KHAI BÚT ĐẦU XUÂN: TIẾP TỤC VẠCH MẶT BỌN TAY SAI VIỆT CỘNG
(BÀI 1)
Dẫn
nhập: Cuối năm Con Rắn bước qua năm Con Ngựa coi bộ “những con rắn
trong giở lươn” tức là những tên Việt gian “ăn cơm Quốc Gia (hoặc Hoa
Kỳ) thờ ma Việt Cộng” thi đua theo “Bác Hồ của chúng nó” cũng khá nhiều.
-“Nổi
cộm” nhất ở trong nước là “tên Việt Cộng nằm vùng” Lê Hiếu Đằng. Thằng
chó chết này đã sống và nên người nhờ xương máu của những người lính
QLVNCH cùng trang lứa với nó, đã không giúp ích gì cho chế độ VNCH với
đầy đủ tự do, dân chủ (dù chưa được hoàn hảo), nó lại muối mặt theo VC,
tiếp tay với VC để thôn tính miền Nam. Bị đảng CSVN bạc đãi, về cuối đời
bị bệnh ung thư biết mình sắp chết lại giở trò ma tuyên bố “ly khai
khỏi đảng”; trong khi trong thực tế nó đã bị đảng CSVN khai trừ từ 21
năm trước (1992) vì a dua theo tên hung thần Nguyễn Hộ. Chuyện khôi hài
là chết rồi còn giở trò ma trăn trối gia đình đem tro cốt của y rải
xuống sông Sàigòn càng làm ô nhiễm dòng sông vốn đã bị ô nhiễm!
-Một
tên Việt gian thứ 2 cũng vừa “đang sống chuyển sang từ trần” là tên
Trần Chung Ngọc (TCN). Tên TCN này còn bệ rạc hơn tên “VC nằm vùng” LHĐ
vì nghe nói y đã từng là sĩ quan QLVNCH và đã từng là Dân Biểu của chế
độ VNCH. Ra hải ngoại chuyên môn viết bài đánh phá Công Giáo và ca tụng
“cha già dân tộc” Hồ Chí Minh của y , đến nỗi cách đây mấy năm tên tiến
sĩ này được tác giả Lê Minh xưng tụng là “Tiến sĩ Bác Hồ”.
Để khai bút đầu xuân Giáp Ngọ, tôi xin đăng tải lại một bài viết có tựa “Một Công, Hai Việc”
được viết cách đây 18 năm về việc làm chia rẽ tôn giáo của ông tiến sĩ
Trần Chung Ngọc để mọi người nhìn rõ bộ mặt “đặc công tôn giáo” “hôn đít
bạo quyền” của ông “tiến sĩ Bác Hồ” Trần Chung Ngọc.
Cũng
xin lưu ý qúy độc giả vì bài viết này được viết cách đây 18 năm nên
người viết không lường trước được “chuyện nghịch lý” là ông “cư sĩ” Võ Văn Ái,
người “ăn fund” của cơ quan NED của Hoa Kỳ đã theo lệnh của “những bàn
tay lông lá” đã bằng mọi cách phá Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất nát
như tương! Chúng tôi sẽ có những bài viết về những việc làm của ông
“siêu Tăng Thống” này.
*
Mới đây, có ông bạn già đem đến cho tôi mượn một cuốn tạp chí. Ông dặn dò kỹ lưỡng:
“Cuốn
này tôi cho ông mượn, đọc rồi trả lại cho tôi. Của một thầy dưới Nam
Cali gửi lên cho tôi đấy. Có một bài viết sao lạ quá!”
“Bài nào đâu?”
Ông loạch xoạch lật từng trang rồi chỉ tôi:
“Đây nè. Ông này là tiến sĩ đấy a. Nhưng sao kỳ quá. Ông đọc thử coi nó ra làm sao.”
Trò chuyện lan man cho tới lúc thằng cháu đến đón ông về. Ra tới cửa ông còn ngoái lại vói một câu:
“Ông đọc rồi cất kỹ dùm. Đừng để mất!”
