Lê Duy San / 2015-11-22
* Hãy vạch mặt chỉ tên bọn thân cộng và bọn Việt Gian Cộng Sản. Đừng sợ bị kiện về tôi Phỉ báng hay Vu cáo.
* Nhưng cũng đừng chụp mũ ai là Việt Cộng hay Cộng Sản nằm vùng nếu không có bằng chứng rõ ràng.
Năm 1975, sau khi cưỡng chiếm được toàn miền Nam, bọn Việt Cộng đã tìm
mọi cách để bỏ tù cả trăm ngàn quân cán chính của chế độ Việt Nam Cộng
Hòa, đảng phái chính trị và văn nghệ sĩ cùng tất cả những ai mà chúng
nghi là có thể chống đối chúng. Không những thế, bọn Việt Cộng còn tìm
mọi cách để cướp đoạt tiền bạc, của cải và tài sản của người dân miền
Nam bằng những chính sách mà chúng gọi là “đổi tiền”, “đánh tư sản mại
bản”, “cải tạo công thương nghiệp”, “kinh tế mới”. Vì thế đã có cả triệu
người phải tìm mọi cách để bỏ nước ra đi dù biết rằng có thể bỏ mạng
trong rừng sâu hay trên biển cả. Do đó, tại hải ngoại, hễ cứ nghe nói
tới hai chữ Việt Cộng, là người Việt tỵ nạn Cộng Sản lại nổi giận và
liên tưởng tới một bọn người độc ác dã man, chuyên cướp của, giết người.
Chính vì thế vào thập niên 80, chúng ta không lấy làm lạ tại sao tên chủ báo Cái Đình Làng là Dương Trọng Lâm đã bị bắn chết tươi ở San Francisco vào năm 1980. Trần Khánh Vân cựu Tổng Cục Gia Cư thời Việt Nam Cộng Hòa đã bị thày giáo Trần Văn Bé Tư bắn trọng thương ở Nam Cali vào năm 1984. Và Đoàn Văn Toại
tên thân Cộng thuộc thành phần thứ ba, đã bị bắn bể quai hàm ở Fresno,
California vào năm 1989. Thực ra, những tên này không phải là Việt Cộng
chính hiệu mà chỉ thuộc loại thân Cộng hoặc có những hành vi có lợi cho
Việt Cộng mà thôi.
Từ khi Mỹ bỏ cấm vận đối với Việt Nam vào năm 1994 và ký bang giao với
Việt Nam vào năm 1995 thì nhiều người Việt tỵ nạn Cộng Sản, vì nhớ
thương người thân còn kẹt lại Việt Nam và mấy anh già mất nết đã kéo
nhau về Việt Nam du hí mỗi ngày một nhiều khiến tinh thần chống Cộng sút
giảm. Mấy anh thương gia (1) nghĩ chúng muốn Hòa Hợp, Hòa Giải nên đã
quên hết thù hận xưa và bắt tay cộng tác làm ăn với chúng. Thực ra thì
bọn Việt Cộng thực tâm cũng chẳng muốn Hòa Hợp Hòa Giải gì mà chúng chỉ
muốn người Việt hải ngoại quên hận thù, đừng chống đối chúng nữa và đem
tiền bạc về cùng chúng làm ăn.
Ngày
nay, bọn Việt Cộng cũng chẳng còn chính nghĩa gì để bấu víu vào nên
chúng muốn lợi dụng tình trạng này để xóa bỏ lằn ranh Quốc Cộng và hóa
giải hết mọi sự chống đối. Nhưng nhiều người vẫn ngu muội, tưởng thật
nên không những đã ngang nhiên về Việt Nam làm ăn buôn bán với Việt
Cộng, họp hành, ăn uống, du hí với Việt Cộng mà còn công khai viết bài
ca tụng bọn Việt Cộng, lập cả Hiệp Hội Doanh Nhân để hỗ trợ cho những
người muốn làm ăn buôn bán với chúng. Trước sự ngang nhiên và thách đố
này, nhiều người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản đã phải lên tiếng vạch mặt chỉ tên
bọn người thân Cộng này trong đó có cả một số trí thức vô liêm sỉ ham
danh, hám lợi như chúng ta đã biết.
