* Lời đầu cho Bạn:
Đối
với chế độ Cộng sản Việt nam, quyền tự do tín ngưỡng bị hạn chế nhất
trong các quyền tự do của con người. Riêng Công giáo VN được chúng
lưu tâm đặc biệt qua các sự kiện nổi bật như Quỳnh lưu ,Ba làng, Bùi
chu, Phát diệm…tiếp đến cuộc di cư vĩ đại của triệu người Công giáo từ
Bắc vào Nam năm 54. Rồi sau ngày 30.4.75 khi bọn Cộng sản xâm chiếm miền
Nam, trên hai triệu người lại bỏ nước ra đi với hai bàn tay trắng không
sợ gian lao nguy hiểm để tìm tự do mà trong đó quyền tự do tín ngưỡng
là ưu tiên . Sau đó liên tiếp những vụ đàn áp tín đồ, cưỡng chiếm nơi
thờ phượng, đất đai… như Thái hà, Toà Khâm sứ, Tam Toà, dòng Phaolô Vĩnh
long, trường học xứ Loan lý, giật sập Thánh Giá Đồng Chiêm, Cồn Dầu và
gần đây nhất vụ trấn áp dã man tại giáo xứ Mỹ Yên làm nhiều ngừời xúc
động, cùng sự phản đối của các tổ chức nhân quyền trên thế giới.Thế mà
bọn cầm quyền CSVN vẫn làm ngơ và tiếp tục dùng mọi thủ đoạn gian manh
đàn áp :tuyên truyền, hứa hẹn,
dọa nạt,dùng hơi cay, dùi cui, roi điện, chó săn, côn đồ...Nhưng bạo
lực không thể trấn át được ánh sáng Tin yêu và tiếng kinh Hoà bình vẫn
vang vọng khắp nơi trong và ngoài nước.
Sau khi chiếm miền Nam,Cộng sản ra lệnh tập trung cải tạo, nhưng thực
chất chỉ là giam tù không tuyên án – tất cả các sĩ quan QLVNCH – mà
thành phần chúng theo dõi kỹ hơn là các vị Tuyên uý và sĩ quan Công
giáo.Trong thời gian chúng tôi bị giam giữ ngoài Bắc, bọn cán bộ hay gọi
các Linh mục và sĩ quan Công giáo lên tra hỏi, hạch sách về lý lịch,
cấm không được truyền đạo, trao đổi sách báo Công giáo.Tuy nhiên dưới sự
hướng dẫn của các Linh mục chúng tôi vẫn trao cho nhau đọc Thánh kinh,
Kinh nguyện chép tay..Những buổi tối cầu nguyện vào ngày Chúa nhật và Lễ
Trọng anh em vẫn tổ chức. Qua những dòng nhật ký ghi lại trong tù vào
đêm trước Giáng sinh năm 76 nơi trại tù Sơn la giáp biên giới Bắc việt
và Trung quốc- dưới hình thức ‘Những lá thư viết cho Con gái đầu lòng không bao giờ gửi đi -’.Nhưng
giờ đây sau hơn 20 năm đặt chân lên đất Hoa kỳ tự do, tôi xin trao lại
‘Lá thư này’cho Con gái và các Bạn như một kỷ niệm khó quên nhân dịp lễ
Giáng sinh 2013.
“……Sơn la, tối 24 tháng 12 năm 1976.
Ba viết cho con những dòng này giữa thung lũng Sơn la chung quanh núi
rừng bao phủ.Trại giam là một khu nhà đổ nát bỏ hoang vì bom đạn chiến
tranh.Khoảng 4 giờ chiều là mây mù giăng phủ bốn bề.Tiếng cồng gọi
tù là một mảnh bom vang dội nghe âm u buồn thảm.Những người tù quần áo
rách nát có đóng số tù trước ngực và sau lưng, thân hình gầy ôm, tiều
tụy, vác trên vai những bó tre nứa nặng trĩu, cắm cúi mau bước về trại
tập trung.
Sau bữa ăn chiều với vài củ khoai chấm muối là mặt trời đã khuất sau
núi.Màn đêm xuống mau mang theo giá lạnh cùng với tiếng côn trùng và
muông thú vang vọng gần xa.Các bạn tù đã gom được ít củi và lá khô đốt
lên ngồi quanh sưởi ấm.Ba đã viết những dòng chữ xiêu vẹo này dưới ánh
lửa chập chờn.Viết mà không bao giờ gửi đi – vì không được phép gửi hay
nếu có gửi tới nơi con vẫn chưa biết đọc khi con mới tròn 16 tháng
tuổi.Nhưng ba cứ viết để khi buồn đem ra đọc và biết đâu một mai khôn
lớn con sẽ đọc.Mỗi đêm ba chỉ viết chừng nửa trang xen kẽ vào những bài
học giáo điều mà bọn CS bắt ba học.