Ông
về rồi tôi mới có thì giờ cầm quyển tạp chí lên xem. Đó là tạp chí
“Phật Giáo Hải Ngoại”, cơ quan ngôn luận của Văn phòng II Viện Hoá Đạo
và Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tại Hải ngoại và Hoa Kỳ. Số
này là số thứ 9, tháng 9-1996. Cái chỗ mà ông bạn già của tôi cẩn thận
đánh dấu là trang 27, một bài viết có tựa là “Phật Giáo Việt Nam giữa
hai ý hệ Công-Cộng” của Trần Chung Ngọc.
Đây
là một ông tiến sĩ và là một Phật tử. Ông bạn già của tôi cũng là một
Phật tử, nhưng sau khi đọc bài này ông ấy thấy “lạ quá”. Mà tôi đọc xong
cũng thấy “lạ quá”! Chữ Cộng ở đầu bài thì ông tiến sĩ dùng để chỉ Cộng
Sản, còn chữ Công thì dùng để chỉ Công Giáo. Ngay cái tựa, ông tiến sĩ
đã muốn nói rằng có ý thức hệ Cộng Sản, và có một cái gọi là ý thức hệ
Công Giáo. Ông tiến sĩ viết:
“…
Nghiên cứu về hai ý hệ Công và Cộng, người ta thấy có sự giống nhau lạ
kỳ giữa bản chất và đặc tính của Công Giáo và Cộng Sản… cho nên nhiều
người đã xem Công Giáo và Cộng Sản là hai anh em cùng mẹ.” (Bài đã dẫn).
Sau
đó, ông tiến sĩ đã viện dẫn những quyển sách có quan điểm thù hằn với
Công Giáo để chứng minh cho các quan điểm của mình. Những lập luận trong
cách quyển sách này chứa đầy những sự xuyên tạc, phỉ báng Giáo Gội Công
Giáo, thôi cũng chẳng cần nêu ra đây. Tôi chỉ nói tới những gì của ông
tiến sĩ đã nghĩ trong đầu. Ông tiến sĩ nghĩ và ông tiến sĩ viết:
“…
Tuy có những sự giống nhau kỳ lạ giữa hai ý hệ trên, nhưng thực tế cho
thấy rằng “cậu em út” Cộng Sản còn thua “ông anh cả” Công Giáo trên
nhiều phương diện nhất là về thủ đoạn biến tín đồ thành những người
cuồng tín phi dân tộc, sẵn sàng phản bội dân tộc…” (Bđd).
Quanh
đi quẩn lại cũng toàn một luận điệu như vậy trong một đoạn khá dài. Ông
tiến sĩ kết luận phần mà ông suy nghĩ về Công Giáo:
“…
Do đó, chúng ta có thể nói rằng, những âm mưu chống phá Phật Giáo ở Việt
Nam trước đây, và nay còn tiếp tục ở hải ngoại, không phải là vì một
vài cá nhân làm sai ý Chúa, mà là nằm trong chính sách và chiến lược của
Giáo hội Gia tô La Mã, bắt nguồn từ một niềm tin huyền hoặc vào giáo lý
Gia tô, và phản ảnh những đặc tính cố hữu, bản chất độc tôn, bất khoan
nhượng và tàn độc của Gia tô giáo như đã kể sơ lược trong lịch sử hình
thành và phát triển của tôn giáo này ở trên.” (Bđd).
*
Sự
hằn học của ông tiến sĩ đối với Giáo Hội Công Giáo đã được ông tóm gọn
trong một câu có thể làm nổ đom đóm con mắt người đọc dù là tín đồ Công
Giáo hay là tín đồ của ccá tôn giáo khác: “Chỉ có Satan mới có thể gây
ra những tội ác mà Giáo Hội đã phạm phải trong gần 2.000 năm nay.”
(Bđd).
Thưa
ông tiến sĩ, trong bài viết, ông tiến sĩ có nhắc tới nhà thần học Hans
Kung. Nhà thần học này đã nói: “Không thể có hòa bình trên thế giới nếu
không có hòa bình giữa các tôn giáo, và không thể có hòa bình giữa các
tôn giáo nếu không có sự đối thoại giữa các tôn giáo.”
Vậy
những gì ông tiến sĩ đã viết trong bài này, theo ông tiến sĩ, nó sẽ góp
phần đem lại “hoà bình giữa các tôn giáo?” hay là nó sẽ khơi lên sự bất
bình từ những tín đồ của một tôn giáo bạn? Và ông tiến sĩ nghĩ rằng
những gì ông viết trên đây là “sự đối thoại giữa các tôn giáo” hay là sự
phỉ bang một tôn giáo khác?
