Tác phẩm mới "Chuyện Thuở Giao Thời" của nhà văn Tiểu Tử được trình
làng vào lúc 13 giờ 30 ngày mùng 3 tháng 1 năm 2015 tại Nhà thờ Choisy,
như tên gọi quen thuộc của phần đông Người Việt Nam ở Pháp và Paris, tên
chính thức là Eglise Sainte Hippolyte (Salle de la Roulotte), số 27,
Avenue de Choisy, 75013 Paris.
Không ai ngờ hình ảnh của buổi chiều mùa Đông Paris hôm ấy lại tuyệt đẹp
đến như vậy. Người ta chợt có cảm tưởng như nay là mùa Xuân giá lạnh.
Buổi giới thiệu "Chuyện Thuở Giao Thời" của Tiểu Tử được các Hội Ái hữu ở
Paris cùng đứng chung tổ chức, như Đại học Sư phạm Sài Gòn, Ái hữu Gia
Long Paris, Ái hữu Petrus Ký Pháp, Ái hữu Petrus Ký Âu Châu, Ái hữu Hải
Quân-Hàng Hải VNCH, Câu lạc Bộ Văn Hóa Việt Nam Paris, Cộng đồng Người
Việt Quốc Gia Tự Do, và Gia đình KH Cao Niên. Phải nói buổi sinh hoạt
"chữ nghĩa" hôm ấy được tổ chức bởi một Ban Tổ chức rất hùng hậu. Một
việc rất hiếm ở Paris từ khá lâu. Và một điều vô cùng quan trọng nữa,
rất đáng ghi nhận như một biến cố đã phá mất đi cái tập quán kiên cố của
của bà con ta xưa nay "Không đi trễ, không phải Việt Nam", buổi hôm ấy
khai mạc đúng 1giờ 30 như ghi trong Thư Mời. Về mọi liên quan đến buổi
giới thiêu tác phẩm của Tiều Tử, Thư mời ghi rõ liên lạc với Nguyễn Thị
Mỹ, Phạm Hữu Thành, Trần Thị Thanh Hương.
Một thành công ngoài mong đợi
Thời tiết mùa đông, trời mưa, mới mùng 3 Tết, phần lớn bà con còn thiếm
xực Tết vì Tết chỉ vừa mới qua, vậy mà phòng Salle de la Roulotte của
Nhà thờ Choisy khá rộng mà chật cứng người. Trên trăm người tham dự. Số
người đi trễ theo thói quen, mời 1 giờ 30, tới 2 giờ là vừa, phải đứng
và đứng cả ngoài hành lang. Nhưng tất cả đều vui vẻ và ở lại cho tới bế
mạc. Đây cũng lại là một hiện tượng không bình thường của bà con ta nữa
vì, xưa nay, không ít người tới cho có mặt, rồi đi sớm. Người ta hỏi
phải chăng vì ngưỡng mộ nhà văn, đã đọc qua các tác phẩm trước như
"Những Mảnh Vụn", "Bài Ca Vọng Cổ", "Chị Tư Ù" của Tiểu Tử? Hay vì cảm
tình sâu đậm với Ban Tổ chức vì những Hội Ái hữu này có một quá trình
sanh hoạt chung với nhau lâu đời ở Paris? Hay vì chương trình Văn nghệ
hấp dẫn do nghệ sĩ của "Hội Cao niên" Paris trình diễn? Cừ nhìn tên các
Hội, thì Hội nào cũng là Hội của hội viên phải trước 30/04/1975. Tính ra
có phải hội viên nào cũng đã ăn lễ Lục tuần rồi nếu không đã qua "Thất
thập cổ lai hi"?
Thật tình phải thừa nhận buổi giới thiệu sách của Tiểu Tử hôm ấy thành
công ngoài sự mong đợi. Chính Ban tổ chức đã không dám chủ quan mướn
phòng lớn hơn.
Trước khi bế mạc, nhà thơ Đỗ Bình phát biểu cảm tưởng cũng nhìn nhận
buổi lễ hôm ấy thành công ngoạn mục. Theo ông, người có nhiều kinh
nghiệm về "Ra mắt sách", đã không dám tổ chức ở Paris, mà phải qua tận
Thủ đô Tỵ nạn ở California, Hoa Kỳ, để tổ chức ra mắt sách của ông và
Nhạc sĩ Lê Mộng Nguyên. Ông còn nhấn mạnh ở Mỹ, nới có đông đảo người
Việt như vậy, mà có khi "Ra mắt sách" có không quá mươi người tham dự.
Người ta sợ thất bại nên phải đưa vào tiệm cà-phê tổ chức với nhau!
Một buổi chiều mùng 3 Tết
Tất cả mọi người tới tham dự đều cảm thấy hài lòng. Có cả độc giả trẻ
đến từ vài quốc gia lân cận của Âu Châu bằng xe nhà. Xin mời bạn đọc xem
photo dưới đây để hình dung được không khí đầy ấp tình cảm nồng nàn của
mọi người dành cho nhà văn Tiểu Tử. Và đồng thời hưởng ứng Thư mời của
Ban Tổ chức.
