Tản mạn chuyện Phù Tang
Kính thưa các bác,
Nhân
chuyện báo chí trong và ngoài nước đăng tin cô tiếp viên trẻ đẹp của
hàng không Việt Nam chuyển đồ ăn cắp. Thằng em xin được gởi cái phóng sự
nóng hổi và chi tiết sau đây để các bác có cái nhìn chính xác. Bảo đảm
không có cơ quan truyền thông Việt Nam nào xâm nhập thực tế hơn thằng
em.
Người Việt…. ăn cắp!
Kẻ
bênh thì “Chỉ là môt thiểu số thôi chứ có biết bao nhiêu cái tốt của
người Việt sao không thấy nói”. Người chống thì:“Cái gì cũng vừa vừa
phải phải, chiếm 40% trong tổng số 100% về thành tích ăn cắp thì không
biết nhục à?”. Chuyện qua chuyện lại và nổ lớn trên đài BBC, trên báo
chí trong ngoài nước, trên các mạng cá nhân FaceBook suốt dạo này là
vì….
Ngày
27/2 vừa qua, tự nhiên cái tờ báo “phải gió” Sankei (đứng hàng thứ 5
trong các đại nhật báo tại Nhật) lại đưa 2 bản tin đầy nhức nhối: cảnh
sát Nhật phát lệnh bắt một tiếp viên hàng không Việt Nam vì nghi ngờ
chuyển đồ ăn cắp. Trước khi vào chuyện xin tóm tắt về mẩu tin “phải gió”
này.
Cuối
năm ngoái, cảnh sát đã bắt giữ 4 thanh niên Việt Nam trạc tuổi hai mươi
mấy đã “chôm” những mỹ phẩm nổi tiếng của Nhật như Shiseido và quần áo
của hãng Uniqlo tại các cửa tiệm trong thành phố Tokyo. Theo lời khai
thì những “hàng hóa” này đã được gửi đến nhà 1 phụ nữ Việt Nam 30 tuổi.
Đầu năm nay, cảnh sát đã bắt giữ luôn người phụ nữ này vì sau những cuộc
điều tra thì biết là người này đã đóng gói và gửi các đồ ăn cắp đến một
khách sạn gần phi trường Narita, nơi các tiếp viên nghỉ tạm đợi chuyến
trở về. Theo dõi một thời gian, cảnh sát đã thấy có những thùng hàng ghi
tên địa chỉ người nhận là các tiếp viên hàng không, sau đó thì những
thùng hàng trở thành thùng không được vứt tại các bãi rác, còn “nội
dung” trong thùng thì “nằm gọn” trong hành lý của các tiếp viên. Vì là
nhân viên phi hành đoàn nên sự kiểm soát hành lý không chặt chẽ, phần
lớn chú ý vào ma túy, vũ khí nên các món hàng này trót lọt và định kỳ
bay về “quê hương” yêu dấu. Hà Nội 36 phố phường là một trong những nơi
trưng bày những loại hàng này nhiều nhất.
Một
nhân viên ngoại giao người Nhật cho biết ông thấy những món hàng này
còn để nguyên bảng giá, và ông này biết ngay là đồ ăn cắp, vì ở Nhật sau
khi mua hàng, tất cả các bảng giá đều được tháo ra.
Mỹ
phẩm Nhật Bản rất được người Việt yêu thích, năm 2013 Nhật đã xuất cảng
sang Việt Nam 534 tấn hàng mỹ phẩm, tăng 5 lần so với 10 năm về trước
và bị đánh thuế 10% nên những món hàng ăn cắp được nồng nhiệt chiếu cố
vì giá…..quá bình dân.
Theo
thống kê của sở Cảnh Sát thì năm 1998 cả tòan quốc có 247 vụ người VN
ăn cắp, năm 2012 có 999 vụ, nửa năm đầu của năm 2013 có 401 vụ, chiếm
40% các vụ ăn cắp của toàn thể người ngoại quốc ..