*
Nước
Sở có người làm nghề bán binh khí, nhờ khéo trau chuốt lời nói mà cửa
hàng khá thịnh. Có người hỏi mua cây giáo, anh ta bảo: “Giáo này rèn
bằng thép tốt, đâm gì cũng thủng”. Người khác tới mua tấm mộc, anh ta
bảo: “Mộc này thật chắc, gì đâm cũng không thủng”. Có người cắc cớ hỏi:
“Vậy nếu lấy cây giáo này đâm vào tấm mộc này thì sao?” Anh bán binh khí
đành ngậm miệng. (Hàn Phi Tử).
Ông tiến sĩ trong phần sau của bài viết có viết:
“Phật
Giáo sẽ không bao giờ nôi thù hận, vì sân hận là một trong ba độc mà
người Phật tử phải đoạn diệt. Phật Giáo chỉ khao khát được sống thanh
bình với đất nước trong công bằng bác ái với sự hòa hợp tôn giáo, hòa
hợp dân tộc.” (Bđd).
Với
những suy nghĩ được viết ra công khai trên đây của ông tiến sĩ, không
biết ông tiến sĩ đã đoạn diệt được cái sân hận của mình chưa, và liệu
những gì ông viết ra sẽ thực sự góp phần vào sự hoà hợp tôn giáo? Lời
nói đoạn diệt sân hận và hòa hợp tôn giáo của ông tiến sĩ, đem đối chiếu
với những gì ông viết ra xem có vẻ giống chuyện anh chàng nước Sở trong
sách Hàn Phi Tử.
Thằng
cháu nội bảy tuổi của tôi một hôm vô cớ bốc một nắm phân chó ném qua
nhà hàng xóm. Bên kia người ta chưa lên tiếng trách móc gì, nhưng tôi
biết họ bất bình. Vậy tôi phải làm sao? Còn làm sao nữa, trước hết là
phải đem nó đi rửa tay trước đã; lôi cổ nó vào nhà phết cho mấy roi, rồi
dẫn nó qua nhà người ta mà xin lỗi. May phước quá, chủ nhà bên kia
người ta cũng rộng lượng, họ bảo: “Thôi tha cho nó, nó còn nhỏ, trẻ
người non dạ, làm bậy một lần, thôi tha cho!”
Họ
biết thằng nhỏ làm càn, không phải người lớn xúi biểu gì. Cũng may là
người ta biết điều. Nhưng tía nó đi làm về, nếu nó vẫn phải ăn thêm một
trận đòn nữa, tôi cũng không cản được.
*
Trong phần sau của bài viết ông tiến sĩ có viết một đoạn; không hiểu do ông nghĩa ra hay ldo ai đó đã mớm cho. Ông tiến sĩ viết:
“…
Trong những năm gần đây, ở bên nhà đã có nhiều dấu hiệu đáng khích lệ là
chính quyền đã nhận ra cái chính sách sai lầm đối với Phật Giáo và đang
từ từ sửa sai một cách thầm lặng với chiều hướng xây dựng một xã hội
chủ nghĩa mang đặc tính Việt Nam.” (Bđd).
Tôi
không biết ông tiến sĩ nói tới những dấu hiệu nào. Hay ông tiến sĩ cho
rằng việc “Bên nhà” không đem hai Đại đức Trí Siêu và Tuệ Sĩ ra bắn như
đã bắn bao nhiêu người khác mà chỉ bỏ tù mỗi vị hai mươi năm là một dấu
hiệu đáng khích lệ? Không có những phản ứng quyết liệt khắp thế giới sau
khi bản án man rợ này được công bố lần đầu tiên, chắc kết quả sẽ không
phải như hiện nay. Hai mươi năm tù cho mỗi vị Đại đức không hề làm gì
phạm pháp là một dấu hiệu đáng khích lệ lắm hay sao, thưa ông tiến sĩ?
Những bản án phi lý được gán cho các Hòa Thượng Huyền Quang, Quảng Độ và
các biện pháp đối xử hiện nay của “bên nhà” đối với hai vị cao tăng này
cũng là dấu hiệu đáng khích lệ hay sao?
