng 8 năm nay sau khi mãn hạn bản án 5 năm tù, hay một nhà đối lập nào đó mà Hoàn Cầu Thời báo, cơ quan tuyên truyền đại diện của xu hướng cực đoan nhất tại Trung Quốc gọi là « những kẻ nguy hiểm cho chế độ, lấy việc chống đảng Cộng sản làm lẽ sống ».
Theo chuyên gia độc lập Eva Pils, đại học Hồng Kông, thì đông đảo người dân miền Nam Trung Quốc muốn tiến xa hơn, tấn công thẳng vào chế độ độc đoán, đòi tự do, đòi dân chủ và nhân quyền.

1954 – 2014: 60 NĂM SAU NGÀY THOÁT ÁCH ĐÔ HỘ THỰC DÂN PHÁP VIỆT NAM ĐƯỢC, MẤT NHỮNG GÌ?

Trong năm 2014 này Việt Nam sẽ tưng bừng kỷ niệm 60 năm ngày chiến thắng Điện Biên Phủ, kết thúc cuộc chiến tranh Đông Dương, giành lại độc lập cho ba nước Lào, Cambodge và Việt Nam, bởi theo sách sử của Việt Nam hiện nay, cũng như trong nhận thức của nhiều người Việt thì nước Việt Nam chính thức độc lập từ thời điểm kết thúc cuộc chiến tranh Đông Dương vào ngày 7 tháng 5 năm 1954, tức là từ sau chiến thắng Điện Biên Phủ.  Nhưng trên thực tế thì Việt Nam đã độc lập khỏi sự đô hộ của thực dân Pháp từ gần 10 năm trước đó, vào ngày 11 Tháng 3 năm 1945 khi quân đội Nhật Bản làm cuộc đảo chánh lật đổ chính phủ Bảo hộ của Pháp, được sự hậu thuẫn của Nhật, Hoàng Đế Bảo Đại đã cho thành lập Chính Phủ Đế Quốc Việt Nam vào ngày 17 tháng 4 năm 1945 và bổ nhiệm Giáo Sư Trần Trọng Kim làm Thủ tướng Chính Phủ, đồng thời, Hoàng Đế Bảo Đại cũng đã ban một chiếu chỉ, tuyên bố Việt Nam độc Lập với nguyên văn:
“Theo tình hình thế giới nói chung và hiện tình Á Châu, chính phủ Việt Nam long trọng công bố rằng: Kể từ ngày hôm nay, Hòa ước Bảo hộ ký kết với nước Pháp được hủy bỏ và vô hiệu hóa. Việt Nam thu hồi hoàn toàn chủ quyền của một quốc gia độc lập.”
Tiếc thay, chính phủ Đế Quốc Việt Nam còn quá non trẻ, mới tồn tại được 126 ngày với một đất nước hoang tàn, đổ nát ngân khố không một đồng, hai triệu đồng bào Bắc và Trung kỳ đang chết đói, xác người vẫn ngỗn ngang khắp chốn, 95% người dân Việt mù chữ, khó tiếp cận với thông tin trung thực, nên dễ bị mê hoặc bởi các luận điệu tuyên truyền của cộng sản. Một chính phủ non trẻ phải đối diện với vô vàn khó khăn, lại chưa thành lập được quân đội là điều kiện thuận lợi cho Hồ Chí Minh và tổ chức Việt Minh dễ dàng cướp chính quyền theo mệnh lệnh của Quốc Tế Cộng Sản, nhằm xích hóa Việt Nam và mở rộng lãnh thổ đỏ xuống các nước Đông Nam Á. Sau khi cướp được chính quyền và thủ tiêu chính phủ Quốc Gia của Thủ Tướng Trần Trọng Kim, chính Hồ Chí Minh đã ký Hiệp Định Sơ Bộ với thực dân Pháp vào ngày 6 tháng 3 năm 1946. Một trong những điều khoản quan trọng nhất của Hiệp Định Sơ Bộ là cho phép 15.000 binh lính Pháp trở lại Miền Bắc để thay thế cho 200.000 lính thuộc quân đội Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch, làm nhiệm vụ giải giáp quân Nhật. Rõ ràng, chính Hiệp Định này đã giúp Pháp có được danh chính ngôn thuận khi đưa quân đội trở lại tái chiếm Đông Dương và tiếp tục đặt nền đô hộ trở lại đối với Việt Nam. Bởi điều đó mà nhiều sỹ phu yêu nước lúc bấy giờ đã vô cùng phẫn nộ về hành động cõng rắn cắn gà nhà, rước voi dày mã tổ bằng Hiệp Định Sơ Bộ mà Hồ Chí Minh đã cùng chính phủ Pháp ký kết vào ngày 3 tháng 3 năm 1946.
Như vậy, máu xương của hàng vạn đồng bào, dân công, vê quốc quân đã phải đổ ra để đánh đổi chiến thắng Điện Biên Phủ, chấm dứt cuộc chiến tranh Đông Dương là cái giá mà Hồ Chí Minh và chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa phải trả cho những sai lầm của họ khi cướp chính quyền của chính phủ Quốc Gia do Trần trọng Kim làm thủ tướng, và ký Hiệp Ước Sơ Bộ để đón quân đội Pháp trở lại với một tuyên bố hết sức đê hèn và đáng hổ thẹn rằng: “Thà ngửi cứt thằng Tây ít lâu, còn hơn suốt đời ăn cứt thằng Tàu”. [Plutôt flairer un peu la crotte des Francaisque manger toute notre vie celle des Chinois – Paul Mus, "Vietnam, Sociologie d'une guerre", Paris, Seuil, p. 185].” Cho nên, xét một cách khách quan thì Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp và chính phủ Cộng Sản Việt Nam đang mang một món nợ máu xương rất lớn của đồng bào Việt Nam đổ ra để đánh đổi cái vinh quang chiến thắng Điện Biên Phủ cho họ, nhưng thực chất nguồn xương máu đó của đồng bào đổ ra chỉ để trả giá cho sai lầm của ông Hồ khi cướp chính quyền Quốc Gia của chính phủ Trần Trọng Kim và sau đó ký hiệp Sơ Bộ, đón quân Pháp trở lại. Vấn đề này chúng tôi xin được trình bày trong một bài viết tiếp theo.
