Hạ Trắng (Danlambao) - Có một chị kia rất thích ra vẻ. Nào là ra vẻ thuỳ mị, đảm đang. Lúc thì ra vẻ người hiểu biết. Nhưng chị thích nhất là ra vẻ hiểu chồng, chiều chồng trước mặt mọi người. Nhất là trước đám đông, chồng tỏ ra nghe lời thì chị càng khoái.
Thỉnh thoảng họ cũng được bạn bè mời đi ăn tiệc này nọ. Lần nào tan tiệc về nhà, hai vợ chồng cũng cãi nhau. Số là khi ngồi vào bàn tiệc, liếc qua các món ăn một lượt là chị bắt đầu thể hiện rằng mình hiểu chồng, và được chồng chiều.
- Anh nhà em không biết ăn cá các anh ạ.
Thế là chồng không dám gắp món cá nữa. Dù thèm chảy cả nước miếng. Đã thế phải ngồi gỡ cá cho vợ ăn để vợ tự hào với mọi người là được chồng yêu chiều.
Lần khác cũng đi ăn tiệc, vợ lại xun xoe với những người ngồi cùng bàn:
- Chồng em ghét nhất món thịt bò và thịt gà.
Thế là ông chồng ăn gì thì ăn, cứ phải chừa hai món thịt gà và thịt bò ra.
Cỗ có 3,4 món, chừa hai món ấy ra thì chẳng còn thứ gì mà gắp cả. Ấm ức mà không làm sao được. “Nó đã bảo mình không biết ăn, giờ mà gắp thì còn ra thể thống gì”. Anh chồng nghĩ bụng.
Lần nào đi ăn tiệc, cô vợ cũng diễn đi diễn lại trò ấy.
Một lần cũng được mời đi ăn cỗ cưới, vừa ngồi xuống bàn, cô vợ tương ngay một câu:
- Hôm nay anh nhà em đau bụng, chắc không ăn được gì nhiều. Các anh chị cứ tự nhiên nhá.
Ông chồng tức sôi máu. Suốt bữa tiệc chỉ dám nhâm nhi tí bia, thỉnh thoảng gắp vài thứ gọi là cho phải phép, chứ không dám ăn.
Vừa về đến nhà, chồng không nhịn được nữa, chửi luôn:
- Tổ cha mày! Mày có biết tao thèm nhỏ dãi ra không mà mày bảo tao đau bụng. Báo hại tao không được ăn miếng nào!
Câu chuyện vui trên cũng tương tự như chuyện mấy ông tướng côn an xung phong về hưu được báo chí và mấy ông tướng khác gán cho cái mác “dũng cảm”.
Thiếu tướng Lê Văn Cương- nguyên Viện trưởng Viện chiến lược của Bộ Côn an khen hành động tự nguyện xin nghỉ hưu của 5 lãnh đạo Tổng cục 8 là “cuộc cách mạng chưa từng có trong lịch sử ngành”.
Bỏ mẹ! Việc xin nghỉ hưu sớm được ví như một cuộc cách mạng thì cuộc cướp chính quyền năm 1945 lẽ ra phải được mô tả là một cuộc “đại đại đại cách mạng” mới đúng!
Nhưng chuyện ví von không đáng nói. Chuyện nó chửi xéo 5 ông tướng mới đáng nói.
Đây này, tướng về hưu không tự nguyện Nguyễn Quốc Thước (cựu Tư lệnh Quân khu 4) hoan hỉ, hồ hởi và phấn khởi khen các tướng về hưu tự nguyện như sau:
“Việc 5 lãnh đạo Tổng cục VIII nghỉ hưu sớm đã đề cao tinh thần của cán bộ Đảng viên, sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân của mình để tự nguyện nhường “ghế” cho đồng chí mình, tạo điều kiện cho lớp trẻ có cơ hội phấn đấu, hoàn thành sứ mệnh đổi mới. Để làm được điều này đòi hỏi một tinh thần trách nhiệm rất cao”.
Ô hay, thế quá bằng chửi 5 ông tướng côn an kia còn gì. Tức là ngành côn an chẳng được tích sự gì ngoài quyền lợi cá nhân. Thời buổi ghế ít đít nhiều, ông nào chả hít hít ngửi ngửi, thòm thèm, rình mò rồi có cơ hội là đá văng đồng chí đồng rận mình khỏi chức to để chễm trệ ngồi lên. Chưa hết, 5 ông tướng này còn bị buộc tội là kìm hãm giới trẻ khiến cho sự nghiệp đổi mới của ngành khó có thể thực hiện được.
Công luận thì lại kháo nhau, mấy ông tướng về hưu non là do có nhiều khuất tất. Nào là đấu đá trong ngành đã lên đến đỉnh điểm, không về thì dễ làm củi cho Trọng lú đốt lò. Rồi có người lại bảo, hốc cho đẫy rồi, về để hạ cánh an toàn. Tóm lại toàn những lời đồn ác ý những ngẫm lại, chả oan tẹo nào. Cộng sản bao giờ chả có những điều khuất tất, những sự thực kinh hoàng.
Riêng năm ông tướng côn an, sau khi được khen đểu xong, ông nào ông nấy căm tức trong bụng, chửi thề rằng:
- Đỗ mười nhà nó! Khen nhau như thế bằng mười chửi nhau. Tiên sư lão Thước già, lão Cương “bựa”, tiên sư bọn bồi bút! Một lũ tướng đểu!
20.08.2018
0 comments:
Post a Comment