Cộng sản Việt Nam chẳng khác gì đang ngậm phải một cục xương với thịt bầy nhầy, nuốt vô thì khó, nhả ra thì uổng. “Thà đành mất nước còn hơn mất đảng” (lời
của TBT Nguyễn văn Linh). Để làm sáng tỏ vấn đề tại sao cộng sản Việt
Nam không dám kiện Trung Quốc ra toà án quốc tế như Phi Luật Tân, xin
trở lại Hiệp định Genève năm 1954 là một hiệp định phân chia đất nước
Việt nam ra thành hai miền Nam, Bắc. Từ vĩ tuyến 17 chạy về phía Bắc
thuộc về chánh phủ cộng sản. Phía nam vĩ tuyến 17 đến mũi Cà Mau, Phú
Quốc thuộc về chánh phủ quốc gia. Do quốc trưởng Bảo Đại lảnh đạo. Hai
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ở về phía nam vĩ tuyến 17 là thuộc về
lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hoà, được quốc tế công nhận điều đó quá dĩ
nhiên mà ai cũng biết. Ngay thủ tướng của Trung cộng là Chu Ân Lai cũng
phó thự vào hiệp định 1954, có nghĩa là đã hàm ý thừa nhận. Lấy vĩ tuyến
17 để chia đôi đất nước ra làm hai miền Nam, Bắc cũng do chính Chu Ân
Lai đề nghị. Nhưng ngặt một nỗi bọn u mê Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng, Bắc
bộ phủ của chúng lại quá khiếp nhược, hèn hạ, muốn lập công đền ơn, đáp
nghĩa với bọn quan thầy của chúng lại quá vội vã khi bọn tàu khựa đưa
ra thông báo thiềm lục địa của chúng bao gồm quần đảo Hoàng Sa, Trường
Sa vào ngày 1 tháng 9 năm 1958. Thì chỉ có 13 ngày sau. Tức là vào ngày
14 tháng 9 năm 1958 Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng, Bộ chánh tri trung ương
đảng, “hồ hỡi, phấn khởi” mà đại diện là Phạm văn Đồng ký quyết định
(Công hàm gọi theo cộng sản) bán nước cho Tàu cộng vào ngày 14 tháng 9
năm 1958.
Bây
giờ Cộng Sản Việt Nam hả miệng thí mắc quai. Giấy tờ sờ đó thì làm sao
mà chối cải được, trưng ra bằng chứng lịch sử thì có từ đời vua Gia Long
và Minh Mạng, nhà vua có thành lập đội Hoàng Sa từ lâu rồi, . Chọn
những người tình nguyện ở đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi để làm lính đi giữ đảo.
Nên dân Quảng Ngãi và Lý Sơn có câu hò:
Hoàng Sa đi dễ, khó về
Ra đi thì có người về thì không.
Nhưng bọn Tàu cộng cũng không kém gì, Sau khi
chiếm được Hoàng Sa năm 1974. Vì chánh phủ VNCH mắc bận giữ gìn an ninh
cho dân chúng trong đất liền, chống lại bọn đầu khấu Việt cộng xâm lăng,
răng đen mã tấu. nên hủy bỏ lịnh hành quân tái chiếm lại đảo Hoàng sa.
Nên Tàu cộng có cơ hội, di chuyển một số hài cốt có từ mấy trăm năm về
trước trong đất liền của họ ra chôn trên đảo Hoàng Sa để chúng nó nói
đảo Hoàng Sa là của chúng, dân của chúng đã có mặt ở đó lâu đời rồi. Bây
giờ muốn kiện Cộng sản Tàu ra toà án quốc tế thì Việt Nam phải làm sao?