Trở lại với chiến thắng Điện Biên Phủ kết thúc cuộc chiến tranh Đông Dương, cách đây 60 năm, vào ngày 7 tháng 5 năm 1954, và cứ tạm tin rằng Việt Nam chỉ mới giành được độc lập từ thực dân Pháp sau chiến thắng này, thì tính ra từ năm Giáp Ngọ 1954 đến năm Giáp Ngọ 2014 là vừa tròn một “Thập Lục Hoa Giáp” tức là đúng một chu kỳ chuyển luân của đất trời theo lịch Đông Phương. Với lịch sử của một dân tộc thì 60 năm chưa phải là quá dài, nhưng so với đời người thì 60 năm là quá đủ để cho con người ta chiêm nghiệm được những thăng trầm của đất nước, của lịch sử giống nòi. 60 năm cũng là khoảng thời gian đủ dài để người ta đưa ra những nhận định đúng đắn về các triều đại, các thể chế chính trị hay những cá nhân có những ảnh hưởng, những hệ lụy đối với tương lai của đất nước và tiền đồ của dân tộc. Và tất nhiên 60 năm cũng là một khoảng thời gian đủ dài, trong xây dựng, để người ta vực dậy nền kinh tế đổ nát do chiến tranh hay do tinh trạng nô lệ kìm hãm.
Để minh chứng điều này, trước hết, chúng ta hãy xem xét nền kinh tế của Nhật Bản sau Đệ Nhị Thế Chiến.  
Hẳn mọi người đều còn nhớ rõ là khi kết thúc cuộc Đại Chiến Thế Giới lần thứ hai kinh tế Nhật Bản bị hoàn toàn kiệt quệ do sự tàn phá của hai quả bom nguyên tử mà Hoa Kỳ thả xuống để phá hủy hoàn toàn hai thành phố Hiroshima và Nagasaki vào ngày 6 tháng 8 và ngày 9 tháng 8 năm 1945. Tuy nhiên, chỉ 8 năm sau đó, tức là vào năm 1953 thì kinh tế của Nhật Bản đã hoàn toàn hồi phục và trở thành một siêu cường kinh tế thứ hai thế giới, chỉ đứng sau Hoa Kỳ với tổng thu nhập GDP bình quân trên đầu người là 38.500 Mỹ kim, trong khi so với Việt Nam thì Nhật Bản là một quốc gia có nhiều khó khăn, bất lợi hơn về mặt thiên nhiên, với diện tích không lớn hơn Việt Nam là mấy, đồi núi chiếm đến 70% diện tích nhưng lòng đất lại hầu như không có khoáng sản. Nhật Bản Là một đảo quốc bao bọc chung quanh là biển, nhưng thềm lục địa hầu như không có dầu mỏ như Việt Nam hay các quốc gia khác. Tệ hại hơn nữa là hằng năm Nhật Bản phải hứng chịu hơn 1.500 cơn địa chấn, và trên toàn lãnh thổ của Nhật Bản, chỉ có 16% diện tích đất đai là phù hợp cho đời sống dân sinh mà thôi. Vậy mà Nhật Bản phát đã triển kinh tế lên mức siêu cường từ một đống đổ nát, chỉ trong vòng chưa đầy10 năm. Đã bao giờ các giới chức lãnh đạo đảng và nhà nước Việt Nam  tìm hiểu xem nhờ đâu mà người Nhật phát triển kinh tế xã hội và dân sinh thần kỳ đến vậy hay không?
…Và  sau 60 năm thoát ách nô lệ Việt Nam đã đạt được những gì?
Xin được trở lại với Việt Nam thời Pháp thuộc từ 1858 đến 1885: Đây là thời kỳ mà Pháp tiến hành xâm lược Việt Nam, với một nền kinh tế thực dân và bảo hộ, thời gian đó tăng trưởng kinh tế ở Việt Nam chỉ ở mức 2,5% đến 3%, sau khi Pháp chiếm được lục tỉnh Nam Kỳ, tăng trưởng của Nam Kỳ lúc này đã lên tới 6%. Tiếp đến việc chiếm nốt Bắc Kỳ và Trung Kỳ, tăng trưởng của cả Việt Nam đã lên khoảng 6% đều đặn cho đến khi Lào và Cambodge bị Pháp thôn tính, lúc này kinh tế Việt Nam lên mức trên 8% … Với tinh thần chống mọi sự đô hộ của ngoại bang, chúng ta từng cho rằng để dễ bề cai trị người dân thuộc địa, thực dân Pháp đã áp dụng chính sách ngu dân, khiến cho có đến 95% người dân Việt Nam thời đó bị mù chữ. Điều này, hư thực ra sao?
Chính nhờ cuộc cải cách giáo dục trong thời kỳ Pháp thuộc đã xóa bỏ hoàn toàn nền giáo dục Nho Học từ chương với chữ Hán cả nghìn năm trong chế độ phong kiến Việt Nam để thay thế bằng phong trào tân học theo chữ quốc ngữ đã tạo ra một tầng lớp trí thức mới, đó là những người xuất thân từ truyền thống nho giáo nhưng được tiếp cận với văn hóa phương Tây. Đại diện tiêu biểu cho giới này là các cụ Phan Chu Trinh và Phan Bội Châu đã mở đầu cho phong trào Duy Tân và phong trào Đông Du vận động tăng cường dân trí, dân chủ, nhân quyền và cải cách xã hội cho người Việt trước sự cai trị của Thực dân Pháp.
Tuy nhiên, do tư tưởng thủ cựu từ vua quan nhà Nguyễn cho đến nhiều tầng lớp dân, chúng tiếp tục sùng bái Nho học, Hán học và bài Pháp, bài xích văn hóa phương Tây là nguyên nhân chính yếu khiến cho có đến 95% dân chúng mù chữ, chứ thực ra chính quyền  Bảo Hộ chẳng những không áp dụng bất cứ chính sách ngu dân, không hề chủ trương “địa hào trí phú đào tận gốc, trốc tận ngọn”  như chủ trương của Hồ Chí Minh và chế độ Cộng Sản sau này, mà ngược lại, chính phủ Pháp còn mở cả trường Thuộc địa và cấp học bổng cho học sinh các nước thuộc địa đến Pháp học hành, để nâng cao dân trí, mà ngay cả Nguyễn Tất Thành kẻ mà sau này trở thành lãnh tụ Hồ Chí Minh của Cộng Sản Việt Nam cũng từng làm đơn xin vào học, trong thời gian ông tha phương cầu thực tại Pháp. Rũi thay, vì những thành tích bất hảo trong suốt thời niên thiếu, mà Nguyễn Tất Thành đã bị từ chối, không được nhận vào học trường thuộc địa, để rồi ông tiếp tục lang thang và cuối cùng phải đi làm tay sai cho Đệ tam Quốc Tế, để du nhập chủ nghĩa cộng sản về để tàn hại giống nòi.
