Ngày Xuân ngắm hoa
BẠCH HẠC ẨN LAN
--o--
Lạc nẻo chân như - một góc đời
Nương cành hóa hạc, mộng ngàn khơi
Áo trắng một màu, mây viễn xứ
Chẳng ước phù vinh, chẳng đợi người !!...
Tịnh Vân
Nương cành hóa hạc, mộng ngàn khơi
Áo trắng một màu, mây viễn xứ
Chẳng ước phù vinh, chẳng đợi người !!...
Tịnh Vân
Dù đã sẵn sàng hay chưa chuẩn bị, một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này.
Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh.
Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.
Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta
cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta
tạo ra đối với thế giới này.
Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được, mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn đã học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách - là những gì bạn cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc bạn khắc ghi
trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn,
khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng của mình, hay chỉ đơn
giản là một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
0 comments:
Post a Comment