Nghe bài này
Một nhóm hơn chục học viên Pháp Luân Công Việt Nam từ đầu tháng 7 vừa qua sang Trung Quốc với mong mỏi thông tin sự thật cho đồng tu của họ tại Hoa Lục.
Thế nhưng nhóm này bị cơ quan chức năng Trung Quốc bắt hôm ngày 6 tháng 9 vừa qua. Họ cho biết bị sách nhiễu trong suốt chặng đường kể từ Đông Hưng cho đến Bắc Kinh. Ở thủ đô Trung Quốc họ bị bắt nhốt, đánh đập và 6 người nữ trong nhóm bị trục xuất về Hà Nội hồi ngày 7 tháng 9 vừa rồi.
Một trong sáu người kể lại với biên tập viên Gia Minh vào chiều ngày 9 tháng 9 như sau:
Nữ học viên Pháp Luân Công: Họ đánh chúng tôi, đánh tôi đến ngất lịm luôn, xong họ chở chúng tôi cứ hai người một xe đến nhốt tại một nhà hầm ở xa thành phố lắm đi bốn năm tiếng đồng hồ mới tới. Hầm đó chung quanh chất da… và không biết sâu bao nhiêu tầng. Dưới đó lạnh lắm. Khi họ bắt chúng tôi vào buổi trưa trời nắng nên mỗi người chĩ mặc một bộ đồ mỏng manh thôi. Xuống đó họ còn bật máy lạnh lên nữa, rất rét nên chúng tôi 5-6 người phải ôm lấy vào nhau. Cô gái 25 tuổi bị nhét giẻ vào mồn và trói giật cánh khủy ra đằng sau. Sáu người thanh niên bị đánh rất dã man, máu bê bết khắp cả người. Họ trói chúng tôi hai ngày liền, không cho ăn uống gì, yêu cầu cởi trói mấy phút cũng không. Họ dã man lắm. Ba bốn công an lực lưỡng mà đè phụ nữ ra đá vào sườn, đánh đấm vào mồm vào miệng. Tôi thấy phát xít thật. Tôi nghĩ nếu chúng tôi không tung lên mạng sớm thì họ sẵn sàng mổ lấy nội tạng của chúng tôi đem bán. Bốn, năm, sáu công an trông hai ba người một. Họ kèm chúng tôi kinh khủng, khủng khiếp luôn.
Nữ học viên Pháp Luân Công: Theo tôi nghĩ, đoạn đường chúng tôi đi được đưa lên mạng hết rồi nên công chúng và cả thế giới biết hết rồi. Với nữa khi họ khiêng chúng tôi ra ngoài đường dân chúng ở đó cũng biết nên không thủ tiêu chúng tôi được. Nói thật như thế! Lúc đó tôi ngất đi mà khi mở mắt ra thấy người dân Trung Quốc đông lắm.
Gia Minh: Bà nói trên đường đi có đưa lên mạng, và khi bị bắt như thế rồi ai đến và đưa ra sân bay để về?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Không phải trên đường đi mà đến khi về Bắc Kinh rồi, lập đội hình của chúng tôi, làm việc xong xuôi đâu vào đấy rồi, chúng tôi mới đưa lên mạng. Còn đoạn đường đi từ Đông Hưng đến Tề Tề, Cáp Nhĩ Tân, xong rồi quay về đến Bắc Kinh- đoạn đường đó đi chui lủi nên không hề đưa lên mạng. Không ai biết.
Gia Minh: Xin bà cho biết chi tiết sau khi bị bắt và đưa về nước cho rõ?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Việc đưa về nước thế này: có người nói với chúng tôi ‘mời các chị về nước’; tôi nói không được; tôi yêu cầu gặp luật sư và đại sứ quán Việt Nam; chứ không thể bắt chúng tôi, đánh chúng tôi và nay đưa về nước; tôi nhất định không đi. Thế thì có cô nói tiếng Việt nói rằng cứ đi ra có luật sư và đại sứ quán đang chờ ở cửa sân bay. Chúng tôi là những người chân tu nên rất tin. Đến khi ra tôi hỏi luật sư đâu, đại sứ quán đâu, họ cứ bảo ‘đi, đi,đi…’ Công an ốp 6 người phụ nữ chúng tôi ra mà chia thành 3 xe, trên mỗi xe có từ 3-6 công an. Họ áp tải và dọa không được hò hét, kêu la gì vì họ đông và có hò hét gì chăng nữa chúng tôi là người thiệt vì họ rất đông. Mà tôi nhìn thấy đông thật, toàn mặc đồ dân thường thôi, và họ cho những người phụ nữ đi sát chúng tôi, nếu chúng tôi có la lên thì sẵn sàng nhét giẻ vào miệng hoặc kìm kẹp, tống đẩy … Trong đoàn chúng tôi có ba người già, hai người nhỡ khoảng chừng 50 tuổi và một cô 25 tuổi. Nói thật sau hai ngày bị giam không được ăn uống, bị đánh, chúng tôi không còn sức nữa, chúng tôi như lá dưa phơi nắng rồi!
