BẢN TƯỜNG TRÌNH
Chúng ta vừa được chứng kiến sinh viên Nguyễn Phương Uyên ra khỏi nhà
tù nhỏ nhờ sự lên tiếng của chúng ta. Hiện có một nữ tù nhân lương tâm
bất khuất hơn nhưng lại bị đày đọa hơn trong nhà tù CS, đó là sinh viên
Đỗ Thị Minh Hạnh (bị bắt từ ngày 23-02-2010 và lãnh án tù 7 năm). Từ
ngày ở tù cho đến nay, Minh Hạnh, một thành viên Khối 8406, đã liên tục
bị chuyển trại, đàn áp, tra tấn, càng lúc càng dữ dội hơn. Bản tường
trình dưới đây của bà Trần Thị Ngọc Minh, thân mẫu của Minh Hạnh, gởi
cho các cơ quan quốc tế nhân quyền và Đơn đề nghị tiếp đó của ông Đỗ Ty,
thân phụ, cho thấy tất cả sự tàn ác, gian dối, vô luân của chế độ và
công an Cộng sản, đồng thời cũng trình bày một hình ảnh đau thương nhưng
kiêu hùng của một người con gái Việt Nam bất khuất.
—————————————————
Việt Nam, ngày 20 tháng 06 năm 2013
Tôi tên là Trần Thị Ngọc
Minh, thường trú tại Di Linh, Lâm Đồng, Việt Nam, là mẹ của tù
nhân Đỗ Thị Minh Hạnh, sinh năm 1985, hiện đang bị nhà cầm quyền
Việt Nam giam giữ tại phân trại 5, trại giam Xuân Lộc – Long
Khánh – Đồng Nai – Việt Nam. Vì bênh vực quyền lợi cho người lao
động Việt Nam và vì hoạt động góp phần đấu tranh tìm tự do
dân chủ và chống sự xâm lược củaTrung Quốc, Hạnh đã bị nhà
nước Việt Nam bắt vào ngày 23 tháng 2 năm 2010 và bị xử án 7
năm tù giam cùng hai người bạn của Hạnh là Nguyễn Hoàng Quốc
Hùng và Đoàn Huy Chương với tội danh “phá rối an ninh chống lại
chính quyền nhân dân” theo điều 89 Bộ luật Hình sự của nước
Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”. Tôi xin được trình bày
cụ thể về việc bắt giam, đánh đập, hành hạ, khủng bố tinh
thần của Hạnh trong tù cùng những phiên toà bất minh như sau :
Từ khi bị bắt, bị xử án
và bi giam giữ cho đến nay, con tôi là Đỗ Thị Minh Hạnh đã bị
chuyển qua nhiều trại giam, thường bị khủng bố tinh thần và bị
hành hạ đánh đập cũng như bị cưỡng bức lao đ̣ộng.
1) Bị bắt, bị đánh đập và bị tra khảo tại Hà Nội
– Trước hết tôi xin được
trình bày là lần hành hạ đánh đập đầu tiên trước đây vào
tháng 02 năm 2005, trong dịp đầu năm con tôi đến thăm và làm quen
tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang tại nhà riêng của ông ở Hà Nội. Ông
Thanh Giang có tặng con tôi hai cuốn sách một là KHÁT VỌNG NGÀN
ĐỜI, hai là SUY TƯ VÀ ƯỚC VỌNG. Công an lấy cớ hai cuốn sách
này là phản động đã hành hạ đánh đập con tôi tại khách sạn
Hoàng Anh, quận Cầu Giấy, Hà Nội. Cùng ngày, bộ công an Hà
Nội bắt và biệt giam con tôi một cách trái phép không thông báo
cho gia đình biết và đã thẩm vấn con tôi nhiều ngày trong một
căn nhà biệt lập của Bộ công an. Khi công an địa phương nơi tôi cư
trú tại Di Linh Lâm Đồng đến nhà thu thập thông tin gia đình và
bản thân Hạnh tại nhà tôi, thì gia đình tôi nghi ngờ con tôi bị
công an bắt giam và tự tìm hiểu thì biết được Hạnh bị giam
tại Bộ công an Hà Nội, gia đình tôi đã tìm cách bảo lãnh Hạnh
về.
