Ngày thứ Tư tuần rồi - giữa tháng 12/2014, một nhóm Taliban đã đột
nhập một ngôi trường ở Pakistan xả súng bắn chết gần một trăm năm chục
người vô tội. Số nạn nhân kể cả một trăm ba mươi hai em học sinh có độ
tuổi từ mười một tới mười lăm. Hành động này đã khiến chính đồng bọn
(Taliban) của chúng ở láng giềng Afghanistan phải lên án là Un- Islamic
(NY Post).
Người ta không ngạc nhiên về hành động bọn khủng bố tàn sát điên cuồng.
Đó là mục đích của chúng: giết càng nhiều càng tốt, nhưng giải thích như
thế nào cho việc nhả đạn vào trẻ thơ đang mở mắt kinh hoàng đối diện
với cái chết mà không chút xúc động? Giết người luôn luôn là một hành
động không dễ dàng, huống chi giết những đứa con nít?
Tưởng rằng chỉ Taliban mới nuôi dưỡng và khuyến khích bọn khát máu như
vậy, nào dè ở VN chúng có mặt khắp mọi nơi. Đã là người ai không xúc
động khi nhìn thấy đồng loại mình đang phải chịu đựng những đau khổ? Thế
mà có đấy!
Chị Nguyễn Thị Thúy, ba mươi tám tuổi một nách tám con cùng gia đình
tổng cộng mười bốn người. Giá được ở trong một căn nhà thì cũng đã là
quá chật chội đằng này họ phải chia sẻ với nhau túp lều lợp bằng tre vì
tài sản duy nhất đã bị cái nhà nước khốn nạn này cưỡng chiếm. Bốn năm
trời kêu van nài nỉ vẫn vô phương, chỗ nào chị đến đập cửa đều giả vờ
câm điếc, giờ đây, (chưa đầy hai ngày nữa là tới lễ Giáng sinh) bị xua
đuổi ra khỏi nơi ẩn náu cuối cùng. Những con quỷ đội lốt người mang danh
công an sẵn sàng xông vào cấu xé ăn tươi nuốt sống mười bốn mảnh đời
đang ở tận cùng của đáy vực. Không ai có thể đoán được cái gia đình khốn
khổ này sẽ đi đâu, và những ngày sắp tới họ sẽ phải sống như thế nào
giữa mùa Đông lạnh giá ở xứ Bắc?.
Một câu hỏi khác - tìm được câu trở lời thật khó - là với sự nhũng nhiễu
của bọn đầu trâu mặt ngựa này, chị sẽ phải bươn chải như thế nào để
kiếm đủ thức ăn nuôi sống mười bốn miệng, trong đó cái miệng nhỏ nhất
chỉ vừa tròn mười tháng tuổi?
Đối với bọn khủng bố có giấy phép này, chúng sẽ sẵn sàng làm mọi chuyện.
Chắc chắn chúng sẽ tìm cách bắt nguội chị Thúy giữa đêm khuya im vắng,
(lúc chị không còn sức đề phòng vì quá mệt mỏi). Chắc chắn chúng sẽ đẩy
mười ba nhân mạng còn lại ("chủ chốt" Nguyễn Thị Thủy đã vào tù) ra
ngoài đường, hòa nhập với tám mươi bảy triệu dân nghèo đói ở VN để trở
thành những "đoàn viên" mới của đoàn dân nghèo oan khiên vất vưởng đang
sống dở chết dở.
Hãy tưởng tượng tiếng khóc vì đói của cháu bé mười tháng tuổi, hãy tưởng
tượng những thân hình co ro ôm nhau nằm giữa khách sạn "ngàn sao",
ngước mắt nhìn trời ước ao có thêm một cái áo ấm. Và cũng hãy tưởng
tượng bọn quỷ dữ sẽ ăn mừng vì chiến công hiển hách đã đánh bại mười bốn
quân phản động, trang bị vũ khí bằng những cái bụng lép kẹp.
