Nhất Tâm tôi xin chia sẻ bài thơ này, tuy viết đã rất lâu và có một số từ đã thêm bớt... Viết từ sau ngày bỏ cấm vận trong thời của Bill Clinton làm Tổng-thống nước Mỹ...
Theo Nhất Tâm tôi trộm nghĩ rằng; tuy trần duyên này chỉ là cõi tạm đối với mỗi con người, nhưng đối với một dân tộc, một quốc gia, mà Tổ-tiên đã dày công xây dựng một giang sơn gấm vóc, là tài sản chung của Quốc Dân thuộc nòi giống Lạc Việt của chúng ta, thì nối tiếp nhau đời đời...với một cõi sơn hà dấu yêu tạo nên bằng xuyơng máu của Cha Ông... Tuyệt đối không thể để mất trong tay một tập đoàn tôi tớ sống trên xương máu và thống khổ của người dân, nếu không muốn gọi là ngụy quyền... Bởi vì, chúng ta có chung một niềm đau vong quốc trên một quê hương bất hạnh.
Chính vì sự bất hạnh đó, đã sinh ra những Con-người thương đồng bào và yêu nước Việt, đã nuôi chúng ta trưởng thành đê phục vụ cho tha nhân chính là cho nòi giống ta chung một bọc: MẸ TRĂM CON: Vì tự do, độc lập và hạnh phúc trong một nên hòa bình công chính, mà đấu tranh cho sự sinh tồn của dân tộc, để không phụ lòng những Chiến-sĩ đã nằm xuống cho một nền độc lập, xã hội Tự do và nhân dân hạnh phúc. Không thể ba hoa như tên đại phản quốcHCM làm tay sai cho Tàu Nga, mà phát ngôn bừa bải: ''Không gì quý hơn độc lập tự do''.
Chúng ta cùng nhau xét lại từng bước và từng của y (HCM), là bắt đầu thực thi sứ mệnh của một đảng viên của đảng CSQT (vì y đã là một tên gián điệp, một đảng viên, và một công dân nước Nga vào lúc bây giờ, là khoảng vào năm 1923, tên của y là Lý Thụy, Do một cán bộ cao cấp của đảng CS Ấn Độ cho biết. Theo sách của Minh Võ ''HCM - Nhận định tổng hợp''), từng bán cụ Phan Bội Châu cho mật thám Pháp vào năm 1925. Chuyện này không che dấu được nên đảng cs Ba Đình củng xác nhận đều ấy bằng những lời xảo trá... Y tiếp tục phá nát các đảng phái như Tân Việt Cáh Mạng Đảng, và Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội, để biến thành đảng cộng sản vào năm 1930. Từ dó thì y chờ thời để thực hiện những sứ mệnh kế tiếp do CS Nga giao phó. Một chuyện phản quốc đã trắng trợn, là y từng cho đảng viên rãi truyền đơn báo cho thực dân Pháp biết về ngày khởi nghĩa của Việt Nam Quốc Dân Đảng vào ngày 10.02.1930. Theo sách của Tac-già Hoàng Văn Đào ''VIỆT NAM QUỐC DÂN ĐẢNG - Lịch Sử Đấu Tranh Cận Đại 1927-1954''.
Chưa hết, sau đó y trốn ở trong hang Pắc-bó vào năm 1942, đã xảy ra nhiều chuyện động trời nào sinh con đẻ cái... còn giết cả vợ tức bà Nông Thị Xuân, mẹ của Nông Dức Mạnh. Và lúc đó là thời điêm để cùng Tàu công tức là Mao làm việc bán đứng Miền Bắc cho Tàu sau khi cắt hai đất nước, HCM luôn thỉnh ý Mao những việc kế tiếp (vì Mao và Y cùng là đảng viên đảng CSQT (Nga), nhưng Stalin tin HCM hơn là tin Mao.
Rồi tiếp sự nghiệp của một kẻ phản quốc theo sau là cướp chính quyền vào 02.09.1945, của Thủ-tướng Trần Trọng Kim vừa lập xong nội các. HCM rất nhiều sách đã viết về y, cả ngưởi ngoại quốccũng viết về y, là dùng bằng mọi thủ đoạn để đi cầu cạnh, nài xin giữa ba thế lực ngoại nhân (Nga-Mỹ-Tàu), chính họ (Nga-Mỹ-Tàu) là những nước đang trên thế tranh hùng về chiến tranh Thị-trường, hầu khai tử chiến tranh thuộc địa của thực dân. Và y (HCM) tiến dến cắt đôi đất nước sinh ra Hiệp-định Geneve 20,07.1954, và liền sau đó thành lập nên cái gọi là: ''MTDTGPMN'' (Mặt trận dân tộc giải phóng Miền Nam) vào năm 1960.
Cái mặt trận này là theo chiến thuật tho sứ mệnh của quan thầy Nga Tàu, để làm con chốt thí hầu che mặt Quốc-tế, mà xé bỏ Hiệp-định Geneve, và dẫn đến Hội-nghi Ba Lê 1973, là Hội-nghị sau cùng và chuẩn bị cho Mỹ rút quân trong an toàn và danh dự. Lại sau đó dùng tướng Dương Văn Minh làm TT ba ngày, tạo môi giới cho cái gọi là thành phần thứ ba, đóng vai trò bán đứng Miền Nam, bằng cách là DVM nhân danh Tổng Tư lệnh quân đội VNCH, lên đài phát thanh Sài Gòn ra lệnh quân đội buông súng đầu hàng, mà cướp nốt Miền Nam Tự Do... Và sau khi chiếm xong Miền Nam Việt Nam khai tử, là cái gọi là ''MTDTGPMN'', hay nói mt cách khác là giải thể cái mặt trận này vào đầu năm 1976, sau khi cướp được MIền Nam hoàn tất.