2) Bị bắt và bị đánh đập tại cơ quan công an huyện Di Linh, tỉnh Lâm Đồng
Vào lúc 09 giờ sáng ngày
23 tháng 02 năm 2010, tôi đưa Hạnh đến cơ quan công an huyện Di
Linh, tỉnh Lâm Đồng để làm lại chứng minh nhân dân thì bị công
an Di Linh trên dưới 20 người bắt còng hai tay của Hạnh một cách
bất hợp pháp, không có bằng chứng phạm tội cũng không có lý
do, không có lệnh bắt giam. Họ đánh đập con tôi đổ máu đầy mặt
tại chỗ mà không nói rõ lý do trước sự chứng kiến của tôi,
những cái tát mạnh đã làm cho Hạnh bị ù một bên tai và không
còn nghe rõ… Sau khi bị bắt và đánh đập xong, Hạnh yêu cầu xem
lệnh bắt, và đề nghị cho biết lý do bắt thì một lúc sau công
an Di Linh đưa ra lệnh bắt vừa mới được Bộ công an fax về. Vào
lúc 16 giờ cùng ngày, bộ công an cùng công an Di Linh và chính
quyền địa phương còng tay dẫn Hạnh về nhà tôi và nhà chị gái
của Hạnh lục soát vẫn không tìm ra một bằng chứng phạm tội
nào và vẫn tiếp tục tiếp tục đánh vào ̣đầu của Hạnh tại
nhà chị gái Hạnh cư trú tại Bảo Lâm – Lâm Đồng, sau đó đem con
tôi giam tại trại giam B34 thuộc Bộ công an thành phố Hồ Chí
Minh.
3) khủng bố tinh thần tại trại giam B34 – Bộ công an
- Ngày 18-04-2010 tôi
tìm được đến trại B34,một nữ công an tiếp tôi nhưng không cho tôi
gặp mặt con tôi và cho tôi biết Hạnh luôn chống đối, Hạnh đã
nhiều ngày nhịn ăn, nằm lì, hỏi gì cũng không nói. Sau đó có
ăn cơm nhưng ăn của một nữ tù nhân hình sự giam cùng phòng chứ
không chịu ăn cơm của trại giam, cũng không cho bác sĩ khám
bệnh. Nữ công an này bảo với tôi: Hạnh không có thiện chí hợp
tác với công an nên yêu cầu tôi gửi thư thuyết phục Hạnh khai
báo và nhận tội. Vì chưa hiểu hết mặt trái của cộng sản và
vì quá thương con, lo cho tính mạng của con, muốn con được sớm
ra khỏi tù, tôi đã thực hiện theo yêu cầu của họ (sau này Hạnh
bảo với các anh chị của Hạnh là Hạnh vô cùng đau khổ khi đọc
lá thư này của tôi). Sau khi nhận thư của tôi, Hạnh chấp nhận
trả lời các câu hỏi của công an. Hạnh khai nhận những việc
Hạnh làm, Hạnh cho công an biết những việc làm của Hạnh xuất
phát từ lòng yêu nước và luôn khẳng định mình vô tội.
Vào ngày 14-05-2010 tôi mới
được gặp con tôi trong vòng 15 phút, và Hạnh xin tôi hiểu cho
Hạnh, Hạnh nói rõ quan điểm của Hạnh về tình trạng đất nước
và toàn dân Việt Nam đang phải ở trong một nhà tù lớn và Hạnh
tuyên bố Hạnh vô tội trước sự giận giữ hằn học của hai cán
bộ công an điều tra; công an không cho Hạnh nói tiếp và tuyên bố
hết giờ thăm nuôi. Tôi lo sợ trước thái độ của công an, Hạnh sẽ
bị hành hạ trong tù. Vài ngày sau chị gái Hạnh mang thuốc
bệnh và quần áo, tư trang vào cho Hạnh thì bị công an trại giam
B 34 thẩm vấn, khủng bố tinh thần, hăm dọa, buộc phải khai báo
việc làm và những tang vật của Hạnh. Công an đã chụp hình
chị của Hạnh dùng để hù doạ, gây áp lực khủng bố tinh thần
Hạnh, buộc Hạnh phải nhận tội xin khoan hồng và hăm doạ chị
của Hạnh không được nói ra bên ngoài cuộc thẩm vấn này. Thương
em, sợ ảnh hưởng đến em ở trong tù nên chị của Hạnh đành im
lặng.
Từ đây,gia đình tôi được
thăm nuôi vào ngày 10 mỗi tháng. Mỗi lần thăm chỉ được 15 phút,
chỉ cho phép thăm hỏi sức khoẻ và khuyên bảo Hạnh hợp tác
với công an và nhận tội. Nhưng Hạnh vẫn giữ quan điểm trước sau
như một của mình.
4) Phiên toà sơ thẩm : bất công, không minh bạch và đánh đập Hạnh tại toà
– Ngày 10-10-2010, theo định
kỳ hàng tháng, tôi đến thăm nuôi Hạnh tại trại B34 thì được
biết Hạnh đã chuyển đến trại giam công an tỉnhTrà Vinh. Khi
chuyển trại, Bộ công an cũng không thông báo cho gia đình tôi
biết. Đến ngày 15-10-2010 chúng tôi tự đi tìm con và được biết
con tôi cùng hai người bạn bị giam tại trại giam công an tỉnh
Trà Vinh và tại đây, trại giam không cho chúng tôi thăm nuôi và
cũng không cho gặp mặt.