Đơn Xin Vào Học Trường Thuộc Địa – Của Nguyễn tất Thành
Và cũng nhờ chính sách khuyến học của Pháp lúc bấy giờ mà Việt Nam đã có được một số các nhà bác học, các học giả như Lưu Văn Lang, Huỳnh Tịnh Của, Trương Vĩnh Ký, Nguyễn Văn Vĩnh, Phạm Quỳnh, Trần Trọng Kim, Đào Duy Anh, Hoàng Xuân Hãn, Trần Văn Giáp, Nguyễn Văn Huyên, Nguyễn Mạnh Tường
Ngoài ra, dẫu là một nước thực dân đang cai trị nước thuộc địa Việt Nam, nhưng chính phủ bảo hộ cũng không hề ngăn cấm các quyền tự do căn bản của con người, bao gồm tự do lập hội, tự do ngôn luận hay tự do báo chí, nhờ đó mà lúc bấy giờ ở Việt Nam đã tồn tại các đảng phái chính trị hoạt động công khai như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Cách Mạng Đảng, An Nam Cộng Sản Đảng, Tân Việt Cách Mạng Đảng.
Trong lĩnh vực báo chí, ngôn luận thì khắp trên ba kỳ của đất nước đều có các tòa soạn báo tư nhân hoạt động công khai như Gia Định Báo ra đời từ năm 1865,  Phan Yên báo ra đời từ năm 1868, Nam Kỳ Địa Phận Báo ra đời năm 1883 và cứ thế các tòa báo tư nhân cứ tiếp tục xuất hiện như Nông Cổ Mín Đàm, Đại Nam Đăng Cổ Tùng Báo, Đại Việt Tân Báo, Lục Tỉnh Tân Văn, Đông Dương Tạp Chí. Đến năm 1907 lại xuất hiện thêm tờ Lục Tỉnh Tân Văn do Trần Chánh Chiếu làm chủ bút. Là một người cầm đầu phong trào Minh Tân nên Trần Chánh Chiếu và LỤC TỈNH TÂN VĂN hoạt động rất mạnh để cổ súy phong trào này. Đây là một trong những tờ báo có mối quan hệ đặc biệt với phong trào Đông Du, và Duy Tân của hai nhà cách mạng Phan Chu Trinh và Phan Bội Châu. Một số trí thức khoa bảng hoạt động trong lĩnh vực báo chí lúc bấy giờ có thể kể đến như  Phạm Duy Tốn, Phan Kế Bính, Nguyễn Đỗ Mục, Phạm Quỳnh, Nguyễn Văn Tố, Trần Trọng Kim, Nguyễn Khắc Hiếu… Tiếp đến, vào tháng 1 năm 1915 Báo Trung Bắc Tân Văn xuất hiện ở Hà Nội do Nguyễn Văn Vĩnh làm chủ bút. Đây là một diễn đàn quan trọng thu hút nhiều cây bút nổi tiếng đương thời trên các lĩnh vực văn hoá, chính trị, xã hội Việt Nam vào thời gian đó.
Sang thập niên 1930s, báo chí Tiếng Việt tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Bên cạnh khoảng 30 tờ báo và tạp chí có từ trước vẫn đang tiếp tục lưu hành thì có khoảng 180 tờ báo và tạp chí mới ra đời. Đặc biệt bên cạnh báo chí hợp pháp phát hành công khai còn xuất hiện dòng báo bí mật của Đảng Cộng sản Việt Nam và dòng báo lưu hành trong các nhà tù của thực dân.
Tờ báo LỤC TỈNH TÂN VĂN
Báo chí thời kỳ này phản ánh khá rõ nét tình hình kinh tế xã hội và chính trị tư tưởng đương thời. Đó là bên cạnh trào lưu Âu hoá và lối sống tư sản trong các đô thị, là tin tức về các hoạt động cách mạng của nhân dân dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, các cuộc đấu tranh trên lĩnh vực tư tưởng như cuộc thảo luận của Hải Triều và Thiếu Sơn về “Nghệ thuật vị nghệ thuật hay nghệ thuật vị nhân sinh”,  cuộc thảo luận của Hải Triều và Phan Khôi về “Duy vật và Duy tâm”; cuộc thảo luận của Phan Khôi và Nguyễn Thị Chính  về “Vấn đề giải phóng phụ nữ với nhân sinh quan”, và cuộc tranh luận về “Phổ thông đầu phiếu” trên báo Công Luận năm 1932 và các bài về quyền bầu cử của phụ nữ…
Đó là sơ lược về kinh tế chính trị, văn hóa xã hội và nhân văn nước Việt Nam dưới ách đô hộ của thức dân Pháp kể từ khi tiếng súng đại bác đầu tiên bắn vào Đà Nẳng, báo hiệu sự khởi đầu một thời kỳ nô lệ mới của Việt Nam cho đến khi chấm dứt cuộc chiến tranh Đông Dương vào năm 1954.
Tình hình kinh tế, chính trị, xã hội và nhân văn của nước Việt Nam mới, sau khi kết thúc thời kỳ Pháp thuộc.