A. Dùng Luật Biển 1982.
Nếu căn cứ vào luật biển năm 1982 ký tại xứ Chùa
tháp (Phnom Penh) năm 1982 chưa chắc đã thành công? Vì luật nầy không
có tính cách bắt bưộc hay cưỡng chế. Trên thực tế chỉ áp dụng cho những
quốc gia nhỏ hoặc ngang hàng với nhau mới có hiệu lực mà thôi. Hay bị
một quốc gia lớn kiện một gia nhỏ mà quốc gia nhỏ thua kiện thì chắc
chắn có hiệu lực. Trái lại quốc gia lớn thua kiện thì coi như không, nếu
họ không muốn thi hành. Vì luật 1982 chỉ là để tượng trưng mà thôi. Đòi
hỏi ở lòng tự giác của mỗi quốc gia hơn là tính chất pháp lý cưỡng chế
bắt buộc.. Nếu một quốc nhỏ đi kiện một quốc gia lớn, dù toà án xử như
thế nào mà họ không thi hành thì cũng đành phải chịu. Không thể nào chế
tài họ được, như con kiến đi kiện củ khoai vậy. Luật biển 1982 không có
tính chất quyền hồi tối. Còn công hàm của Phạm văn Đồng ký công nhận chủ
quyền của Tàu cộng ký vào năm 1958 đã trở thành quá khứ rồi. Nghĩa là
trước khi luật biến 1982 ra đời đến 24 năm. Hiện nay Hoa Kỳ cũng chưa
phó thự vào luật nầy. Vì Hoa kỳ rất khôn, Hoa Kỳ không ký vào luật nầy.
Vì luật nầy giới hạn lãnh hải của mỗi quốc từ đất liền ra biển là 200
hải lý. Còn các đảo thì từ bờ biển ra chỉ có 12 hải lý mà thôi.
Tại sao Hoa Kỳ không chịu ký vào luật biển 1982,
vì Hoa kỳ có rất nhiều đảo trong Thái Bình Dương, có nhiều đảo cách xa
đất liền hơn 5,7 trăm dặm. Như Hawaii, Hoholulu. . . . và nhiều đảo khác
nữa. Nếu Hoa Kỳ ký vào luật biển 1982 Vô tình Hoa kỳ cho phép các tàu
chiến của các quốc gia khác hay thù địch lân la gần các hòn đảo của Hoa
Kỳ, chỉ cách 13, 14 hải lý thì Hoa Kỳ không có quyền đuổi họ đi vì họ
nại ra luật biển 1982 thì Hoa Kỳ lấy đâu mà tranh luận với họ. Hoa Kỳ
không ký vào luật biển 1982 là một sự khôn ngoan có tính toán.
B. Muốn Kiện Trung Cộng Phải Trở Lại Hiệp Định Genève 1954.
Muốn
trở lại hiệp định Genève thì Việt cộng phải công nhận Việt Nam Cộng Hoà
là một thực thể, một chánh phủ hợp pháp, không còn là Ngụy quân, Ngụy
quyền nữa. Hơn nữa VNCH là một quốc gia thật sự có lãnh thổ, có dân tộc,
có chánh quyền đó là ba yếu tố căn bản để cấu thành một quốc gia. Trước
năn 1975 VNCH đã được các nước tự do, dân chủ trên khắp thế giới cộng
nhận, có toà dại sứ nhiều nơi trong khối các quốc gia tự do. Ngoại trừ
các nước cộng sản.
