VRNs (08.05.2013) – Sài Gòn – Nhà cầm quyền đã huy động một lực lượng lớn như: công an, CSGT, an ninh các loại, dân phòng, Hội phụ nữ, Thanh Niên xung phong và các lực lượng khác có mặt đông đủ tại các công viên Nghĩa Đô (Hà Nội), Bạch Đằng (Nha Trang) và Dinh Độc Lập (Sài Gòn) để trấn áp và đàn áp những người đi tham dự buổi dã ngoại về Quyền con người vào ngày 05.05.2013 vừa qua.
Qua các hành động của nhà cầm quyền, dư luận cho rằng nhà cầm quyền rất sợ người dân, đặc biệt là các bạn trẻ học hỏi về Quyền con người.
Facebooker Trang Nhung Nguyễn nói: “Nhà cầm quyền không muốn giới trẻ hiểu rõ về Quyền con người. Mở rộng thêm quyền cho dân chúng đồng nghĩa với việc thu hẹp quyền cai trị của nhà cầm quyền, vì sự cai trị độc đoán của nhà cầm quyền có được dựa trên sự hạn chế quyền tự do của dân chúng.”
Còn facebooker Gió Lang Thang nói: “Nếu càng ngày càng có nhiều người hiểu biết hơn về Quyền con người thì vai trò cầm quyền độc đoán của nhà cầm quyền sẽ bị đe dọa.”
Một bạn trẻ cho biết: “Nhà cầm quyền sợ bất cứ người dân nào được biết quyền của mình, bởi họ hiểu rằng khi cai quản một xã hội với các công dân không hiểu mình có những quyền tạo hóa gì thì dễ hơn vạn lần so với các công hiểu biết những Quyền con người.”
Vì thế, nếu như người dân trong nước, đặc biệt là giới trẻ VN nhận thức ra được những Quyền cơ bản vốn dĩ họ có, thì người dân sẽ lên tiếng đòi buộc nhà cầm quyền phải tôn trọng và thực thi Quyền con người của mọi công dân VN mà nhà cầm quyền đã ký kết với LHQ vào ngày 20 tháng 9 năm 1977.
Facebooker Yeu NuocViet nói: “Bấy lâu nay, nhà cầm quyền cai trị nhân dân bằng nỗi sợ hãi thế nên việc giới trẻ bắt đầu tìm hiểu về Nhân quyền thì nhà cầm quyền đặc biệt run sợ. Nhà cầm quyền tìm mọi cách để ngăn cản người dân tiếp cận về Quyền con người mà đáng ra họ được hưởng từ khi lọt lòng mẹ. Khi đã hiểu rõ quyền của mình thì họ sẽ nhận ra rằng nhà cầm quyền đang làm sai với những gì họ đã ký kết khi gia nhập LHQ.”
Facebooker Hành Nhân nói: “Giới trẻ biết rõ về quyền của mình thì chính quyền sợ họ đòi hỏi quyền của mình và lên tiếng chỉ trích những sai phạm của chính quyền.”
Facebooker Miu Mạnh Mẽ: “Nếu người dân hiểu được những quyền mà họ vốn có thì họ không để cho nhà cầm quyền chà đạp lên những quyền tự nhiên mà người dân có, nhưng hiện nay người dân không biết nhiều về quyền lợi của họ, nên thường bị nhà cầm quyền ức hiếp, nhất là công an.”
Một ý kiến khác cho rằng nhà cầm quyền không hẳn là sợ giới trẻ học về Quyền con người mà nhà cầm quyền có xu hướng không thích và không thể kiểm soát được những cuộc “biểu tình tự phát” của người dân, là một việc mà nhà cầm quyền không thể kiểm soát và không quản lý được.
Blogger Hà Nội cho biết: “Dã ngoại nhân quyền là một hình thức hoạt động chính trị hoàn toàn mới, không do Đoàn thể nào tổ chức, không đăng ký với chính quyền, lại không biết phát xuất từ đâu (nhóm Công dân tự do là ai?), nội dung thì bàn về nhân quyền… Tóm lại là quá nhạy cảm. Chính quyền có thể không sợ, bởi vì nói gì thì nói họ vẫn mạnh, có lực lượng đông đảo gồm cả công an lẫn tuyên giáo, chưa kể quân đội. Nhưng chắc chắn là họ không thích, và nếu có thể kiểm soát được thì họ sẽ muốn kiểm soát ngay từ đầu, không để mọi sự đi quá xa hay thành tiền lệ.”