Nhiều
người qúa hăng say trong việc tố cáo này đã dùng những lời lẽ qúa đáng
khiến bọn chúng đã có thể vin vào đó mà kiện về tội phỉ báng hay vu cáo
để làm người khác sợ mà không dám vạch mặt chỉ tên bọn chúng. Thực ra
đây chỉ là phương cách dùng tiền bạc để cả vú lấp miệng em, để áp đảo
tinh thần người chống Cộng. Nếu chúng ta có chứng cớ rõ ràng thì không
lý do gì phải lo sợ chúng thưa về tội phỉ báng hay vu cáo.
Phỉ báng là gì ?
Phỉ
báng là việc đưa ra những lời lẽ tuyên bố sai sự thật về tư cách hay
việc làm của một người khác làm người đó bị tổn hại về tinh thần hay vật
chất. Phỉ báng cũng có thể là một một đoạn văn viết sai sự thật về một
cá nhân hay đoàn thể nào đó được bản in ấn trong một tờ tạp chí hay trên
một tờ báo.
I/ Thông thường, các yếu tố của một nguyên nhân gây nên hành động phỉ báng phải bao gồm (2):
1. Một lời nói xấu hay một báo cáo sai sự thật liên quan đến người khác.
2.
Sự phổ biến lời tuyên bố về một người nào đó để cho đệ tam nhân biết
đến trong các ấn phẩm mà không có đặc quyền (như báo chí).
3. Nếu sự phỉ báng thuộc lãnh vực quan tâm công cộng, thì ít nhất có thể quy lỗi một phần cho sự sơ xuất của nhà xuất bản.
4. Có gây thiệt hại cho đối phương.
Tội
phỉ báng (defamation/libel) hay vu cáo (slander) theo luật pháp Hoa Kỳ,
nó không phải là một tội hình sự như luật pháp của Việt Nam trước năm
1975. Ở Việt Nam trước năm 1975, một người bị truy tố về tội phỉ báng
hay vu cáo, nếu có tội, có thể bị phạt vạ (tiền) hay phạt tù. Nhưng về
bồi thường thiệt hại thì chỉ được bồi thường $1 danh dự mà thôi.
Trái
lại ở Hoa Kỳ, như trên đã nói, tôi phỉ báng không phải là một tội thuộc
về hình sự. Vì không phải là một tội hình sự, nên không bị phạt vạ hay
phạt tù mà chỉ phải bồi thường thiệt hại. Nhưng tiền bồi thường thiệt
hại lại rất cao, có thể từ vài trăm ngàn tới vài chục triệu, tùy theo sự
chứng minh của nguyên cáo (plaintiff) và được Toà chấp nhận ở mức độ
nào.
II/
Tiến trình xử một vụ án về tội phỉ báng hay vu cáo, thường qua một quy
trình tố tụng dân sự và hầu hết do bồi thẩm đoàn xét xử.
Lời phỉ báng có thể căn cứ vào lời nói tại chốn công cộng như buổi họp
công cộng hay tại bữa tiệc cộng cộng hay trên truyền thanh, truyền hình
hoặc những bài viết trên báo chí, trên diễn đàn công cộng.
1/ Người
đứng đơn kiện tức bên nguyên đơn (plaintiff) có bổn phận phải chứng
minh những điều bị đơn (defendant) nói về mình là sai, là không đúng sự
thật.
2/
Đối với những nhân vật được gọi là nhân vật của quần chứng (public
figure) mà vác đơn đi kiện thì lại càng khó hơn chứ không như những
người thường dân là những người được luật pháp bảo vệ nhiều hơn. Nguyên
đơn không những phải chứng minh những lời nói đó là sai, là không đứng
sự thật mà còn phải chứng minh là bị đơn (defendant) đã thiếu thận trọng
và thực sự có ác ý (3).