Đêm nay ba muốn viết nhiều hơn vì là đêm trọng đại:đêm Noel cả thế giới
đang tưng bừng chào đón.Nơi đây làm gì có Thánh lễ, có ăn Reveillon, có
Thánh ca…phải không con?.Thế mà có tất cả đấy con ạ! Chắc con lấy làm
lạ tưởng rằng bọn CS đã biết tôn trọng tự do tín ngưỡng trong cả nhà tù
hay là trò khoe khoang cho cuộc sống ưu việt nơi miền Bắc sau hơn 30 năm
tiến lên Xã hội chủ nghĩa?.Không phải thế đâu con, vì ba đã đi qua bao
giáo đường đổ nát dùng làm hợp tác xã chăn nuôi.Ba đã từng thấy những
tên cán bộ gốc Công giáo nay đã bỏ đạo,cấm các Linh mục tuyên uý không
được làm lễ và giải tội cho tù nhân.Chúng còn nói hàm hồ với các Linh
mục là Đảng và Nhà nước chưa tha tội cho các anh nên các anh không có
quyền tha tội cho ai cả.Nhưng đêm nay trong cảnh ngục tù giữa núi rừng
hoang lạnh Chúa sắp đặt tất cả,Chúa thấu suốt những khát vọng nội tâm và
không bỏ rơi những kẻ theo Ngài.Chỉ với 2 chiếc bánh và 5 con cá,Chúa
đã nuôi năm ngàn người ăn uống no nê thì vỏn vẹn chưa đầy 20 người tù
Chúa sẻ lo cho tất cả.
Chiều hôm trước Cha Tuyên
úy nhắc nhở anh em dọn mình chuẩn bị mừng lễ Giáng sinh.Về nội tâm một
số đã xưng tội trong rừng khi đi lao động, số còn lại xưng trong tù
trước giờ Thánh lễ.Về hình thức bên ngoài anh em gom nhặt được trên
đường đi lao động : vài con cá,tôm tép,lươn ếch…để nấu một nồi cháo
khoai thập cẩm vì không có gạo –gạo ở đây là thực phẩm cao cấp chỉ giành
cho cán bộ-còn những người tù như ba quanh năm chỉ có 6 tháng khoai
lang và 6 tháng khoai mì do chính mình đổ mồ hôi khai phá bạt ngàn trồng
trọt nhưng ăn không đủ no với tiêu chuẩn hàng ngày 500 gam.Ôi! Lúc này
ba thèm một nồi cháo như người con phung phá trong Phúc âm thèm một nồi
cám heo…Có anh hái được ít lá chè trên một ngọn đồi bỏ hoang nấu những
lon nước chè đặc thơm ngát hương vị núi rừng.
Trước giờ lễ cha Tuyên
uý nói về ý nghĩa lễ Giáng sinh,sau đó anh em hát bài Thánh ca quốc tế’
Đêm thánh vô cùng’.Thánh lễ trang nghiêm thầm lặng nhưng đầy xúc
động.Mình Thánh Chúa đựng trong một hộp nhựa đặt trên chiếc mền phủ khăn
trắng.Linh mục trao cho mọi người hôn kính và chia sẻ rước Chúa vào tâm
hồn.(Mình Thánh là phần bánh bột,vị Tuyên uý được anh em nhà bếp cung
cấp trước).Kết thúc buổi lễ là ca khúc’ Đêm đông’ quen thuộc,càng cảm
động khi một số anh em ngoài Công giáo cùng tham dự tiệc mừng.Có anh
tình nguyện ngồi xa làm vọng gác tiền đồn để kịp báo động khi cán bộ
xuất hiện.Vừa ăn cháo khoai vừa chuyền nhau ngụm nước chè nóng và nhắc
nhớ những Kỷ niệm về lễ Giáng sinh.Mọi việc hoàn tất tốt đẹp trước khi tiếng cồng vang lên báo hiệu tắt đèn lúc 8 giờ tối.
Trở về chỗ ngủ, cứ hai người chung nhau 1 chiếc chiếu và
mùng cá nhân vì chỗ nằm mỗi người chỉ bằng 3 viên gạch.Nhà không có mái
che,sương đêm xuống lạnh buốt phải chăng poncho hay tấm vải nhựa phía
trên cho đỡ giá lạnh.Như các bạn giờ này ba chưa ngủ được,nhìn lên bầu
trời đêm những vì sao lấp lánh qua đám lá cây rừng ba tìm vì sao sáng
nhất của Chúa Hài Đồng và vì sao mờ nhạt của đời mình –vì nếu khoa chiêm
tinh ứng với số mệnh của mỗi người thì ắt hẳn trong muôn ức triệu tinh
cầu sẽ mang tính mệnh của mỗi con người.
