THỦ TƯỚNG NƯỚC CHXHCN VIỆT NAM
(Tiếp theo)
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Thành phố Westminster, California, ngày 24 tháng 12 năm 2013
Chú Ba Dũng nè,
Tôi
đã gửi trực tiếp bài viết của tôi đến trang mạng của chú. Tôi tin rằng
chú không ném nó vào sọt rác như những kiến nghị hoặc thư ngỏ mà những
cách mạng lão thành hay các nhà trí thức trước kia thường gửi cho chú.
Bởi vì tôi biết bản chất của chú là người Miền Nam “anh chị”, không ưa
sự khách sáo, giả bộ lễ phép đểu của họ và quanh chú có nhiều thằng xu
nịnh tâng bốc lấy điểm mà chú đã nghe nhàm tai rồi. Tôi không khuyên chú
làm điều ích quốc lợi dân vì cộng sản chủ trương vô tổ quốc. Nhưng lãnh
tụ cộng sản nào cũng mắc chứng thích được sùng bái, cho nên tôi phải
nghĩ ra cách để chú Ba trở thành Thánh thì mới đủ sức thuyết phục.
Thực tiễn cho thấy những lãnh tụ nào dùng bạo lực cưỡng bức dân đúc tượng thờ mình như ông Thánh thì hoặc đã bị giật sập (như trường hợp Lenine, Staline) hoặc chưa bị giật sập thì bị nguyền rủa (như trường hợp Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Hồ Chí Minh). Chỉ có những ông Thánh do dân tự động dựng lên thì mới được thờ phượng vĩnh viễn (như trường hợp George Washington, Abraham Lincoln). Nếu chú Ba làm theo những gì tôi đề nghị trong bài viết thì chú Ba sẽ được phong Thánh đời đời, dù thành công hay thất bại.
Ngoài việc gửi bài viết của tôi đến trang mạng của chú, tôi còn gửi cho rất nhiều quan chức hiện phục vụ trong Nội các của chú và những nhà đấu tranh dân chủ. Chỉ một thời gian rất ngắn, tôi đã nhận được những phản hồi với nội dung hết sức tích cực như sau: “Ước chi lời đề nghị của ông được Thủ tướng của chúng tôi thi hành thì không những phúc đức cho dân tộc này, mà còn vẻ vang cho sự nghiệp chính trị của ông Thủ tướng biết mấy”. Họ yêu cầu tôi không được tiết lộ danh tính, vì sợ bị tai vạ. Tôi rất thông cảm.
Trong
quá khứ đã có Trần Xuân Bách muốn trở thành Mikhail Gorbachev, nhưng
cái vụng của ông Bách là chưa có thực quyền, chưa “cơ cấu” đủ nhân sự mà
đã bày tỏ ý muốn làm cuộc cách mạng quá sớm, nên bị những thứ bảo thủ
(còn đảng còn mình) như Đỗ Mười, Lê Đức Anh loại bỏ. Còn chú, như tôi đã
phân tích trong bài trước, chú khôn ngoan hơn, biết nhẫn nại xây dựng
đủ vây cánh nội bộ (từ Công an đến Quân đội), lại thêm may mắn gặp cái
thế quốc tế (từ Hoa Kỳ đến các quốc gia trong vùng như Nhật Bản, Hàn
Quốc, Phi Luật Tân, Đài Loan, Úc, Nam Dương, Mã Lai, Singapore …) đều
muốn yểm trợ Việt Nam chống Trung Cộng.
Sự hống hách, lên gân của Trung Cộng muốn làm bá chủ thế giới khiến cho các nước chung quanh đoàn kết lại để sinh tồn. Chưa bao giờ các nước này trở thành đồng minh gắn bó với Hoa Kỳ đến thế. Việt Nam có vị trí chiến lược hết sức quan trọng, cho nên Hoa Kỳ và các quốc gia chung quanh ta chắc chắn sẽ không để Việt Nam rơi vào tay Trung Cộng. Vì vậy, nếu chú Ba dám thực hiện cuộc cách mạng như tôi đề nghị thì không việc gì phải sợ thằng Tàu Cộng.
Thực vậy, nếu chú Ba tiến hành những bước như tôi đề nghị trong bài trước thì khối dân oan, khối thanh niên yêu nước chống Tàu, các nhà hoạt động dân chủ nhân quyền, khối đảng viên phản tỉnh sẽ sống chết ủng hộ chú. Giống như xưa kia dân chúng ủng hộ Việt Minh chống Thực dân Pháp. Nghĩa là chú đang ở vào cái thế “win, win position” (từ thắng đến thắng) vì các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã có sẵn.
Có một vài ý kiến chê tôi là người nuôi ảo tưởng. Họ gièm pha chú Ba chỉ là một tên y tá vườn, đi theo cộng sản lúc còn nhỏ, học hành chẳng đến đâu, làm gì có cái tâm và có cái trí để trở thành vĩ nhân. Tôi khuyên chú Ba đừng vì những lời lẽ tiêu cực ấy mà thối chí, nản lòng. Lịch sử nước ta đã chứng minh: Một Đinh Bộ Lĩnh xuất thân là chú bé chăn trâu, nhưng đã dẹp loạn 12 sứ quân mà lập nên triều đại nhà Đinh, khởi đầu trang sử nước nhà. Một Nguyễn Huệ xuất thân từ một người theo hai anh đi thâu thuế chợ ở Quy Nhơn mà trở thành một nhà quân sự đại tài từng được sánh với Napoléon. Ngay cả Napoléon chỉ là một anh Đại úy Pháo binh từ đảo Corse cũng đã một thời làm khiếp vía các quốc gia Âu châu. Thử hỏi các vị anh hùng cái thế trong nước ta hay trên thế giới lưu danh thơm trong sử sách đã có mấy ai có văn bằng Tiến sĩ.