Sau hiệp định Geneva, khoảng 1 triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam để tránh họa cộng sản. Đây là một khó khăn lớn đối với chính phủ Quốc Gia Việt Nam trong việc ổn định an sinh xã hội cho một khối lượng quá lớn đồng bào vừa đến nơi ở mới. Nhưng lại là một thuận lợi lớn cho chính phủ của Hồ Chí Minh ở miền Bắc bởi sau khi 1 triệu người bỏ lại nhà cửa, ruộng vườn để đi tìm tự do ở Miền Nam, thì số ruộng đất dôi dư ra rất nhiều, nhất là đối với Miền Bắc lúc bấy giờ kinh tế nông thôn và sản xuất nông nghiệp có vị trí đặc biệt quan trọng. Tuy nhiên do ảnh hưởng của cuộc “Cải Cách Ruộng Đất” từ năm 1949 đến năm 1956 với hàng chục ngàn nông dân bị hành quyết, do bị quy là địa chủ, với 810.000 hécta ruộng đất, hơn 106.448 trâu bò và 148.565 căn nhà bị tịch thu và quốc hữu hóa và tiếp nối với giai đoạn thứ hai “tiến lên chủ nghĩa xã hội” của nông nghiệp, bắt đầu từ năm 1958, mà theo đó, các tư liệu sản xuất như ruộng đất, trâu bò, cày bừa đều là của chung. Đây là sai lầm lớn nhất của chế độ cộng sản khi vận dụng học thuyết kinh tế chính trị của Karl Marx, để xây dựng CNXH, bởi học thuyết đó trong thực tế đã đi ngược lại với quy luật phát triển chung của xã hội loài người, và mâu thuẩn với bản năng gốc của con người là bản năng sở hữu. Hệ lụy của sai lầm này đã khiến cho cả Miền Bắc Việt Nam trở nên điêu tàn, đói rách trong suốt thời kỳ quá độ lên Chủ Nghĩa Xã Hội. Một bức tranh toàn cảnh của Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa lúc bấy giờ cũng không khác mấy so với xã hội Bắc Triều Tiên hiện nay, Chỉ có giới quan phương thì luôn được no đủ, còn lại thì toàn dân Miền Bắc luôn phải sống trong đói rách triền miên. Cả Miền Bắc XHCN lúc bấy giờ tồn tại được nhờ vào nguồn viên trợ của Nga Sô và Trung Cộng từ bom đạn, khí tài cho đến lương thực thực phẩm. Chính vì điều này mà sau khi cưỡng chiếm được Miền Nam vào tháng 4 năm 1975 Bộ Chính Trị Trung Ương đảng cộng sản Việt Nam đã xác định rằng, để Hà Nội tiến kịp Sài Gòn thì phải mất đến 30 năm, nhưng để Sài Gòn lùi kịp Hà Nội thì chỉ cần 3 năm thôi, và Bộ Chính Trị đã chọn giải pháp 3 năm, làm cho Sài gòn lùi kịp Hà Nội, bằng các chính sách cấm chợ, ngăn sông khiến cho nhân dân cả nước đều trở nên đói rách lầm than hơn cả thời nô lệ thực dân Pháp.
Có một thực tế rất nhạy cảm nên ít ai dám đề cập một cách công khai ở Việt Nam đó là từ sau khi quân xâm lược Pháp rút đi, thì các quyền tự do căn bản của toàn dân Miền bắc XHCN cũng theo đó mà biến mất. Và rồi sau sự sụp đổ toàn diện của nền Đệ Nhị Cộng Hòa ở Miền Nam vào năm 1975 thì các quyền tự do, dân chủ căn bản của nhân dân Miền Nam cũng bị bức tử, để hòa cùng cả với nước, người dân Việt Nam hoàn toàn không còn bất cứ một quyền tự do nào trong tư tưởng, trong ngôn luận, trong tín ngưỡng hay trong lập hội nữa. Tất cả mọi tư tưởng của nhân dân đều được định hướng bởi đảng và nhà nước qua tổ chức Tuyên Giáo Trung Ương, tất cả các hội đoàn đều thuộc về nhà nước, và người dân phải có bổn phận tham gia để được củng cố quan điểm lập trường  chính trị, để thấm nhuần tư tưởng xuyên suốt rằng, “yêu nước là phải yêu chủ nghĩa xã hội, phải luôn ca ngợi bác, đảng và các lãnh tụ khác của cộng sản”, nhưng hoàn toàn cấm chỉ mọi phát ngôn theo nhận thức riêng của cá nhân. Cũng vậy, tôn giáo, tín ngưỡng được đánh giá lại theo quan điểm của Karl Marx, là thuốc phiện của nhân dân, cho nên những nhà hoạt động tôn giáo cũng bị xem như là những kẻ buôn lậu thuốc phiện do vậy mà nhiều lãnh đạo tinh thần, tôn giáo phải bị tù đày lao lý với những bản án hết sức nặng nề, những cơ sở tôn giáo bị trưng thu và mọi hoạt động tôn giáo thuần túy đều bị ngăn cản, nghiêm cấm bằng pháp lệnh, nghị định của chính phủ.
Về lĩnh vực báo chí và truyền thông, ngay từ những ngày đầu nắm quyền cai trị đất nước, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã ra sức trấn áp giới nhân sỹ trí thức hoạt động trong lĩnh vực văn hóa, đặc biệt là những người chủ trương đòi tự do ngôn luận và tự do báo chí, với vụ án nhân văn giai phẩm, hàng trăm nhân sỹ trí thức bị hạ phóng, bị giam cầm cho đến chết, tất cả các tòa soạn báo không thuộc nhà nước cộng sản đều bị đóng cửa vĩnh viễn. Cho đến nay đã 60 năm kể từ ngày độc lập, Việt Nam vẫn chưa tồn tại một tờ báo tư nhân nào. Gần đây, để khẳng định lại cho quốc dân đồng bào rõ về độc quyền báo chí và ngôn luận chỉ thuộc về đảng và nhà nước, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã ra chỉ thị “nghiêm cấm tư nhân hóa báo chí dưới mọi hình thức”. Ông cũng khẳng định rằng Pháp luật Việt Nam cấm báo chí tư nhân, và Nguyễn Tấn Dũng cũng đã chỉ thị cho các cơ  quan an ninh lập tường lửa để ngăn chặn người dân Việt Nam truy cập vào hệ thống báo chí tự do của Phương Tây. Cùng với đó là nhiều chiến dịch trấn áp những người có tư tưởng tự do, dân chủ, nhiều blogger bị bắt bớ, bị truy tố theo điều 88 Bộ Luật Hình Sự về tội “tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN Việt Nam”. Tệ hại hơn nữa là chiến dịch trấn áp đó còn kéo vào tận các các nhà tù, nơi những nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền, những nhà báo tự do bị giam giữ, bằng nhiều hình thức vô cùng dã man, như giam chung các tù nhân lương tâm này với những người mắc bệnh lao, bệnh Aids, hoặc tổ chức cho các đại bàng là các tù hình sự trong các nhà tù đó đánh đập hành hung những tù nhân chính trị. Tàn bạo hơn nữa là việc hoán chuyển tù nhân chính trị người Miền Nam ra Bắc, người Miền Bắc vào Nam, xa cách hàng ngàn cây số nơi quê hương bản quán của họ, để vừa tạo sự khó khăn cho sự thích nghi của tù nhân với môi trường sống mới, với khí hậu, với sương lam chướng khí, vừa gây khó khăn cho gia đình, thân nhân của họ trong việc thăm nuôi và chăm sóc khi đau ốm. Đây là cái tinh vi của chế độ cộng sản trong việc trấn áp các tiếng nói đối lập, mà các chế độ thực dân, phát xít trước đây không thể nào sánh kịp.