Đến ngày 22-10-2010 chúng
tôi mới nhận được thư của toà án nhân dân tỉnh Trà Vinh mời gia
đình đến dự phiên toà xử Hùng, Hạnh, Chương vào ngày 26 tháng
10 năm 2010 tại tòa án nhân dân tỉnh Trà Vinh với tội danh “phá rối an ninh nhằm chống lại chính quyền nhân dân theo điều 89 của Bộ luật Hình sự“,
tức là nhận được giấy báo trước phiên xử 04 ngày. Quá bất
ngờ nên gia đình tôi không kịp xoay sở để có được luật sư bào
chữa cho con. Hạnh, Hùng và Chương đều không được mời luật sư.
Ngày 26-10-2010 chúng tôi
đến dự phiên toà. Trên đường đến toà án, một rừng công an dày
đặc được bố trí khắp các ngả đường cho đến sân và phòng xử
án. Khi đến giờ xử, công an lôi kéo Hạnh và Chương vào trước.
Hỏi cung xong, công an lôi Hạnh, Chương ra ngoài và lôi kéo Hùng
vào phòng xử án một cách thô bạo. Suốt phiên toà, sự lôi kéo
thô bạo đối với các bị cáo trên diễn đi diễn lại, lôi ra kéo
vào rất nhiều lần. Trong phiên toà, không có luật sư bào chữa
và trong khi xử án, lúc toà hỏi cung, các bị cáo lên tiếng
luôn bị ngắt lời không cho phép tự biện hộ mà chỉ được phép
trả lời “có“ hoặc “không” (Sau này khi được
tiếp xúc với luật sư, chúng tôi có cho luật sư nghe qua đoạn ghi
âm của phiên toà thì được luật sư cho gia đình chúng tôi biết,
luật sư đã nghiên cứu hồ sơ và các bản khai của Hạnh, Hùng,
Chương. Ban đầu luật sư cho rằng Hạnh, Hùng, Chương là có tội,
nhưng sau khi nghiên cứu hồ sơ và tiếp xúc với các bị cáo thì
ông nhận định là các bị cáo vô tội. Đồng thời qua đoạn băng
ghi âm phiên toà, ông nhận thấy những nghĩa cử cao đẹp và sự hy
sinh của các cháu đối với đất nước, đối với dân tộc mà các
cháu đã trình bày ở các bản khai thì toà không dựa vào các
bản khai đó để đưa ra toà xét xử công khai, khách quan, minh
bạch, mà chỉ hỏi các câu hỏi mang tính chất nâng cao quan điểm
tạo sự bất lợi cho các bị cáo).
Toà bỏ qua phần kháng nghị
của các bị cáo, vội vàng luận tội rồi tuyên án. Phiên toà
kết thúc chóng vánh: buổi sáng 3 giờ đồng hồ và buổi chiều
hơn 1 giờ đồng hồ với các bản án dành cho Hạnh,Chương mỗi
người 7 năm tù, Hùng 9 năm tù.
Mặc dù bị ngắt lời không
cho phát biểu, chỉ được nói vài lời ít ỏi, nhưng Hạnh – Hùng –
Chương vẫn hiên ngang tuyên bố mình “vô tội” trước toà.
Trong thời gian toà
giải lao, ra ngoài Hạnh hát cho Hùng, Chương nghe một bài hát
về tình bạn thì bị công an Trà Vinh nắm đầu Hạnh đập mạnh
vào thùng xe chở tù nhân khiến Hạnh quá đau đớn nên Hạnh đã
hét lên thất thanh. (Tiếng thét được lưu vào băng ghi âm.)
5) Trấn áp tinh thần, cản trở kháng án và cản trở không cho mời luật sư của công an trại giam tỉnh Trà Vinh
Sau phiên toà sơ thẩm Hạnh,
Hùng Chương vẫn bị giam tại trai giam công an tỉnh Trà Vinh. Tại
đây, Hạnh bị ngược đãi, hành hạ, trấn áp tinh thần. Công an
luôn buộc Hạnh phải nhận tội. Sinh hoạt ăn ở mất vệ sinh, dùng
nước bẩn, ngủ không cho giăng màn, muỗi đốt khắp cơ thể mặc
dù gia đình cả ba nhà đã gửi tư trang chăn màn vào đầy đủ.