Gia Minh: Họ đưa lên máy bay hãng nào để về Việt Nam?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Hãng Vietnam Airlines. Khi lên chưa có hành khách nào ngoài 6 người chúng tôi.
Gia Minh: Khi về đến sân bay Nội Bài thế nào, về nhà ra sao?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Về đến sân bay chúng tôi không còn xu nào vì công an Trung Quốc lấy hết của chúng tôi rồi. Họ nói dối tôi khi tôi hỏi tất cả đồ của chúng tôi đâu, họ nói dối trong thùng rồi nhưng khi về đến nơi mở ra không có tiền… Tôi đành bắt một chiếc xe bảy chỗ và về đến nhà gọi chồng ra trả tiền.
Trong thùng mở ra có mấy cái áo quần nam, vài cái ba lô còn đồ của tôi không có gì.
Gia Minh: Khi xuống cơ quan chức năng Việt Nam có làm việc gì không?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Có, cô tiếp viên đưa chúng tôi ra và có một anh công an nhận. Tôi cũng nói rõ chúng tôi đi việc ‘cứu người’ và bị Trung Quốc bắt đưa về. Chúng tôi cũng giảng cho anh ấy biết rõ sự thật.
Gia Minh: Đối với 6 người nam, mọi người về đã báo tin cho gia đình của họ biết tin chưa?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Chúng tôi chỉ mới báo được cho gia đình anh Kiên thôi còn 5 anh kia chúng tôi chưa biết được gia đình ở đâu.
Gia Minh: Xin cám ơn bà đã chia xẻ những thông tin trên.
Một nhóm hơn chục học viên Pháp Luân Công Việt Nam từ đầu tháng 7 vừa qua sang Trung Quốc với mong mỏi thông tin sự thật cho đồng tu của họ tại Hoa Lục.
Thế nhưng nhóm này bị cơ quan chức năng Trung Quốc bắt hôm ngày 6 tháng 9 vừa qua. Họ cho biết bị sách nhiễu trong suốt chặng đường kể từ Đông Hưng cho đến Bắc Kinh. Ở thủ đô Trung Quốc họ bị bắt nhốt, đánh đập và 6 người nữ trong nhóm bị trục xuất về Hà Nội hồi ngày 7 tháng 9 vừa rồi.
Một trong sáu người kể lại với biên tập viên Gia Minh vào chiều ngày 9 tháng 9 như sau:
Nữ học viên Pháp Luân Công: Họ đánh chúng tôi, đánh tôi đến ngất lịm luôn, xong họ chở chúng tôi cứ hai người một xe đến nhốt tại một nhà hầm ở xa thành phố lắm đi bốn năm tiếng đồng hồ mới tới. Hầm đó chung quanh chất da… và không biết sâu bao nhiêu tầng. Dưới đó lạnh lắm. Khi họ bắt chúng tôi vào buổi trưa trời nắng nên mỗi người chĩ mặc một bộ đồ mỏng manh thôi. Xuống đó họ còn bật máy lạnh lên nữa, rất rét nên chúng tôi 5-6 người phải ôm lấy vào nhau. Cô gái 25 tuổi bị nhét giẻ vào mồn và trói giật cánh khủy ra đằng sau. Sáu người thanh niên bị đánh rất dã man, máu bê bết khắp cả người. Họ trói chúng tôi hai ngày liền, không cho ăn uống gì, yêu cầu cởi trói mấy phút cũng không. Họ dã man lắm. Ba bốn công an lực lưỡng mà đè phụ nữ ra đá vào sườn, đánh đấm vào mồm vào miệng. Tôi thấy phát xít thật. Tôi nghĩ nếu chúng tôi không tung lên mạng sớm thì họ sẵn sàng mổ lấy nội tạng của chúng tôi đem bán. Bốn, năm, sáu công an trông hai ba người một. Họ kèm chúng tôi kinh khủng, khủng khiếp luôn.
Cô gái 25 tuổi bị nhét giẻ vào mồn và trói giật cánh khủy ra đằng sau. Sáu người thanh niên bị đánh rất dã man, máu bê bết khắp cả người. Họ trói chúng tôi hai ngày liền, không cho ăn uống gì... Ba bốn công an lực lưỡng mà đè phụ nữ ra đá vào sườn, đánh đấm vào mồm vào miệng. Tôi thấy phát xít thậtGia Minh: Sao họ lại đưa về Việt Nam?
