Chính
quyền cộng sản nước ta mới được vào ngồi trong Hội Ðồng Nhân Quyền Liên
Hiệp Quốc; mặc dù cả thế giới biết họ vẫn liên tục vi phạm tất cả những
quyền làm người trong những năm qua. Nhưng khi biết các chính quyền
cộng sản độc tài ở Cu Ba, Trung Quốc cũng được vào ngồi trong đó, thì
chúng ta có thể hiểu.
Theo
quy tắc của Liên Hiệp Quốc, Châu Á được cử 13 nước vào trong hội đồng
gồm 47 nước, các nước Á Châu cứ thế thay phiên nhau, mua bán và trao đổi
lá phiếu với nhau, chính quyền nước nào cũng đến lượt được vô ngồi
trong hội đồng này, sau khi đã ký giấy cam kết sẽ thi hành các điều
khoản trong những tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền.
Vì
vậy, nhiều người Việt trong nước thấy đây là một cơ hội để công khai
đòi hỏi chính quyền cộng sản phải tôn trọng quyền làm người, thực hiện
đúng các điều họ đã cam kết. Tại Sài Gòn, một nhóm 40 nhà trí thức đã ký
kiến nghị yêu cầu thành lập những hội đồng để thúc đẩy nhân quyền.
Ngoài những tên tuổi quen thuộc hay ký tên trong các bản tuyên bố, có
nhiều người tư cách đáng kính trọng mà ít khi thấy ký kiến nghị, như nhà
báo Huy Ðức và Giáo Sư Ðào Công Tiến. Họ đề nghị hãy lập những “hội
đồng nhân quyền,” lập ngay trong guồng máy nhà nước, trong các tổ chức
được nhà nước bảo trợ hoặc cho phép. Ðặc biệt họ còn đề nghị tổ chức
những nhóm bảo vệ nhân quyền của nhân dân nữa. Họ muốn các nhóm đó sẽ lo
phổ biến, truyền đạt kiến thức, tổ chức hội thảo về nhân quyền cho dân
Việt Nam hiểu; đồng thời, “cập nhật và quảng bá thông tin về tình hình
thực thi nhân quyền tại Việt Nam, dựa vào “14 điều cam kết” mà chính
quyền đã ký kết khi nộp đơn ứng cử vào Hội Ðồng Nhân Quyền. Ðây là một ý
kiến đáng hoan nghênh; nếu nó được thực hiện mà không để chìm vào quên
lãng như bao nhiêu sáng kiến đã đưa ra trong mấy năm qua.
Nhưng
một nhóm phụ nữ Việt Nam còn tiến bộ hơn 40 nhà trí thức ở Sài Gòn. Họ
không viết kiến nghị xin cho tổ chức những nhóm bảo vệ nhân quyền. Chính
họ đứng lên tổ chức lấy; 34 người họp lại, tự đặt lấy danh hiệu là Phụ
Nữ Nhân Quyền Việt Nam!
Những
vị trong nhóm 40 nhà trí thức có tên tuổi đã làm kiến nghị trên đây
chắc chắn phải hoan nghênh sáng kiến mới này. Phải hoan nghênh ngay lập
tức và ủng hộ hết mình. Bởi vì khi đề nghị tổ chức những nhóm bảo vệ
nhân quyền của nhân dân, thì chính họ cũng là nhân dân, chứ có ai không
phải là nhân dân đâu? Toàn là những người đã trưởng thành, có trí tuệ và
tin tưởng vào giá trị của những quyền con người; chính mình là nhân
dân. Tự mình tổ chức được thì tại sao phải xin ai cho phép, hay chờ coi
có ai làm giúp cho mình?
Hồi
còn sống, Luật Sư Nguyễn Hữu Thọ đã nói một câu đầy ý nghĩa, rằng người
dân không thể xin ai ban cho tự do dân chủ mà phải tranh đấu đòi tự do
dân chủ. Ông Nguyễn Hữu Thọ hồi đó chỉ nói mà không thấy làm gì. Ông
đang làm phó chủ tịch nhà nước, tức là làm quan chứ không còn làm dân
nữa; cho nên ông chỉ cổ động người khác thôi. Bây giờ chính các bà, các
cô trong nhóm Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam đang thực hiện câu nói của ông
Thọ.
Cô
Huỳnh Thục Vy là một trong chín người đầu tiên vận động thành lập Phụ
Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Cô nói rằng những nhà đấu tranh bảo vệ nhân
quyền trong nước luôn đóng vai thụ động, bị động trước những việc đàn áp
của chính quyền. “Từ nay, chị em chúng tôi muốn chủ động.” Rất nhiều
người đã tự đóng vai chủ động trong việc bảo vệ quyền làm người của họ,
trong đó có hai phụ nữ nữa. Mẹ con Bà Phạm Thị Lài đã khỏa thân để ra
đứng giữa mảnh đất đang bị chính quyền cướp chiếm giao cho nhà đầu tư
khai thác. Họ đau đớn sau khi chồng bà phải tự tử vì không giữ được mảnh
đất sinh nhai. Bà Ðặng Thị Kim Liêng đã tự thiêu khi quyền sống, quyền
cư trú bị xâm phạm chỉ vì cô con gái bà là Tạ Phong Tần chống Trung Cộng
xâm lăng và bị đàn áp. Ông Ðoàn Văn Vươn tự mình bảo vệ đất đai và công
lý cho gia đình mình, dù phải bạo động, khi bị đám tham quan chiếm
đoạt. Các bà Phạm Thị Lài, Ðặng Thị Kim Liêng không có khả năng dùng
chất nổ, nhưng họ chứng tỏ tinh thần bất khuất không khác gì. Nếu tất cả
mọi người dân Việt Nam đều can đảm, không chịu khuất phục như hai bà,
thì chắc chắn nước ta không lo sẽ bị nước láng giếng phương Bắc bắt nạt
mãi.