- Ngày
29-10-2010, ba gia đình chúng tôi được thăm nuôi, mỗi tháng găp
mặt một lần và thêm một lần cho cung cấp thực phẩm đồ dùng
sau 15 ngày thăm g̣ặp. Khi thăm gặp, lần lượt từng gia đình một
vào thăm, mỗi lần thăm 15 phút. Khi gặp mặt, tôi và con tôi đối
diện cách xa nhau khoảng 2m. Mỗi lần thăm đều có từ 6 công an
trở lên vây quanh giám sát chúng tôi, công an luôn nhìn xoáy vào
Hạnh với thái độ trấn áp khủng bố tinh thần và chúng tôi chỉ
được phép hỏi thăm sức khoẻ, nếu nhắc đến kháng án hoặc mời
luật sư sẽ bị cắt thăm nuôi.
Những lần thăm nuôi sau đó,
tôi yêu cầu ban giám thị trại giam tạo điều kiện cho con tôi
kháng án và mời luật sư bào chữa, nhưng trại giam Trà Vinh
không thực hiện.
Trong tù, Hạnh, Hùng, Chương
yêu cầu công an cung cấp giấy bút để làm đơn kháng án nhưng bị
công an Trà Vinh trấn áp. Cả ba gia đình chúng tôi buộc công an
Trà Vinh thực hiện đúng pháp luật là phải để cho các bị cáo
được thực hiện quyền kháng án. Cuối cùng, ngày 05-02-2011
chúng tôi mới được tin đơn kháng án của Hạnh, Hùng và Chương
cũng đã được gửi đến toà án nhân dân tối cao tại TPHCM.
– Trong khi đó, vào ngày
31-12-2010 ba gia đình chúng tôi đã ký hợp đồng với luật sư
Đặng Thế Luân để bào chữa cho cả Hạnh, Hùng và Chương, mặc dù
toà án quy định chỉ có bị cáo mới được yêu cầu luật sư vì
đã thành niên.
– Ngày 17-01-2011, luật sư
đến trại giam công an tỉnh Trà Vinh xin vào g̣ặp các bị cáo,
nhưng công an Trà Vinh cản trở không cho luật sư vào.
– Ngày 18-01-2011 tôi
cùng hai gia đình Hùng và Chương làm đơn khiếu nại công an trại
giam Trà Vinh vi phạm luật pháp đến: Bộ trưởng bộ công an, Thanh
tra bộ công an, Toà án phúc thẩm hình sự TAND tối cao tại
TPHCM, Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Trà Vinh, Toà án nhân dân
tỉnh Trà Vinh, Thanh tra công an tỉnh Trà Vinh, Giám đốc trại
giam công an tỉnh Trà Vinh.
– Ngày 19-01-2011, luật sư
đến toà án nhân dân tối cao TP HCM để đề nghị cấp giấy phép
vào trại giam nhưng bị từ chối và đùn đẩy trách nhiệm về
phía công an trại giam Trà Vinh và cũng vào ngày này, luật sư
vẫn quyết tâm đến trại giam đề nghị cho tiếp cận các bị cáo.
Từ thành phố HCM đến trại giam Trà Vinh xa xôi, luật sư phải ở
lại đêm ở Trà Vinh, nhưng vẫn bị trại giam từ chối không cho
luật sư vào.
– Ngày 20-01-2011, tôi đến
toà án tối cao TPHCM để đề nghị toà cấp giấy phép cho luật sư
thì phát hiện toà sẽ xử phúc thẩm Hùng, Hạnh, Chương vào
ngày 24-01-2011. Chúng tôi tìm hiểu thông qua nhân viên toà án,
có nghĩa là chúng tôi không được thông báo ngày xử phúc thẩm.
Tại đây, tôi lập tức khẩn cấp làm đơn yêu cầu hoãn phiên toà.
– Ngày 28-01-2011, chúng tôi
nhận được thư trả lời của thanh tra bộ công an là đã chuyển đơn
khiếu nại của chúng tôi đến giám thị trại giam Trà Vinh để
trả lời cho chúng tôi và thanh tra bộ công an, nhưng trại giam
Trà Vinh im lặng với chúng tôi, đồng thời trong tù đe nẹt dọa
dẫm, trấn áp, khủng bố tinh thần của Hùng, Hạnh Chương vì gia
đình đã làm đơn khiếu nại.
– Ngày 05-03-2011, luật sư
mới được tiếp cận hồ sơ và sau đó được toà án cấp giấy phép
vào trại giam Trà vinh.
Luật sư chỉ được tiếp cận các bị cáo 2 lần và cho tôi biết:
+ Hạnh cho luật sư biết:
trong khi điều tra tại trại giam B34, công an đã ghi một số lời
khai không đúng với lời khai của Hạnh, Hạnh đề nghị sửa lời
khai nhưng công an vẫn giữ nguyên một số lời ghi chép khác với
lời khai
+ Chương cho luật sư biết:
khi lấy lời khai, trong bản ghi chép, cứ sau mỗi lời khai công an
để trống một đoạn giấy trắng.