Về đời sống xã hội…   Thật khó mà hình dung được rằng khi nhân loại bước vào thiên niên kỷ thứ 3 đã hơn 10 năm rồi mà người dân Việt Nam vẫn tiếp tục song trong đói nghèo, cơ lại. Ngoài cái hào nhoáng  của các khu đô thị, do có sự đầu tư của các doanh nhân ngoại quốc, thì còn lại dân chúng các vùng nông thôn vẫn sống dưới mức nghèo khổ và hằng năm vẫn đói ăn nhiều tháng trời trong mùa giáp hạt, để đến nỗi mỗi năm, hàng trăm ngàn thanh niên Việt Nam vẫn phải tiếp tục rời bỏ quê hương để đi làm lao nô khắp thế giới với mỹ từ “Xuất Khẩu Lao Động”, và cũng thế, mỗi năm cũng hàng trăm ngàn thiếu nữ Việt phải lìa bỏ quê nhà để đi lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc theo các dịch vụ môi giới lấy chồng ngoại quốc, với mong muốn cha mẹ, anh em còn ở lại quê nhà không còn phải đói ăn trong những ngày giáp hạt, không còn phải thiếu mặc trong những ngày giá lạnh tiết Đông. Chắc chắn đây là những điều chưa từng tồn tại trong xã hội Việt Nam ngay cả trong suốt gần một trăm năm nô lệ giặc Tây.
Còn nhớ, vào dịp tết nguyên đán năm 1976, một lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam là Tổng Bí Thư Lê Duẫn đã long trọng tuyên bố với toàn dân rằng, “Với đường lối lãnh đạo sáng suốt của đảng và nhà nước, chỉ 10 năm nữa là mỗi gia đình người Việt Nam sẽ sở hữu một radio, một TV và một tủ lạnh”. Khi nghe phát ngôn này của một lãnh đạo tối cao của đảng CSVN, nhiều người dân Miền Nam đã cười cợt cho cái não trạng đó của một đầu đảng – Ấy vậy mà đến nay, đã gần 4 thập niên rồi, tức là đã 4 lần cái mười năm của Lê Duẩn rồi mà hàng chục triệu người Việt vẫn khố rách áo ôm, vẫn đang sống dưới mực đói nghèo, cơm vẫn chưa đủ no, áo vẫn chưa đủ ấm, thì TiVi, Tủ lạnh quả là quá xa vời! Đã 60 năm rồi kể từ ngày đất nước Việt Nam thoát khỏi ách nô lệ thực dân Pháp, xin hỏi người dân Việt chúng ta đã được những gì và đã bị mất đi mất những gì? Não trạng của các lãnh tụ cộng sản sẽ còn khiến cho đất nước Việt Nam tàn lụi đến mức nào nữa? Sự xuẩn động của SANG TRỌNG HÙNG DŨNG, những kẻ nô lệ cộng sản Nga Tàu sẽ còn làm cho người dân Việt Nam u tối, điêu linh, cơ lại đến bao giờ nữa?
00 giờ, ngày 01 tháng 01 năm 2014
Nguyễn Thu Trâm

Một Bạn Trẻ An Giang Bị Bắt Trong Khi Quay Phim Bằng Điện Thoại Cảnh Công An Cưỡng Chế Dân, Nhưng Đã Thành Công Thoát Khỏi Nanh Vuốt Nhờ Trí Thông Minh

Hình minh họa

Cảm ơn tất cả các cô, bác, anh chị em và bạn bè, tôi đã về nhà an toàn. Tôi xin tường thuật lại vụ việc tôi bị công an đàn áp cho tất cả được biết.
Khoảng 9 giờ sáng hôm nay ngày 30/12/2013. tôi nhận được tin là Công An ở xã Hội An, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang đang đàn áp cưỡng chế đất của người dân cách nhà tôi khoảng 7km. khi nhận được tin, tôi đã đến hiện trường để xem. Khi đến nơi thấy có rất nhiều Công An, Cảnh Sát cơ động, Công An giao thông, và rất là nhiều người mặc thường phục, mà theo tôi họ đều là người của Công An.
Họ đang đập phá nơi của người dân đang buôn bán vì đây là chợ để làm lan can cầu, theo người dân thì nếu làm trước cửa nhà như vậy thì họ không có lối ra và không thể buôn bán. Tôi thấy có rất nhiều Công An đang khống chế bà con để đập phá tất cả những gì mà công trình họ làm qua, và có nhiều người bị bắt, bị đánh. Thấy vậy tôi lấy điện thoại ra quay phim thì liền bị họ xông vào cướp điện thoại và đánh tôi vào bụng, khi tôi té xuống thì họ khống chế tôi và đem tôi về công an xã Hội An.