Cái
chính quyền phía “bên nhà” của ông tiến sĩ đã sửa sai các chính sách
sai lầm đối với Phật Giáo như thế nào? Sửa sai bằng cách lén lút mở ra
những phiên tòa xử án các Đại đức và cương quyết chỉ chấp nhận Giáo hội
Phật Giáo Quốc doanh do họ áp đặt?
Về phần các vị lãnh đạo phong trào đấu tranh của Phật Giáo trong nước, ông tiến sĩ nhận định như sau:
“Xét
cho cùng, các bậc tu hành này không phải là những chuyên viên xách động
mà chỉ là những người có long từ bi, cảm thấy đau xót trước cảnh khổ
cực của dân chúng nhưng có thể không năm vững tình thế, không xét đến
những khúc mắc của lịch sử, và có thể bị ảnh hưởng của một vài “cậu ấm”
hữu danh vô thực ở hải ngoại, cho nên không thể nói là họ có tội với
quốcdân, đáng tội phải giam giữ.” (Bđd).
Các bậc tu hành mà ông tiến sĩ Trần Chung NGọc muốn nói tới ở đây là các Hoà thượng Huyền Quang, Quảng Độ, Đại đức Tuệ Sĩ, Trí Siêu v.v…, những người lãnh đạo Phật Giáo đang bằng cách này hay cách khác đấu tranh với chế độ độc tài trong nước.
Các bậc tu hành mà ông tiến sĩ Trần Chung NGọc muốn nói tới ở đây là các Hoà thượng Huyền Quang, Quảng Độ, Đại đức Tuệ Sĩ, Trí Siêu v.v…, những người lãnh đạo Phật Giáo đang bằng cách này hay cách khác đấu tranh với chế độ độc tài trong nước.
Cái
chính quyền “Bên nhà” của ông tiến sĩ nếu đọc được những ông tiến sĩ
viết trên đây chắc họ mừng lắm. Thế nào rồi họ cũng có khen thưởng. Cứ
như ông tiến sĩ viết thì ông Nhà nước hãy thả các vị ấy ra, họ không
đáng tội với quốc dân, không đáng tội phải giam giữ, họ không biết đến
những khúc mắc của lịch sử. Chỉ vì họ bị các “cậu ấm” ở hải ngoại xúi
biểu.
Thưa
ông tiến sĩ, phong trào tranh đấu của Phật Giáo quốc nội sỡ dĩ bùng nổ
vì nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân cơ bản nhất là chủ trương tiêu diệt
tôn giáo nói chung và Phật Giáo nói riêng trên phạm vi cả nước. Chủ
trương ấy đã được chính quyền Hà Nội rắp tâm thi hành ngay sau khi miền
Nam bị cưỡng chiếm. Những chính sách đàn áp tôn giáo nhằm phục vụ cho
chủ trương tiêu diệt tôn giáo được chính quyền Hà Nội thực thi ngay từ
tháng 5-1975. Và cũng kể từ giờ phút đó, cuộc đấu tranh của Phật Giáo đã
khởi phát, liên tục cho đến bây giờ. Các vị lãnh đạo Phật Giáo trong
nước đã bắt đầu đấu tranh và đã bị bách hại rất lâu trước khi được hải
ngoại trực tiếp hoặc gián tiếp yểm trợ.
Thưa
ông tiến sĩ, ông là người học cao, có bằng cấp lớn chắc ông có đủ tri
thức để nhìn ra chuyện đó. Xin ông tiến sĩ đừng hạ thấp phong trào đấu
tranh của Phật Giáo trong nước và các vị cao tăng lãnh đạo như vậy.
Những lời nói như vậy để cho các cán bộ của Ban Tôn giáo Chính phủ Hà
Nội nói ra thì thích hợp hơn. Nếu có ai không còn trẻ người nhưng lại
non dạ bị người khác xúi ăn cứt gà thì chắc chắn không thể là cả một
khối Phật tử đông đảo trong nước và các vị đã liên tục đấu tranh hai
mươi mốt năm qua! Trên đời chẳng thiếu gì người có ăn học bằng cấp mà
vẫn còn ngu ngơ bị Cộng Sản nó xúi ăn cứt gà đấy ông tiến sĩ ạ! Xin ông
tiến sĩ làm ơn đọc lại những gì mà cựu cán bộ cao cấp của Ban Dân vận
Trung Ương dưới tay trần Quốc Hòan là Đỗ Trung Hiếu đã viết để biết cuộc
đấu tranh của Phật Giáo và các Thầy đã bắt đầu từ năm 1975 hay là năm
nào. Thời đó chắc chưa hề có được sự liên lạc thong thả giữa trong và
ngoài nước như bây giờ. Và chỉ có một thứ ảnh hưởng duy nhất đối với các
vị ấy là y thức bảo vệ sự sống còn của Đạo Pháp, Giáo Hội và Dân Tộc.
