
Hữu Nguyên -
Ngày 15/5/2012, mạng “Quân sự Thiên Thiên” của Trung Quốc đăng bài viết
“Trung Quốc sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề Biển Đông, nước nào là đối
tượng đầu tiên?”. Chính các tác giả người Trung Quốc sau khi phân tích,
cân nhắc đầy đủ các yếu tố khách quan và chủ quan của nước này đã phải
đưa ra nhận định: “Trung Quốc tấn công quân sự Việt Nam đầu tiên để giải
quyết vấn đề Biển Đông là một sự lựa chọn không sáng suốt”. Mặc dù cũng
theo các tác giả này, nếu phải làm một cuộc điều tra dân ý về chuyện
“đánh ai trước” thì chắc chắn 80% dân số Trung Quốc sẽ đồng thanh hô to:
“Việt Nam”.
Những động thái diễu võ giương oai mới đây của
lực lượng hải quân Trung Quốc tuần tra trên Biển Đông và kế hoạch đưa
hàng chục ngàn quân ra đồn trú trên cái gọi là “thành phố Tam Sa” của
Trung Quốc càng khiến cho người ta thấy sự hung hăng của một kẻ không
chỉ đang chuẩn bị cho chiến tranh…mà còn tự cho mình cái quyền làm “cá
lớn nuốt cá bé” ngay trong thời đại văn minh này. “Cá lớn” đang cân nhắc
xem liệu hắn sẽ phải “nuốt con cá bé” nào trên Biển Đông trước đây?
Tuy vậy, bản thân người Trung Quốc dù tự cho
mình là “cá lớn” cũng nhìn thấy rõ, khai chiến với Việt Nam đầu tiên chỉ
mang lại sự thất bại ê chề cho chính họ.
Xin trích dẫn một phần bài báo nói trên của Trung Quốc để tham khảo:
Nếu quân đội Trung Quốc giải quyết tranh chấp
Biển Đông bằng vũ lực, phải tiến hành điều tra dân ý về vấn đề “đánh ai
trước”, chắc chắn trên 80% dân chúng Trung Quốc đều hô to một tên – Việt
Nam. Về bề ngoài, Việt Nam hung hăng nhất, quốc lực tổng hợp yếu nhất
và năng lực kiểm soát chiến tranh kém nhất trong số 5 nước có tranh chấp
với Trung Quốc tại Biển Đông, dựa vào thực lực quân sự của Trung Quốc
hiện nay có thể khẳng định rằng, nếu hải quân hai nước Trung-Việt xảy ra
chiến tranh tại quần đảo Hoàng Sa hoặc quần đảo Trường Sa, quân đội
Việt Nam chỉ có thể chống đỡ, không có sức đánh trả, cuối cùng phải chịu
thất bại, quân đội Trung Quốc khẳng định sẽ giành chiến thắng gọn gàng,
triệt để. Với thực lực quốc gia và thực lực quân đội hiện nay của Việt
Nam căn bản không chịu nổi một trận đánh của Trung Quốc. Mặc dù, tác giả
bài viết này nhất trí với đánh giá của đa số người dân Trung Quốc,
nhưng mặt khác tác giả cũng tán thành với một bộ phận có quan điểm nhìn
xa trông rộng, không chủ trương tiến đánh Việt Nam ngay lập tức, vậy vì
sao?
Tác giả bài viết cho rằng trong một thời gian
dài kiên trì theo dõi các chương trình quân sự trên truyền hình và trên
các phương tiện truyền thông khác, lắng nghe các chuyên gia quân sự đánh
giá về tình hình Biển Đông và trong các cuốn sách chuyên đề cũng như
các bài bình luận trên mạng của các chuyên gia quân sự, cũng đọc thấy
nhiều bài viết và ý kiến về chủ trương không tiến đánh Việt Nam trước,
tác giả có cùng một quan điểm với chủ trường này:Trung Quốc giải quyết
vấn đề tranh chấp Biển Đông, mục tiêu tiến đánh đầu tiên không nên là
Việt Nam, và không chủ trương lập tức khai chiến với Việt Nam, một khi
Trung Quốc khai chiến với Việt Nam sẽ tạo ra nhiều hậu quả, trong đó có 4
điểm vô cùng bất lợi cho Trung Quốc:
Một là, hiện nay Việt Nam có thể nói đang trong
hoàn cảnh hết sức khó khăn, từ sau Chiến tranh Lạnh, Việt Nam bắt đầu
mất dần ký ức chiến tranh, mặc dù trong những năm gần đây họ giơ cành ô
liu với người Mỹ, nhưng lịch sử thảm khốc của cuộc Chiến tranh Việt Nam
và hình thái ý thức của Đảng Cộng sản Việt Nam, khiến Mỹ băn khoăn lo
lắng, huống hồ người Mỹ cũng biết rất rõ, người Việt Nam chẳng qua là
muốn hàng không mẫu hạm của Mỹ đến để kiềm chế và hù doạ Trung Quốc mà
thôi. Nếu Trung Quốc đánh Việt Nam, người Việt Nam sẽ kêu gọi sự bảo vệ
của Mỹ, Nhật Bản, cung cấp căn cứ quân sự cho Mỹ, Nhật, như vậy tuyệt
đối không phải là một tin tốt cho Trung Quốc, Trung Quốc sẽ mất đi “vùng
đệm hoà hoãn” phía Nam trong sự đối kháng với Mỹ. Cục diện này là ước
nguyện của người Mỹ mấy chục năm qua, cũng là mục đích mà người Mỹ phải
sử dụng biện pháp chiến tranh trong mười mấy năm mà chưa đạt được, và
một khi xuất hiện cục diện này, dưới sự “giúp sức” của Trung Quốc, chắc
chắn người Mỹ sẽ thực hiện được mục tiêu này. Nếu quân đội Mỹ có thể
quay trở lại cảng Cam Ranh, có thể khẳng định cuộc sống của Trung Quốc
sẽ không còn tốt đẹp.
