Con
đường từ nguyên gốc mà "Bác" đã đi cho đến hôm nay là một con đường
hoàn toàn bi đát về mọi mặt. 40 năm trôi, thời gian hơn nửa đời người,
40 năm của vô vàn bữa tiệc với những mẩu bánh vẽ không lồ, người dân đã
bị mụ mị chèn họng cho ăn no nê và ngao ngán. 40 năm của sự tàn phá về
nhiều phương diện, giờ đây người dân đã quá nghèo khổ, quá lam lũ trong
cuộc sống đầy dẫy oan khiên, trai lao nô, gái đĩ xứ người, dân oan sống
đường ngủ bụi khắp ba miền đất nước.
*
Trước tiên, một số ý trong nội dung của bài viết này được đặt dưới mệnh
đề NẾU (If clause) và cái nếu (giả thuyết) đó trở thành sự thật thì đó
quả là những sự may mắn lớn lao, là những phước đức vô cùng cho cả dân
tộc, nghĩa là ơn trên còn ngó nghĩ và cứu vớt Việt Nam.
Thật vậy, trong hoàn cảnh của hiện tình đất nước hôm nay, bất cứ ai đặt
cái nhìn dưới bất cứ góc độ nào thì cũng chỉ thấy nhan nhản sự bi đát
dường như không còn lối thoát, một sự bi đát toàn diện. Từ chủ thuyết
cho đến đề cương đường lối, từ đạo lý cho đến nhân văn, từ kinh tế cho
đến cơ cấu kinh doanh sản xuất, từ xã hội cho đến sinh hoạt mọi ngành
nghề, từ tham nhũng cho đến nhũng nhiễu bạo hành, từ chủ quyền cho đến
sự lệ thuộc hầu như về mọi mặt. Tất cả là những bức tranh chứa đậm đầy
nét u ám và sầu thảm.
Con đường từ nguyên gốc mà "Bác" đã đi cho đến hôm nay là một con đường
hoàn toàn bi đát về mọi mặt. 40 năm trôi, thời gian hơn nửa đời người,
40 năm của vô vàn bữa tiệc với những mẩu bánh vẽ không lồ, người dân đã
bị mụ mị chèn họng cho ăn no nê và ngao ngán. 40 năm của sự tàn phá về
nhiều phương diện, giờ đây người dân đã quá nghèo khổ, quá lam lũ trong
cuộc sống đầy dẫy oan khiên, trai lao nô, gái đĩ xứ người, dân oan sống
đường ngủ bụi khắp ba miền đất nước.
40 năm cho đoàn người bất chấp mọi hiểm nguy liều chết vượt biên, vượt
biển, số may mắn sống sót, năm theo năm vẫn đau đáu về một Quê Hương nơi
chôn nhao cắt rún mà tận trong thâm sâu của tiềm thức không thể nào xóa
nhòa được.
Để rồi giờ đây cả nước, nội ngoại chia cùng những gánh nặng nợ nần, môi
trường nhiễm độc, tài nguyên cạn kiệt, việc làm với đồng lương chết đói,
quần quật cả đời mà chẳng thấy gì hứa hẹn. Cuối cùng, cái quan trọng
hơn hết là hiểm họa mất nước, nô lệ ngoại bang.
Những gì đến, theo trình tự nó sẽ đến mà "Mật Nghị Thành Đô" và 2020 trở
về sau, nếu không có những biến động đưa đến thay đổi tình hình thì
những lời cam kết giữa đảng CSVN với Thiên triều phương Bắc phải được
tiến hành theo những mật nghị của nó. Chúng ta không thể ngồi đó mà tiếp
nối mơ mộng hảo huyền khi nhìn vào sự thật của biển Đông, của "Đường
lưỡi bò - Chín đoạn", của sân bay và căn cứ quân sự kiên cố ở Gạc Ma,
của hàng ngàn mẫu rừng và các trọng điểm dọc theo biên thùy, của trọng
điểm Tây Nguyên và các phố Tàu rải đều khắp đất nước, căn cứ an toàn cho
đoàn quân thứ năm sẵn sàng là một hậu phương cung cấp phương tiện, làm
nội ứng cho đoàn quân ngoại nhập.
Điều tệ hại hơn hết là kẻ thù đã mua chuộc và điều khiển được đa số các
nhân vật lãnh đạo trong Bộ chính trị và trung ương đảng CSVN. Trong số
này, thậm chí có tay một mực rắp tâm chiêu lòn và qui hàng một cách tự
nguyện để mưu lợi cho cá nhân, gia đình và băng nhóm riêng mình. Họ đã
sẵn sàng bán đứng non sông, phản bội với tiền nhân và dân tộc mà không
chút mảy may cảm nhận sự hèn đốn nhục nhã là gì!.
Trong chiêu thức đầy mưu lược của người láng giềng phương Bắc, người
Việt Nam đều có cảm nhận rằng trước hay sau, sớm hay muộn gì Trung Cộng
sẽ thâu tóm nước nhà mà trọng tâm trước mắt khiến họ phải đạt cho bằng
được là biển Đông, nơi có khối tài nguyên về hải sản, dầu khí, khoáng
chất cũng như sẽ nắm chủ quyền về thông thương trong khu vực và quốc tế.
