Lão Ngoan Đồng
Chiến Tranh Việt Nam kết thúc vào ngày 30 tháng 4
năm 1975, cũng là ngày mà mọi người Việt Nam yêu chuộng tự do đã mất đi
quê hương của mình. Đã 39 năm qua, nhiều người cho rằng trải qua một
thời gian dài như thế, thù hận gì cũng qua đi, để chúng trôi vào quên
lãng , hảy xóa bỏ lòng thù hận, để cùng nhau xây dựng lại quê hương. Lời
kêu gọi mới nghe qua, làm cho lòng nhiều người cảm thấy bồi hồi, muốn
góp một bàn tay của mình bằng kiến thức, bằng tài vật, mà bấy nhiêu năm
nay mình đã tạo dựng nên . Có một thiểu số người đã làm như vậy, nhưng
đa số dứt khoát chống laị đề nghị đó. Taị sao lại chống cái đề nghị có
vẽ như yêu nước như thế ?
Có rất nhiều lý do để chống lại:
- Về việc “hòa hợp,hòa giải dân tộc”:
Hòa hợp hòa giải thì phải là việc làm của cả hai
phía : kẻ gây ra tội ác và nguời bị hại. Kẻ gây ra tội ác là “nhà cầm
quyền cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Những kẻ cầm quyền của chế
độ, chưa một lần công khai nhận tội do họ gây ra cho cả người dân hai
miền Nam, Bắc kể từ khi Hồ chí Minh, tên tay sai của quốc tế cộng sản
chủ nghĩa, cướp chính quyền năm 1945 cho đến tận ngày tháng hôm nay,
chúng chưa từng xin lỗi với những đồng bào Việt Nam đã bị bọn chúng gây
cho cảnh nước mất, nhà tan, bị cướp đi tài sản, gây cho gia đình họ phải
phân ly, những đứa con phải mất cha mẹ anh em, gia đình quyến thuộc, bỏ
tù những công dân của Việt Nam Cộng Hòa trong những trại cải tạo trên
toàn cõi Việt Nam, vô duyên cớ, vô pháp luật .
Kẻ gây nên tội ác đã không nhận tội, không xin
tha thứ cho những tội lỗi của chúng đã làm, thì thử hỏi trên cõi đời
nầy, có nguời bị hại nào chịu tha thứ cho những kẻ đã gây tội ác không
biết hướng thiện đó ?
Ngoài việc không nhận tội đã phạm, bọn cầm quyền
còn vinh danh và ăn mừng những hành vi tội pham của chúng nữa, như việc
chúng vinh danh cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân vào miền Nam đã khiến
bao nhiêu lính cả hai miền Nam Bắc phải bỏ mình vô ích vì chẳng mang lại
thắng lợi nào. Chúng vinh danh việc chúng chôn sống gần 5 ngàn người
dân lành vô tội của xứ Huế trong cuộc tổng tấn công này. Với bản chất
ngoan cố và tàn bạo như thế thì làm sao hòa hợp hòa giải với các nạn
nhân của chúng ??
Những người kêu gọi hòa hợp hòa giải với bạo
quyền Việt Cộng là những nguời không có óc, không có tim, hoặc là những
tên cho rằng tiền bạc là trên hết, vì lợi ích tiền tài và quyền lực cá
nhân mà quên đi cả lương tri, quên hết sĩ diện của một con người.
Hơn thế nữa, có một số người “không thèm” nghi
ngờ đến dã tâm của bọn cầm quyền “nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa”,
để biết rằng chúng là những tên tay sai cho Trung cộng, sẳn lòng bán
nước, bán dân để vinh thân phì gia. Họ đã viết những lá thư ngõ, gỡi cho
bọn mãi quốc cầu vinh này để yêu cầu nầy nọ, mà họ không biết rằng bọn
tay sai Việt Cộng, nhứt cử nhứt động của chúng, đều phải xin lệnh của
Hoàng đế Trung Cộng, mà Trung Cộng đang thực hiện âm mưu xâm chiếm nước
ta, thì đời nào chúng chịu cho Việt cộng thả lỏng sự kềm kẹp người dân ?
Cho nên những bức thư nầy chỉ là những tờ giấy lộn, đã bị chúng coi là
những tờ giấy quảng cáo, đã vứt vào sọt rác mất rồi . Không những uổng
công phí sức mà còn làm hại đến danh dự của những nhà trí thức Việt Nam
nữa.