*
Ông tiến sĩ Trần Chung Ngọc đã kết luận bài viết với những ý kiến mà ông cho là của cá nhân ông, ông viết:
“Trong
phần kết luận này, tôi xin bày tỏ vài ý kiến cá nhân, tuyệt đồi không
phải là tiếng nói của Phật Giáo hay của bất cứ tổ chức, hội đoàn nào.”
(Bđd).
Ông
tiến sĩ xác định rõ từ đây cho đến hết bài viết là ý kiến cá nhân của
ông, còn trước đó là ý kiến của ai đó thì không biết. Ý kiến cá nhân của
ông tiến sĩ như sau:
“…Đối với người Cộng
Sản, nếu thấy một vài cá nhân trong Phật Giáo, hay giả danh Phật Giáo,
tranh đấu cho nhân quyền bằng cách vi phạm nhân quyền, thí dụ như xâm
nhập bất hợp pháp vào chùa của người khác, chống Cộng ồn ào một cách vô
lối, không chấp nhận đối thoại, không tôn trọng quyền tự do của người
khác, thì cũng đừng nên tổng quát hóa vấn đề mà cho đó là đường lối của
Phật Giáo..” (Bđd).
Thưa
các anh “bên nhà”, xin các anh đừng “tổng quát hóa” vấn đề như vậy mà
tội nghiệp cho ông tiến sĩ Trần Chung Ngọc. Ông tiến sĩ không có dính
dáng gì tới mấy chuyện tranh đấu, cũng không có chống Cộng ồn ào. Ông
tiến sĩ “chấp nhận đối thoại” với các anh, ông tiến sĩ “tôn trọng quyền
tự do” ẩn nấp nơi các chùa chiền hải ngoại của những sư quốc doanh kiêm
cán bộ Tôn giaó vận của “bên nhà” phái ra. Ông tiến sĩ chống lại chuyện
vạch mặt chỉ tên cán bộ tôn giáo vận Minh Nghị của v.v… Ông tiến sĩ luôn
luôn làm đúng theo bài bản đã được “quán triệt”. Xin các anh “bên nhà”
đừng nghĩ oan cho ông tiến sĩ tội nghiệp. Đối với Nhà nước, ông tiến sĩ
có công chứ không có tội.
Tiếp theo phần đã trích dẫn ở trên, ông tiến sĩ viết tiếp:
“Thực
ra mấy người này không hiểu thế nào là nhân quyền, là tự do dân chủ và
thường muốn nổi tiếng bằng cách ‘dựng lên một hình nộm rồi quật nó
xuống’. Ý thức về nhân quyền, tự do, dân chủ của họ là chỉ họ mới có
quyền hiện diện trên cái xứ tự do này, còn Cộng Sản (cái hình nộm mà họ
dựng lên) hay bất cứ ai khác không theo đường lối của họ, thường là hẹp
hòi, quá khích, đều không có quyền hiện diện trên cái đất đã dung chứa
họ chính vì tự do và nhân quyền.”