Ba hồi tưởng lại những kỷ niệm
Noel đã qua tại vùng cao nguyên Kontum,những tháng ngày thử lửa đầu
đời lính.Sau đêm tử chiến ba khiêng xác đồng đội cuộn tròn trong poncho
lên trực thăng chuyển về hậu tuyến đúng vào đêm Giáng sinh khi khúc
nhạc Silent Night do máy bay phóng thanh vang vang trên thành phố.
Pleiku mùa Giáng sinh xứ lạnh sương mù,thành phố im lìm ngủ say trỗi dậy
theo tiếng Sứ thần tìm đến hang đá Be-lem đón mừng Chúa Giáng
trần.Đà-lạt thành phố du lịch miền Nam cao điểm nhất vẫn là mùa Noel,mọi
nơi du khách đổ về đón nhận những ngày lạnh nhất,tưng bừng nhất và cảm
động nhất.Những nơi như nhà thờ Con gà,Saint Domaine de Marie,Couvent de
Oiseaux, Viện Đại học,Trường Võ bị,Chiến tranh chính trị ,Chỉ huy tham
mưu… đều mở cửa đón du khách với những lễ hội tưng bừng.Ba và mẹ con
những ngày ấy, cứ mong ước con sớm chào đời để cùng hưởng những phút
giây êm đềm .Ba nghĩ đến mẹ con và con chắc giờ này đang sửa soạn đi dự
Thánh lễ Nửa đêm,nhưng lại thiếu ba buồn quá con nhỉ? Ba hẹn con một mùa
Giáng sinh nào để dẫn con tới Thánh đường,quì bên hang đá cầu xin Chúa
cho mọi người trong gia đình mình mãi sống bên nhau.Đêm nay con nhớ cầu
nguyện cho ba,cho các bạn của ba,cho Đất nước mình hết hận thù nhau,cho
Dân tộc mình hạnh phúc.Đúng như lời vị Tuyên úy :’Chỉ sống trong hoàn
cảnh này ta mới hiểu sâu xa tình thương yêu của Chúa sinh xuống khó hèn
vì nhân loại trong hang đá Be-lem’.
Tiếng ca nho nhỏ khúc hát Giáng sinh của người bạn tù còn thao thức làm
ba bừng tỉnh quay về thực tại cuộc sống tù đầy cực khổ nơi đây.Tiếng
côn trùng
vẫn hòa ca,tiếng thú rừng vẫn vang vọng xa xa.Một dòng suối len trong
khe đá chảy róc rách gây cho ba cảm giác cô đơn và buốt lạnh .Ba kéo
chiếc mền rách nằm sát bên bạn tù chuyền cho nhau hơi ấm như chiên bò
thở hơi ấm cho Chúa khi xưa…Cứ miên man trong suy tư và ba thiếp đi
trong vùng trời Noel đầy mộng mị…”
( Trích những dòng Nhật ký trong tù CS )
-
Lời cuối cho Con:
Thấm thoát đã 37 năm kể từ Giáng sinh trong ngục tù Cộng sản năm
nào,giờ vẫn còn là những kỷ niệm đau buồn khó quên.Nhưng có một điều an
ủi cho ba và gia đình ta đã đến được vùng trời tự do,thoát khỏi kiếp
sống đọa đầy với những đêm Noel buồn thảm. Ngày ba còn thơ dại,khi nhìn
vào những tấm thiệp Giáng sinh hay đọc truyện Noel nước ngoài,ba thường
mơ tưởng đến những giáo đường cao vút vươn lên trong bầu trời đầy
sao,tuyết phủ trắng xóa trên những cây thông như mũi tên khổng lồ. Ông
già Noel râu tóc bạc phơ lái xe chở đầy quà tặng cho các trẻ em do
những chú hươu sừng cong lao đi vun vút trong đêm từ miền Bắc cực.Khi ba
đặt chân lên miền đất hứa này,ba không còn những rạo rực của tuổi trẻ
trứớc cuộc sống tràn đầy sức sống,không còn những năm tháng dài chờ đợi
đầy hoa mộng.Nhưng con, giờ đã trưởng thành, hấp thụ được vốn kiến thức
đủ bảo đảm cho cuộc sống tương lai tốt đẹp.
Nước Mỹ tuy không phải là thiên đàng hạ giới,nhưng vẫn là vùng trời
tự do,đất hứa của tuổi trẻ,mảnh đất luôn sẵn sàng đón nhận và bao dung
cho những con người chốn chạy khỏi một chế độ tàn ác vô nhân đạo.
Mùa Giáng sinh là mùa An bình Hạnh phúc mà con người luôn khao khát
chờ trông.Ba xin mượn lời Thiên sứ năm xưa chúc nguyện cho Con và gia
đình mình cùng mọi người trong đêm Đại Thánh này :
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời,
Bình an dưới thế cho người chính tâm “
Đinh văn Tiến Hùng
0 comments:
Post a Comment