HT, VRNs
______________________________________________
Trao đổi về Quyền Con Người: trong đồn CA
Họ tính chở tôi về Thủ Đức bằng taxi, nhưng tôi nói để tôi ghé qua lấy xe máy gởi ở đối diện Đài truyền hình HTV đường Đinh Tiên Hoàng vì chỗ ấy chỉ giữ xe đến 18h tối. Anh Trung suy nghĩ một lát rồi cũng chịu vì lý do tôi đưa ra khá hợp lý: thứ nhất là nếu “làm việc” với mấy anh về trễ thì mất công lên lấy xe, thứ hai tôi không muốn đi taxi tốn kém tiền của công quá. Tôi lấy xe máy và anh Trung chở tôi về đồn CA P. Hiệp Bình Chánh (qua cầu Bình Triệu, ngay chỗ đường rầy xe lửa, bên tay trái). Một lát sau có thêm 2,3 an ninh khác chạy đến. Và chính trong đồn CA, Quyền Con Người của tôi đã bị vi phạm…Tôi nói hôm nay anh em mình nói chuyện chia sẻ về Quyền Con Người chứ không có làm việc gì hết vì là ngày nghỉ. Anh Trung gạt đi và cứ khăng khăng đòi “làm việc” với tôi về việc tại sao tôi ra ngoài công viên 30/4, đi ra đó với ai, tối hôm trước tôi gặp những ai, ngủ ở đâu… (vì họ canh me tôi ở nhà mà không thấy). Anh ta nói biết rõ những quyền căn bản của con người là quyền sống, quyền được tự do, hạnh phúc, được vui chơi giải trí… nhưng chỉ vì nhiệm vụ của mình mà anh ta lại dám ngang nhiên vi phạm tự do đi lại của tôi, mời tôi đi nói chuyện (mà không đi thì chắc chắn không được). Anh ta tra hỏi những vấn đề riêng tư cá nhân tôi không muốn trả lời. Và cả những điều tôi không biết trong khi anh ta đinh ninh là tôi biết như: ai soạn thảo những hướng dẫn cho cuộc dã ngoại, ai khởi xướng tổ chức buổi dã ngoại… Tôi trả lời rằng tôi cũng như mọi người, được biết đó là do công dân trên mạng khởi xướng, thông tin trên mạng và bạn bè chia sẻ trên facebook với nhau thôi. Theo điều 12 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền năm 1948 của Liên Hiệp Quốc đã nêu rõ: “Không một ai bị xâm phạm một cách độc đoán về đời sống riêng tư, gia đình, nhà ở, hay thư tín, cũng như bị xúc phạm danh dự hay tiếng tăm của mình. Mọi người đều có quyền được luật pháp bảo vệ, trước những xâm phạm và xúc phạm như vậy”.
Một tay an ninh khác tên là Bình (có một nốt ruồi gần mép phải) khích tướng tôi này nọ. Hắn nói sao cứ tập trung đi đòi quyền mà không tuân theo nghĩa vụ? sao không ngon làm cuộc dã ngoại trao đổi về nghĩa vụ đi? Tôi trả lời rằng chúng tôi không phải tập trung để đòi quyền mà chỉ là dã ngoại trao đổi về Quyền Con Người, và những quyền lợi nào chính đáng, cơ bản mà chúng tôi không có thì tất nhiên chúng tôi phải đòi hỏi thôi. Còn nghĩa vụ thì tất nhiên ai cũng phải tuân thủ luật pháp, chúng tôi làm thế có gì sai trái pháp luật đâu, nếu muốn thì sau này có thể làm buổi dã ngoại trao đổi về nghĩa vụ sau… Trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, điều 20 có viết rằng: “Mọi người đều có quyền tự do hội họp và lập hội, một cách ôn hòa”. Hơn nữa, nếu như nước ta đã ký kết tham gia Công ước Quốc tế về Quyền Con Người thì cần tuân thủ luật chơi chung, nếu luật pháp của nước thành viên quy định khác với Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền thì phải tuân theo Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền mà hành xử: “Không một điều nào trong Bản Tuyên Ngôn này được hiểu và hàm ý cho phép một nước, một nhóm hay một cá nhân nào được quyền có những việc làm hay hành động nhằm hủy diệt nhân quyền và tự do được thừa nhận trong bảnTuyên Ngôn này” – (điều 30). Tay Bình hỏi tôi có thuộc hết 30 điều ấy không, tôi trả lời không cần phải thuộc nằm lòng vì chúng tôi đã có trên tay bản Tuyên ngôn ấy, chúng tôi sẽ cùng đọc và trao đổi về nó. Không hẳn cứ phải thuộc lòng mới chia sẻ được, anh biết rõ các quyền của con người, anh thuộc làu làu bản Tuyên ngôn quốc tế về Quyền Con Người nhưng anh không thực hiện nó thì cũng như không…