Ông
tiến sĩ đã phán ra như thế. Tôi sợ rằng ông tiến sĩ học cao, nói ra
những điều mà người thường suy nghĩ ba ngày chưa hiểu ra. Tôi tuy ít
học, không đổ ông Nghè như tác giả các câu viết để đời trên đây; nhưng
dù sao tôi cũng cóở lại trong
nước cũng hơn chục năm kể từ ngày miền Bắc cưỡng chiếm miền Nam, “học
tập” cũng được một mớ kha khá, tôi xin phụ giảng cho ông tiến sĩ như
sau: Nhân quyền mà ông tiến sĩ nói đây là quyền bắt người, đặt ra án tù,
bỏ tù, quản thúc, tập trung cải tạo, cùm kẹp cho đến tàn phế vĩnh viễn,
và kể cả đem đi bắn bất cứ ai, kông cần biết tội gì. Và người phụ giảng
xin chứng minh: Trí Siêu, Tuệ Sĩ, tử hình. Các thầy Huyền Quang, Quảng
Độ, bỏ tù, quản thúc… Còn nữa, nhưng bao nhiêu đó đủ rồi. Và người phụ
giảng mới cung kính xin xá ông tiến sĩ ba xá mà thưa với ông rằng:
Thưa
ông: Chế độ độc tài của Cộng Sản Hà Nội không hề là một hình nộm do bất
cứ ai tạo nên, mà tự thân chế độ ấy là một thực thể, đã đàn áp, bóp
nghẹt mọi thứ tự do dân chủ của bảy mươi lăm triệu người trong suốt hai
mươi mốt năm qua. Quật ngã chế độ ấy xuống là một việc làm hết sức cấp
thiết, là nguyện vọng của toàn dân, trong nước cũng như hải ngoại, trừ
tiến sĩ và phe nhóm của ông!
Chế
độ ấy đúng la 2cái gong trên cổ người ta đấy chứ không chỉ là một caí
hình nộm đâu nôg tiến sĩ ạ! Còn cái tự do dân chủ mà ông nói tới, xin
hãy làm ơn áp dụng cho đồng bào trong nướctrước đi, họ đông hơn và họ
cần hơn là mấy ông cán bộ Tôn giáo vận được nhởn nhơ xuất ngoại bằng
tiền Nhà nước.
*
Ở
trong nước, hai mươi mốt năm qua, tôn giaó nào cũng bị bách hại. Phật
Giáo, Công Giáo, Cao Đài, Hòa Hảo, Tin Lành… tôn giáo nào cũng là mục
tiêu mà chế độ Hà Nội quyết tâm trấn áp và tiêu diệt. Sự đoàn kết giữa
các tôn giáo là hết sức cần thiết để chống lại kẻ thù chung của các tôn
giáo nói riêng và của cả dân tộc nói chung. Chỉ có những tay Cộng Sản
chóp bu mới khoái trá xoa tay khi các tôn giaó kình chống lẫn nhau. Khơi
lên sự chia rẽ tôn giáo rõ ràng là không hề có lợi cho mục tiêu đấu
tranh tối hậu của dân tộc. Giải thể chế độ Cộng Sản và xây dụng một quốc
gia tự do, dân chủ, hoà giải dân tộc và hòa hợp tôn giáo.
Tạp
chí “Phật Giáo Hải ngoại” là tiếng nói của “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam
Thống Nhất Hải ngoại” tại Hoa Kỳ. Kính xin quý Thầy phụ trách cơ quan
Ngôn luận chính thức của Giáo Hội hãy cẩn trọng đừng để những bài viết
bất lợi cho sự đoàn kết giữa các tôn giáo như bài viết “Phật Giáo Việt
Nam giữa hai ý hệ Công - Cộng” của tác giả Trần Chung Ngọc có mặt trên
một cơ quan ngôn luận chính thức của Giáo Hội. Thời điểm này, sự đoàn
kết giữa các tôn giáo là điều vô cùng cần thiết, cũng như việc nêu rõ
chính nghĩa và tích cực yểm trợ cuộc đấu tranh của Giáo Hội tại quê nhà
là điều không thể xem nhẹ.
*
Ông
tiến sĩ thật là người có tài! Chỉ trong một bài viết mà ông đã làm một
công hai việc: cố công gây chia rẽ với tôn giáo bạn vừa cố công làm mất
chính nghĩa đấu tranh của Giáo Hội ở trong nước. Nếu nay mai ông tiến sĩ
có được Ban Tôn giáo Chính phủ và Ban Dân vận Trung ương Đảng gắn mề
đay thì cũng rất xứng đáng.
Ông
bạn già của tôi đọc xong bài viết phải than là “lạ quá”. Đúng ra ông
phải bắt chước ông Vũ Oanh, nguyên ủy viên Bộ Chính trị khoá VII, Trưởng
ban Dân vận Trung ương mà gật gù khen rằng: “Cái thằng viết hay quá!”
Thế mới phải! Một công hai việc!
LÃO MÓC
San José 1996
0 comments:
Post a Comment