Để
vạch mặt chỉ tên những tên trí thức vô liêm sỉ nhưng hám danh, những
tên gian thương vô liêm sỉ nhưng hám lợi này, chúng ta thường dùng chữ thân Cộng.
Nhưng nhiều người nghĩ rằng danh từ thân Cộng không đủ mạnh để chỉ
những phần tử vô học, vô liêm sỉ này, nên thường dùng thêm những chữ
khác như bưng bô hay nâng bi hay Việt gian.
Thực
ra bưng bô hay nâng bi cũng chỉ có nghĩa là nịnh nọt, bợ đỡ (flatter)
mà thôi. Viết một bài tâng bốc Việt Cộng là nịnh bợ Việt Cộng rồi.
Pro-communist hay Communist flatterer hay Communist sympathizer thì cũng
chẳng khác nhau gì. Còn dùng chữ Việt gian để gọi họ thì không đúng
lắm. Chúng ta còn nhớ, khi chiến tranh Việt Pháp bùng nổ vào ngày
19/12/1946, tất cả những người không theo Việt Minh như các đảng viên
Việt Cách, Việt Quốc đều bị Việt Minh gọi là Việt gian mặc dầu nhiều
người chẳng hợp tác với Pháp ngày nào.
Ngày
nay, một số người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tự phủ nhận tư cách tỵ nạn Cộng
Sản của mình bằng cách giao tiếp hoặc làm ăn buôn bán với Việt Cộng. Họ
bị chúng ta gọi là Việt gian thì cũng chẳng khác gì trước kia bọn Việt
Minh gọi những người quốc gia là Việt gian. Tuy nhiên, chúng ta không
thể gọi những ai không đồng quan điểm chính trị với mình trong công việc
chống Việt Cộng là Việt gian.
Tóm lại, dù dùng chữ gì, thì nó cũng chỉ có nghĩa là thân Cộng mà thôi.
Bọn Việt Cộng là bọn độc ác, dã man và tàn bạo. Chúng chuyên cướp của
giết người. Những kẻ thân thiết với bọn này thì tư cách của họ cũng
chẳng khác gì bọn này. Vì thế, mỗi khi bị người khác bảo là thân Cộng,
chúng rất lấy làm nhục nhã nên chúng phải bỏ tiền ra để đi kiện cho bớt
nhục. Chứ thực ra chúng cũng thừa biết nếu có được bồi thường thì cũng
Tết Congo mới đòi được. Thường thường những người dám ăn, dám nói lại là
những người trên răng, dưới dế. Kiện những người này không những tốn
tiền tốn bạc mà nhiều khi còn rước thêm nhục nhã vào thân vì đã tạo cơ
hội để cho báo chí truyền thông khai thác, mỉa mai và đàm tiếu.
Tuy
nhiên để phòng hờ những kẻ cậy tiền kiện tụng lôi thôi làm phiền hà
chúng ta, chúng ta chỉ cần nói rõ những hành động bợ đỡ, nịnh nọt hay
những hành vi giao tiếp của bọn chúng với bọn Việt Cộng và dùng chữ thân
Cộng là đủ.
Hơn
nữa, chữ thân Cộng là chữ chúng ta dễ chứng minh nhất. Muốn nói ai thân
Cộng, chúng ta chỉ cần có những hình ảnh người đó đã đứng chụp chung
với một tên Việt Cộng nào đó, những hình ảnh mà chúng đã tham dự những
buổi liên hoan, tiếp tân của Việt Cộng tại đâu, vào ngày nào, những bài
viết trên báo hay những bài diễn văn mà họ đã viết hay đã đọc để ca tụng
Việt Cộng chứ không thể nói khơi khơi một cách vô bằng cớ.
