Theo Tự Điển Bách Khoa Toàn Thư
(Encyclopaedia Americana) thì biểu tình được hiểu một cách thông thường
là hành động bất bạo lực của một nhóm người, nhằm mục đíchđưa đến cộng
đồng một quan điểm hay một cách nhìn về một vấn đề nào đó trong xã hội.
Nhận thức một cách tổng quát thì “Biểu Tình” là một hình thức hành động
bất bạo động nhằm thể hiện mục đích, bày tỏ quan điểm ủng hộ hoặc phản
đối về một vấn đề công cộng nào đó, thường có liên quan đến vấn đề
chính trị, kinh tế, và xã hội, nhằm mục
đích gây sức ép cho một thay đổi nhất định, vì vậy mà “Biểu Tình” thường
được hiểu một cách nôm na là “Biểu Lộ Tình Cảm” của một nhóm người, một
tầng lớp xã hội, hay của một dân tộcđối với một thể chế chính trị, một
chính phủ, có thể là “yêu” tức là ủng hộ,cũng có thể là “ghét” tức là
phản đối và mong muốn một cuộc cách mạng để thay đổi thể chế hoặc chính
phủ đương nhiệm bằng một thể chế chính trị khác tốt đẹp hơn, một chính
phủ khác thực sự vì quyền lợi chính đáng của mọi người dân
Hoạt động “biểu lộ tình cảm” của công chúng có thể diễn ra bởi nhiều cách khác nhau.
Diễn hành: Là cuộc xuống đường của nhiều người di chuyển trong trật tự từ một địa điểm này đến một địa điểm khác.Tập họp:Người biểu tình tập họp tại một địa điểm cố định, để nghe diễn thuyết của một người, và đôi khi là diễn đàn để đưa ra các ý kiến và quan điểm.
Thường trực: Các cuộc biểu tình cố định đã “chiếmđóng” một địa” bàn và diễn ra trong một khoảng thời gian dài.
Giả chết (Die-in): Hình thức biểu tình khổ hạnh, người biểu tình sắp đặt một cảnh tượng chết chóc dùng để phản đối chiến tranh, hay phản đối một sản phẩm thuốc men mà cho họ rằng có hại hoặc phản đối các dự án xây dựng các công trình mà họ cho rằng sẽ ảnh hưởng đến môi trường sinh thái hoặc de dọa đến sự sống còn của cư dân địa phương hoặc của cộng đồng nhân loại, chẳng hạn như các dự án ngăn sông, xe núi để xây dựng các nhà máy thủy điện hoặc các dự án xây dựng các nhà máy điện hạt nhân…
Như vậy “Biểu Lộ Tình Cảm” hay “Biểu Tình” thực ra là một đại thiện chí của con người, đối với công đồng, đối với dân tộc và đối với vận mệnh của đât nước họ.
Đó là những gì đang diễn ra ở Thái Lan trong suốt nhiều năm qua. Người dân Thái bằng nhiều cuộc biểu tình với những nổ lực không ngừng để có thể xây dựng được một chính phủ mới có tâm huyết hơn với nhân dân và có khả năng điều hành đất nước hữu hiệu hơn cho một Thái Lan phồn thinh hơn.
Đáng quan tâm hơn hết là các
cuộc biểu tình chống chính phủ ở Thái Lan đã diễn ra từ đầu tháng 11
năm 2013. Phe đối lập với chính phủ Thai Lan đã tiến hành biểu tình
thường xuyên ở Bangkok với sự tham gia của hàng trăm ngàn người,
chống đối chính quyền Chính phủ của Thủ tướng Yingluck Shinawatra, do
chính phủ đề xuất một dự luật ân xá cho tất cảcác đảng phái cũng như
các cá nhân liên quan đến các vụ bạo động đường phố và bịbắt kể từ năm
2004. Phe đối lập cho rằng anh trai thủ tướng Yingluck là người hưởng
lợi nhiều nhất từ luật ân xá này và nếu được ân xá thì ông Thaksin có
cơhội quay lại chính trường Thái Lan.