Đặc biệt có nhiều diễn giả quen thuộc trong Cộng đồng Người Việt Paris được Ban Tổ chức mời phát biểu về tác giả và tác phẩm.
Quang cảnh Hội trường buổi giới thiệu sách của Tiểu Tử - ảnh Huỳnh Tâm
Vài hàng về Nhà văn Tiểu Tử
Nhà văn Tiểu Tử tên thật là Võ Hoài Nam. Từ lâu nay, ông vốn là người
bạn thân của đông đảo độc giả, không riêng của người Việt Nam tại Paris,
mà cả trên khắp thế giới, cả ở Việt Nam nhờ hệ thống internet. Khi đã
đọc qua Tiểu Tử, người đọc thường khó quên văn của ông, nhất là những
câu chuyện của ông. Đó là những mẩu chuyện thật trong đời sống của người
dân Việt nam sau ngày mất nước. Nó thấm sâu vào tâm tư của mọi độc giả,
mãi mãi ở lại với độc giả. Như "Thằng Jean, Con Mén, Made in Việt Nam,
Chị Tư Ù, Con Rạch quê mình..."
Từ đó, có thể khẳng định tên Tiểu Tử được đông đảo bà con người Việt ở khắp nơi quen biết, thân tình hơn là tên của người thật.
Ông Võ Hoài Nam năm nay hưởng được lộc trời 84 năm. Thọ nhưng chưa tới
Thượng Thọ theo thang tuổi Thọ ngày nay. Thượng Thọ phải từ 120 tuổi.
Huỳnh Tâm kính chúc ông ung dung hưởng Thượng Thọ. Để viết thêm nhiều
chuyện nữa.
Ông tốt nghiệp kỹ sư Điện ở Marseille và về nước vào giữa thập niên 50.
Những năm đầu, ông dạy Lý Hóa ở Trường Petrus Ký. Sau đó làm việc cho
hảng xăng Shell.
Ông viết nhiều và có sách xuất bản từ mươi năm nay, sau khi ông nghỉ
hưu. Trước 1975, ở Sài Gòn, ông có viết chuyện biếm cho vài nhật báo
bạn. Giờ rảnh, ông học vẽ và ông có khá nhiều tranh. Gần đây, ở Pháp,
ông có đem tranh tham dự nhiều triển lãm. Trong giới mê tranh, không ít
người yêu tranh của ông.
Chúng tôi bước vào phòng họp đúng lúc Chương trình vừa bắt đầu.
Bà Thanh Hương, Chủ Trang Web Đại Học Sư Phạm Sài gòn, thay mặt Ban Tổ chức, vắn tắt tuyên bố khai mạc buổi lễ.
Dược sĩ Josephe Huỳnh nói tại sao ông không phải nhà văn, không phải nhà
xuất bản mà lại nhận in sách "Chuyện Thuở Giao Thời" cho Tiểu Tử. Ông
nêu lên ý rất tế nhị và vô cùng đẹp, tuy mới nghe qua như nó không rõ
nghĩa lắm "Ông chọn làm việc này mà thật ra không phải chọn lựa". Ông
cắt nghĩa "chọn lựa" là làm việc bằng cái đầu. Nhận lãnh làm mà không
chọn lựa vì hành động theo con tim của mình. Ông đảm nhận việc in ấn chỉ
vì muốn sách của Tiểu Tử phải được phổ biến. Tuy số lượng ít nhưng nó
sẽ được lưu lại với thời gian. Một ngày kia, có người bắt được đọc qua,
sẽ rung động theo nhịp tim của tác giả, sẽ thấy văn chương của Việt Nam
không phải như thứ văn chương của CHXHCN ngày nay ở Việt Nam.
Tiếp theo, các ông Nguyễn Văn Trần, Từ Thức, Phạm Hữu Thành và Trần
Thanh hiệp lần lượt nhận xét và đánh già tác phẩn và văn chương của Tiểu
Tử. Ai cũng nhìn nhận văn và truyện của Tiểu Tử rất đặc biệt, nó dành
cho Tiểu Tử một chỗ đứng nhứt định trong văn học Việt Nam. Ông viết về
đời sống thực tế của Nam kỳ, nhân vật đặc sệt Nam kỳ, khung cảnh xã hội
cũng Nam kỳ. Nhất là lời văn hoàn toàn không ảnh hưởng Tự Lực Văn Đoàn,
mà không quá Sài gòn, nó như mang hơi hướng một Sơn Nam, một Bình Nguyên
Lộc, một Lê Xuyên...
"...Văn của Tiểu Tử bình dị, mộc mạc của người miền Nam, dù độc giả
chai đá tới đâu, khi đọc Tiểu Tử cũng không cầm được nước mắt. Người ta
khóc, nhưng sau đó thấy ấm lòng, vì thấy trong xã hội đảo lộn, vẫn còn
tình người, vẫn còn đầy thương yêu, vẫn còn nghĩa đồng bào và thấy đời
còn đáng sống. Văn chương, trước hết là xúc động. Trong truyện ngắn của
tiểu tử, sự xúc động hầu như thường trực" (Từ Thức).