Bản chất của những tên đảng viên đảng cộng sản
là ngoan cố. Trong lịch sữ của đảng cộng sản quốc tế, mấy ai nghe được,
biết được, có tên cộng sản nào khi đang còn cầm quyền trong tay, biết
hối lỗi, biết nhận tội, biết sửa sai bao giờ ?
Đối với cộng sản chủ trương dùng bạo lực thì
chúng chỉ có thể nghe theo dưới sự đe dọa những sức mạnh cuồng bạo hơn
chúng, chứ những lời yêu cầu, năn nỉ, xin hòa hợp thì chúng sẽ chà đạp
lên mà thôi.
- Về lòng thù hận:
Nếu không ở trong hoàn cảnh có người thân bị
giết, hoặc bị cướp, bị giựt mất hết tài sản do mồ hôi nước mắt tạo dựng
nên, bị đuổi đi vùng kinh tế mới trong vùng đồng hoang nắng cháy, trong
rừng sâu nuớc độc, không cách gì để tìm kế sinh nhai; Nếu không bị cầm
tù trong những nhà tù trại cải tạo, bị sĩ nhục, bị hành hạ, bị bỏ đói,
bị bắt làm trâu kéo cày, bị chia cách với cha mẹ, vợ, chồng, con cái,
v.v.. thì không thể nào hiểu nổi lòng căm thù của người bị hại đối với
bọn đã tàn hại họ.
Đối với những nguời không bị rơi trong hoàn cảnh
của những thống khổ kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, thì nói
những chữ : “quên đi hận thù” rất dễ dàng. Nhưng còn những nguời bi hại
bị thống khổ thì không thể nào quên được.
Quên đi thù hận làm sao được khi mà những kẻ đã tàn hại mình vẫn còn đang ngất ngưởng trên cao như ông hoàng, bà chúa ?
Quên làm sao được khi những kẻ ác ôn côn đồ vẫn
còn tiếp tục hành hạ đồng bào mình, thân nhân mình bằng luật rừng rú,
qua những hành động tàn ác như những tên thổ phỉ ?
Quên làm sao được khi những tên đầu trâu mặt
ngựa trong bộ máy cầm quyền, đang làm tay sai cho ngoại bang Trung cộng,
bán đất, bán biển, nhượng tài nguyên của Tổ Quốc Việt Nam cho đế quốc
cộng sản Trung Hoa, coi dân mình như những tên nô lệ ?
Quên làm sao được những tên đảng viên cộng sản
mất gốc, không coi trọng luân thuờng đạo lý, bỏ đi tình nghĩa đồng bào,
độc ác khát máu ?
Quên sao được những tên cán bộ các cấp trong bộ
máy cầm quyền của lủ vô thần cộng sản. Chúng đã vì quyền lợi ăn trên
ngồi trốc, với lòng tham không đáy, đang cuớp giựt tài sản của nguời dân
vô tội. Tài sản của bọn chúng tính ra không thua gì tài sản của những
tỷ phú Tây Phương. Những tài sản nầy là xương là máu của những người dân
thấp cổ bé miệng, là tiền hối lộ, tham nhủng, bán tài sản của quốc gia
mà ra. Bọn chúng là những tên TƯ BẢN ĐỎ có độc quyền sinh sát trong tay.
Quên làm sao được khi những người vì tranh đấu
cho tự do, tranh đấu cho quyền làm người , tranh đấu cho sự công bằng
trong xã hội, tranh đấu cho tự do tín ngưởng, đã bị chúng đàn áp dã man,
giam hảm hành hạ những nguời đòi hỏi quyền chính đáng cho dân tộc vào
lao tù, bằng những luật lệ vô nhân tánh, bất chấp cả lời phê phán của
cộng đồng quốc tế ?
Những căm hận hận nầy càng ngày càng chồng chất,
tạo nên một sức mạnh chẳng đặng đừng, không thể van cầu được nữa. Nguời
dân đang sống trong gọng kềm của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, đã
hiên ngang đứng lên đòi lại quyền làm nguời, quyền làm chủ đất nước thân
yêu, đòi laị tài sản đất đai của mình đã bị nhà nước cưởng đoạt, qua
những cuộc biểu tình chống đối của dân oan, của thanh niên sinh viên,
của những người còn quan tâm đến vận mệnh của Tổ Quốc .
Những người Việt Nam đang sống ở hải ngoại, đang
đứng lên, dùng mọi phương tiện sẵn có, ủng hộ và tiếp tay với những
đồng bào quốc nội đang nổi dậy chống lại bạo quyền Việt cộng, với mục
đích giải thể chế độ độc tài, khát máu đang cầm quyền.