Hiệp định Genève mới thể hiện được Hoàng Sa,
Trường Sa là lãnh thổ của VNCH vì nằm về phía nam vĩ tuyến 17. Không ai
có quyền chối cãi hay tự tiện lấy đất của nước VNCH đem cho nước khác là
Trung cộng. Đó là một hành vi bất hợp pháp. Mang tội trộm cắp, đồng lõa
cho cả người nhận và lẫn người cho. Tại sao Việt Nam không dùng lý lẽ
nầy để giành phần thắng cuộc về mình trước toà án quốc tế? Việt cộng còn
sợ sệt ngại ngùng và cũng dư biết. Làm như vậy là phải công nhận VNCH
là quốc gia độc lập có chủ quyền về đất đai, lãnh thổ trên đất liền và
ngoài biển cả trên thềm lục địa của Việt Nam. Vì vậy Việt cộng còn sợ bị
kẹt vào hiệp định Paris năm 1973. Đối với Việt cộng hiệp định Paris là
con dao hai lưỡi. Nếu công khai nhận VNCH là một quốc gia thực thể trước
quốc tế như trên đã nói. Họ sợ, họ có thể bị nhân dân VNCH kiện họ ra
toà án quốc tế vì họ vi phạm hiệp định nầy bởi họ dùng vũ lực để xâm
chiếm miền Nam vào ngày 30/4/75. Trong hiệp định nầy qui định ngưng bắn
tại chỗ trong thế da beo. Ai chiếm được chỗ nào sẽ ở yên chỗ đó. Không
được phép dùng vũ lực để xâm chiếm lẫn nhau. Giai đoạn đầu các phe sẽ
hiệp thương với nhau. Sau đó sẽ đi đến thống nhất đất nước qua một cuộc
trưng cầu dân ý, phổ thông đầu phiếu. Không được quyền dùng vũ lực. Hoa
Kỳ sẽ viện trợ 2 tỷ Mỹ kim để xây dựng lại đất nước. Sau khi đất nước
thống nhứt qua một cuộc bầu cử dân chủ. Nhưng Cộng sản không tuân hành
hiệp định, dùng vũ lực để chiếm miền Nam. Nên Mỹ không đồng ý viện trợ 2
tỷ Mỹ kim cho Việt Nam là như vậy. Mặc tình cho Việt cộng cứ nài nỉ van
xin.
Kiện Trung cộng ra toà án quốc tế thì đúng trên
lý thuyết. Nhưng về phía nhân dân của nước VNCH có thể kiện chánh phủ
cộng sản ra toà án quốc tế để đòi lại sự công bằng và bắt họ thi hành
hiệp định Paris, năm 1973. Cộng sản phải rút vế miền bắc vĩ tuyến 17,
giao lại miền Nam cho nhân đân miền Nam quản trị. Cộng sản đã thừa biết
điều đó. Họ có muốn làm điều đó hay không là do lòng yêu nước của họ. Họ
có dám hy sinh quyền lợi đảng phái, phe nhóm của họ để bảo vệ vẹn toàn
lãnh thổ của tô tiên ngàn đời truyền lại cho cháu con hay không? Hay họ
chỉ biết “thà mất nước còn hơn mất đảng.” Nếu họ không sớm thức tỉnh xoá
bỏ chế độ đảng trị. Thành lập chế độ đa đảng, từ bỏ 4 tốt, 16 chữ vàng,
tình hữu nghị với Trung cộng như Miến điện. Ban giao với Hoa Kỳ mật
thiết thì những đoàn thể quốc gia ở hải ngoại chắc chắn sẽ bỏ qua quá
khứ mà giúp họ cả tấm lòng để giải trừ tai hoạ do bọn bành trướng Bắc
kinh gây ra cho dân tộc Việt Nam được trường tồn mãi mãi và lãnh thổ
được vẹn toàn. Lịch sử sẽ ca ngợi họ. Còn nếu không thì họ sẽ trở thành
tội đồ của lịch sử..
C. Có Nên kiện Trung Cộng Ra Toà Án Hay Không?
Có nên kiện Trung Quốc ra toà án quốc tế hay
không? Nên lắm chớ, kiện để giành chánh nghĩa về mình. Để cho các nước
văn minh, tiến bộ tự do trên thế giới chú ý về hành động gây hấn, phi
pháp của Trung công mà tiếp tay lên án và chận bớt sự hung hăng của họ
đối các nước nhỏ ơ Đông Nam Á. Nhưng kiện họ thì nên kiện ở toà nào?
Hiện nay trên thế giới có hai toà án. Đó là toà án La Hay và toà án quốc
tế. Vậy ta nên kiện ở toà nào hay cả hai?
1. Toà Án La Hay. Nếu
kiện Trung cộng ở toà nầy thì hơi khó khăn chưa chắc họ chấp nhận đơn
kiện cáo của Việt Nam. Vì họ đòi hỏi những giấy tờ thủ tục khó khăn,
Chưa chắc họ nhận đơn của Việt Nam.