"...Những truyện ngắn của nhà văn Tiểu Tử hầu hết là những chuyện
thật thương tâm, đầy nước mắt của người dân miền Nam sau ngày "cách mạng
thành công" với bao cảnh đọa đày, bất công, áp bức... khi đọc truyện
Tiểu Tử tôi như sống lại những hình ảnh làng quê của một thuở thanh bình
êm ấm, thuở mà người dân còn biết lấy đạo đức, lễ nghĩa để cư xử với
nhau... tất cả lại hiện ra rõ ràng trong tâm trí tôi, khiến tôi bồi hồi
xúc động. (Phạm Hữu Thành).
Cụ Trần Thanh Hiệp, một trong những người chủ trương tạp chí Sáng Tạo
của thập niên 1950/1960 ở Sài gòn, nguyên Chủ tịch sáng lập Văn Bút
Việt-Nam Hải Ngoại, phát biểu:
"...Những diễn giả vừa phát biểu đã lấy hết suy tư của tôi, mỗi người
mỗi ý quá phong phú, riêng tôi muốn đề cập một khung cửa Văn học, sử
học và hiện tượng sống qua ngôn ngữ, rung cảm trong một tác phẩm văn học
quốc ngữ Việt Nam, từ văn viết đến văn nói... và đọc sách mua sách cũng
là một hành động văn học. Hiện nay trên thế giới có 5000 ngôn ngữ,
trong tương lai chỉ còn 2500 ngôn ngữ, tôi tin rằng ngôn ngữ Việt Nam
vẫn còn tồn tại bởi trong ngôn ngữ Việt có sự tiếp nối và gắn sâu liền
cuộc sống như sự trưởng thành của cây Bần, cây Đước bám sâu vào đất...".
Tổng hợp những tác phẩm của Tiểu Tử kể chuyện văn biếm đời, văn biếm
trong hội họa về những bối cảnh của quê nhà, sau ngày miền Nam Việt Nam
bị Cộng sản cưỡng chiếm. Quả thực lịch sử hiện nay do những người vô
danh làm nên cách mạng và văn chương cũng thế.
Tốp hợp ca KH Cao Niên Paris, Nhạc phẩm
"Cả Nước Đấu Tranh" của Nhạc sĩ Anh Bằng - ảnh Huỳnh Tâm
Tác giả "Chuyện Thuở Giao Thời" với với thân hữu
Trước hết chào quý anh chị em và ban tổ chức đã tạo điều kiện cho tôi
được hiện diện nơi đây và sự gặp nhau trong lòng chân thành này, kính
xin đa tạ. Thưa quý anh chị em, những gì tôi muốn trình bày ở đây đều đã
có những diễn giả trình bày đầy đủ suy tư và cô đọng trong những tác
phẩm của tôi.
Nhân dịp này tôi xin kể chuyện đời của tôi vừa trải qua 84 năm. Tôi bị
bệnh tim, sau đó thay "van" động mạch chủ, phải giải phẫu mổ lồng ngực,
cũng may tôi qua khỏi bệnh, rời giường bệnh về nhà. Nhớ lại thuở ấu thơ,
tôi bật tiếng cười... khi mình còn nhỏ cha mẹ dìu dắt từng bước một,
tập đi chập chững, mỗi bước đi cả nhà đều vui mừng, vỗ tay khuyến khích.
Và sau 84 năm, tôi cũng bắt đầu tập đi từng bước một như thời thơ ấu,
lần này vợ con tôi dìu dắt tập tôi đi từng bước một, cho đến nay đi khá
vững và ngồi được lâu, trong ngày giới thiệu sách "Chuyện Thuở Giao
Thời". Như vậy tôi đã có hai lần tập đi trong đời, rất lý thú.
Các bà tranh nhau tới đứng gần tác giả "Chuyện Thuở Giao Thời" chụp hình
kỷ niệm ngày vui hôm nay. Rất cảm động. Một buổi chiều mùa Đông mà ấm
áp như mùa Xuân. Thật đúng.
Ban Van Nghệ Hội Cao niên Paris tiếp tục trình diễn tân nhạc, có múa, cả vọng cổ.
Sau cùng, các bà biết Tiểu Tử biết ca vọng cổ, yêu cầu ông ca cho hội trường nghe một câu mà thôi.
Hôm nay là lần đầu tiên, từ trước khi mổ tim, ông ngồi suốt bốn giờ liền
mà chưa thấy mệt. Bệnh tim thường do ảnh hưởng ngoại cảnh. Tiểu Tử cất
tiếng đờn miệng để bắt nhịp vô vọng cổ. Ông ca “Đường về quê ngoại”. Tuy
sức còn yếu nhưng ngoại cảnh giúp sức, ông xuống câu cũng mùi tận
mạng.
Cả hội trường, nhất là các bà, ai cũng nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng. Muốn yêu cầu ca tiếp câu nữa, nhưng bà con không dám...
Văn nghệ cho tới bế mạc để trả lại phòng họp vào 17 giờ.
0 comments:
Post a Comment