Bình
thường thì tôi không quan tâm vì thực ra, chuyện người Việt ăn cắp đã
có lâu lắm rồi, chẳng có gì là mới lạ, con số phần trăm lúc đó cũng rất ư
là khiêm nhượng khi so sánh với các nước bạn “láng giềng”, lần này thì
thú thật: “lạnh mình” với con số 40% nên xin “góp với bao la” một chút
về “Lịch sử ăn cắp của người Việt Tại Nhật”. Tôi không phải là nhà tâm
lý học chuyên phân tích, tôi cũng không phải là kẻ “thẩm quyền” để luận
tội bất cứ ai, tôi chỉ là một người bình thường nghĩ rất đơn giản: Ăn
cắp là chuyện xấu, dứt khoát không nên và lẽ dĩ nhiên ăn cắp trong tình
trạng không cần phải ăn cắp… như ở Nhật thì càng không tha thứ.
Kể
từ khi người Việt được chấp thuận định cư (1981), người tị nạn từ các
trại Đông Nam Á như Mã Lai, Hồng Kông, Thái Lan, hoặc đang tạm trú tại
các trại tị nạn tại Nhật được chính phủ đưa vào 3 “trung tâm xúc tiến
định cư” tại 3 địa điểm: Yamato (Kanagawa), Shinagawa (Tokyo), Himeji
(Hyogo). Tại đây, mọi người sẽ qua một khóa huấn luyện tiếng Nhật, học
cách hòa nhập vào đời sống Nhật, nhanh thì 6 tháng và lâu thì 1 năm. Sau
khi học xong, trung tâm xúc tiến sẽ tìm công việc thích hợp và sẽ bắt
đầu cuộc sống tự lập. Người Việt đã có mặt trên toàn nước Nhật.
Tệ nạn ăn cắp… bắt đầu từ đây.
Có 5 đối tượng mà “phe ta” thường nhắm tới:
1/ các máy pachinko
2/ các cửa hàng tạp hóa, quần áo, mỹ phẩm, đồ điện v.v…
3/ các máy tự động bán nước ngọt, thuốc lá
4/ các loại xe gắn máy, xe ủi, máy cày….
3/ các máy tự động bán nước ngọt, thuốc lá
4/ các loại xe gắn máy, xe ủi, máy cày….
5/ móc túi
Đội
tượng (1) thì chỉ một mình là đủ, còn (2), (3), (4) và (5) thì phải có
người “hiệp lực” thế là những “nhóm” được thành hình “hoạt động” song
song với “cá thể”
Tại các cửa hàng
Ngoại
trừ những trường hợp chôm cho riêng mình xài, còn những “hàng” lấy được
sẽ qui tụ về một mối, rồi từ đó sẽ “chia sẻ” cho “đồng hương xung
quanh”, “đồng bào ruột thịt ở quê nhà” hoặc “những nước bạn hữu nghị”
với giá phải chăng.
Lấy
một trường hợp điển hình cho dễ hiểu: giả thử một bao gạo 10 ký, giá
thị trường 4000 Yen, sẽ có người thu mua với giá 2500-2800 yen, rồi
người này để lại cho “đồng hương” với giá 3000. Hình thức “chia sẻ” này
tại các chung cư qui tụ nhiều người Việt rất phổ biến. Camera, máy chụp
hình, thuốc cao salonpas v.v… cũng được phân phối tương tự.
Chôm xe gắn máy
Thuở
đó, Việt Nam quê nhà ta Honda dream rất nổi tiếng, mua theo giá nhập
cảng chính thức thì quá mắc, thôi thì ta mua chui vậy. Nơi cung cấp hàng
100% không đâu khác hơn là từ Nhật Bản. Cứ 2, 3 tên một nhóm, mướn một
chiếc xe hộp xung quanh được bao phủ bằng bạt, không thể nhìn thấy bên
trong có những gì, rong ruổi trên khắp nẻo đường, cứ thấy Honda dream
thì dừng lại và hì hục đưa lên xe, còn những loại khác thì “có cho ông
cũng đéo lấy” (quân ta dán miếng giấy có nội dung này trên một chiếc xe
không phải dream mà người viết đã chứng kiến tận mắt). Ngoài ra, còn xe
Harley cũng rất là ăn khách. Có một dạo nạn mất Harley tại Tokyo đã lên
đến mức báo động. Bộ Cảnh sát nhập cuộc và bắt được không biết bao nhiêu
nhóm hầu hết là “quân ta”.
