Khi cắm được lá cờ nửa đỏ nửa xanh lên nóc Dinh Độc Lập thì các anh về quê lấy đít trâu làm thước ngắm.
Nơi
quê nhà, các anh tự hỏi: Bí thư làm thế nào mà giàu nhanh thế? Chủ tịch
ăn gì mà béo thế? Công an tiền đâu ra mà xa hoa thế? Trong khi một
người mẹ trẻ với ba con thơ nheo nhóc, không may ngã gãy chân, phải bán
hết mọi thứ để chạy chữa, trong nhà còn lại 20 kg lúa cũng bị tịch thu.
Các
anh cay đắng nhận ra rằng các anh đã bị lừa. Các anh đi giải phóng miền
Nam, nhưng chính quê hương của các anh đang quằn quại rên xiết trong
thương đau tăm tối.
Các
anh đã cùng với những người dân cùng khổ Thái Bình đứng lên phá bỏ mọi
uy quyền thối nát. Bắt sống bọn cường hào ác bá. Kéo sập ủy ban. Tịch
thu con dấu. Đập bỏ tượng Bác. Ngăn mọi ngả đường. Cả miền Bắc rung
chuyển từ Nam Định lên Vĩnh Phú, từ Hải Hưng xuống Quảng Ninh.
Thái Bình – 1997 đã đi vào lịch sử.
Đúng
thời điểm đó Phạm Quý Ngọ xuất hiện. Ngọ đương đầu với những người dân
trên chính quê hương mình. Sau lưng Ngọ là đảng, trước mặt Ngọ là hàng
ngàn cảnh sát, có súng đạn, có lựu đạn cay, có vòi rồng, có chó bẹc-giê,
có dùi cui lá chắn, có roi điện, có nhà tù, và hiển nhiên là Ngọ cũng
lưu manh hơn.
Nữ
văn sỹ Dương Thu Hương, người Thái Bình, đã lăn lộn trên mảnh đất quê
hương thấm đẫm mồ hôi và nước mắt kể: Trong một đêm hàng nghìn cựu chiến
binh đã bị bắt, rồi bị phân chia vào các trại tù sống giữa đám tù hình
sự. Bọn tội phạm được hứa hẹn giảm án theo thành tích: Giết được một
người, án giảm hai năm. Giết hai người án giảm bốn năm… Cứ thế mà làm.
Những
chiếc đũa ăn cơm được vót ra bằng gốc tre đực cứng như sắt, một đầu
chuốt nhọn như kim đan. Khi các cựu chiến binh Thái Bình đang ngủ, bọn
tội phạm bất thình lình đóng chiếc đũa này vào lỗ tai của họ. Đũa xuyên
suốt từ tai nọ sang tai kia. Nạn nhân chết tức khắc, không kịp kêu một
tiếng, không chống đỡ tự vệ, không ồn ào la hét.
Ngọ
đã xóa sạch cả linh hồn và thể xác của cuộc nổi dậy. Từ đó, Thái Bình
trở nên rất thái bình, không còn sức đứng lên như Văn Giang của Hưng
Yên, như Vụ Bản của Nam Định, hay Tiên Lãng của Hải Phòng.
Ngọ
bước lên đài danh vọng và quyền lực từ thành tích đàn áp cuộc nổi dậy
trên quê hương mình. Nếu không có Thái Bình – 1997 thì không có thượng
tướng công an Phạm Qúy Ngọ hôm nay.
Với
kinh nghiệm đầy mình Ngọ được đảng tin giao điều tra, xử lý vụ Đoàn Văn
Vươn. Nhiều người nhẹ dạ tưởng Ngọ sẽ làm một cuộc canh tân, một đột
phá. Không! Ngọ vẫn là Ngọ. Vụ án Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng
còn thối nát ngàn lần so với vụ án Nọc Nạn, Bạc Liêu của Pháp cách đây
ngót trăm năm.
Ngọ
lại được giao thụ lý đại án Vinaline. Dương Chí Dũng, có nick là “Dũng
cảng” nhân vật chính của đại án đã mang một triệu rưỡi Mỹ kim biếu Ngọ.
Ngọ hứa “Chỗ anh em, chú cứ yên tâm để anh lo”.
Ngọ
báo cho Dũng ngày giờ bị bắt để tìm đường cao chạy xa bay. Ngọ phát
lệnh truy nã. Dũng kỳ vọng Ngọ chỉ giả vờ truy nã, nào ngờ Ngọ làm
thiệt. Dũng bị bắt mà vẫn ngây thơ tin rằng với số tiền lớn như vậy thì
Ngọ chỉ giơ cao đánh khẽ. Ngọ sẽ giả vờ điều tra, giả vờ lấy cung, giả
vờ truy tố, giả vờ công minh, giả vờ trong sáng. Không ngờ Ngọ ăn tiền.
Ngọ hứa, nhưng Ngọ chẳng làm gì để cứu gia đình họ Dương.
Trong
nháy mắt mà “Dũng cảng” lừng danh bỗng thành tử tội. Dũng mỉm cười.
Dũng ngâm thơ, rồi lật ngửa lá bài cuối cùng trước mặt tòa.
Cao
thủ cỡ Ngọ thừa biết mình đã thành vật tế thần xa xỉ cho Đại hội XII.
Ngọ cao tay hơn, vượt ra ngoài sự tính toán của những bậc đa mưu. Ngọ
làm một đám cưới hoành tráng cho con xong, chọn ngày lành tháng tốt rồi
lăn đùng ra chết.
Ngọ
chết hết chuyện. Chẳng ai làm chứng được Ngọ đã làm lộ bí mật nhà nước
và nhận triệu rưỡi đô Mỹ tiền mặt. “Dũng cảng” là tử tù, tâm thần hoảng
loạn, khai báo lung tung, tiền hậu bất nhất. Án bị đình chỉ. Vợ con Ngọ
thở phào. Bao nhiêu đồng chí khác cũng rung đùi khoái chí.
Ngọ
theo gương những đàn anh Lê Đức Thọ, Võ Nguyên Giáp, không thèm nằm
nghĩa trang Mai Dịch, mà về quê. Được tiếng là giản dị, về với dân,
thoáng mát, gần gũi với thiên nhiên mà bia mộ lại không bị bôi cứt mỗi
đêm. Ông Thọ âm thầm về Nam Định. Tướng Giáp thì trống rong cờ mở vào cố
thủ Quảng Bình. Hai ông về lại cố hương là đúng vì ít ân oán nơi quê
nhà.
Còn Ngọ! Thái Bình – 1997 vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng biết Ngọ có nhầm không mà lại về quê.
21/02/2014
©Trần Hồng Tâm
0 comments:
Post a Comment