Những lời chia sẻ trên chỉ là 1/100000 cái tội của HCM, mà Nhất Tâm tôi thuộc hàng vào lớp hậu sinh xa lặc, đọc sách và theo trí nhớ kể lại những néyt chính để chia sẻ về là tên đại đồ tẻ phản dân tộc, bán thầy và giết bạn bè để cướp quyền...Đó chính là động cơ duy nhất mà Nhất Tâm tôi đã viết lên những dòng thơ cho Quê-hương với thân phận là một người dân chạu giặc vào sau Quốc Nạn 30,04.1975, đang sống trên xứ ngườì khi nhìn về quê cha đất tổ, sống trong nỗi quằn quại, đau thương của một nền hòa bình nô lệ dưới sự khống chế của Hán cộng đang trên đà Hán hóa dưới mọ hình thức...
Nói tóm laị, Nhất Tâm tôi vẫn đinh ninh rằng; không nơi nào gần gũi trong tâm hồn và lẽ sống hơn là tình quê hương ta, hay nói một cách nôm na là nơi chôn nhau cắt rốn, đó là nguốn gốc, nơi sinh ra ta về cả hai mặt tinh thần và vật chất. Chính là cõi trần duyên mà mỗi chúng ta có và cưu mang mỗi trăn trở, mỗi xót xa ...của mỗi vị trí và hoàn cảnh khác nhau, nhưng chung một niềm đau Quê Mẹ, dù trong hay ngoài nước, chính nơi ấy là cõi dấu yêu duy nhất của đời đời sinh ra sau chúng ta đó!
30.04.1975 - DI HẬN NGÀN ĐỜI CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM, Nhất Tâm tôi xin chia sẻ dòng thơ:
TÂM SỰ CÙNG EM
Quên hương đó! Bên kia bờ biển Thái
Nay biến thành địa ngục giữa trần gian.
Mấy mươi năm với chủ nghĩa vô thần,
Đã đảo ngược cả luân thường đạo lý.
Có phải vậy không em! Buồn quá nhỉ?
Những phố phường, hàng quán của ngày nao.
Có còn chăng...chỉ trong giấc chiêm bao,
Ta tin chắc cỏ cây còn ủ rũ.
Còn đâu nữa những bạn thân, thầy cũ
Những con đường hoa trắng có còn không?
Hay “đảng” đưa đi đến những nông trường
Biến mười ngón tay thon thành… sỏi đá
Hẳn Em biết nhiều hơn ta hết cả;
Cái “thiên đường Cộng Sản” quá điêu ngoa.
Chúng bắt em: Con “ngụy” phải chen đua,
Ðể tẩy não thành “cháu... ngoan bác vậy”
Em tuyệt đối không thể nào con “ngụy”,
Cha Em đâu theo: Mỹ, Pháp, Tàu, Nga
Rước ngoại nhân vào phá cửa, phá nhà
Phá luôn cả giang sơn và tổ quốc.
Em thừa hiểu, Cha em, người giữ nước,
Ðịnh nghĩa thế nào Cộng bảo “ngụy quân”?
Phường loạn ngôn nên dân mãi cơ bần
Ai cũng rõ trò trả thù, ngược đãi
Luôn chém giết bất nhân, không hối cãi,
Ngược lòng dân và phản bội giống nòi.
Để ngoại nhân sai bảo tợ tôi đòi
Mà cứ tưởng mình đứng ngang thiên hạ.
Nhờ cấm vận thu hồi, đâu có lạ!
Mở thương trường, đường rộng rải ăn chơi
Đóng thêm đinh, cửa ngục tới ngạt hơi
Gom tiền của, mặc tình tiêu phung phí
Mấy mươi năm, một “thiên đường ấu trĩ”,
Dân đã nghèo, lại càng phải nghèo thêm
Vác đau thương, mang trên cổ xích xiềng
Vì “ơn đảng” nên khổ DÂN, hại NƯỚC?
Em là một chứng nhân cho đất nước,
Khi vào tay của lũ giặc vô thần:
Sáng đến trường bị nhồi sọ “Mác-Lê”
Chiều về ngắm, khen “bác Hồ vĩ đại''
Ta cảm phục tuổi Em dù nhỏ dại,
Sống trong bùn vẫn trong sạch như sen.
Chẳng nhuộm màu tráo trở, trắng thay đen,
Nên tâm sự với Em: Tình nhớ nước.
Bao hoài bão như xa dần từng bước:
Lờng dặn lòng từ ngày vượt biển Ðông
Phải cứu dân ra khỏi ách cùm gông,
Đưa dân tộc thoát khỏi hầm tai vạ.
Thôi chừng ấy dòng thơ ta tâm sự:
Nỗi niềm đau viết bằng máu tâm hồn.
Trao tặng em mang dòng máu TriệuTrưng,
Mưu chí lớn: Anh-thư dòng giống Việt.
Còn trai Việt noi gương dòng tuấn kiệt
Như Ðức Trần, như Lê Lợi, Quang Trung;
Biết bao nhiêu là những bậc Anh -hùng
Noi gương sáng Tiền nhân mà giữ Nước.
Nhớ nhe Em! Tình thương Nòi, yêu Nước,
Kẻ đầu non, người cuối bể: một lòng.
Quyết đấu tranh cho nòi giống Tiên Rồng
Cho Việt-tộc thoát khỏi vòng nô lệ.
Vĩnh Nhất-Tâm
(Viết sau ngày Mỹ “bỏ cấm vận” 1990)
0 comments:
Post a Comment