Xin được nhắc lại rằng,
trước áp lực của những người biểu tình phản đối, Thủ tướng Yingluck
tuyên bố sẽ từ chức và cho giải tán Quốc hội để bầu cử sớm vì an ninh
hòa bình đất nước phù hợp Hiến pháp Thái Lan. Tuy nhiên, bà thủ tướng
Yingluckđã từ chối việc thành lập Hội đồng nhân dân do phe đối lập đề
xuất. Đây là lý do khiến phe đối lập Thái Lan khởi hoạt lại các cuộc
biểu tình tuần hành chống chính phủ từ ngày 12 tháng 01 vừa qua với
quyết tâm “không khoan nhượng, không thỏa hiệp, không thương thuyế với
chính phủ”. Khởi đầu cho cuộc “Biểu Lộ Tình Cảm” lần này là sự tê liệt
hoàn toàn của thành phốBangkok khi hàng trăm ngàn người đã tập trung tại
hơn 7 điểm quan yếu tại thủ đô với nhiều cơ quan cấp bộ của chính phủ
Thái bị buộc phải ngừng mọi hoạt động trong nổ lực “Đóng Cửa Bangkok”
của phe đối lập.
Điều đáng suy nghĩ ở đây là thái độ mềm dẽo của chính phủ cũng như
của các cơ quan bảo vệ pháp luật của Thái Lan. Dù phe đối lập đã đưa ra
tối hậu thư cho chính phủ,yêu cầu Thủ tướng Yingluck Shinawatra phải
giải tán chính phủ và phải từchức, lập tức giao lại quyền điều hành đất
nước cho nhân dân, nếu không toàn bộ điện nước của các cơ quan chính phủ
sẽ bị cắt, tất cả các văn phòng cấp bộ sẽ bị phong tỏa và thủ tướng
Yingluck Shinawatra sẽ bị bắt giam, thế nhưng cho đến nay, chính phủ
cũng không có bất kỳ một hành động đàn áp nào đối với người biểu tình,
ngược lại chính phủ còn cung cấp hàng chục nhà vệ sinh di động (Mobile
Lavatories) đến các điểm biểu tình để phục vụ nhu cầu “vệ sinh” của
người biểu tình, các lực lượng an ninh, cảnh sát của Hoàng Gia Thái Lan
thì đượcđiều động đến con số 20,000 người để giữ an ninh trật tự và bảo
vệ phe đối lập,để họ được tự do “Biểu Lộ Tình Cảm”. Nhiều du khách Việt
Nam đến Bangkok trong thời gian này không khỏi bày tỏ sự ngạc nhiên
trước thái độ ôn hòa và thân thiện của các lực lượng quân đội, an ninh,
cảnh sát Thái Lan đối với những người biểu tình. Nhiều người Việt Nam đã
ngỡ ngàng trước tính nhân văn của những người nắm quyền điều hành đất
nước Thái Lan cũng như của lực lượng công an Thái Lan đối với phe đối
lập đang biểu tình chống chính phủ đương nhiệm. Có thể nói rằng đây là một bài học quý giá cho người Việt Nam trong nước, đang sống dưới một chế thế chế độc tài đảng trị với một nền dân chủ giả hiệu, về một chế độ đa nguyên chính trị như Thái Lan, về một chính phủ thực sự của dân, do dân và vì dân của Thái Lan. Bởi từ khi cướp chính quyền và xây dựng nên một nhà nước XHCN cho đến nay, nhà cầm quyền Việt Nam tuyệt đối không chấp nhận quyền được “Biểu Lộ Tình Cảm” của người dân, cho nên hoạt động “Biểu Tình” của người dân Việt Nam bị hình sự hóa bằng từ ngữ “tập trung đông người”, “Khiếu kiện vượt cấp” hoặc “Tụ tập gây rối an ninh trật tự nơi công cộng”.