Khi đem tôi về đây họ đã đưa điện thoại yêu cầu tôi mở máy,, vì máy tôi có cài mật khẩu,, tôi nói với họ là tôi không làm sai và đó là quyền riêng tư của tôi nên tôi không mở. khoảng 5 phút sau có một người mặc thường phục tự xưng là trưởng Công An xã vào làm việc với tôi. Tôi yêu cầu họ phải lập biên bản là đã lấy điện thoại của tôi, và yêu cầu họ phải mặc quân phục đeo bảng tên vào thì tôi mới làm việc với họ, người đó nói với tôi rằng ở đây không có quy định đó, tôi nói nếu vậy thì tôi không làm việc với anh và liền đó anh ta tỏ vẻ tức giận chỉ vào mặt tôi và nói: “Đ..M, mày một lát mày ra khỏi đây, tao cho người đánh chết mẹ mày.”, và anh ta bỏ ra ngoài, một lúc sau có hai người, một người thì tôi biết mặt đó là trưởng Công An huyện tên là Thòn ông ta mặc thường phục, còn người thứ hai mặc quân phục tên là Nguyễn Xuân Kiệt, thượng úy Công An mang mã số 453 333.
Hai người này khi vừa gặp tôi thì làm như là người thân lâu ngày mới gặp, tay bắt mặt mừng kêu café mời tôi uống và khuyên tôi nên xóa các đoạn clip đã quay.. và tôi đã mở máy cho bọn họ xóa, khi xóa xong thì họ cho tôi về và nói với tôi nếu có lần sau thì sẽ bị bắt….!
Nhưng nói thật với mọi người tôi ko ngu gì mà tự mở máy cho bọn họ xóa, khi làm việc với tôi họ để điện thoại tôi trên bàn, tôi lợi dụng lúc họ ra ngoài nghe điện thoại, tôi đã tháo thẻ nhớ ra và cho vào túi quần và để yên điện thoại lại chỗ cũ, khi họ quay lại thì tôi đã mở cho họ kiểm tra và họ đã xóa hết bộ nhớ trong máy tôi, họ đâu biết những việc làm sai trái mà họ muốn xóa đang nằm trong túi quần của tôi. Những hình ảnh và clip đó tôi sẽ đăng lên sau cho mọi người thấy được sự tàn ác của Cộng Sản…
Thanh An Le

DÂN MIÊN XUỐNG ĐƯỜNG, DÂN VIỆT ” BIỂU TÌNH TẠI GIA “

Hàng chục ngàn ủng hộ viên của Đảng Cứu Nguy Tổ Quốc Cam-Bốt (CNRP) xuống đường ngày 29-12-2013 để ép buột Hun Sen từ chức và đòi mở lại cuộc tổng tuyển cử. Dân Miên và dân Việt, dân nào quật cường hơn ?

Mỗi khi nói đến dân tộc Việt Nam, hầu hết mọi người đều tụ hào: con rồng cháu tiên, truyền thống bất khuất chống ngoại xâm phương bắc là Tàu, bốn ngàn năm văn hiến…nhưng nay” truyền thống dân tộc, lịch sử oai hùng” nay còn đâu?.
Hầu như những thứ hành trang, vũ khí tinh thần cần thiết trong công cuộc bảo vệ tổ quốc mà tiền nhân đã trang bị qua hàng ngàn năm chống giặc, nay đã đi đâu mất, nguy hại hơn nữa là người dân trong nước tỏ ta thuần phục lũ” khỉ cộng” qua ma thuật chính trị, được lập đi lập lại nhiều lần từ năm 1930 đến nay, đó là ” chính sách XÌ HƠI” của XÃ HỘI chủ nghĩa mỗi khi ” tình huống” căng thẳng có khả năng đưa đến hành động cần thiết để thay đổi cơ cấu cầm quyền độc tài thành dân chủ. Khi dân đói, khổ, đảng nới lỏng chút ít và sau đó xiết lại khi ổn định, cứ thế mà” phát huy” nên dân trong nước, thành phần trẻ, bị lôi cuốn vào” miếng cơm manh áo” cá nhân, gia đình mà đã để cho tinh thần dân tộc” di tản chiến thuật” đưa đến sự” tháo chạy” lòng yêu nước từ dạo nào.
Cái tinh thần bất khuất hình như đã thành” tinh thần nhút nhát” và lịch sử 4 ngàn năm VĂN HIẾN đã bị đã cộng khỉ ” quá độ” thành DÂNG HIẾN đất, đảo, nước cho Trung Cộng qua cái tình hữu nghị, hữu ngợm, hữu đười ươi:” 16 chữ vàng và 4 tốt”. Ngay cả người dốt cũng biết đảng cộng sản VN là thái thú thuộc địa, nhưng bất hạnh thay là giới trí THỨC đã NGỦ quá lâu, đa số chúi đầu vào việc kiếm tiền, bỏ mặc đất nước đang sắp rơi vào tay Tàu Cộng, cho nên thành phần lãnh đạo quần chúng nồng cốt là trí thức trong nước đã lẫn trốn, hay vùi đầu vào cơm áo, để đảng cộng khỉ tha hồ trám vào thành phần hướng dẫn quần chúng cần thiết bằng những kẻ lãnh đạo cò mồi, gốc đảng, hướng dẫn quần chung đi vào con đường đấu tranh dân chủ mù mờ, tiêu cực để đảng cộng sản không sụp đổ.
Những nhà dân chủ ăn lương và hưởng bổng lộc đảng, thì họ phảI ” bảo vệ quyền lợi như con ngươi trong tròng mắt” nên thay vì kêu gọi biểu tình chống đảng, là kẻ thù trước mắt, như là chuyện đánh đuổi thái thú để giành lại chủ quyền, thì thành phần lãnh đạo cò mồi lái mục tiêu, chệch hướng sang chống Trung Cộng, là mục tiêu không bao giờ thành công như chuyện” châu chấu đá xe”. Do đó từ vài năm qua, ở Việt Nam có diễn ra những cuộc biểu tình rất có” chính sách” trước sứ quán Tàu ở Hà Nội, thì đợi đến bao giờ nước Việt Nam mới thoát khỏi họa diệt vong?
Chưa bao giờ dân tộc Việt Nam” xuống cấp” đến như thế, xuống cấp đến tận đáy mà vẫn chưa chịu ngừng, chờ ngày bị chôn vùi trong vòng tay Hán tộc, vĩnh viễn bị xóa tên nước, dân Việt biến thành” phó thường dân Trung Hoa”, đó là hiện thực về tinh thần dân tộc ngày nay, đã bay đi đâu mất, nhường lại là” tinh thần vong no, vong bản” với tà thuyết ngoại lai Karl Marx, Lenin, Mao Trạch Đông, tư tưởng dỏm Hồ Chí Minh ngự trị trong học đường với chính sách ” trăm năm trồng người” và xã hội bị tàn phá khủng khiếp, quét sạch giá trị đạo lý được tiền nhân gầy dựng nhiều ngàn năm lịch sử.
