Mặc Lâm, biên tập viên RFA
“Bên thắng cuộc” là cuốn sách đang gây sôi nổi cho cư dân mạng cả trong và ngoài nuớc. Quyển sách được viết bởi nhà báo Huy Đức, người nổi tiếng với trang blog Osin với những bài chính luận độc đáo có số người đọc rất cao.
Amazon phát hành chính thức
Sau ba năm mài miệt, “Bên Thắng Cuộc” chính thức ra đời
vào ngày 12 tháng 12 vừa qua với hai cách: sách in do chính tác giả xuất
bản và sách điện tử do Amazon phát hành dưới hình thức Kindle.
Có lẽ đây là lần đầu tiên một nhà văn Việt Nam có lượng
sách bán trên hệ thống Amazon qua hình thức sách điện tử. Sự đột phá này
có ý nghĩa quan trọng cho những ngòi viết đang bị cho là có vấn đề tại
Việt Nam, từ nay họ có thể lập ra kế hoạch cho cuốn sách sắp tới phát
hành một cách rộng khắp nhưng lại không hề bị lưỡi kéo kiểm duyệt gây
rắc rối. Huy Đức là nguời đầu tiên và chắc chắn không phải là cuối cùng
tận dụng lợi thế khoa học kỹ thuật này.
“Bên thắng cuộc” vừa ra đời một ngày đã tạo tiếng vang
lớn khi nhiều tiếng nói uy tín giới thiệu nó một cách trân trọng, trong
đó có bài viết của Giáo sư Trần Hữu Dũng, hiện giảng dạy tại đại học
Wright thuộc tiểu bang Ohio Hoa Kỳ. GS Dũng cũng là chủ website
Viet-Studies có luợng người vào xem rất lớn. Chia sẻ với chúng tôi về
cuốn sách ông cho biết:
Hãy xem cuốn sách này như một nguồn tài liệu vì vậy nó rất tốt chứ không phải một cuốn viết về sử theo như cách hàn lâm. GS Trần Hữu Dũng
“Tôi thấy cuốn sách có rất nhiều chi tiết và thông
tin nào cũng hay cả! Nhưng nếu đưa cho người khác đọc thì có thể họ lại
cho rằng cuốn sách này không phân tích tổng quan nên những học giả hàn
lâm họ sẽ chê cuốn sách chỗ đó. Đối với tôi thì chuyện ấy sau này Huy
Đức có thể làm được, viết một cuốn sách riêng để phân tích những sự kiện
nào đáng nhất.
Có nhiều anh em cũng cho rằng Huy Đức nên viết lại,
chia các chi tiết ra thì cuốn sách sẽ hay hơn. Nhưng muốn làm như vậy
thì phải nhiều năm nữa mà Huy Đức không có thời gian. Cuốn sách phải ra
liền không thể trễ hơn nữa. Hãy xem cuốn sách này như một nguồn tài liệu
vì vậy nó rất tốt chứ không phải một cuốn viết về sử theo như cách hàn
lâm.
Có một điều rất hay, đó là tôi hỏi Huy Đức, khi Huy
Đức phỏng vấn những người trong cuốn sách này thì họ có biết rằng Huy
Đức viết sách hay không? Huy Đức nói là biết! Thành ra tôi không hiểu
tại sao mà họ tin cẩn Huy Đức để mà nói những điều như vậy trong khi
biết rằng Huy Đức dùng những lời nói của họ để viết sách? Huy Đức rất
cẩn thận và đức tính này rất hay.”
Ba muơi tháng tư
“Bên thắng cuộc” có thể nói là một cẩm nang cho những ai
muốn biết về các sự kiện xảy ra tại Việt Nam sau ngày 30 tháng 4 tới
nay. Tác giả đã bỏ công hàng chục năm để phỏng vấn hàng trăm người trong
cuộc. Tác giả cũng sử dụng tư liệu từ nhiều nguồn trong đó chủ yếu là
các hồi ký của những người có dính đến cuộc chiến tranh Việt Nam hay
tham gia vào guồng máy chính trị của chế độ hiện nay.