+ Hùng cho luật sư biết:
công an trại giam Trà Vinh hù doạ nếu Hùng không nhận tội, công
an sẽ đem Hùng nhốt vào nhà thương điên hoặc cho tiêm vào cơ thể
của Hùng máu bị nhiễm HIV.
– Ngày 02-03-2011, viện kiểm
sát nhân dân tỉnh Trà Vinh gửi giấy mời chúng tôi ́đến viện
kiểm sát vào ngày 10-03-2011 để giải đáp đơn khiếu nại. Tại
đây, họ nói đỡ cho công an Trà Vinh và nhận sai sót nhưng nhấn
mạnh yêu cầu chúng tôi khuyên bảo Hùng, Hạnh, Chương nhận tội
để được nhà nước khoan hồng.
6) Phiên toà phúc
thẩm: Không công khai, không minh bạch và không cho thân nhân các
bị cáo vào dự phiên toà, không nghe luật sư bào chữa.
Thông qua luật
sư, chúng tôi biết phiên toà xử sơ thẩm Hạnh, Hùng, Chương sẽ
diễn ra vào ngày 18-03-2011 tại toà án nhân dân tỉnh Trà Vinh.
Toà không thông báo cho chúng tôi và cũng không thông báo niêm
yết tại TANDTC cũng như không niêm yết thông báo tại toà án
tỉnh Trà Vinh.
Buổi sáng, chúng tôi ́đến
rất sớm, cũng một rừng công an rải khắp ngả đường cho đến sân
và phòng xử án. Khi xe tù đến, Hùng, Chương mỗi người đều có
hai công an kèm theo, Hạnh cũng vậy. Nhưng khi Hạnh bị dẫn đi
vào giữa hai hàng lính canh gác trước cửa toà thì có một tên
lính bước lên một bước rồi quay mũi súng vào Hạnh thì Hạnh
ngẩng cao đầu, hất mặt nghinh lên trời, bĩu môi và bước thẳng.
Trong sân toà án, công an
chìm nổi dày đặc, súng ống, dùi cui rầm rộ như xử án những
tên trùm khủng bố.
Ba gia đình chúng tôi bước
vào dự phiên toà thì bị đám đông công an ngăn cản không cho vào.
Cả ba gia đình chúng tôi phản đối quyết liệt nhưng vẫn không
được vào dự.
Đến giờ xử án một lúc thì luật sư mới được thư ký toà án mời vào.
Trong phòng xử án âm thanh
vặn nhỏ, chúng tôi không nghe được gì. Sau phiên toà, luật sư cho
chúng tôi biết khi luật sư bào chữa, toà tỏ ra khó chịu vì
luật sư khẳng định Hạnh, Hùng, Chương vô tội, toà không muốn
nghe và khi kết thúc lời bào chữa, toà nhanh chóng luận tội
với tội danh đã định sẵn, giữ nguyên bản án của toà sơ thẩm.
Ba người bạn trẻ vẫn khí khái hiên ngang tuyên bố mình vô tội
trước toà.
Luật sư là đảng viên cộng
sản. Khi tôi yêu cầu luật sư một cách mạnh mẽ để cung cấp tất
cả các thông tin về Hùng, Hạnh, Chương thì luật sư cung cấp rất
hạn chế do lo sợ nhà cầm quyền Việt Nam gây khó dễ. Tôi phải
tự tìm hiểu từ nhiều nguồn thông tin chính xác để tìm cách
bảo vệ con tôi cùng Hùng và Chương.
7) Hành hạ, đánh đập tại trại giam công an tỉnh Trà Vinh
Sau phiên toà phúc thẩm, Hùng, Hạnh, Chương vẫn tiếp tục bị giam tại công an tỉnh Trà Vinh.
– Ngày 29-03-2011 ba gia đình
chúng tôi đến trại giam thăm nuôi. Khi thăm nuôi công an giữ thái
độ hằn học nhưng tinh thần Hạnh rất vững vàng.
– Ngày 27-04-2011, ba gia
đình chúng tôi tiếp tục đi thăm nuôi, thì công an gác cổng thông
báo cắt thăm nuôi Hùng, Hạnh, Chương vì cả ba đều bị kỷ luật,
công an không cho biết lý do kỷ luật. Sau này tôi được biết lý
do kỷ luật như sau : Khi từ toà phúc thẩm trở về, Hạnh đã lên
tiếng hát những bài hát do Hạnh sáng tác nói lên sự bất công
và sự tàn ác của cộng sản, được sự ủng hộ của đa số phạm
nhân biểu hiện qua tiếng gõ nhịp theo tiếng hát của Hạnh, âm
vang tiếng nhịp phách đồng loạt thông qua các hệ thống cống
rãnh trong trại giam, nên công an Trà Vinh cho nữ tù nhân hình sự
vào phòng giam đánh đập Hạnh rất tàn nhẫn. Hạnh hét to “Đả đảo cộng sản! Đã đảo cộng sản!” Hùng và Chương ở các trại giam khác nghe được, đau xót vì bạn bị đánh, cũng đạp cửa phòng giam và cùng la to “ Đả đảo cộng sản! Đã đảo cộng sản!” thì lập tức Hùng và Chương bị công an lôi ra đánh đập một cách tàn ác.