Dòng LẠC VIỆT đã bị “trôi LẠC” làm lao nô tại nhiều nước, con cháu bà Trưng, bà Triệu đã bị bán làm nô lệ tình dục xuyên quốc gia, cái nhục chưa từng thấy trong lịch sử là đảng cộng khỉ cấu kết với bọn buôn người nước ngoài, sang Việt Nam tuyển để mua gái Việt với những mục đích thương mại vô nhân đạo là bản chất con buôn: bán cho các động mãi dâm, làm nô lệ tình dục cho cả nhà bên đàng trai, mang về Tàu giết và bán nội tạng (đây là lối kinh doanh dã man nhứt trong lịch sử nhân loại, chỉ xảy ra ở đất thánh cộng sản Hoa lục). Một số đại gia Tàu sang Việt Nam mua gái để mang về làm đám cưới cho người chết và sau đó giết chết, mang đem chôn cạnh ” người chồng không bao giờ biết mặt” là cách mê tín dị đoan, để cho người chết thuộc gia đình đại gia có đôi có bạn ở thế giới khác. Đây là báo động đỏ cho những gia đình” bần cùng, vô sản” thực sự tại Việt Nam hãy đề cao cảnh giác trước ” những hành vi buôn bán phụ nữ dã man, dưới sự cấu kết của đảng cộng khỉ thái thú và bọn buôn người ngoại quốc”. Đem con gái gã bán cho nước ngoài như Tàu, là tòng phạm giết người, là tội ác đó.
Áp bức quá nhiều mà không thấy đấu tranh đúng nghĩa, dù tình trạng đàn áp trong nước đã đến mức” bảo hòa” từ lâu, chỉ vì tinh thần dân tộc đã biến mất từ khi đảng cộng khỉ cai trị, thay vào vòng lịch sử oai hùng của dân tộc là sử đảng tào lao, lếu láo cái chiến thắng thời cơ:” đánh thắng Phát Xít Nhật, thực dân Pháp và đế quốc Mỹ” nhưng ngày nay thì đảng cộng khỉ trở thành” tập đoàn thái thú nội địa” cho Trung Cộng, mà miệng hô hào yêu nước, chống ngoại xâm, bảo toàn đất tổ:
” TRỌNG CUNG, thái thú cho TRUNG CỘNG.
HẢO ĐÃI quan thầy, HẢI ĐẢO dâng.”.

Trong khi đó, tại nhiều khu vực trên thế giới, người dân đã hành động, thay đổi vận mạng đất nước: Dân Nga và Đông Âu đã giật sập chế độ ác độc cộng sản từ gần 2 thập niên qua, gần đây là dân ở Bắc Phi, Trung Đông đã tống cổ một số tên lãnh đạo” bán độc tài” như Gaddhafi ở Lybia, Mubarak ở Ai Cập, sát nách là Miên, dân chúng tập trung hàng ngàn người ở thủ đô Nam Vang, đòi thủ tướng Hun Sen, cựu chỉ huy Khmêr Đỏ phải từ chức. Cuộc biểu tình lớn, được thế giới chú ý vào ngày 23 tháng 10 năm 2013, duy trì trong 3 ngày, dưới sự điều hành của các đảng đối lập, nổi bật là ông Sam Rainsy, được nhiều uy tín, phản đối cuộc bầu cử vào tháng 7 với nhiều cáo buộc gian lận mà Hun Sen đã làm để thắng cử.
Nhìn lại Việt Nam, cũng có ĐỐI LẬP, nhưng đa số là ĐẬP LỐI đi dân chủ, khi mà các nhà DÂN CHỦ cuội, chống đảng theo chính sách, không hành động, xuống đường mà đa số là GIŨ CHÂN ngồi nhà, la lớn chống đảng thái thú, la lớn có khuếch đại từ cái loa Việt Tân ở hải ngoại qua các cơ quan tuyên truyền và kèm theo là thu tiền, là lề thói được duy trì từ mặt trận Hoàng Cơ Minh cho đến nay, vẫn không thay đổi.
Việt Nam đã đi trước hầu hết các nước Trung Đông và Bắc Phi về đấu tranh dân chủ, nhưng lại là thành phần đối lập cuội, đấu tranh giả từ thời thập niên 1990 với Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, tiếp theo là Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, La Văn Liếm ( trùm công an, ác ôn khét tiếng miền nam), tướng Trần Độ…gần đây có thêm Huỳnh Tấn Mẫm, Nguyễn Quang A, Lê Đăng Doanh, Nguyễn Huệ Chi, tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Đồng Sĩ Nguyên…cũng nổi đình nổi đám bằng lời.
Các nhà dân chủ dỏm, đấu tranh cuội còn” tập hợp” thành khối 8406, cử đại diện xuất ngoại dàn cảnh là Nguyễn Chính Kết, được bọn Việt Tân hậu thuẫn để ru ngủ dân nước ngoài, quyên tiền yểm trợ cuộc đấu tranh không tưởng:” đối đầu bất bạo động để tháo gỡ độc tài” thì làm sao đưa đất nước thoát khỏi vòng nô thuộc do thái thú Việt Cộng cai trị?.
Để phỉnh lừa mọi người, hai tên Việt Cộng nòi là Lê Hiếu Đằng và Việt gian Hồ Ngọc Nhuận, được đảng bật đèn xanh, tuyên bố lập đảng đối lập mà vẫn bình yên, thì đây là trò bịp tồi, y như sau năm 1954 ở miền bắc, Hồ Chí Minh bày trò” dân chủ cuội” để mị dân, cho phép và cấp luôn trụ sở cho hai đảng đối lập là Dân Chủ do chủ tịch Nguyễn Xiển, số 54 đường Nguyễn Du ( Hà Nội) và đối diện là trụ sở của đảng Xã Hội ( số 53 cùng đường) do chủ tịch đảng là Nghiêm Xuân Yên điều hành. Do đó cái trò thành lập đảng đối lập cuội theo định hướng xã hội chủ nghĩa ngày nay, khó lừa được, khi dân chúng nhìn thấy ở Tuy Hòa ( Phú Yên) có một tổ chức chống đảng thực sự là Hội Đồng Bia Sơn đã bị đàn áp dã man, người cầm đầu bị lãnh án tù chung thân, số khác bị kết án tù hàng chục năm.