Mặc dù từ xa xưa, nhân loại
đã nhận thức được rằng Biểu tình là biểu hiện của dân chủ. Mặc dù khi Hồ
Chí Minh tuyên bố Việt Nam độc lập cùng với việc thành lập nước Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hòa vào năm 1945, quyền biểu tình đã được công nhận và
đã ghi vào hiến pháp. Nhưng, trên thực tế Việt Nam vẫn chưa bao giờ chấp
nhận bất cứ hình thức biểu tình nào của người dân, và mọi hoạt động
“Biểu Lộ Tình Cảm”đều bị xem là phạm pháp. Do vậy mà từ sau cuộc cải
cách ruộng đất cho đến những năm đầu của thập niên 1990s ở Việt Nam chưa
từng có bất cứ một cuộc biểu tình phản kháng nào, mọi người dân đều
được nhồi sọ rằng “yêu nước phải gắn liền với yêu CNXH” và rằng “Đảng là
đỉnh cao trí tuệ, mọi đường lối chính sách do đảng đềra đều tuyệt đối
đúng đắn, mọi người dân phải tuyệt đối sống đúng theo hiến pháp và pháp
luật, mọi hình thức biểu tình phản kháng là vi phạm pháp luật, là
phảnđộng, đều sẽ bị nghiêm trị theo Nghị định 38 của Chính phủ”.
Chính vì vậy mà ngay cả
những cuộc biểu tình, kêu gọi lòng yêu nước, xác định chủ quyền biển đảo
của Việt Nam và phản kháng hành động gây hấn của Trung Cộng tại
BiểnĐông, bắn giết nhiều ngư dân Việt từ năm 2007… đều bị nhà cầm quyền
ngăn cản, công an đã đàn áp dã man và đã tiến hành bắt giữ, kết án tù
hàng chục người. Bởi theo các lãnh đạo đảng và nhà nước CSVN thì “việc
biểu tình đó có thể gây ảnh hưởng tới quan hệ hữu hảo của Việt Nam với
Trung Quốc” mà hai đảng, hai nhà nướcđã dày công xây dựng (!).
Hệ lụy của chính sách độc
tôn cai trị đất nước bằng chuyên chính và bạo lực cách mạng suốt từ khi
năm quyền cai trị đất nước cho đến nay, rõ rằng đảng cộng sản đã khiến
cho cả dân tộc Việt Nam trở nên nhu nhược, đớn hèn dù thế nào cũng phải
cam chịu chứ không phản kháng, cho nên những kẻ thống trị đất nước cứ
tiếp tục ngồi xổm trên pháp luật và điều hành đất nước đi từ sai lầm này
đến sai lầm khác khiến cho dân tình phải triền miên sống trong đói
nghèo, trong tối tăm, thống khổ, đất đai, biển đảo thì cứ mất dần vào
tay ngoại bang, quốc nạn tham nhũngđã đến mức không thể nào cứu chữa
được nữa. Người đân vốn đã cơ hàn lại phải gánh thêm món nợ công lớn hơn
gấp bội phần thu nhập thực tế hàng năm của họ, do chính phủ vay mượn về
để cho những kẻ sâu dân mọt nước đục khoét, và người dân đen là tầng
lớp bị trị phải gánh chịu và nhiều thế hệ cháu con của họ sẽ phải “kéo
cày thay trâu” để trả lại nợ đó, nhưng tuyệt nhiên họ không được phép
“Biểu LộTình Cảm” như người dân nước láng giềng Thái Lan, để phản kháng
những sai lầm của chính phủ đương nhiệm, để xây dựng một chính phủ mới
thực sự của dân, do dân và vì dân. Một chính phủ thực sự tôn trọng các
quyền tự do, dân chủ căn bản và quyền làm người của nhân dân.
Cũng đều là con người được
tạo hóa sinh ra và ban cho những quyền căn bản, nhưng tại sao chúng ta,
những người Việt Nam lại không thể làm được những việc mà người Thái Lan
từ lâu vẫn làm và hiện đang làm đối với chính phủ của họ? Tại sao người
Thái Lan dược quyền “Biểu Lộ Tình Cảm” và được chính phủ của họ đối xử
rất nhân văn, nhưng tại sao người Việt chúng ta không được quyền “Biểu
Lộ Tình Cảm”, và nếu như chúng ta muốn thể hiện cái quyền vốn có của
mình thì chúng ta phải vướng vòng tù tội, lao lý ?
Nguyễn Thu Trâm
0 comments:
Post a Comment