Bài thơ “Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ”
dưới đây là những cảm xúc đầy bi hùng tráng của một bại tướng VNCH,
thiếu tướng Lê Quang Lưỡng, nguyên tư lệnh sư đoàn Nhảy Dù mà thời chiến
tranh Việt Nam, báo chí gọi ông là “con sói của trận mạc,”. Bài thơ
được làm ít lâu trước khi ông qua đời vào ngày 21 Tháng Chín, 2005 tại
thành phố Bakerfield, tiểu bang California. Việc ông di tản sang Hoa Kỳ
vào ngày 29 Tháng Tư, 1975 đã trở thành vết thương và niềm u sầu suốt
những năm tháng sau này qua một câu thơ mà nhiều người thích “Sầu hận
tim ta ai biết được.” Nhưng chính lời trối trăn của ông đối với đồng
đội, đồng hương đã làm hình ảnh của một bại tướng trở nên sáng ngời:
“Tôi
làm tướng không bảo vệ được nước, khi nước mất tôi đã không dám chết
theo nước, nên khi tôi chết già yêu cầu đừng phủ quốc kỳ lên quan tài
tôi, vì tôi tự biết mình không xứng đáng được hưởng lễ nghi nầy.”
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ
Xác thân này đâu chết cho quê hương?
Súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường!
Thân chiến bại nhục nhằn nơi đất khách!
Hơn nửa đời đã tan rồi khí phách.
Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!
Không quan tài cờ phủ giữa chiến hào,
Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.
Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ,
Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.
Khi nằm xuống bạn nào đã cần gì?
Chỉ ước muốn thân này dâng đất nước,
Ta giờ đây đã tàn bao mơ ước!
Chuyện ngày xưa chỉ còn thấy trong mơ...
Ngày về quê càng lúc càng xa mờ.
Thời gian vẫn lạnh lùng theo năm tháng,
Tuổi càng cao lòng càng nghe mặn đắng!
Xót thân này khi chết bỏ lại đây!
Nơi xứ người bạn hữu chẳng còn ai??
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.
Lê Quang Lưỡng
Xác thân này đâu chết cho quê hương?
Súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường!
Thân chiến bại nhục nhằn nơi đất khách!
Hơn nửa đời đã tan rồi khí phách.
Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!
Không quan tài cờ phủ giữa chiến hào,
Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.
Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ,
Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.
Khi nằm xuống bạn nào đã cần gì?
Chỉ ước muốn thân này dâng đất nước,
Ta giờ đây đã tàn bao mơ ước!
Chuyện ngày xưa chỉ còn thấy trong mơ...
Ngày về quê càng lúc càng xa mờ.
Thời gian vẫn lạnh lùng theo năm tháng,
Tuổi càng cao lòng càng nghe mặn đắng!
Xót thân này khi chết bỏ lại đây!
Nơi xứ người bạn hữu chẳng còn ai??
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.
Lê Quang Lưỡng
Thời
trung cổ, các chiến binh người Mông Cổ khi ngồi trên mình ngựa ra trận
tiền mà không may tử trận, các đồng đội của họ lập tức giết chết con
ngựa mà anh ta cưỡi, lột lấy bộ da ngựa gói chặt tử thi quân nhân này
rồi cho chuyển về hậu phương hỏa táng theo tục lệ của quân đội người
Mông Cổ. Ðây là một nghi thức đầy vinh dự chỉ dành cho người lính chết
trận, không có biệt lệ dù đối với hàng tướng lãnh. Nghi thức này được
lưu truyền tới ngày nay đối với nhiều quân đội tại các quốc gia trên thế
giới, nhưng thay vì người ta dùng bộ da ngựa bọc thây người lính tử
trận thì dùng lá quốc kỳ của quốc gia đó phủ trên quan tài người đã vì
đất nước mà hy sinh.
Vũ Ánh
0 comments:
Post a Comment