Họ là những kẻ góp phần lớn vào sự sụp đổ của Việt Nam Cộng Hòa. Họ
không ngừng cực lực lên án chính phủ Quốc gia và không ngừng xuống đường
liên tục với đủ sắc áo màu cờ nhân danh phản chiến và hòa bình. Những
chiến sĩ VNCH hy sinh biết bao xương máu ngoài mặt trận trong suốt 21
năm trời để bảo vệ hậu phương cho họ tự do lợi dụng và khai thác thể chế
dân chủ và tự do để gây rối loạn ở hậu phương. Vô tình hay hữu ý hay
thơ ngây, họ trở thành ngọn giáo nối dài của Cộng sản đâm vào hậu phương
từng nuôi dưỡng, giáo dục và bảo vệ họ và gia đình. Họ là những sinh
viên, trí thức, văn nghệ sĩ, chính trị gia, tu sĩ, và thành phần thứ ba ở
miền Nam.
Những kẻ phản chiến và ngụy hòa này, tức những kẻ đối lập cửa trước rước
giặc cửa sau vì, xét cho cùng, trung lập trong chiến tranh chính là bạn
của kẻ thù. Nhưng cuối cùng khi cuộc chiến tàn, họ bị Cộng sản bỏ rơi,
coi thường, hay cả bị tù đày. Họ chính là những kẻ mà Lenin đặt tên là
“những kẻ ngu xuẩn có ích” cho cộng sản. Họ hiện diện thường xuyên trên
các đường phố ở miền Nam và Mỹ kêu gọi hòa bình mà thực tế mở đường cho
cuộc chiến tranh mới không tiếng súng nhưng tàn ác gấp bội lần.
Nhân dịp kỷ niệm bốn mươi năm Việt Nam Cộng hòa bị cộng sản cưỡng chiếm,
chúng tôi trích lại lời phát biểu của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu vào
ngày 24 tháng Mười 1972, và dịch một trích đoạn trong bài diễn văn của
nhà văn Nga Alexander Solzhenitsyn tại đại học Havard vào ngày 8 tháng
Sáu 1978. Những tiểu đề là của người sưu tầm và người dịch.
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu- Hai lối vào lịch sử
Tôi thiết tha kêu gọi những ai, ở miền Nam này, đang ăn cơm miền Nam,
đang thở không khí miền Nam, đang được sự che chở của xương máu Dân Quân
miền Nam, mà đến ngày nay, còn âm thầm tiếp tay với Cộng sản, còn lén
lút đi đêm với Thực dân, Ngụy hòa, còn tính đâm sau lưng chiến sĩ đồng
bào…Tôi kêu gọi lương tri của mấy người, vì đất nước, vì dân tộc, hãy
dừng chân lại, hãy dừng tay lại, hãy từ bỏ ý định đó đi mà cùng với 17
triệu rưỡi Dân Quân miền Nam chiến đấu chống kẻ thù Cộng sản. Tôi kêu
gọi mấy người hãy suy nghĩ, nếu thích Cộng sản thì hãy có can đảm ra
ngoài Bắc ở với Cộng sản, như vậy Cộng sản còn ít khinh rẻ mấy người hơn
là làm tay sai cho chúng ở miền Nam này.
Có thể không ai ở miền Nam tự do này giết mấy người đâu, nhưng chính Cộng sản sẽ giết mấy người.
Mấy người nếu muốn có tên trong lịch sử, thì cũng có hai lối có tên
trong lịch sử. Một đàng khi nhắc đến, thì toàn dân cúi đầu khâm phục,
con cháu lại ngẩng đầu lên hãnh diện. Một đàng khác, khi nhắc đến, thì
toàn dân ngẩng đầu lên nguyền rủa, còn con cháu mấy người lại cúi đầu
tủi nhục. Tôi chắc mấy người sẽ được lịch sử ghi tên vào hạng thứ hai
này.
Nếu mấy người không cầm súng xông pha lửa đạn để chiến đấu, nếu không
làm được một việc gì hữu ích cho hậu phương thì mấy người đừng làm gì
hại dân bán nước.
Một hành động ngu xuẩn, phản bội Tổ Quốc, Chiến Sĩ và Nhân Dân, dù có
gạt được ai 5, 3 tháng, 5, 3 năm, rồi cũng sẽ bị lịch sử lôi ra chứng
minh và cũng sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Alexander Solzhenitsyn- Phản chiến hay phản bội
Tuy nhiên, lầm lẫn tàn ác nhất xảy ra do không hiểu cuộc chiến tranh
Việt Nam. Nhiều người thực lòng chỉ muốn tất cả các cuộc chiến tranh
chấm dứt càng sớm càng tốt; những người khác tin rằng nên có chỗ cho
quốc gia, hay cộng sản, quyền tự quyết ở Việt Nam, hay ở Cambodia, như
ngày hôm nay chúng ta thấy rất rõ ràng. Nhưng những thành viên của phong
trào phản chiến Mỹ rốt cuộc liên can đến việc phản bội những nước Viễn
Đông này, đến cuộc diệt chủng và đến đau khổ bị áp đặt hôm nay lên 30
triệu người ở đấy. Những người theo chủ nghĩa hòa bình xác tín này có
nghe bao tiếng rên từ nơi đấy vọng đến? Hôm nay họ có hiểu trách nhiệm
của họ? Hay họ chẳng muốn nghe?
0 comments:
Post a Comment