Hai là, chiếm giữ các đảo của Trung Quốc tại
Trường Sa còn có các nước Philippin, Malaixia, Inđônêxia, Brunây, nếu
các nước này nhận được sự ủng hộ và xúi giục từ Mỹ, sẽ liên hợp với Việt
Nam tiến hành chiến tranh chống lại Trung Quốc, cục diện này rất có khả
năng xảy ra, vậy Trung Quốc phải làm sao? Toàn bộ khu vực Biển Đông sẽ
trở thành chiến trường, hoàn toàn có thể khiến toàn bộ các nước Đông Nam
Á thoái thác triệt để cho Mỹ, thảm hoạ chiến tranh sẽ tiếp nối, đồng
minh của Trung Quốc tại khu vực này sẽ ngày càng ít, thậm chí bị cô lập
hoàn toàn, hình tượng nước lớn có trách nhiệm của khu vực được Trung
Quốc xây dựng từ năm 1999 đến nay bị sụp đổ hoàn toàn, nếu nhân cơ hội
này Đài Loan đi theo hướng độc lập, Nhật Bản chiếm đóng tại đảo Điếu
Ngư, Nam Tây Tạng lại có vấn đề, Trung Quốc thật sự xuất hiện cục diện
“bốn bề gặp hoạ”, phiền phức không để đâu cho hết.
Ba là, các đảo Việt Nam chiếm giữ tại Biển Đông
phân bố rải rác và trong phạm vi rộng, đại bộ phận đều nằm ở cực Nam của
Biển Đông, đánh chiếm các đảo trên với Việt Nam như thế nào, mặc dù nó
một tấc lãnh thổ cũng không thể nhường, nhưng đối với Trung Quốc, một số
đảo thuộc khu vực Trường Sa thực sự quá xa, xa đến mức nếu dựa vào biện
pháp kỹ thuật hiện nay, cho dù khai thác, phát triển thì lợi ích thu
được so với cái giá phải bỏ ra để bảo vệ cũng không thể so sánh được,
ngược lại, những đảo này rất gần với phía Việt Nam, huống hồ sau khi
đánh chiếm những đảo này, hải quân Trung Quốc không thể dụng cả một hạm
đội tác chiến bố trí lâu dài tại cực Nam của Biển Đông, vì vậy đánh
chiếm các đảo này sẽ rất khó phòng thủ, rất có thể xuất hiện cục diện
mất rồi lại được, được rồi lại mất, nếu xuất hiện cục diện này, hao
người tốn của là chuyện không phải bàn, Việt Nam sẽ làm tiêu hao một
lượng lớn sức chiến đấu của hải quân Trung Quốc, trong khi đó hải quân
Mỹ cũng sẽ nhân cơ hội này gây ra những phiền phức cho hải quân Trung
Quốc.
Bốn là, Trung Quốc tiến đánh Việt Nam trước,
chắc chắn sẽ gặp sự phản đối kiên quyết từ nước láng giềng phương Bắc –
đó là Nga, vì sau khi Liên Xô tan rã, Nga kế thừa và phát triển quan hệ
đồng minh hữu nghị với Việt Nam, hiện nay Nga là nguồn cung cấp trang bị
vũ khí quân sự và hoả lực lớn nhất của Việt Nam, ngược lại, người Nga
nhập khoảng 30% hàng nông sản, thực phẩm từ Việt Nam, một khi Trung-Việt
xảy ra chiến tranh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quan hệ đối tác mật
thiết Trung-Nga mà hai nước mới thiết lập, tình hình quốc tế hiện nay
đòi hỏi hai nước Trung-Nga phải đoàn kết mật thiết, cùng nhau đối phó
với nguy cơ quân sự ngày càng nghiêm trọng, nếu Nga cũng gia nhập vào
tập đoàn tuyên truyền về thuyết “mối đe doạ từ Trung Quốc”, như vậy
Trung Quốc sẽ ở vào địa vị quốc tế hết sức khó xử, Nga cũng sẽ đối xử
thù địch với Trung Quốc, Trung Quốc thật sự bị Mỹ bao vây toàn diện.
Trong khi đó, kinh tế của Trung Quốc cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đây
là bất lợi lớn nhất.
Căn cứ vào 4 nguyên nhân trên, Trung Quốc tiến
đánh Việt Nam đầu tiên để giải quyết vấn đề Biển Đông là sự lựa chọn
không sáng suốt, nếu tiến đánh Việt Nam đầu tiên, các nước tranh chấp
khác dưới sự xúi giục và ủng hội của Mỹ, khẳng định sẽ không khoanh tay
đứng nhìn. Nhưng nếu Trung Quốc tiến đánh Philippin đầu tiên hoặc nước
khác, tác giả có đầy đủ lý do chứng minh rằng, cho dù Mỹ gây chia rẽ như
thế nào, Việt Nam đều sẽ không dám tham gia, trong vấn đề Biển Đông,
hai nước Trung-Việt dường như có một dạng hiểu ngầm là: “anh không đánh
tôi, tôi không tham gia” và “tôi không đánh anh, anh không tham gia”,
năm ngoái Trung Quốc và Philippin xảy ra xung đột xung quanh vấn đề đảo
Hoàng Nham, biểu hiện giữa Trung Quốc và Việt Nam đã cho thấy tồn tại sự
hiểu ngầm đó.
0 comments:
Post a Comment