Chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa mà bọn cộng sản Việt
Nam đang áp đặt trên toàn cõi đất nước ngày nay, khỏi nói ai cũng biết
nó là một chế độ tàn ác, dã man nhứt trong lịch sữ loài người từ cỗ chí
kim. Nó còn ác độc hơn chế độ phát xích của Đức thời Hitler, dã man hơn
Tần Thủy Hoàng của Trung Hoa thời cỗ, cho nên nó chỉ còn sót lại tại
Trung cộng, Bắc Hàn, Việt Nam và Cuba, sau khi chế độ đó đã bị hủy diệt
trên khắp thế giới.
Sau Bắc Hàn, chế độ việt cộng tại Việt Nam là một chế độ mà con người
không thể nào chấp nhận được, chỉ có thể biến thành con vật, không có
suy nghĩ, tình cãm, đức tin mới có thể sống còn trong chế độ đó. Bởi thế
Người Việt nam cả trong lẫn ngoài nước đều muốn chế độ nầy phải bị đập
tan, để con người khỏi biến thành con vật cúi đầu chịu trận đưới những
bàn tay tham tàn ác độc của tập đoàn cai trị.Người Việt đang sống trong nước, muốn chế độ việt cộng phải được quăng vào sọt rác là việc hiển nhiên, vì họ đã và đang trực tiếp bị chế độ nầy đàn áp, bóc lột, cướp giựt đi những quyền được sống như con người của họ. Vì vậy, có những đồng bào, trong đó đa số là giới trẻ, biết được bổn phận và trách nhiệm của con dân Việt Nam, theo gót tiền nhân, đứng lên phản kháng chế độ để mong giải thoát dân tộc thoát khỏi cơn hồng thủy gây nên bởi việt cộng ngày nay, và trong tương lai sẽ là bởi trung cộng.
Điều mà bọn cộng sản thường tuyên truyền trên đầu môi chót lưởi khi chúng dùng bạo lực, nổi dậy cướp chánh quyền từ những chế độ của quốc gia dân tộc: “ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”, thì nay người dân Việt Nam trong nước đang áp dụng để đánh trả lại sự áp bức tàn khốc của chúng. Kết quả cuộc nổi dậy nầy chưa hoàn tất, nhưng là một niềm khích lệ rất lớn cho sự sinh tồn của dân tộc, tuy rằng vẫn còn một số đồng bào, vì an phận tôi đòi chưa dẹp bỏ lòng ích kỷ và sợ sệt của bản thân, chưa dám nhập đoàn để tạo nên sức mạnh Phù Đổng, dẹp tan nội thù việt cộng và ngoại xâm trung cộng, nhưng chắc rằng rồi sẽ có một ngày, họ chợt tỉnh, ví như “con giun xéo mãi cũng oằn”, họ sẽ cùng nhau đứng lên, góp sức tiêu diệt cái chế độ đang áp bức họ.
Thế còn những người Việt Nam đang sống ở hải ngoại thì sao ?
Người Việt hải ngoại, nguyên thủy là những người Việt Nam đã từng bị bọn việt cộng đàn áp, đày ải, cướp giựt quyền sống nên họ đã hiểu biết đời sống cùng cực trong chế độ, đã liều chết bỏ nước trốn đi tìm đất sống. Họ lưu lạc khắp năm châu bốn biển, dưới danh nghĩa là người Việt Nam tị nạn cộng sản.
Sau một thời gian dài hơn mấy mươi năm, họ đã trở thành công dân của các nước mà họ đang cư ngụ, đời sống ổn định, họ được tự do mọi bề, đời sống vật chất khá đầy đủ. Dù chế độ việt cộng có tàn ác dã man đến đâu, cũng không ảnh hưởng vào đời sống của họ. Họ có dư thừa tiền tài và danh vọng do sức họ tạo nên, họ biết thế nào là tri túc. Thế nhưng những người nầy, trẻ già trai gái, hy sinh công sức và thời gian hưởng thụ để cùng nhau, khẩn thiết kêu gào thế giới, hảy giúp nhân dân trong nước Việt Nam thoát khỏi bàn tay quỷ ám của bọn việt cộng. Họ tìm đủ mọi cách, mọi phương tiện để thực hiện cái ước vọng nầy. Tại sao có hiện tượng nầy ?
Ngược lại dòng thời gian, năm 1954, hàng triệu người miền Bắc từ vĩ tuyến 17 trở ra, đã ùn ùn di cư vào Nam, vào miền đất tự do để tránh khỏi nanh vuốt sắt máu của bọn việt cộng, vì họ đã từng bị bọn chúng lừa dối, hành xử ác độc đối với người dân, trong số đó có thể có hàng trăm ngàn người tránh được cuộc giết người man rợ của bọn Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trong chiến dịch đấu tố dưới cái tên gạt người là “cải cách ruộng đất”.
Họ đã được người dân ở miền Nam, có cùng dòng máu, có cùng nguồn cội, tiếp đón trong tình anh em, nghĩa đồng bào, và họ đã cùng với người miền Nam tham gia vào quân đội, vào các cơ quan công quyền của nước Việt Nam Cộng Hòa để thực hiện công cuộc bảo vệ đất nước, chống lại cuộc xâm lăng của việt cộng từ miền Bắc, và mong sớm giải thoát đồng bào miền Bắc ra khỏi gông cùm của cộng sản Việt Nam.