Ngoài
ra lại còn tùy người viết, người đọc là thành phần nào. Cùng một sự
kiện, nhưng đối với người này, chúng ta có thể bảo họ là người thân
Cộng, nhưng đối với người khác thì lại không. Thí dụ như trường hợp dân
biểu liên bang Cao Quang Ánh cùng 2 dân biểu liên bang khác là Eni
Faleomaega và Michael M. Honda trong chuyến công du Việt Nam đã tới thăm
tên Thứ Trưởng Ngoại Giao Việt Cộng là Nguyễn Thanh Sơn và chụp hình
chung với tên này và bị tên Việt Cộng này quàng cổ, bá vai cười toe
toét, nhưng chúng ta cũng không thể nói là ông ta là người thân Cộng.
Trái lại, nếu một người Việt tỵ nạn bình thường khác hay một ông Chủ
Tịch Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn nào đó đã tới thăm chúng và được chúng
tiếp đón như vậy thì rõ ràng họ là người thân Cộng (pro-communist).
Thực
ra thì bảo một người nào đó là thân Cộng thường thì chúng ta đã biết rõ
những hoạt động hay những giao tiếp của họ với Việt Cộng, nên việc
chứng minh thường không khó khăn. Nhưng chụp mũ ai là Việt Cộng hay là
Cộng Sản nằm vùng là điều tuyệt đối nên tránh vì chúng ta không phải là
CIA mà có thể kiếm được những bằng chứng cụ thể trừ phi chúng là những
tên Việt Cộng có chức, có quyền rõ ràng như những tên bán nước Nông Đức
Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Phan Văn Khải, Lê Khả Phiêu,
Nguyễn Văn An, Nguyễn Chí Vịnh v.v…thì không kể. Tốt nhất chúng ta nên
báo cho FBI biết nếu chúng ta biết chúng là Việt Cộng hay Việt Cộng nằm
vùng nhưng không đủ bằng chứng.
Trong bài “Luật về tội phỉ báng ở Hoa Kỳ”, tác giả Steven Prerssman viết: “Floyd
Adam, một luật sư ở New York, người chuyên đại diện cho các tổ chức
truyền thông, ước tính trong các vụ kiện do bồi thẩm đoàn giải quyết
những người khiếu kiện tội phỉ báng giành phần thắng trong khoảng 75% số
vụ. Tuy nhiên, giới truyền thông luôn luôn đảo ngược được cáo
trạng của bồi thẩm đoàn nếu họ kháng cáo lên tòa án cấp cao hơn. Abrams
nói rằng nguyên nhân là do các bồi thẩm viên thường không hiểu đầy đủ
hoặc không áp dụng các chuẩn mực pháp lý thích hợp liên quan đến vụ
kiện. Do đó, nếu chẳng may thua kiện ở giai đoạn đầu chúng
ta cũng đừng lo sợ, cứ bình tâm kháng cáo lên tòa phúc thẩm, chắc chắn
sẽ thắng lợi.
Chú thích:
(1).
Trong một bàn phú, cụ Nguyễn Công Trứ có viết: “Dân hữu tứ, sĩ vi chi
tiên” Dân có bốn hạng, đó là Sĩ Nông Công Thương. Sĩ là hạng người đứng
đầu và là hạng người được trong vọng nhất. Còn hạng người làm thương mại
bị khinh thường nhất nên bị xếp vào hạng cuối cùng của bực thang xã
hội. Ngày nay sống ở Hoa Kỳ, chúng ta thấy người Hoa Kỳ cũng coi những
người trí thức như Bác Sỉ, Luật Sư v.v..nếu mở văn phòng riêng thì cũng
thuộc vào giới business tức giới làm thương mại và không có giới nào
đáng trọng hay đáng khinh hơn giới nào.
(2) Tham khảo “Defamation, Libel and Slander Law” của Aaron Larson.
(3) Xin thêm phần quyền tự do ngôn luận của báo chí (media).
(4) Tham khảo “Luật về tội phỉ bang ở Hoa Kỳ” của Steven Prerssman.
0 comments:
Post a Comment