Câu hỏi đặt ra, hàng độc này sẽ tuồn về Việt Nam hay đâu đó bằng cách nào?
Xin
kể một trường hợp điển hình: “Quân ta” mướn một bãi, xung quang là rừng
núi không có nhà cửa, rồi đặt một container hàng chình ình ngay dưới
“các tàng cây xanh lá”. Ban đêm, các nhóm cứ rong ruổi khắp nơi, được
hàng thì đem đến nơi đã được chỉ định, cất “hàng” vào “tủ”, xong nhiệm
vụ, liên lạc với chủ xị: “bữa nay cho vô đó 2 con”, trưa hôm sau thì chủ
xị đến check hẹn gặp nhau đâu đó thanh toán tiền nong, rồi “huy động”
xe tải chở hàng về bãi khác. Tất cả hàng được “thồn” vào trong tận cùng
của một container, còn phía ngoài toàn là “rác”, có nghĩa là những đồ
phế thải như TV, tủ lạnh v.v…. Container đầy hàng đó sẽ được chuyển đến
bến tàu để xuất cảng về Việt Nam, Hồng Kông…. dưới danh hiệu: hàng phế
thải xuất cảng. Hải quan Nhật cũng chỉ kiểm tra cho có lệ, không lẽ phải
moi từng thứ một, và hàng cứ thong dong vượt đại dương. Đã có “bỏ nhỏ”
liên lạc trước nên khi thuyền cập bến quê nhà, sẽ có người chờ sẵn làm
mọi thủ tục nhận lãnh đưa về nơi an toàn rồi phân phối đi khắp nơi.
Máy bán đồ tự động (Rút máy)
Đối
với các máy tự động thì quân ta học được “kỹ xảo” nghe nói từ Trung
Quốc. Dùng một giấy bạc 1000 yen cắt làm 3, xong nối lại bằng băng keo,
một đầu có gắn một sợi giấy để kéo ra kéo vào. Ban đêm, quân ta tìm đến
những máy tự động vắng người. “Mày canh, tao rút”, chia nhiệm vụ xong
xuôi. “Tao” sẽ cho tờ giấy bạc vào nơi bỏ tiền và kéo ra kéo vào cho đến
khi hiển thị số tiền trên máy, từ đó ta rút lại “đồ nghề” cất vào túi
và bấm vào món hàng ta muốn lấy, chẳng hạn một lon coca giá là 120 yen,
máy sẽ cho ra một lon coca cùng 880 tiền thối. Rồi ta cứ lập đi lập lại
cho đến khi máy hết tiền thối. Xong 1 máy, đôi ta lại đi tìm con mồi
khác. Cách đây vài chục năm, đã có một bài báo phân tích về “mánh mung”
này sau khi bắt được mấy người Việt Nam đang “hành nghề”, cũng có một
bài báo khác loan tin bắt được vài người Việt vì tội “rút máy”, nhưng
không bắt lúc hành nghề mà phát giác lúc đương sự vào ngân hàng đổi từ
tiền đồng sang tiền giấy, hình như là 500,000 vừa tiền 100, 10 yen (5000
miếng). Ngân hàng thấy khả nghi vì đổi quá nhiều, nên báo cho cảnh sát
và câu chuyện bại lộ.
Các
hãng bán nước, bán thuốc lá…. bằng máy tự động không những thiệt hại vì
mất tiền, mất đồ mà còn mất tiền để thay toàn bộ máy, chứ nếu không thì
lại có ngày lãnh đạn tiếp.