Điều quan trọng nhất mà Huy Đức có được nhưng nhiều nhà
báo khác không có đó là vào năm 2005-2006 anh được sang Mỹ du học tại
tiểu bang Maryland và phỏng vấn hàng trăm người khác để kết nối với
những điều anh đã thu thập từ trong nước.
Lượng thông tin kếch xù này được Huy Đức xử lý một cách
khôn ngoan qua bút pháp chừng mực, dẫn người đọc tới cánh cửa bí ẩn mà
người ta tin rằng trong thế giới cộng sản khó có người thứ hai làm được
như anh.
Huy Đức không phải là một nhà viết sử vì vậy “Bên thắng
cuộc” không thể là một cuốn sách lịch sử theo lối hàn lâm. Mặc dù vậy nó
vẫn có thể dùng vào việc tra cứu sự kiện lịch sử xảy ra trong nhiều năm
nhất là giai đoạn sau ngày 30 tháng 4. Mức độ chính xác và khả tín của
“Bên thắng cuộc” có thể làm người sử dụng nó yên tâm vì nhân chứng hầu
hết đều còn sống và họ sẵn sàng chịu trách nhiệm những gì họ cung cấp.
Bắt đầu bằng chương 30 tháng 4, Huy Đức lần luợt mang ra ánh sáng
những câu trả lời về trại cải tạo, đánh tư sản, đổi tiền, rồi vượt biên,
nạn kiều cũng như các cuộc chiến tranh khác sau năm 1975. Những góc
cạnh Huy Đức đưa ra so với kinh nghiệm của hàng triệu người từng sống và
chịu sự dày xéo, sai lầm của chế độ vẫn còn nguyên những yếu tố hấp dẫn
bởi anh đào sâu chi tiết từng mảng đời, hoàn cảnh như một tác phẩm văn
chương để từ đó người đọc cảm thấy như đọc lại chính mình.
Bên cạnh các vấn đề kinh tế chính trị, Huy Đức khéo léo
lồng vào những mối tình có thật, bị chà đạp, ngăn trở do ý thức hệ hay
lý lịch khiến “Bên thắng cuộc” trở nên đa dạng và sống động hơn rất
nhiều so với loại sách khô khan chỉ viết và bình về các biến cố lịch sử.
Quen biết nhiều quan chức cao cấp của chính phủ qua
những lần tác nghiệp cộng với mối xã giao rất rộng khiến Huy Đức có cái
nhìn bao quát xã hội và anh mang hơi thở đậm đặc mồ hôi ấy vào tác phẩm
khiến những biến cố lớn đều có chất người, chất thời sự báo chí qua từng
trang viết của anh.
Tự sát hay Tuẫn tiết?
Huy Đức tập hợp dữ kiện và phân phối chúng một cách
thông minh khiến người đọc không có thời gian bỏ cuốn sách xuống để làm
việc gì khác. Bên cạnh đó, điểm Huy Đức thuyết phục người đọc nhất là
tâm thức nhân bản của anh.
Người ta không lạ gì các bài viết mang tính “lịch sử”
lại chỉ kể về những thất bại của đối phương và xem những người lính phía
bên kia là kẻ thù, kể cả khi họ đã buông vũ khí để trở về với làng mạc,
đồng lúa Việt Nam. Sự quen thuộc ấy không được lập lại trong “Bên thắng
cuộc”, Huy Đức nhìn người lính cả hai bên trước nhất là những con
người, mọi dị biệt về tính tình hay cách ứng xử đều thuộc về cá nhân để
từ đó anh thật sự sống cùng và nghiền ngẫm từng trường hợp xảy ra để
viết.
Nhiều người không biết một cách chắc chắn điều gì đã thực sự xảy ra thậm chí với ngay chính cha mẹ mình. Huy Đức
Trong chương 1, Ba mươi Tháng Tư, Huy Đức đặt một tiểu
tựa khiến người đọc ngỡ ngàng. Họ ngỡ ngàng vì biết tác giả là người
trưởng thành từ bên kia nhưng dùng hai chữ Tuẫn Tiết đặt cho câu chuyện
của các tướng lãnh bên này tự kết liễu đời mình trong ngày chế độ sụp
đổ.
