Cách đây không lâu bác Phó Đam tuy ốm yếu, cận thị vẫn "ôm bóng ra sân" làm
nức lòng giới quan sát. Hình ảnh một phó Thủ tướng năng động, trẻ trung
xông pha giữa... một rừng chân cẳng làm hao tốn không ít giấy mực của
báo chí trong nước. Người ta trông đợi một thế hệ lãnh đạo mới, trẻ
trung, nhiệt huyết... ra sân thi thố tài năng!
Đùng một phát, giữa đấu trường Shangri-La mấy hôm nay chợt xuất hiện một
danh thủ khác của Việt Nam làm kinh ngạc không những 90 triệu đồng bào
cả nước mà còn là mấy trăm triệu con người sinh sống quanh khu vực Châu Á
Thái Bình Dương. Một đấu thủ thấp bé, có cái dáng ăn nhậu, hưởng thụ,
mập phệ trước tuổi, đôi mắt nhỏ liếc ngang... không phải tố chất của một
vận động viên thể thao, nhưng lại làm điêu đứng thanh danh của bác Thủ
Tướng Dzũng, bác Thủ Tướng Nhật Abe, bác Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ
Hagel,... là những tay sành sỏi về thể thao...
Bác Abe tuyên bố mạnh mẽ sẽ ủng hộ Việt Nam bám biển. Bác Hagel, không
kém, cũng răn đe Trung Quốc về dã tâm phá hoại ổn định khu vực. Bác
Dzũng nhà ta, cũng vừa hùng hồn về hữu nghị ziễn ziông... trước đó mươi
ngày. Cả Shangri-La hầm hập không khí chính trị căng thẳng. Các đấu thủ
Trung Quốc bị bao vây tứ phía. Dư luận dè bỉu chính quyền Bắc Kinh như
một thứ phát-xít của kỷ nguyên mới, tham lam, vị kỷ... Như con chó bị
dồn vào chân tường, cố sủa bậy chống chế, tuyên bố linh tinh về biển
Đông,... phái đoàn Trung Quốc chưa bao giờ bị cô lập trên đấu trường
quốc tế như hôm nay, nhục nhã, ề chề,...
Đùng một phát, danh thủ Việt Nam xuất hiện. Sau những pha chuyền bóng ăn
ý, rào đón đanh thép của các tuyển thủ Nhật và Mỹ, người ta chờ đợi và
nhường nhịn để tuyển thủ Việt Nam ra đòn quyết định, sút thẳng vào khung
thành đối phương, kết liễu một đội bóng chơi xấu, chơi bậy, chơi
liều... chơi cha, chơi kiểu Bắc Kinh! Chưa bao giờ cơ hội làm bàn rõ
ràng, chắc thắng... hiện rõ như vậy trên bàn cờ Shangri-La. Chưa bao giờ
đội nhà đông, mạnh và hầm hập khí thế chiến thắng như hôm nay...
...Trong giây phút lịch sử ấy, đấu thủ Việt Nam vươn cao cái bụng phệ,
liếc cặp mắt lươn, nhìn ngó hai bên, thận trọng nhìn vào khung thành đối
phương, vươn vai, co chân...
Cả cầu trường nín lặng, khán giả dồn nén hơi thở, chuẩn bị gào thét chiến thắng,... một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua trong căng thẳng tột độ... "Bùm",... quả bóng căng xé không gian, lướt xẹt trong đôi mắt hãi hùng, tuyệt vọng của đội tuyển Bắc Kinh, và lăn gọn vào... khung thành của đội tuyển Việt Nam!
Cả cầu trường nín lặng, khán giả dồn nén hơi thở, chuẩn bị gào thét chiến thắng,... một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua trong căng thẳng tột độ... "Bùm",... quả bóng căng xé không gian, lướt xẹt trong đôi mắt hãi hùng, tuyệt vọng của đội tuyển Bắc Kinh, và lăn gọn vào... khung thành của đội tuyển Việt Nam!
Bác Abe trố mắt kinh ngạc, rụng rời tay chân. Bác Hagel gào thét thất
vọng... Bác Dzũng ngơ ngẩn chạy quanh sân cỏ như kẻ mất hồn... Sau ba
giây đồng hồ sững sờ, cả cầu trường dậy sóng... Một vùng trời đen kịt,
dày đặc cà chua, trứng thối, vỏ chai, nước cặn, giấy vệ sinh,... tứ tán
bay ngập không trung, giáng xuống đầu danh thủ Việt Nam, một cái đầu vốn
đã nhỏ bé, ít não, chỉ chuyên để dùng vào những dịp vái lạy và cúi
luồn.
Một cái đầu của tư duy chính trị vừa đá bóng vừa thổi còi. Một tư duy
muốn chơi bóng thế nào cũng xong, thậm chí đá vào khung thành của đội
nhà. Một lối chơi không giống ai, vừa lạc lõng vừa phản bội.
Mà sự phản bội nào cũng có cái giá của nó, phải không Đại Tiền Đạo Phùng Quang Thanh?
0 comments:
Post a Comment