Tôi bị hỏi về cuộc gặp gỡ với Tổng Lãnh sự quán Pháp: ai liên hệ với ai, bằng cách nào, nội dung cuộc gặp gỡ ra sao, ngài Tổng hỏi những gì, Hoàng Vi và tôi đã nói những gì… trong khi những điều đó đã được Hoàng Vi viết công khai trên facebook của cô ấy. Người ta muốn biết rõ Tổng lãnh sự quán Pháp có thái độ như thế nào về cuộc dã ngoại Quyền Con Người này, có ủng hộ về vật chất hay tinh thần gì hay không? Tôi cảm thấy rất e ngại khi đụng đến những con người ngoại giao nên không muốn nói gì đến điều đó cả. Họ còn hỏi tôi về những người bạn thân hôm nay có tham gia không như: Bách Việt, Lê Diên An, Lê Thuận, Paulo Thành Nguyễn… Tôi nói thông tin đã có trên mạng, ai rảnh thì đi thôi. Họ dò hỏi về chị Nhung (mẹ Phương Uyên), gia đình thế nào, ghé nhà chị mấy lần, đi với ai…
Họ kiểm tra điện thoại, máy chụp hình của tôi xem có chụp hình, quay phim gì không. Họ biết sáng nay tôi có dùng điện thoại quay phim, chụp hình và muốn biết rõ tôi quay bao nhiêu clip, chụp bao nhiêu tấm hình. Nhưng điện thoại mà tôi dùng chụp hình là của Hoàng Vi và đã bị họ cướp mất rồi còn đâu. Họ nói tôi không quen mặt người cướp điện thoại đó thì sao dám cho đó là an ninh. Tôi trả lời ở đó toàn công an với an ninh, ai mà dám trộm cướp nếu không phải là chính các anh. Và họ đã tự tố cáo chính mình khi buổi chiều đem đến chiếc điện thoại Lenouvo của Hoàng Vi để tôi nhận diện. Họ bắt tôi khởi động, mở nó ra nhưng tôi bó tay vì không biết xài. Nếu như mở ra sẵn chỉ nhờ tôi chụp hay quay thì rất dễ dàng, còn các chức năng khác thì tôi mù tịt… Trong lúc tra hỏi tôi thì điện thoại của tôi bị họ bắt phải mở ra để cho họ chép lại hết các số điện thoại có trong danh bạ, đòi xem nhật ký cuộc gọi, đòi kiểm tra các tin nhắn có liên quan đến buổi dã ngoại hoặc các nhân vật có liên quan… Họ nói những tin nhắn riêng tư thì họ sẽ không xem, nhưng thực ra khi đụng đến điện thoại cùng với những thông tin cá nhân, thư từ, tin nhắn của tôi thì đó chính là đã hiển nhiên xúc phạm đến sự riêng tư cá nhân tôi. Bởi vì tất cả tôi công khai nên chả sợ gì, nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu khi người ta đụng chạm đến sự riêng tư cá nhân của mình. Cũng như cái cảm giác dù cho anh ta cũng là người đàn ông như tôi, nhưng chắc chắn cả tôi lẫn anh ta đều không muốn thấy mình bị lột trần truồng dưới mắt nhau… Nói điều này ra với viên an ninh trẻ tự nhận mình tên Tuấn, bạn ấy mới hiểu tôi cảm thấy ra sao khi nhất quyết đòi giám sát khi bạn ấy chép danh bạ điện thoại của tôi.
Đến 3h30 chiều, tôi bị chuyển qua đồn CA P. Hiệp Bình Phước ở gần ngã tư Bình Phước. Có một sếp an ninh xuống gặp nói chuyện với tôi rất hòa nhã, trao đổi tranh luận với nhau nhiều thứ về quyền con người, về quan điểm sống, về tình hình thời cuộc… Sếp ấy tự nhận mình tên là Phạm Minh Hoàng (điều này tôi hoàn toàn không tin) và nói rằng tôi còn non trẻ, nhận định sai vấn đề, nên quay đầu trở lại… Tôi nói rằng mình cám ơn những lời khuyên đó, nhưng thực ra trước khi quyết định điều gì tôi đều đã suy nghĩ đắn đo trước và không làm những gì hổ thẹn với lương tâm của mình. Sếp hỏi có cần ông ấy hỗ trợ, làm điều gì đó cho tôi không? Tôi trả lời rằng nếu anh làm đúng với phận vụ, lương tâm của mình và không làm hại đến người nào khác, giúp cho xã hội này tốt đẹp hơn thì đó chính là anh đã giúp em rồi.
Tôi không chịu ký nhận vào biên bản vì hai lý do: 1/ Đây chỉ là buổi chia sẻ, trao đổi chứ tôi không cho là làm việc; 2/ Tôi không làm gì sai nên không chấp nhận Biên bản gì cả! Tôi bị giữ đến 20h tối thì cho về. Vậy là, họ đã vi phạm trắng trợn điều 9 của bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền: “Không một ai bị bắt bớ, cầm tù hay lưu đày một cách độc đoán.” Khi về đến nhà thì mới hay tin Hoàng Vi và Quốc Anh bị bọn họ đánh đập thê thảm, vài ba bạn khác cũng đã được cho về. Lo lắng vì thấy tối rồi mà chưa về, thân nhân của tôi thì kéo lên đồn CA P. Hiệp Bình Chánh sau đó qua P. Bến Nghé để hỏi thăm về tôi. Cảm ơn gia đình, bạn bè và những ai quan tâm rất nhiều vì đã thăm hỏi, lo lắng cho tôi!
Người bạn thời đại học của tôi ơi, bạn nghĩ gì khi bị bọn an ninh giựt lấy bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền ngay trên tay bạn? Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt bạn sững sờ biết bao! Ngày đáng nhớ, bạn nhỉ?
Vũ Sỹ Hoàng (Blogger Hành Nhân)
0 comments:
Post a Comment