Về lãnh thổ, với họ, việc đồng hóa không khó, chỉ cần dùng tiền trong
sự ưu đãi chi trả cho 20 triệu thanh niên, đàn ông Tàu tràn qua VN lấy
vợ là đạt được giống nòi cho mẫu quốc.
Trước cận cảnh đó, người Việt Nam bất luận là ai, thuộc thành phần nào
đều cũng phải có cùng nỗi niềm cay đắng, cùng cảm nhận đau đớn khi nhìn
đất nước bị mất, đồng bào sa vào tay giặc để hiển nhiên trở thành lớp
người nô lệ trên chính Quê Hương của mình. Những con dân nước Việt đó,
có thể họ là đảng viên, là sĩ quan công an, là tướng tá quân đội, là trí
thức sĩ phu đang ngày đêm ngấm ngầm nghiên cứu, liên kết với nhau một
cách tài tình để chống lại khối quyền lực từ Trung Nam Hải. Họ là những
nhân tố đang cố gắng thu thập tài liệu, hình ảnh cùng những vụ việc mà
kẻ thù hoặc những tay cộng tác với kẻ thù để tố giác ra công chúng để
cùng toàn dân trừ khử, tiêu diệt.
Những con Hồng cháu Lạc, những anh thư Trưng Triệu này đang vận dụng trí
óc một cách thông minh và sáng tạo hầu cố né tránh và vượt qua mọi nguy
hiểm đang chực chờ và trong những trường hợp nếu không may, họ có thể
chuốc lấy cái chết. Họ là những con người vì niềm tin, vì tự ái và tự
hào dân tộc, vì tiền đồ và tương lai của khối đồng bào máu mủ ruột thịt,
có cùng chung lịch sử với niềm vui, nỗi buồn mà sẵn sàng đứng ra hành
động cũng như sẽ chấp nhận mọi gian nguy.
Mặc dầu lợi thế của Trung Nam Hải là có được sự cúi đầu toa rập cộng tác
với ngoại bang nhưng trung tâm quyền lực này sẽ phải đối mặt với một
lực lượng vô cùng đông đảo của hơn 90 triệu dân Việt Nam, với khối đông
này đồng bào sẽ ủng hộ và hợp lực với các đoàn chiến sĩ kháng Trung thì
chưa chắc Trung Nam Hải và bọn phản quốc dễ dàng đạt được mưu đồ dâng
hiến hay xâm chiếm.
Mọi việc trên đời không có gì là bất di bất dịch, Cuộc sống luôn có
những biến động mà đôi khi con người không thể lường trước được, cho nên
trong tương lai, nếu có xảy ra những biến chuyển ấy thì mọi tầng lớp,
mọi thành phần bất luận là trí thức, sinh viên học sinh, công nông dân,
các tôn giáo cùng toàn dân hãy nhân thời cơ vùng dậy để chống lại mọi
thế lực của ngoại bang và tiêu diệt những tay nội thù phản quốc, mà quân
đội và công an là hai lực lượng nòng cốt không thể tách rời khỏi khối
dân tộc, bởi trên thực tế, họ là thành phần được huấn luyện bài bản, có
năng lực, có vũ khí và tinh thần chiến đấu tương đối đồng nhất.
Vẫn biết rằng trước tình thế hiện nay, nhìn vào đâu cũng chỉ thấy toàn
khó khăn, trong đó có những khó khăn tưởng chừng như không còn lối thoát
nhưng nếu tất cả đều nản lòng và thối chí phó mặc buông xuôi thì chẳng
lẽ chúng ta cúi đầu đón nhận con đường cùng với những cái chết trong vô
vọng?.
Thế của giặc trong hiện tại tuy có mạnh, bọn nhu nhược hèn đốn chạy theo
giặc tuy có đông nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có thay đổi.
Chúng ta phải rèn luyện và nung nấu ý chí, bảo toàn và phát triển lực
lượng cho những ngày thay đổi ấy. Ngoài những bầu nhiệt huyết cùng tấm
lòng yêu Tổ Quốc, chúng ta còn có quốc tế, còn có nhân loại nhân bản và
văn minh để chúng ta kêu gọi những trào lưu hổ trợ.
Tâm tư này, bài viết này rồi cũng sẽ như muôn ngàn bài viết khác tan
loãng theo dòng thời gian với bao bận rộn của cuộc sống. Nếu tôi có được
một ước mơ mà bạn đọc rộng lượng ban cho thì tôi sẽ mong mỏi ở bạn vỏn
vẹn 4 chữ đó là: NUNG NẤU Ý CHÍ.
Chúng ta không phải là những hạng người vô thần, niềm tin vào sự nhiệm
mầu sẽ độ trì cho thoát khỏi ách nạn tai ương. Bên cạnh, khi Tổ Quốc lâm
nguy, cả nước lâm nạn, người Việt Nam với tinh thần tự ái dân tộc, họ
sẽ đoàn kết lại với nhau để chung tay cứu nước. Cuối cùng, nguyện cầu
Thượng Đế giải cứu cho nước con, dân con sớm vượt qua khổ nạn bởi dân
tộc con đã trải qua quá nhiều đau khổ.
0 comments:
Post a Comment