Trong số đồng bào hải ngoaị đang đứng lên chống
lại kẻ nội thù Việt cộng, và ngoại bang Trung cộng xâm lược, có hai
thành phần: Người có thù hận và những người không có ân oán gì với Việt
cộng.
Người có mối thù với Việt cộng là những thuyền
nhân đã bị bọn Việt cộng ác hại, đày đọa ,tài sản bị cuớp giựt bởi những
thủ đoạn bất lương, bị nhốt trong những nhà tù khỗ sai mà bọn Việt công
gọi là trại cải tạo, hoặc thân nhân của họ đã bị bọn cách mạng sát nhân
giết hại , hoặc những người đã bị những nỗi oan khiên không bút mực nào
diển tả cho hết, do bọn Việt cộng và bọn cách mạng ba mươi tạo nên.
Không những thế, những người chưa hề bị khốn khổ
bởi Việt cộng, họ cũng đứng lên vạch mặt bọn dã thú đội lốt nguời mang
tên Việt cộng. Những nguời nầy là ai?
Họ là những người vào thời điểm 30 tháng 4 năm
1975 mới vừa được năm ba tuổi, hoặc vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ, hoặc
đuợc sanh ra trên đất khách quê người, chưa từng chịu đau đớn, đọa đày
bởi cái lủ “cách mạng từ trong rừng chui ra”, chưa có ân oán gì với
chúng. Cho nên trong lòng họ, không có thù oán gì với bọn việt công cả.
Nhưng tại sao họ quyết liệt đứng lên chống lại chúng? – Bởi vì LƯƠNG TÂM
và TÌNH CẢM của một con người đang sống trong một xã hội văn minh,
hưởng được mọi quyền tự do căn bản của con người và được tự làm chủ đời
mình. Lương tâm của một nguời không thể ngồi yên nhìn đồng bào Việt Nam
của mình, đang bị một bầy quỷ khát máu, mạng danh là nhà “cầm quyền cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, mà thật ra là bọn buôn dân bán nuớc,
tay sai cho bọn Trung cộng, đang bóp hầu siết họng nguời dân, tước hết
mọi quyền làm nguời, cuớp đoạt tài sản của những người dân mà họ đã nhọc
nhằn, gian khổ mới dành dụm được, làm cho đời sống của những người dân
thấp cổ bé miệng thua cả súc vật.
Những người trẻ tuổi nầy đã cùng nhau đứng lên
chống lại bạo quyền không phải vì muốn trả thù, mà họ muốn đòi công lý,
họ muốn trừng phạt bọn người dã man đang đày đọa đồng bào của mình.
Bây giờ lại có vài tên tự gọi mình là trí thức,
đã hợp xướng với bọn cầm quyền đảng và nhà nước việt cộng, kêu gọi mọi
người hảy quên đi hận thù, hảy hòa hợp hòa giải dân tộc, trong khi đó
thì bọn việt cộng không hề muốn hòa hợp hòa giải mà chúng vẫn luôn muốn
trả thù, vẫn đang kỳ thị và trù ếm những người có liên hệ với chế độ
Việt Nam Cộng Hòa, còn đang hành hạ những người cất vang tiếng nói, phản
đối chế độ độc đảng độc tài cộng sản, phản đối cách cai trị của chúng,
phản đối luật lệ rừng rú của chúng, phản đối nhà nước tay sai cho hán
cộng. Chúng chẳng cần hòa hợp hòa giải với họ, nhưng chúng lại kêu gọi
họ trở về hòa hợp với chúng để mong bóc lột họ mà thôi. Việc chúng đòi
người khác tha thứ cho chúng, hợp tác với chúng là một điều nghịch lý,
không tưởng.
Tóm lại, với cái nhà nước cộng hoà xã hội chủ
nghia Việt Nam, nguời ta không thể hòa hợp, hòa giải với chúng, mà chỉ
có một cách duy nhất là cùng nhau đứng lên, lật đổ cái chế độ của bọn
mọi rợ, dã man hơn cầm thú đó đi. Sức mạnh thúc đẩy tiềm lực vùng lên là
do sự hận thù đã nung nấu triền miên, là do lương tâm và tình cảm của
những những con nguời không vị kỷ, không vì quyền lợi cá nhân, mà chỉ vì
tình nghiã ĐỒNG BÀO, vì ân sâu của TỔ QUỐC.
Lão Ngoan Đồng
0 comments:
Post a Comment