” Dân Miên rần rộ xuống đường.
Còn dân nước Việt, kiên cường tại gia.”

Hầu hết các nhà dân chủ cuội, dân chủ dỏm đều ăn lương, sống nhờ đảng, kể cả hưu trí, nên đây mới đúng là thứ:” ăn cơm đảng, phải múa sảng tối ngày”, nên cuộc đấu tranh dân chủ tại Việt nam luôn” thoái trào”, thay vì lôi cổ đảng xuống, thì chính thành phần dân chủ nầy đã và đang giúp đảng tránh sụp đổ, thanh tâm trường thống trị. Lái cuộc đấu tranh chệch hướng, lạc mục tiêu, các nhà dân chủ dỏm đã cố tình hướng dẫn quần chúng trong nước đi lạc đường, là chủ trương của đảng, thay vì chống thái thú, thì lại chống thiên triều Bắc Kinh (ngay cả Mỹ cũng không làm gì được) và phương cách đấu tranh” bất bạo động” mà không hành động thiết thực, chúng đã xuyên tạc trắng trợn, phá hoại thuyết đấu tranh bất bạo động của Gandhi.
Cuộc biểu tình của dân Miên đòi Hun Sen từ chức đã trở thành một điểm nóng chính trị tại Á Châu, khi cùng thời gian, ở Thái Lan, dân chúng và phe đối lập biểu tình nhiều ngày, đòi nữ thủ tướng Yingluck Shinawatra từ chức, vì đang vận động xóa tội cho ông anh là cựu thủ tướng Thatsin, bị đảo chánh năm 2006, đang sống lưu vong ở Dubai.
Ngày 27-12-2013, dân Miên lại biểu tình hàng ngàn người, đòi Hun Sen từ chức, lần nầy có thêm công nhân ngày may mặc ủng hộ tại Công Viên Tự Do ( Freedom Park) thủ đô Phnom Penh. Dân Miên hành động thích hợp để tống cổ nhà độc tài, gốc cộng sản Hun Sen ra khỏi chức vụ thủ tướng, mà hắn ta đã ngồi khá lâu bằng thủ đoạn và các cuộc bầu cử gian lận.
MienBieuTinh
Dân và sư sãi Miên biểu tình chống Hun Sen ngày 27.12.2013 tại Phnom Penh. Sư Miên và sư Việt, sư nào hèn nhát hơn ?
Trong khi ở Việt nam, tình trạng đàn áp dã man hơn Miên nhiều lần, vậy mà dân Việt vẫn” thanh tâm trường im lặng”, thay vào là các cuộc” đấu tranh” rất ư tiêu cực như: biểu tình tại gia và bất tuân dân sự do huề thượng tăng thống, gốc Ấn Quang, chuyên viên sách động biểu tình trước năm 1975 là Thích Quảng Độ kêu gọi” bất tuân dân sự” là không đi làm, phản đối nhưng lại” biểu tình tại gia” thì thiệt hại cho dân, không đi làm là đói, nhưng Quảng Độ vẫn sống khỏe bằng tiền cúng dường từ trong nước và hải ngoại.
Nhìn thấy sư sãi Miên biểu tình ngoài đường với dân chúng quá chán ngán lẫn hoài nghi về đạo lão huề thượng tăng thống, gốc hang quỷ Ấn Quang, là một trong những” chuyên gia” sách động biểu tình rần rộ ngoài đường ở miền nam trước năm 1975, nổi tiếng là chiến dịch mang bàn thờ phật xuống đường, nay thì Thích Quảng Độ trong sách lược” biểu tình tại gia” thì có lợi cho ma cộng sản rất nhiều, là sách lược giữ đảng tránh sụp đổ. Hầu hết những nhà dân chủ cuộc gốc đảng, đã trường kỳ ru ngủ quần chúng: “Thay biểu tình ngoài đường” bằng vận động chữ ký, dâng thỉnh nguyện thư, sửa đổi hiến pháp, đòi bỏ điều 4 hiến pháp, chờ Mỹ bật đèn xanh, viết bài chống đảng, tọa kháng tại gia ( có chụp hình và phổ biến trên mạng)….tệ hại là đánh lừa dân chúng qua chiêu bài yêu nước” đáp lời sông núi” để đoàn kết sau lưng thái thú Việt Cộng, chống Trung Cộng, thì đây đúng là:” đáp lời mất nước”.
Miên biểu tình, dân Việt nằm nhà chờ sung rụng và còn bị ru ngũ bằng những cách đấu tranh không bao giờ thành công:
” TẠI GIA chờ mãi, dân TA DẠI.
XUI NÓNG nằm nhà, SÔNG NÚI tiêu”.

Muốn có ngày đất nước tự do, thoát vòng nô lệ giặc Tàu, dân trong nước cần phải tống cổ những tên” dân chủ dỏm” gốc đảng, vừa ăn lương đảng và vừa dùng” khổ nhục kế” dưới chiêu bài dân chủ để giữ đảng tồn tại. Từ nhiều thập niên qua, dân trong nước và hải ngoại đã bị lừa quá nhiều, nay hãy thức tỉnh, nếu không hành động thì: ” con đường dân chủ tự do xa lắc lê thê, khi trót nghe theo lời u mê” và ngày mất nước đã đến rồi, khi mà cửa ải mở thông thương, dân Tàu tha hồ di dân, đồng hóa, kết hôn, tạo ra thế hệ” Hán con” từ bắc chí nam, là sách lược xâm lăng độc hại như tằm ăn dâu.
” Dân Miên làm thấy phát ham.
Còn dân nước Việt, đành cam nằm nhà.
Chữ ký, biểu tình tại gia.
Chờ ngày sung rụng, nước ta đếch còn.”. ./.

TRƯƠNG MINH HÒA.
29.12.2013
Powered By Blogger