Pachinko
Pachinko
là một trò giải trí của Nhật hầu như người nào cũng đã nghe qua dầu
chưa “thử” bao giờ. Nó là một chiếc máy, bên trong lồng kính được trang
hoàng đủ kiểu trông rất bắt mắt. Trước hết, bạn phải bỏ tiền ra để mua
những viên bi. Sau cho bi vào hộc bi và vặn cần, bi sẽ “tung bay” trong
lồng máy. Nếu bi lọt vào lỗ trong lồng kính làm các đóa hoa nở rộ, thì
bi sẽ tuôn ra nhiều hay ít tùy theo lỗ chính hay lỗ phụ. Nếu may mắn mà
bạn thắng có nghĩa là “đả chỉ” (máy không còn bi để tuôn ra nữa) (1 máy
giới hạn 5000 viên, có nơi vô hạn), bạn có thể dùng những phần bi thắng
đổi bất cứ gì bạn muốn, vì trong tiệm Pachinko có chỗ đổi hàng giống ý
như một siêu thị nhỏ, cái gì cũng có. Hoặc không muốn đồ thì có thể đổi
bi thành tiền, nhưng không được đổi tiền trong tiệm, vì luật Nhật không
cho phép, bạn sẽ nhận được một vài món tượng trưng như hộp nước hoa,
rồi đem hộp này ra ngoài để đổi thành tiền tại một cái chái vừa nhỏ đủ
cho việc đổi tiền được đặt ngay gần tiệm. Lẽ dĩ nhiên tiền bạn mua bi để
chơi sẽ đắt hơn tiền bạn bán bi. (Thí dụ: 100 yen bạn mua được 25 viên,
1 viên là 4 đồng, nếu bạn bán lại chỉ được hơn 1 đồng chút xíu). Lẽ
thường thì chơi trò này thì mang đầu máu nhiều hơn là thắng, vì chỉ là
hình thức giải trí. Pachinko là kỹ nghệ chính phủ Nhật thu thuế nhiều
nhất không thua gì thuốc lá, rượu bia. Tuy thế đối với….. quân ta, nhất
là thầy của quân ta là Trung Quốc, “mày” có tinh vi tới đâu “tao” cũng
có cách trị.
Nguyên
tắc thắng là làm sao búng cho bi vào lỗ và hoa nở thì bi sẽ ào ra. Thế
thì chỉ việc tìm cách chận không cho hoa đóng lại là xong thôi. Dễ quá
mà. Đầu tiên các sư phụ dạy phải dùng đồ nghề là 2 miếng sắt mỏng, 1
miếng dùng để mở và 1 miếng dùng chặn không cho đóng vào. Lừa lúc không
ai để ý, nhanh tay đút 2 cái cây vào khe hở dưới hộc đựng bi. Nếu set
đúng thì bi ào ra như suối, chỉ vài phút là đèn đỏ báo động máy “thua”.
Nhưng kiểu này phải cao tay lắm chứ không thì dễ bị lộ. Có bao nhiêu
“dân chơi” đã bị múm vì trò này. Đến một dạo, có một loại máy mới ra
đời, và máy chỉ có 1 lỗ. Nếu bi vào lỗ này thì coi như máy sẽ “thua”
phải nhả hết phần đạn trong máy. Máy tên là “nhất phát” (Ippatsu 一発).
“Mánh lới” dùng đồ nghề trở nên vô dụng. Không biết có ai dạy hay do
quân ta nghĩ ra một phương pháp mới: “dùng nước miếng”, quân ta vừa chơi
vừa nhai kẹo cao su để cho có nhiều nước miếng, cứ vài phút lại “nhổ”
vào tay một bãi rồi trải đều lên dàn bi nằm trong hộc, khi viên bi búng
lên dính nước miếng chạm điện sẽ chạy lung tung và xác xuất lọt vào lỗ
rất cao và thế là máy K.O. Cứ một tiệm làm chừng vài máy xong ta đi tìm
tiệm khác có máy tương tự.
Ở
Kanto hết chỗ làm ăn vì tiệm đã đổi máy, quân ta di chuyển xuống Kansai
hoặc đến tít cả miền Bắc nước Nhật để tìm loại máy tương tự. Mướn một
chiếc xe và một người tài xế chở 4 “búng thủ” đi khắp nơi tìm tiệm.
“Lương” của tài xế (cũng người Việt Nam) rất ư là hậu hĩnh, bao ăn bao
uống, bao ở mà hầu như toàn là khách sạn trong vòng 1 tháng, nếu thắng
lớn sẽ trên dưới 500,000 ngàn. Còn thu nhập của các “búng thủ” thì chắc
phải thêm một số 0 nữa Trò “nước miếng” này đã bị lộ khiến Hiệp Hội
Pachinko đổi toàn bộ các thiết kế khiến các dân chơi không dở trò được
nữa.