2. Toà Án Quốc Tế. Kiện
Trung cộng ra toà án quốc tế như Phi Luật Tân thì tiện hơn. Vì toà án
nầy thủ tục dễ dàng. Nhưng ngày họ nhận đơn cho đến ngày ra phiên xử đầu
tiên thời gian kéo dài tối thiểu cũng một vài năm.
D. Cái Lợi Và Cái Haị Khi Kiện Trung Quốc Ra Toà.
1. Nếu Trung cộng thua. Việt Nam thắng kiện.
Việt Nam sẽ giành được phần chánh nghĩa về mình. Trên thực tế Trung cộng
không thi hành và chấp nhận bản án do toà án phán quyết thì sao? Ai làm
gì được họ, có cách nào chế tài họ được hay không? Nên nhà cầm quyền
Việt Nam phải suy xét cho tường tận.
2. Nếu chẳng may Trung Cộng thắng kiện thì sao?
Việt Nam sẽ mất Hoàng Sa, Trường Sa cùng vùng lãnh hải của Việt Nam nằm
trong vòng lưỡi bò của họ vĩnh viễn không còn lý cớ nào đòi lại được
nữa. Một chính sách ngu dân, độc tài đưa đến một tai hại vô cùng cho dân
tộc Việt Nam phải gánh chịu. Vậy mà họ cứ cái gì cũng để cho đảng lo.
Đảng lo là như vậy hả?
E. CHỈ CÓ MỘT PHƯƠNG PHÁP DUY NHẤT ĐỂ ĐƯA VIỆT NAM RA KHỎI SỰ XÂM LƯỢC CỦA TRUNG CỘNG.
Cái hay nhất mà chánh quyền Việt Nam phải áp
dụng để cứu nguy cho đất nước thoát khỏi hoạ xâm lăng của Trung cộng là
giải thể chế độ độc đảng. Thành lập chế độ đa đảng, đa nguyên giải tán
đảng cộng sản. Sửa lại hiến pháp,bỏ điều 4. Theo chế độ tự do. Cho toàn
dân, các đảng phái chánh tri hoạt động tự do, công khai, có đủ quyền ra
ứng cử, bầu cử để cùng nhau gánh vác việc nước. Báo chí phải được tự do
bày tỏ lập trường trong vai trò ngôn luận, truyền thông của mình. Thiết
lập bang giao mật thiết với các nước tự do và Hoa Kỳ. Mở cửa hải cảng
Cam Ranh, cho tàu chiến của đồng minh và Mỹ ra vào thăm viếng. Cho phép
hải quân Hoa Kỳ lập căn cứ tại đó. Đồng thời vận động với chánh phủ Hoa
Kỳ ký hiệp ước quân sự hỗ tương lẫn nhau khi bị nước ngoài xâm chiếm
lãnh hải và đất liền của Việt Nam. Chỉ có cường quốc số 1 trên thế giới
là Hoa Kỳ mới có đủ sức về quân sự, chánh tri, kinh tế để cứu Việt Nam
thoát hoạ xâm lăng của Trung cộng ngay bây giờ mà thôi. Mong bộ chánh
trị, trung ương đảng cộng sản thức tỉnh sớm, đã muộn rồi.
Quý vị đừng lo hoặc sợ sệt. Tài sản của quý vị
được bảo đảm, không bị mất. Con cái, gia đình được bảo vệ an ninh hạnh
phúc, mọi việc sẽ bỏ qua. Hứa với quý vị một cách chân thành không ai
trả oán, trả thù. Nếu chính quý vị và con cái quý có tài, có lòng yêu
nước thật sự sẽ được ưu tiên đãi ngộ, bổ nhiệm vào các vụ công quyền hợp
với khả năng con cái của quý vị và ngay cả quý vị nữa. Quý vị hãy sớm
thức tỉnh, chớ ngại ngùng, chần chờ nữa, nên làm theo lòng dân, các vị
sẽ không bị thiệt thòi chi cả. Đừng để đến khi toàn dân nổi dậy, tức
nước vỡ bờ như kiểu Đông Âu, các vị có ăn năn thì cũng đã quá muộn. Đây
tất cả là lời thành thật mong quý vị sớm thức tỉnh.
Sỹ LIÊN
0 comments:
Post a Comment