Chúng có còn là con người? Mỗi ngày sau nhiệm vụ chúng sẽ trở về đâu? ăn
những gì? trái tim của chúng vẫn nằm trong ngực (hay ở dưới đít) mà
không một chút xúc động trước sự đau đớn của đồng loại?
Chắc là chúng sẽ trở về trong những căn nhà có gắn máy lạnh, có cao lâu
mỹ vị, có những người vợ đợi chờ, hoặc những tiệm hát karaoke với đội
ngũ chân dài giá đáng vài trăm hay vài ngàn USD một tối. Chúng sẽ hôn
những đứa con mũm mĩm vì được nuôi dưỡng bằng thức ăn cao cấp, chúc
chúng một giấc ngủ ngon, mau ăn chóng lớn để tiếp tục sự nghiệp tràn đầy
bơ sữa của cha. Được bảo vệ bởi một chế độ CS khuyến khích sự ác, đêm
nay chúng – những người tham gia vào cuộc truy bức gia đình của chị Thúy
sẽ ngủ say, mơ đến ngày mai với những trận cưỡng bức mới, kèm phần
thưởng hậu hĩnh hơn. Hình ảnh người đàn bà mới ba mươi tám tuổi đầu
phải cố gắng đứng lên trong tuyệt vọng, cương quyết bảo vệ cho bằng được
cái đại gia đình gồm mười bốn nhân sinh khốn khổ chắc không có "cửa" để
chen vào thâm tâm của chúng.
Viên cảnh sát William Stacey đã bỏ tiền túi ra để mua cho người đàn bà
da đen khốn khổ một hộp trứng khi biết rằng gia đình bà gồm nhiều trẻ
nhỏ phải chịu đói hai ngày rồi. Stacey không bắt bà với tội danh ăn trộm
(chính xác là năm quả trứng) trong tiệm grocery vì anh nhìn thấy sự
tuyệt vọng của bà (bà đã vơ vét hết những đồng xu cuối cùng trong túi
vẫn không đủ) .Thay vì còng tay và giải đi như nhiệm vụ, anh chỉ khiển
trách - đúng hơn là một lời khuyên- người mẹ khốn khổ đừng bao giờ làm
như vậy nữa. Anh xin phép được ôm bà để chia sẻ một chút tình trước khi
chia tay. Ngày hôm sau anh, cùng với một nhân viên cảnh sát khác, xuất
hiện trước nhà bà với một xe truck đầy lương thực (HNPD). William Stacey
làm như thế vì anh là một con người.
Còn bọn CSVN - đặc biệt là bọn CA?, buồn thay chúng nói tiếng người
(tiếng Việt Nam trời ạ!), chúng ăn thực phẩm của con người, sống trong
nhà được xây dựng cho con người, thậm chí còn tự xưng là con người.
Nhưng chúng không đánh lừa được ai vì ngoài hình vóc bề ngoài, mọi thứ
khác của chúng mang dấu ấn của ác quỷ. Cũng không lạ lẫm gì vì chế độ
này xây dựng bởi tập đoàn những tên khủng bố, đồ đệ trung thành của
Satan. Một bộ sâu gồm Minh, Đồng, Chính, Duẩn... cho đến đàn em hạng hai
hạng ba sau này (Trọng, Sang, Hùng, Dũng, Thanh (Phùng), Hải
(Hoàng)...). Chúng đã làm như thế với Đoàn Văn Vươn, Đặng Ngọc Viết,
Trần Thị Nga, Hồ Thị Bích Khương, Mai Thị Dung (và biết bao nhiêu người
khác nữa). Chúng coi mạng người như rác rưởi, tuyên án tử hình nạn nhân
vô tội (Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng). Ai có thể kể hết danh sách dài
dằng dặc nạn nhân của chúng?
Đối với tập đoàn lãnh đạo và tay chân của chế độ CS, những hành động,
suy nghĩ của chúng rõ ràng khẳng định được một điều: chúng nó không phải
là con người. Vì thế đừng nhẹ tay hay khoan hồng, nhưng hãy đối xử với
chúng như chúng xứng đáng như vậy.
0 comments:
Post a Comment