Móc túi
Có
những toán móc túi chuyên nghiệp từ Việt Nam sang, cư ngụ tại các khách
sạn nằm trước các nhà ga lớn hoặc có đường Shinkansen, rồi “len trong
đám chợ đông người” dở trò móc túi. Quả thật, mấy tay này siêu thật. Chỉ
một chuyến ra quân như vậy cũng tìm được vài chục cái ví, trừ hết chi
phí, ăn chơi thoải mái còn đem về “quê” một số tiền khá lớn.
-----------------------
Theo
thống kê của Sở Cảnh sát, những trò trên đây chỉ ở mức độ mà một nhà
chuyên môn nói là một hiện tượng tự nhiên của xã hội. Nhưng kể từ năm
2000 trở đi, lúc số người Việt đến Nhật với tư cách nghiên cứu sinh, du
học sinh càng ngày càng tăng thì những trò ăn cắp nhất là tại các cửa
tiệm đã tăng lên và mấy năm gần đây đã lên đến mức 40%. Tính cách làm ăn
sẽ qui mô hơn vì có sự tiếp tay của các người có điều kiện ra vào nước
Nhật nhiều lần trong đó không ít là tiếp viên của hãng hàng không Việt
Nam.
Tờ
báo Sankei chỉ đề cập sơ qua về những hàng được Việt Nam mến chuộng là
Shiseido, Uniqlo, nhưng thực ra danh sách dài lắm từ mỹ phẩm, thuốc tây,
đồ điện. Bên nhà sẽ đặt hàng và bên này sẽ cung cấp và các ông các bà
hay đi đi về về sẽ là người chuyển lại ăn hoa hồng. Tất cả đều giao
thiệp trên email, skype v.v….
Hẳn
quí vị còn nhớ vào cách đây gần 5 năm, ngày 17/12/2008, cảnh sát Nhật
bắt quả tang phi công phụ Đặng Xuân Hợp khi toan tính đem mớ hàng ăn cắp
về VN. Sau gần 3 tuần điều tra, ngày 9/1/2009, Đặng Xuân Hợp đã bị viện
kiểm sát của Nhật khởi tố. Trong quá trình điều tra, ĐXHợp đã “thành
khẩn” nhận tội và còn khai thêm: biết được job béo bở này qua sự ....
giới thiệu của một cấp trên và không phải chỉ có mình mà hầu như tất cả
các đồng nghiệp tôi đều “nhất trí” với job thơm phức này. Cũng theo lời
khai thì ĐXHợp, ngoài vụ vận chuyển 27 món hàng trộm cắp từ sân bay
Kansai về VN vào tháng 7-2008, Đặng Xuân Hợp từng vận chuyển khoảng 30
máy video cassette kỹ thuật số và một số hàng hóa khác về VN bằng đường
hành lý xách tay vào cuối tháng 1-2008 và còn... nhiều nhiều nữa.
Từ
lúc Nhật Bản có chế độ thâu nhận tu nghiệp sinh sang Nhật để học nghề,
thì số người muốn đi rất nhiều, lý do chính là vì kinh tế, lẽ dĩ nhiên
cũng có lý do là muốn học nghề. Để được một visa vào Nhật, những người
này thường qua một cơ quan trung gian, cơ quan này sẽ giới thiệu cho một
công ty Nhật và làm mọi thủ tục cần thiết. Ngoài thủ tục “đầu tiên”,
nhiều người phải cầm nhà cầm cửa để bảo đảm mình sẽ quay về.
Sang
đến Nhật làm việc với tư cách học nghề thì mức lương rất khiêm tốn, có
tiện tặn lắm cũng chỉ đủ xài cho mình, vì thế dù biết sẽ bị mất số tiền
thế chân, có nhiều trường hợp giữa đường đứt cánh, trốn ra ngoài làm
việc hoặc tham gia vào các nhóm ăn cắp vì dù sao thu nhập cũng cao hơn
so với tình trạng tu nghiệp sinh. Không bị bắt giữa chừng thì cố gắng ở
càng lâu thì tiền càng nhiều, về nhà dư sức chuộc.