Người ta còn nêu cho tôi câu hỏi: “Vấn đề đặt ra là chú Ba Dũng có đủ CÁI DŨNG để thực hiện hay không?”
Tôi cũng có câu trả lời cho họ. Ngay cả chú Ba không có cái dũng cũng phải thực hiện. Tại sao ư? Ngày xưa, tổ tiên mình dù đánh thắng giặc Tàu xong, vẫn phải chịu nhục xin triều cống và xin phong vương vì nước ta nhỏ. Ngày nay tình thế đã đổi khác, ta không còn chiến đấu đơn độc, thì không lý do gì phải cam tâm làm chư hầu nước khác. Nếu nước ta nằm vào vị trí như Tây Tạng hay Tân Cương thì đáng sợ Tàu thật. Nhưng nước ta, như trên đã nói, không bao giờ thế giới chấp nhận để cho nước ta bị rơi vào tay nước Tàu. Cho nên, về mặt đối ngoại coi như không có gì phải bận tâm. Nhưng về mặt đối nội, đảng cộng sản đang đối diện một kẻ nội thù (mà chính đảng cũng nhìn nhận) rất ghê gớm, hầu như không có thuốc chữa. Đó là chứng bệnh tham nhũng! Chứng bệnh tham nhũng giống như ung thư tàn phá nội tạng, không thể nào dùng xạ trị hay hóa trị để chữa khỏi, mà chỉ còn có cách là giải phẫu cắt bỏ khối u thôi. Thử hỏi, một người tự biết mình đang mang chứng bệnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh thì nằm đó chờ chết hay đi tìm thầy chữa bệnh cho mình? Mà giải phẫu ắt phải chịu đau đớn!
Tôi không dám tự phụ cho mình là người thầy thuốc. Bất cứ ai, dù là người cộng sản hay không cộng sản nhìn thấy nguy cơ Hán hóa, đều muốn đề nghị một giải pháp (phương thuốc) giống như tôi đã cống hiến. Trừ phi chú Ba Dũng cam tâm làm Thái Thú cho Trung Cộng thì chúng ta không có gì để nói nữa.
Ở đây, tôi muốn trình bày với chú Ba thêm điều này được xem như nguyên tắc bất biến. Đó là bạo lực sẽ đẻ ra bạo lực. Ông bà ta đã dạy “con giun (bị) xéo quá cũng quằn”. Cái lệnh cho phép Công An xả súng bắn vào bất cứ ai chống lại người thi hành công vụ, đó là một mệnh lệnh thiếu khôn ngoan. Bởi vì tự dưng Đảng biến một Đoàn văn Vươn, một Đặng Ngọc Viết thành một triệu, mười triệu, trăm triệu Đoàn văn Vươn, Đặng Ngọc Viết mà thôi. Thử hỏi lúc bấy giờ Đảng có khả năng chống cự nổi không?
Dân ta hiền lành, nhẫn nại chịu đựng thật đấy, nhưng lịch sử từng chứng minh dân ta không bao giờ là con giun, chú Ba nên nhớ kỹ như thế. Vì vậy, cộng sản chủ trương khủng bố gieo rắc nỗi sợ hãi để biến người dân thành những con giun trong một giai đoạn ngắn thì được, nhưng mãi mãi là điều bất khả thi. Tới một mức độ nào đó, vì bản năng sinh tồn, dân ta sẽ quật khởi. Mà đợi cho đến lúc người dân quật khởi thì số phận người cầm quyền sẽ không thoát khỏi cơn thịnh nộ! Chú Ba hãy nghĩ tới trường hợp của hai vợ chồng Nicolae Ceausescu chết thê thảm ra sao, chú Ba Dũng à!
Tôi vẫn bảo lưu cái ý kiến chỉ chú Ba mới có khả năng thực hiện những điều tôi đề nghị trong lá thư trước mà thôi. Bởi vì chú Ba đang có thế, có lực mà ngoài chú Ba ra, không một ai có. Tôi biết rõ trong bộ máy cầm quyền cộng sản, bất cứ ai manh nha nuôi ý tưởng như tôi đề nghị là bị triệt hạ lập tức. Duy chỉ có chú là không ai dám động tới cái lông chân chú. Bằng cớ là thằng Trọng Lú, Tổng Bí thư Đảng và thằng Sang Tồi, Chủ tịch Nước cũng ớn chú, không dám gọi đích danh chú, mà chỉ bóng gió gọi Đồng Chí X. nữa là!
Tôi không thể viết ra một cách công khai dùng phương thức nào để thực hiện những điều tôi đề nghị với chú Ba. Vì “thiên cơ bất khả lậu”. Nhưng nếu chú Ba muốn lưu danh thơm thiên cổ thì hãy cho người bí mật tiếp xúc với tôi, tôi sẽ hướng dẫn. Làm đi chú Ba! Làm mà sẽ được phong Thánh thì tội gì không làm, hả chú?
Đêm nay thiên hạ mừng Chúa Jesus ra đời. Nếu chú thực hiện đề nghị của tôi (cũng là khát vọng của nhân dân Việt Nam) thì toàn dân Việt Nam hàng năm cũng sẽ vui mừng nhớ ơn một tân Nguyễn Tấn Dũng chào đời.
Bằng Phong Đặng văn Âu
0 comments:
Post a Comment