Những ngày
tháng bị giam ở Trà Vinh, mặc dù ba gia đình chúng tôi cung cấp
thực phẩm, thuốc men, quần áo, chăn màn đầy đủ, nhưng công an
cho ăn uống gạo hẩm, nước sinh hoạt bẩn, ngủ không chăn màn,
luôn bị muỗi đốt. Công an luôn trấn áp, khủng bố tinh thần đe
dọa đủ điều và luôn tìm cách buộc Hùng, Hạnh, Chương nhận
tội.
8) Hạnh suýt chết tại trại giam Bến Lức, Long An
Ngày 25-04-2011chúng tôi đến
trại giam công an Trà Vinh thăm nuôi thì được biết Hạnh bị
chuyển đến trại giam công an tỉnh Long An, Hùng và Chương chuyển
đến trại giam công an tỉnh Tiền Giang. Từ đó tôi không còn cùng
hai gia đình của Hùng và Chương đi thăm nuôi với nhau nữa.
Ngày 26-04-2011 tôi đến tỉnh
Long An, tìm qua các trại giam thì gặp được Hạnh tại trại giam
Bến Lức Long An. Trong khi chờ đợi công an xin phép giám thị cho
tôi gặp Hạnh, có một nữ phạm nhân trung niên mang tội hình sự
và làm việc tại căn tin kể cho tôi nghe về Hạnh:
“Hạnh bị biệt giam tại một
căn nhà nhỏ, căn nhà có một ô cửa sổ nhỏ vừa đủ để ló mặt
ra ngoài. Hạnh mới chuyển về và không có tiền nên không có
khẩu phần ăn, có một viên công an cho Hạnh mượn phiếu lãnh khẩu
phần ăn, nhưng Hạnh từ chối và từ cửa sổ, những phạm nhân đi
làm về, khi đi ngang qua trao cho Hạnh ăn tạm vài quả xoài mà
trong khi đi lao động họ hái được. Thương tình và thấy Hạnh quá
bé bỏng, mỗi lần đi ngang qua nơi giam Hạnh, chị ấy cho Hạnh ly
cà phê hay chiếc bánh. Mỗi khi thấy chị ấy đi ngang qua, Hạnh đều hồn nhiên tươi cười và gọi “Cô ơi!” nên chi ấy thương Hạnh lắm. Qua
nhiều ngày Hạnh cầm hơi với những quả xoài và vài ly cà phê
với vài chiếc bánh, công an Trà Vinh mới chuyển tiền đến trại
giam Long An (tiền gia đình tôi gửi tại trại giam Trà Vinh cho
Hạnh) thì lúc bấy giờ Hạnh mới có khẩu phần ăn. Nhưng những
tư trang cá nhân, dụng cụ sinh hoạt của Hạnh chúng tôi sắm sửa
cho Hạnh rất nhiều thì công an không cho mang theo, cũng không
chuyển đến trại giam Long An.
Sau này Hạnh kể với tôi
rằng: Lúc chuyển Hạnh từ trại giam Trà Vinh đến trại giam Long
An, trong xe bít bùng nóng nực với trên con đường hàng trăm cây
số, Hạnh bị công an Trà Vinh đánh đập liên tục trong khi tay chân
đã bị còng và bị bịt miệng. Khi đến trại giam Long An, lúc
mới bước vào căn nhà giam, tối qúa không thấy đường Hạnh va
phải cái bồn nước, nước xối mạnh làm trôi Hạnh, Hạnh ngộp
thở và suýt chết. Sự cố này có phải vô tình hay hữu ý của
trại giam? tôi không biết chắc nhưng tính mạng con tôi gặp nguy
hiểm. Dù vậy, tại đây Hạnh vẫn giữ khí tiết không cho bất kỳ
người công an nào coi thường hay xúc phạm đến Hạnh, không làm
bản tường trình cũng quyết không nhận tội.
Tôi được trại giam cho phép
thăm gặp Hạnh qua màn kính, Hạnh bảo rất nhớ mẹ, nhớ gia
đình, đôi mắt thoáng buồn nhưng vẫn an ủi tôi cứ yên tâm, tinh
thần Hạnh rất vững vàng.