Còn
du học sinh thì còn thê thảm hơn, qua những trung tâm môi giới quảng
cáo rầm rộ bố láo bố lếu đầy dẫy tại Việt Nam nào là: đến Nhật vừa đi
làm vừa đi học sỉu sỉu cũng kiếm trên 10 lá, nào là mùa hè, mùa đông
nghỉ dài thì thu nhập trở thành gấp đôi, gấp ba. Thế là bố mẹ chạy đây
chạy đó để con mình xuất dương du học, vừa học cho mình, vừa giúp cho
gia đình. Nhưng sang đến nơi thì vỡ mộng, muốn tìm được số tiền như lời
quảng cáo thì phải làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, về đến nhà thì
đừ người sức đâu mà học rồi ngày đến trường cứ lần lần thưa thớt đưa đến
tình trạng không tham dự đủ giờ học và sở nhập quốc sẽ không gia hạn
cho ở tiếp. Thế là con đường tham gia vào các nhóm ăn cắp chỉ… thêm một
bước là tới.
Trên đây chỉ là một mảng của chuyện xấu: chuyện ăn cắp (setto- 窃盗),
còn nhiều mảng khác khá trầm trọng như việc buôn bán ma túy, nghiện
ngập, kết hôn giả, làm hôn thú giả để nhập cảnh Nhật hoặc dùng bằng lái
xe giả…. đang là tầm ngắm của sở cảnh sát và sở nhập quốc, vì nói ra thì
quá dài, xin hẹn một dịp khác.
Một
người bạn Nhật coi như trong gia đình khi đọc bài báo Sankei hỏi tôi:
“Tại sao lại có tình trạng ăn cắp của người Việt như thế này? Hơi quê,
tôi định trả lời: Tại vì cửa hàng Nhật dễ ăn cắp quá, nhưng kịp ngưng
lại vì nhớ lại trong một phiên tòa ở Việt Nam nghe nói vào năm ngoái,
khi ông tòa tuyên án tử hình một bị cáo về tội cướp của rồi còn chặt tay
nạn nhân, thì mẹ và chị bị cáo bù lu bù loa chửa đổng:“Ai biểu đeo vàng
nhiều làm chi để nó nổi lòng tham, rồi bây giờ tử hình nó”
Thú
thật tôi không biết trả lời sao, ngoại trừ điều tôi suy nghĩ: cách
trồng người, dựng người của cái gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam ta bây giờ đã như một chiếc xe lao xuống dốc không phanh.
Trước
khi chấm dứt bài này, xin kể quí vị một câu chuyện vui không liên quan
đến chuyện ăn cắp nhưng có dính dáng đến các tiếp viên hàng không Việt
Nam.
Muốn gì cũng có
**
Tôi
biết có một người mà đã từng dịch cho anh ta khi anh ta gặp tai nạn xe
cộ, đang sống ở Gunma, nơi người lao động, tu nghiệp khá nhiều. Vài năm
trước tôi tình cờ gặp lại anh ấy. Nói chuyện chào hỏi xong, anh ấy hỏi
tôi:
- Bác còn nhớ thịt chó không?
Sự thực thì lúc còn ở bên nhà tôi cũng có ăn, nhưng bây giờ thì thấy ghê ghê làm sao ấy. Nhưng tôi hỏi tới:
- Ông lấy đâu ra ở Nhật, mấy ông bắt chó rồi làm à?
-
Không, thế thì bác quê quá, bây giờ bác muốn ăn gì chả có. Chó 7 món:
chả chìa, nhựa mận, luộc, nướng, ninh xáo…. nóng hổi thơm phức bác ơi.
- Ông làm sao mà có?
- Bác chỉ cần cho nhà em biết trước 2 tuần, em sẽ nhờ mấy cô ấy mang sang.
- Cô nào?
- Mấy cô ở Hàng Không Việt Nam đấy.
À
thì ra thế. Tôi còn được nghe là có một gia đình làm đám cưới cho con
cần vài con heo quay sữa, trầu cau, bánh hỏi thịt quay ….. đều được cung
cấp đầy đủ qua ngả này.
---------
Xin mạn phép chấm dứt chuyện dài tại đây.
0 comments:
Post a Comment