Rồi đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, do áp lực và thủ đoạn của các thế lực chánh trị, quân sự, vì quyền lợi riêng tư ích kỷ của vài nước trên thế giới, tất cả hai miền Nam Bắc đã rơi vào bàn tay nhuộm máu của bọn cộng sản Việt Nam (gọi tắt là việt cộng). Giờ đây, toàn dân Việt Nam không còn chổ nào ở trong đất mẹ để lánh nạn nữa, nên đành phải liều chết vượt biên giới để tìm tự do nơi xứ lạ quê người.
Cuộc vượt thoát biên cương bi tráng đó đã có muôn vạn người bỏ xác lại nơi rừng sâu, trong lòng biển cả, vì bảo tố, vì đói khát…, chẳng tìm được dến bờ tự do. Số người còn lại đã được định cư trên các nước ngoài lảnh thổ Việt Nam, khắp năm châu.
Đã trải qua một quá khứ đau thương cùng cực, nên người Việt Nam tị nạn cộng sản ở hải ngoại hiểu rất rõ hoàn cảnh của người còn ở lại, hiểu tận tình cảnh sống bi đát của đồng bào ruột thịt đang bị bầm dập trên con đường của “bác đi” đến thế giới đại đồng ão tưởng. Sự liên hệ của người Việt hải ngoại với những đồng bào còn ở lại, ngoài những người bà con thân tộc, còn có những người cùng chung dòng giống, có cùng chung huyết thống, lịch sữ, cùng chung quê hương. Người việt hải ngoại, từ thế hệ thứ nhứt đến thứ hai, thứ ba, đã truyền dạy cho nhau thắm nhuần truyền thống nhân nghĩa của người Việt Nam:
Nhiểu điều phủ lấy giá gương, Người trong một nước phải thương nhau cùng
Và
Bầu ơi thương lấy bí cùng, Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Họ không đành lòng nhìn đồng bào ruột thịt sống trong cảnh đời sơ xác đau thương, nên dù không ảnh hưởng tai hại trực tiếp đến mình, họ vẫn luôn mong sao có cuộc đổi đời để đồng bào trong nước được hưởng những điều hạnh phúc của một con người sống trong đất nước tự do như họ.
Do vậy họ quyết lòng thực hiện cái tình non nước, cái nghĩa đồng bào đó, cố làm bằng mọi cách giúp đở, trợ lực cho người trong nước tranh đấu để đạp đổ cái chế độ việt cộng ra khỏi xã hội Việt Nam, đem lại cảnh thái bình thịnh vượng cho quê hương.
Trong sự hợp quần của xã hội, có người tốt cũng có kẻ xấu. Trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại cũng không ngoại lệ. Đã có những người hết lòng vì đồng bào ruột thịt thì cũng có những kẻ “sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi”. Những kẻ nầy vì lòng tham, vì danh vọng, đã muối mặt tiếp tay với bọn cầm quyền việt cộng, kẻ đã làm cho họ phải lìa bỏ quê hương tha phương cầu thực. Bọn nầy đã quên tất cả từ ông bà tổ tiên đến quê hương nguồn cội, vì bả vinh hoa mà đã nhẩn tâm quay ngược lại ám hại đồng bào. Hạng người nầy muốn cho chế độ tham tàn việt cộng vẫn được tiếp tục trên quê hương, để họ còn có dịp buôn thần bán thánh, buôn bán xác thịt, mua quan bán tước để làm giàu, để được việt cộng ban bố cho một chút danh tước hầu vinh thân phì gia, bất chấp nổi thống khổ của đồng bào đang gào thét tận trời xanh. Bọn chúng bất chấp người ta gọi chúng là việt gian hay bưng bô, hay gì gì đi nữa, miễn sao chúng có tiền là đủ. Bọn chúng chính thật là những kẻ vô liêm sĩ, vô nhân tánh.
Tóm gọn ý lại, người việt tị nạn cộng sản chân chính ở hải ngoại, muốn giúp cho đồng bào quốc nội đập tan cái chế độ quỷ ám việt cộng đang cai trị tại việt nam, là vì lương tâm, vì tình nghĩa đồng bào, vì muốn bảo tồn đất nước do tổ tiên gầy dựng, không muốn có lỗi với nguồn cội Lạc Hồng.
Để kết luận, tôi xin trích một phần của lời trối trăn trước khi lìa đời của một thanh niên tên Lê Nguyễn Huy Trần ở trong nước ( theo link sau đây: http://www.hennhausaigon2015.com/2013/08/08/39172/#more-39172 ), đối với cá nhân tôi, anh ấy là một Anh Hùng, là một Tráng Sĩ chân chính
“Tôi muốn nói với cả những người chưa từng gặp mặt, nhưng họ đối với tôi luôn thân thiết vì đó là đồng bào máu thịt của tôi. Tôi muốn nói rằng cuộc sống này rất ngắn ngủi và chúng ta không còn nhiều thời gian để hoang phí. Đất nước Việt Nam đang chết mòn dưới tay của lũ quỷ khát máu Cộng Sản. Vì thế cứu nguy cho dân tộc là một việc không nên đắn đo suy nghĩ trong bất cứ thời điểm nào. Đó là trách nhiệm của mọi người đối với bản thân và quốc gia. Không ai được phép e ngại, dùng dằn, hay sợ hãi vì nếu hèn nhát thì chúng ta sẽ chết trong sự ô nhục. Nếu như ông trời vẫn còn thương xót để tôi sống đến ngày tàn của cộng sản thì tôi thật sự cảm ơn đời vì đã trọn vẹn nghĩa tình và bổn phận với cõi trần tục này”.
Lão Ngoan Đồng
0 comments:
Post a Comment