Các tướng lãnh như Lê Văn Hưng, Nguyễn Khoa Nam, Phạm
Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ hay Đại tá Đặng Sĩ Vinh lần lượt kết liễu đời mình
trước sự chứng kiến của thuộc hạ hay vợ con dưới cái nhìn của Huy Đức
là một sự tuẫn tiết.
Những người chấp nhận kết liễu đời mình như thế chỉ có thể dùng hai chữ “tuẫn tiết” chứ không thể có từ nào hay hơn.
Một điểm quan trọng nữa, Huy Đức viết: “Nhưng đấy
vẫn chưa phải là những phát súng cuối cùng của cuộc chiến tranh. Nhiều
quân nhân vô danh vẫn tìm đến cái chết trong những ngày sau đó”.
Trong “Bên thắng cuộc” người đọc tại Việt Nam, nhất là
những bạn trẻ sẽ phát hiện ra nhiều nhân vật đang sống chung quanh mình
đã và đang đi vào lịch sử, mặc dù không chắc hình ảnh của họ là sáng hay
tối.
Ông Hồ Ngọc Nhuận là một trong những người như thế.
Những khuôn mặt lịch sử
Huy Đức kề lại cuộc trao đổi giữa dân biểu Hồ Ngọc Nhuận
và Đại tướng Dương Văn Minh trước giờ Sài Gòn thất thủ. Câu chuyện có
thể do chính ông Nhuận kể lại bởi ông thuộc thành phần thứ ba, vẫn sống
và mới đây xuất hiện tại Sài gòn lên tiếng trong việc biểu tình chống
Trung Quốc.
Hình ảnh ông Hồ Ngọc Nhuận sống động trên các trang mạng khiến câu
chuyện của Huy Đức kể đậm đặc thêm tính thời sự. Nó rất khác với những
trang sử cố vẽ lại sự kiện nhưng thiếu người ngồi mẫu. Câu chuyện của
Dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Đặng Đình Đầu, Huỳnh Bá Thành cùng hàng trăm
người khác đã làm cho cuốn sách có lực hút của một hành tinh.
Một nhân vật khác nổi bật lên trong Đảng Cộng sản Việt
Nam là Tổng bí thư Lê Duẩn. Huy Đức đã lặn lội không biết bao nhiêu cây
số để theo dõi từng bước chân của ông từ Nam ra Bắc cũng như các nước
cộng sản anh em. Mỗi một sự kiện, Huy Đức tìm đến một nguồn khả tín để
mang ra công luận những gì chưa biết hay chưa trọn vẹn về nhân vật này.
Theo Huy Đức thì Lê Duẩn rất ghét Trung Quốc. Các vụ đi
đêm với Mỹ đã khiến ông này nổi giận và trở nên gay gắt thẳng thừng với
Chu Ân Lai, trách móc họ Chu đã phản bội Việt Nam. Lê Duẩn cũng là người
có đôi tai tình báo thính như tai thợ săn trong đêm tối. Ông từng nói
với vợ là Hoa Kỳ hứa với Trung Quốc sẽ không động tĩnh gì nếu Bắc Kinh
tấn công Hoàng Sa, khi ấy còn trong sự kiểm soát của chính phủ Sài Gòn.
Vậy mà Lê Duẩn vẫn không thoát nỗi cái bẫy mềm mại của
Trung Quốc, đó là những đồng tiền viện trợ đánh Mỹ nhiều đến nỗi sau khi
chiến thắng vẫn còn lại 50 triệu Mỹ kim trong két của B29 và 51 triệu
Mỹ kim khác của chiến trường B2 và Khu 5 vẫn chưa xài tới.
Nếu câu chuyện của Tổng bí thư Lê Duẩn là thâm cung bí
sử thì Công hàm ngoại giao năm 1958 do Phạm Văn Đồng ký phải thuộc trách
nhiệm của nhiều người, trong đó có ông Hồ Chí Minh và Ban Bí thư Trung
ương Đảng. Trách nhiệm này không thể quy cho một mình Thủ tướng Đồng khi
bên cạnh ông còn quá nhiều người có khả năng lũng đoạn một người hay
một nhóm.