Ngày 08-05-2011 tôi lại đến
trại giam Long An thăm nuôi nhưng được biết Hạnh đã bị chuyển về
trại giam công an Thủ Đức Z30D, thuộc tỉnh Bình Thuận.
9) Cưỡng bức Hạnh lao động tại trại giam Thủ Đức Z30D tỉnh Bình Thuận
Tôi lại tìm đến trại giam
Z30D, thuộc tỉnh Bình Thuận. Hạnh chuyển đến trại giam này vào
ngày 06-05-2011 và bị giam ở phân trại 1. Mặc dù công an giám
sát chặt chẽ nhưng vẫn Hạnh kể với tôi công an bắt Hạnh học
nội quy trại giam, Hạnh không chịu học. Công an bắt Hạnh làm
bản tường trình, Hạnh không viết tường trình mà viết lên 04
trang giấy mỗi trang một chữ thật lớn : TÔI KHÔNG CÓ TỘI. Tại đây
Hạnh không muốn tôi tỏ vẻ tử tế với công an và bảo tôi cảnh
giác với công an vì trại giam sẽ dùng tôi để gây áp lực buộc
Hạnh nhận tội.Tại đây công an thường xuyên mời Hạnh lên làm
việc nhằm khủng bố tinh thần Hạnh, nhưng Hạnh vẫn không khuất
phục.
Hơn một tuần lễ sau, Hạnh
bị chuyển vào phân trại 6 xa tận rừng sâu. Tại đây, Hạnh bị
giam chung với những tù nhân hình sự, những nữ tù nhân bị
nhiễm HIV, chỗ ngủ khoảng 60 đến 70 cm, nước sinh hoạt bẩn.
Trại giam buộc Hạnh đi lao động, công việc là làm cá xuất
khẩu, mỗi ngày khoán cho Hạnh 8 kg cá. Sức Hạnh yếu, đau ốm
luôn, Hạnh đem cá trả lại cho công an, không làm việc và bỏ về
trại nghỉ. Những ngày bị bệnh, Hạnh mang căn bệnh mãn tính là
hạ calci trong máu, cần khám bác sĩ thì chờ gia đình gửi
tiền vào, công an mới cho đến trạm xá để khám và chữa bệnh.
Trong trại giam, Hạnh bị
phân biệt đối xử, không được hưởng những quyền lợi như những
phạm nhân hình sự khác. Một vài nữ tù nhân thường hay gây sự
với Hạnh để Hạnh luôn bị kỷ luật, hình thức kỷ luật là không
cho gia đình thăm gặp. Có lần Hạnh bị kỷ luật do phạm nhân
trong trại gây sự, Hạnh suýt bị đưa ra cột chéo hai tay vào một
cái trụ rồi phơi mình giữa trời nắng gắt, người nào thương
tình đi qua cho vài giọt nước. Hôm ấy tôi đến thăm nuôi kịp thời
và công an trại giam cho tôi gặp Hạnh với thời gian khá lâu,
mục đích của trại giam là để tôi thuyết phục Hạnh tuân thủ
trại giam và nhận tội. Nhân dịp có nhiều thời gian của ngày
hôm đó, Hạnh đã tố cáo tội ác của công an Trà Vinh và việc
Hạnh suýt chết ở trại giam Long An, những việc xảy ra ở B34,
nói rõ quan điểm và sự quyết tâm đi theo con đường mà Hạnh đã
chọn. Hạnh chấp nhận mọi gian khổ, Hạnh thiết tha xin gia đình
cho phép Hạnh thực hiện hoài bão của mình, và nếu không may
gặp phải rủi ro, Hạnh xin gia đình xem như đó là số phận của
Hạnh, xin mẹ tha thứ và thông cảm v.v…
Hạnh bị kỷ luật rất nhiều
lần vì không nhận tội, không làm tường trình, không chịu hạ
mình trước công an khi bị gọi đi thẩm tra cũng như khi buộc phải
lao động hay làm kiểm điểm. Khi họp phạm nhân do giám thị trại
giam chủ trì, Hạnh tố cáo sự khắc nghiệt vô lý của của các
phạm nhân được giao trách nhiệm quan sát tù nhân trong phòng giam
và không chịu ngồi dưới đất, khi công an trại giam ngồi trên
ghế v.v…
Phó giám thị trại giam mời
tôi đến hợp tác để khuyên Hạnh nên tuân thủ quy định của trại
giam và khuyên Hạnh nhận tội. Tôi muốn xin giảm án cho con dựa
vào thành tích gia đình cách mạng, nhưng Hạnh quyết liệt từ
chối với lý do Hạnh vô tội và cho rằng luật pháp quang minh
không thể dùng thành tích công lao của người khác chạy tội cho
phạm nhân, Hạnh sẽ không ra khỏi tù khi hai bạn của Hạnh còn
trong tù.