Nữ học viên Pháp Luân Công
Nữ học viên Pháp Luân Công: Theo tôi nghĩ, đoạn đường chúng tôi đi được đưa lên mạng hết rồi nên công chúng và cả thế giới biết hết rồi. Với nữa khi họ khiêng chúng tôi ra ngoài đường dân chúng ở đó cũng biết nên không thủ tiêu chúng tôi được. Nói thật như thế! Lúc đó tôi ngất đi mà khi mở mắt ra thấy người dân Trung Quốc đông lắm.
Gia Minh: Bà nói trên đường đi có đưa lên mạng, và khi bị bắt như thế rồi ai đến và đưa ra sân bay để về?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Không phải trên đường đi mà đến khi về Bắc Kinh rồi, lập đội hình của chúng tôi, làm việc xong xuôi đâu vào đấy rồi, chúng tôi mới đưa lên mạng. Còn đoạn đường đi từ Đông Hưng đến Tề Tề, Cáp Nhĩ Tân, xong rồi quay về đến Bắc Kinh- đoạn đường đó đi chui lủi nên không hề đưa lên mạng. Không ai biết.
Gia Minh: Xin bà cho biết chi tiết sau khi bị bắt và đưa về nước cho rõ?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Việc đưa về nước thế này: có người nói với chúng tôi ‘mời các chị về nước’; tôi nói không được; tôi yêu cầu gặp luật sư và đại sứ quán Việt Nam; chứ không thể bắt chúng tôi, đánh chúng tôi và nay đưa về nước; tôi nhất định không đi. Thế thì có cô nói tiếng Việt nói rằng cứ đi ra có luật sư và đại sứ quán đang chờ ở cửa sân bay. Chúng tôi là những người chân tu nên rất tin. Đến khi ra tôi hỏi luật sư đâu, đại sứ quán đâu, họ cứ bảo ‘đi, đi,đi…’ Công an ốp 6 người phụ nữ chúng tôi ra mà chia thành 3 xe, trên mỗi xe có từ 3-6 công an. Họ áp tải và dọa không được hò hét, kêu la gì vì họ đông và có hò hét gì chăng nữa chúng tôi là người thiệt vì họ rất đông. Mà tôi nhìn thấy đông thật, toàn mặc đồ dân thường thôi, và họ cho những người phụ nữ đi sát chúng tôi, nếu chúng tôi có la lên thì sẵn sàng nhét giẻ vào miệng hoặc kìm kẹp, tống đẩy … Trong đoàn chúng tôi có ba người già, hai người nhỡ khoảng chừng 50 tuổi và một cô 25 tuổi. Nói thật sau hai ngày bị giam không được ăn uống, bị đánh, chúng tôi không còn sức nữa, chúng tôi như lá dưa phơi nắng rồi!
Gia Minh: Họ đưa lên máy bay hãng nào để về Việt Nam?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Hãng Vietnam Airlines. Khi lên chưa có hành khách nào ngoài 6 người chúng tôi.
Gia Minh: Khi về đến sân bay Nội Bài thế nào, về nhà ra sao?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Về đến sân bay chúng tôi không còn xu nào vì công an Trung Quốc lấy hết của chúng tôi rồi. Họ nói dối tôi khi tôi hỏi tất cả đồ của chúng tôi đâu, họ nói dối trong thùng rồi nhưng khi về đến nơi mở ra không có tiền… Tôi đành bắt một chiếc xe bảy chỗ và về đến nhà gọi chồng ra trả tiền.
Trong thùng mở ra có mấy cái áo quần nam, vài cái ba lô còn đồ của tôi không có gì.
Gia Minh: Khi xuống cơ quan chức năng Việt Nam có làm việc gì không?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Có, cô tiếp viên đưa chúng tôi ra và có một anh công an nhận. Tôi cũng nói rõ chúng tôi đi việc ‘cứu người’ và bị Trung Quốc bắt đưa về. Chúng tôi cũng giảng cho anh ấy biết rõ sự thật.
Gia Minh: Đối với 6 người nam, mọi người về đã báo tin cho gia đình của họ biết tin chưa?
Nữ học viên Pháp Luân Công: Chúng tôi chỉ mới báo được cho gia đình anh Kiên thôi còn 5 anh kia chúng tôi chưa biết được gia đình ở đâu.
Gia Minh: Xin cám ơn bà đã chia xẻ những thông tin trên.
0 comments:
Post a Comment