Lê Duy San
Hầu
hết chúng ta, những người Việt ở hải ngoại, đều công nhận rằng chúng ta
không thể nào lật đổ được chế độ Cộng Sản Việt Nam. Nhưng chế độ Cộng
Sản Việt Nam có thể bị chính những người Cộng Sản phản tỉnh, những người
bất đồng chính kiến và những người dân hiện đang sống trong nước nổi
dậy lật đổ. Bởi vậy, bổn phận của chúng ta, những người Việt hải ngoại
là phải tìm mọi phương cách để khuyến khích và hỗ trợ những người Cộng
Sản phản tỉnh cũng như những người bất đồng chính kiến
trong nước đã và đang đòi hỏi các quyền tự do, dân chủ và nhân quyền để
thúc đẩy người dân trong nước nổi dậy đòi hỏi nguỵ quyền cộng sản Việt
Nam phải thay đổi.
Có
thế, chế độ Cộng Sản mới sớm sụp đổ hay ít nhất chế độ Cộng Sản độc tài
hiện tại cũng sớm chuyển biến sang thể chế dân chủ. Vì thế có một số
người đã chủ trương phải cộng tác với những người bất đồng chính kiến
trong nước. Có người còn chủ trương phải Vinh Danh những người Cộng Sản
phản tỉnh và nếu họ chết thì phải làm lễ Truy Điệu cho họ thật trọng
thể. Đó là trường hợp của nhóm người đã làm lễ Vinh Danh ông Hoàng Minh
Chính khi ông còn sống và làm lễ Truy Điệu cho ông này, khi ông ta vừa
mới qua đời.
Lễ Truy Điệu Hoàng Minh Chính Ngày 6 tháng 4 năm 2008 tại San Jose
Trước khi bàn tới vấn đề này, chúng ta cần phải bàn tới những người phản tỉnh và bất đồng chính kiến.
1/ Thế nào là phản tỉnh? Thế nào là bất đồng chính kiến?
Phản
tỉnh là tỉnh ngộ và phản (chống) lại. Hai chữ này dùng để chỉ những
người đã đi theo cộng sản, đã gia nhập đảng cộng sản, nay tỉnh ngộ vì
nhận thấy đường lối cũng như các chính sách mà đảng cộng sản đã thi hành
để đạt được những mục tiêu không những không đúng như những mục tiêu mà
đảng cộng sản đã đề ra khi họ gia nhập đảng cộng sản mà còn rất sai
trái và phản lại những điều mong ước của họ. Vì thế họ không những từ bỏ
đảng cộng sản mà còn chống lại.
Còn
bất đồng chính kiến là những chữ dùng để chỉ những người không chống
lại chế độ cộng sản, nhưng họ không đồng ý về một số chính sách nào đó
của chính phủ, của đảng. Họ có thể là đảng viên hay không phải là đảng
viên.
Chế
độ cộng sản là một chế độ độc tài, dã man và vô nhân đạo nhất là chế độ
cộng sản Việt Nam. Khi cần thì chúng o bế, nhưng khi không cần, thì
chúng sãn sàng thủ tiêu, dù có là ân nhân của chúng. Bà Cát Hanh Long là
một thí dụ. Vì thế, dù là kẻ đã phản tỉnh hay người bất đồng chính kiến
cũng đều đáng ngưỡng mộ.
2/ Có nên vinh danh những người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến không?
Vinh
danh hay truy điệu những người trong nước (không theo Cọng Sản) dám
đứng lên chống một chế độ độc tài, dã man nhất thế giới là chế độ Cộng
Sản Việt Nam, để đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền là một việc không
những đáng làm mà còn nên làm, phải làm. Vì có thế, thì những người con
yêu của tổ quốc đó mới không cảm thấy cô đơn. Nếu có bị bọn Việt Cộng
cầm tù hay giết chết họ cũng thấy việc làm của họ là không vô ích và
những người khác sẽ noi gương họ mà tiếp tục tranh đấu.
Nhưng vinh danh hay truy điệu những người Cộng Sản đã một thời làm mưa, làm gíó và đã gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi đối với quốc gia, dân tộc thì tuyệt đối không thể được. Bởi vì phản
tỉnh hay bất đồng chính kiến của họ không phải là công trạng mà chỉ là
một sự ăn năn, hối cải và coi đây là một trường hợp giảm khinh. Không quy kết tội họ đã là một khoan hồng. Nay nếu đem họ ra Vinh Danh hoặc làm lễ Truy Điệu thì quả thật chẳng khác gì đem một tên cướp ra để phong thần.
Thật đúng như bà Bác Sĩ Đỗ thi Nhuận đã nói bọn người này là ngu xuẩn.
Không những ngu xuẩn vì chẳng làm cho những người Cộng Sản này được
hãnh diện mà trái lại còn làm cho họ bị nhục thêm vì đây là cơ hội để
cho những tội lỗi của họ đáng lẽ đã chìm vào quên lãng do những hành
động ăn năn và những sự phản tỉnh của họ thì nay lại là cơ hội để cho
người khác khơi ra. Điều này gây ra một phản ứng ngược là các người Cộng
Sản khác sẽ không còn dám tin tưởng gì ở những người Việt hải ngoại nữa
vì có một điều chắc chắn là họ chẳng muốn được vinh danh hay truy điệu
mà họ cũng chẳng muốn những tội lỗi của họ được moi ra để mà kết tội họ.
Tóm
lại, Vinh Danh hay làm lễ Truy Điệu những người Cộng Sản phản tỉnh hay
bất đồng chính kiến không phải là một phương pháp để kích thich những
người Cộng Sản khác ăn năn hay phản tỉnh, cũng không phải là phương pháp
để hỗ trợ mà chỉ là một hành động ngu xuẩn như bà bác sĩ Đỗ thị Nhuận
đã nói.
Hơn
nữa, làm sao chúng ta biết được họ là kẻ phản tỉnh thật hay phản tỉnh
cuội, là người bất đồng chính kiến thật hay bất đồng chính kiến giả? Có
thể nói hầu hết những người phản tỉnh hay bất đồng chính kiến đều là
những người không chức, không quyền. Họ là những người không còn được
đảng cộng sản tin dùng nên bất mãn. Vậy liệu chúng ta có thể tin họ được
không mà vinh danh họ? Nếu một ngày đẹp trời nào đó, phe cánh của họ
lại được phục hồi và họ lại trở lại nguyên hình thì sao?
Không
cần nói đâu xa, đầu tháng 11 năm 2014 vừa qua, khi biết tin anh Điếu
Cầy được Việt Cộng tống xuất qua Mỹ, Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Nam
Cali đã hăm hở
tổ chức linh đình để tiếp đón anh tại phi trường Los Angless như một vị
anh hùng cứu nước: nào banner, biểu ngữ, nào cờ quạt, vòng hoa. Nhưng
họ đã được anh đáp trả thế nào?
Tóm lại, Vinh Danh hay làm lễ Truy Điệu những người Cộng Sản phản tỉnh
không phải là một phương pháp để kích thích những người Cộng Sản khác ăn
năn hay phản tỉnh, cũng không phải là phương pháp để hỗ trợ mà chỉ là
một hành động ngu xuẩn và làm cho họ thêm kiêu căng, them tự cao, tự
đại.
Muốn
khuyến khích họ hay hỗ trợ họ, chúng ta phải tìm cách giúp đỡ họ để họ
có cơ hội vạch ra lỗi lầm cũng như những tội ác mà bọn Việt Cộng đã gây
ra cho đất nước, cho dân tộc chứ không phải là tâng bốc họ.
Lê Duy San
0 comments:
Post a Comment