Sợ có nhiều điều bất lợi
cho con khi con mình đơn độc trong tù, tôi khuyên Hạnh nên chấp
hành tất cả những quy định của trại giam, nhưng Hạnh nói rõ
quan điểm Hạnh không phải đến đây để lao động và tất cả những
hành động của Hạnh tại trại giam đều vì lòng tự trọng và vì
Hạnh là con người, Hạnh phải thực hiện đúng quyền làm người.
Hạnh xin tôi thấu hiểu và Hạnh đã đe doạ công an là sẽ kiện
trại giam khắp nơi vì trại giam bóc lột sức lao động và hành
hạ phạm nhân.
Vì vậy Hạnh bị chuyển về
phân trại 5, tại đây trại giam buộc Hạnh phải đi lao động. Tại
trại 5, Hạnh làm việc tại vườn bông với một nam tù nhân bị
SIDA giai đoạn cuối, Hạnh không tỏ ra sợ hãi và trấn an tôi.
Tại đây, Hạnh được gửi thư cho gia đình, bạn bè, người quen,
được gọi điện thoại về nhà để xin gửi đồ dùng cá nhân, tiền
và thuốc trị bệnh nhưng phải qua kiểm duyệt của công an trại
giam.
Đầu tháng 02 năm 2012, Hạnh
bị chuyển đến phân trại 2 sản xuất, trại giam vẫn buộc Hạnh
lao động nhưng Hạnh chống đối. Ông Nguyễn Bắc Truyển biết được
Hạnh bị cưỡng bức lao động đã thông báo cho tôi và cho biết rõ
tù chính trị không phải lao động và ông đã gửi thư nhờ Tổng
lãnh sự Hoa Kỳ can thiệp. Sau đó Hạnh được lao động chăm sóc
vườn hoa, cây cảnh và chỉ lao động buổi sáng tại phân trại 2
này.
Ở trại giam Bình Thuận, đồ
dùng gửi vào hạn chế không quá 07kg. Nhu yếu phẩm, phạm nhân
mua tại trại giam giá đắt gấp 03 lần giá cả bên ngoài trại
giam.
Trại giam bóc lột sức lao
động và coi thường sinh mệnh của phạm nhân. Phạm nhân làm việc
mỗi ngày 8 giờ. Khi đi ngang qua các hiện trường lao động, tôi
thấy phạm nhân khi phải làm việc dưới trời mưa vẫn không được
mặc áo đi mưa v.v…
10) Đề nghị giám đốc thẩm không được giải quyết
Ngày 10-06-2011 ba gia đình
chúng tôi làm đơn gởi đến toà án NDTC Hà Nội đề nghị giám
đốc thẩm nhưng không được giải quyết vì lý do phạm tội chống
lại nhà nước.
11) Cưỡng bức lao động và đánh đập Hạnh tại trại giam Z30A Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai.
Tháng 05 năm 2013, Hạnh bị
chuyển đến trại giam Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai. Khi chuyển trại,
Hạnh cũng không được mang theo đồ dùng cá nhân tư trang quần áo.
Gia đình phải sắm đồ dùng lại toàn bộ. Trại giam buộc Hạnh
phải lao động, Hạnh lấy lý do bệnh không lao động. Công an buộc
Hạnh làm bản kiểm điểm và ký tên nhận tội rồi mới giải
quyết cho nghỉ bệnh, Hạnh không thực hiện, công an dàn cảnh
dùng tù nhân hình sự đánh hội đồng Hạnh, trong đó một lần
đánh hội đồng Hạnh khi Hạnh đang tắm tại nhà tắm trước sự
chứng kiến của công an trại giam.
· Trên đây là bản
tường thuật của tôi về việc Hạnh bị bắt giam, bị hành hạ
đánh đập trong tù với những phiên toà bất minh.
Đó chỉ là những điều tôi
biết được, khi có thông tin mới tôi sẽ tiếp tục trình bày. Tôi
xin được trình bày một cách tường tận, trung thực để các tổ
chức bảo vệ nhân quyền trên toàn thế giới xem xét và can thiệp
giúp đỡ những tù nhân tôn giáo, tù nhân lương tâm và tù nhân
chính trị Việt Nam, vì dưới hệ thống công an trị của đảng cộng
sản Việt Nam vô cùng tàn bạo, man trá khi thẩm cung, hành hạ
đánh đập khủng bố tinh thần phạm nhân và bắt bớ, xử án không
theo trình tự quy định của pháp luật. Mạng sống, nhân phẩm con
người không được tôn trọng và không được bảo vệ. Một chế độ
thối nát, mục ruỗng, xấu xa và tàn bạo.
Người làm tường trình
© Trần Thị Ngọc Minh
0 comments:
Post a Comment