Phương án II
Trong chương Nạn kiều, Huy Đức góp phần bạch hóa câu
chuyện tổ chức cho Hoa kiều vượt biên để gom vàng của nhà nước. Dẫn lời
ông Nguyễn Đăng Trừng, phó Phòng chống phản động bành trướng bá quyền,
Phương án II là tên gọi của tổ chức cho Hoa Kiều Vượt biên nhằm đưa “đối
tượng ra khỏi điểm nóng”. Đối tượng là người Hoa, điểm nóng là cuộc
chiến tranh biên giới với Trung Quốc gần kề. Biết bao nhiêu thảm cảnh đã
xảy ra trong cái gọi là Phương án II này. Huy Đức ghi lại hoàn cảnh của
các nạn nhân Hoa lẫn Việt qua các câu chuyện có thực của người kể.
Nhưng đấy vẫn chưa phải là những phát súng cuối cùng của cuộc chiến tranh. Nhiều quân nhân vô danh vẫn tìm đến cái chết trong những ngày sau đó.Huy Đức
“Bên thắng cuộc” ghi lại: “Người di tản được đóng
vàng để công an mua thuyền hoặc đóng thuyền cho đi mà không sợ bị bắt
hay gây khó khăn. Việc thực hiện Phương án II chỉ do ba người là bí thư,
chủ tịch và giám đốc công an tỉnh quyết định. Công an được giao làm
nhiệm vụ đứng ra thu vàng và tổ chức cho người di tản”.
Gấp cuốn sách lại là một chương khác mở ra trong lòng
người đọc: một thời kỳ biến động của đất nước đã khuấy động sự trầm lắng
mà nhiều người muốn quên sau hơn bốn muơi năm nhọc nhằn, thao thức cùng
dân tộc. Huy Đức đã đốt lên ngọn lửa trong đêm dài để soi rọi những mất
mát thực sự của đất nước, con người. Đọc “Bên thắng cuộc” để biết rằng
từng có những mảnh đời như thế. Họ bị bạc đãi, bị vùi dập và tâm hồn họ
rách rưới tả tơi ngay cả khi được sống và định cư ở nước ngoài.
Trong lời nói đầu, Huy Đức chia sẻ:
“Rất nhiều thế hệ, kể cả con em của những người đã
từng phục vụ trong chế độ Việt Nam Cộng hòa, sau ngày 30-4-1975 đã trở
thành sản phẩm của nền giáo dục xã hội chủ nghĩa. Nhiều người không biết
một cách chắc chắn điều gì đã thực sự xảy ra thậm chí với ngay chính
cha mẹ mình.
Cuốn sách của tôi đơn giản chỉ kể lại những gì đã
xảy ra ở Sài Gòn, ở Việt Nam sau ngày 30-4: cải tạo, đánh tư sản, đổi
tiền… Cuốn sách của tôi cũng nói về hai cuộc chiến tranh cuối thập niên
1970, một với Khmer Đỏ và một với người Trung Quốc. Cuốn sách của tôi
cũng nói về làn sóng vượt biên sau năm 1975, và về sự “đồng khởi” của
nông dân, của các tiểu chủ, tiểu thương để dành lấy cái quyền được tự lo
lấy cơm ăn áo mặc.
Đây là công trình của một nhà báo mong mỏi đi tìm sự thật.”
Vì khao khát tìm kiếm sự thật nên “Bên thắng cuộc” không
thể xuất hiện công khai tại Việt Nam. Thực tế cho thấy nó đang lưu lạc
trên khắp thế giới tới nơi nào có người anh em của nó. “Bên thắng cuộc”
sẽ mãi mãi đứng ngoài mảnh đất mà nó yêu thương để mỗi đêm thủ thỉ bên
tai người đọc những câu chuyện đắng lòng về một đất nuớc liên tục gặp bi
kịch trong các cuộc chiến mà căn cước kẻ chiến thắng vẫn rất mù mờ.
Có một điều chắc chắn rằng mặc dù Việt Nam có rất nhiều
giải thưởng được cho là cao quý để trao tặng những cuốn sách độc đáo,
thế nhưng không giải thuởng nào đủ giá trị để trao cho “Bên thắng cuộc”.
Vì nó quá lớn.
Và chứa đầy máu cũng như nước mắt của toàn dân tộc.
0 comments:
Post a Comment