Người
Việt Nam không quên rằng những cuộc khởi nghĩa đầu tiên “chống Trung
Quốc xâm lược” đều do phụ nữ lãnh đạo. Hai Bà Trưng ở Mê Linh cầm đầu
cuộc dấy binh kéo theo 65 thành cùng nổi dậy chống quân Hán. Hai thế kỷ
sau, bà Triệu Thị Trinh ở Cửu Chân được quân và dân suy tôn là Bà Vua,
lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống quân Ngô. Hai Bà Trưng và Bà Triệu là
những phụ nữ dưới 30 tuổi; riêng Bà Triệu tuổi mới ngoài 20. Các cô
Huỳnh Thục Vy, Lê Thị Công Nhân, Trịnh Kim Tiến cũng bắt đầu biết tranh
đấu cho quyền làm người vào lớp tuổi đó. Các nữ tướng của Hai Bà Trưng
ngày nay còn được dân thờ làm thần trong các làng, thần phả ghi lại sự
tích cho biết đa số họ còn trẻ dưới 20 tuổi; trẻ hơn cả cô Nguyễn Phương
Uyên.
Cho
nên chúng ta có thể tin tưởng vào vai trò đứng đầu sóng ngọn gió của 35
người phụ nữ mới thành lập Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Họ đủ trí sáng
suốt, thông minh, và thừa can đảm để lãnh đạo công cuộc tranh đấu cho
quyền làm người của dân Việt Nam.
Bà
Dương Thị Tân, vợ của nhà báo tự do Ðiếu Cày đang bị tù, đã nhắn với
các quốc gia trong Liên Hiệp Quốc, qua một nhân viên Tòa Ðại Sứ Úc tại
Hà Nội, bà nói rằng: “Quý vị biết Việt Nam có một hồ sơ nhân quyền tồi
tệ nhưng quý vị đã bỏ phiếu cho Việt Nam vào Hội Ðồng Nhân Quyền Liên
Hiệp Quốc thì quý vị phải chịu trách nhiệm về lá phiếu của mình. Từ nay
trở đi, nếu có một trường hợp người Việt Nam nào, đặc biệt và phụ nữ
Việt Nam, bị sách nhiễu hoặc bỏ tù thì người đó chính là nạn nhân của
Hội Ðồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.” Câu nói này cần được dịch sang đủ
các ngôn ngữ trên thế giới để phổ biến.
Cô
Huỳnh Thục Vy biết sẽ phải vận dụng các phương pháp đấu tranh như thế
nào. Trước hết là phải quảng bá cho thế giới biết tổ chức mới này. Cô
nói: “Chúng tôi đã có những kênh liên lạc cần thiết với các tổ chức phi
chính phủ (NGO) bảo vệ Nhân quyền quốc tế, với các tòa đại sứ và các báo
đài. Việc lên tiếng với giới truyền thông và các nhà ngoại giao là việc
vô cùng quan trọng.”
Vận
động ngoại giao quan trọng thật. Bởi vì chính quyền cộng sản Việt Nam
không sợ dân chúng mà chỉ sợ dư luận thế giới tạo áp lực cắt bớt viện
trợ hoặc đầu tư. Dùng công an chó săn đánh đập, bắt bớ người dân thì dễ,
nhưng không thể đánh hay bắt những người cho tiền hoặc đem tiền đến
nước ta làm ăn! Nếu thiếu viện trợ và bị giới đầu tư tẩy chay thì công
cuộc kiếm tiền, làm giầu cho gia đình các quan chức sẽ bị đình trệ!
Khác
với 40 nhà trí thức Sài Gòn chỉ viết kiến nghị xin lập ra các hội đồng
nhân quyền mà không nói rõ các hội đồng này phải làm gì nếu chính quyền
không tôn trọng quyền làm người của dân; 35 phụ nữ biết công việc của họ
là phải làm gì. Và họ nêu lên những việc rất cụ thể và hữu ích.
Cô
Huỳnh Thục Vy nói đến những việc làm như: “Trợ giúp tài chính, viếng
thăm thân nhân của người bị đàn áp là việc tiếp theo. Cuối cùng nếu một
người bị bắt, chúng tôi sẽ tìm kiếm luật sư và vận động các nhà ngoại
giao các quốc gia tự do tạo áp lực chính quyền trả tự do cho người bị
bắt.”
Những
công việc trên đây là việc chung của tất cả mọi người dân Việt Nam, ở
trong nước cũng như ở hải ngoại. Cộng sản ở bên Nga, bên Tàu đều phải hỗ
trợ những nhà tranh đấu đòi dân chủ tự do ở trong nước và gia đình họ.
Phải tạo dư luận trên trường ngoại giao khắp thế giới để đòi chính quyền
cộng sản tôn trọng những điều họ cam kết khi xin vào ngồi trong Hội
Ðồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.
Vì
vậy, chúng ta cần nhiệt liệt hưởng ứng những người đang đi tiên phong,
Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Họ là những bà Aung San Suu Kyi của nước
Việt Nam.
Ngô Nhân Dụng
0 comments:
Post a Comment